Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 20

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 20
  • 10
Prev
Next

Chương 20: Đường Kỳ Thâm sẽ làm chết tớ

Thời Lạc mất tự nhiên nghiêng nghiêng ngả ngả, nỗ lực làm ra tư thái tự nhiên tùy tiện nhất có thể.

Đường Kỳ Thâm liếc cô một cái, đôi mắt nhỏ của Thời Lạc liền nhịn không được mà trốn tránh, xấu hổ xoắn xít bắt chéo hai tay ở sau lưng, cả người đều có co quắp.

Đường Kỳ Thâm thật đúng là còn làm ra vẻ suy nghĩ kỹ.

Tóc đuôi ngựa thì anh biết, có điều, “Tóc rong biển là cái gì?”

Thời Lạc ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh thật sự là không biết, đôi mắt tiểu hồ ly chớp chớp, do dự rất lâu, lại làm bộ như không có việc gì, một bên tay “tùy ý” cuốn cuốn đuôi tóc mình, “Chính là… em nói trước nhé, không phải là em nói mình đâu, chỉ là trùng hợp thôi, vừa vặn, là tóc em cũng là kiểu này, xoăn tự nhiên đó…”

Đường Kỳ Thâm nghe xong cũng học động tác mới vừa rồi của cô, tự nhiên đem tay hướng về phía đuôi tóc cô, sợ tóc mềm mại nằm trong lòng bàn tay anh, thiếu niên cong ngón tay nhẹ cuốn một vòng.

Thời Lạc thấy thế cũng an an tĩnh tĩnh mặc kệ cho anh động tay động chân, cô im lặng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Chỉ là trùng hợp thôi.”

“Ừ, trùng hợp.”

Đường Kỳ Thâm không chút để ý tiếp lời cô, sau đó cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà ý tứ không rõ thuận miệng nói câu: “Tóc rong biển hình như rất dễ xù lông.”

Vì thế, tóc rong biển không biết tên nào đó một giây trước còn đang nỗ lực ngoan ngoãn lúc này lại vô cùng hợp tình hợp lý xù lông lên: “Vậy tức là anh thích tóc đuôi ngựa hả?”

“Thẩm mĩ của con trai mấy anh thực sự là quá có vấn đề, bà nội em 80 tuổi rồi cũng để kiểu tóc này đó.” Thời Lạc hất cằm, vẻ mặt không phục.

Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt sửa đúng, “Bà nội mới 76.”

“Hừ…” Thời Lạc chưa gì đã quên mất mình muốn nói gì, chờ tới khi phản ứng lại, cô lại hùng hùng hổ hổng lấy điện thoại ra ấn và danh sách bạn bè trên WeChat, uy hiếp: “Vòng bạn bè của em không cho phép người có thẩm mỹ kém như vậy tồn tại.”

Cô vừa nói, đầu ngón tay vừa ấn trên phím block, trên mặt viết đầy là: “Cho anh một giây đồng hồ lập tức thay đổi lựa chọn, nếu không thì em sẽ block chết anh.”

Đường Kỳ Thâm tự nhiên thuần thục đọc hiểu ý tứ của cô, block đúng không, rất tốt, thiếu niên bình tĩnh tự nhiên mở miệng: “Giờ chặn anh rồi thì sau này cũng đừng mong anh đồng ý lời mời kết bạn lại của em nữa, cũng đỡ phải mỗi ngày em quên mang cục tẩy hay không có sức bò cầu thang liền tới tìm anh kêu cứu.”

“…”

Thời Lạc phát hiện bản thân không những không thể uy hiếp nổi anh mà còn bị anh uy hiếp ngược lại, ngón tay quật cường của cô dừng lại một giây trên phím block, sau đó lại làm bộ như mặt không đổi sắc, lặng lẽ dịch chuyển đi, lui một bước mà cầu, khí thế yếu đi rất nhiều.

Cô thế mà lại khuất phục, trong khuất phục đồng thời còn có nỗi tức giận, chỉ là loại tức giận này khác với nỗi phiền muộn rối rắm mấy ngày nay, ngoài miệng muốn cãi nhau với anh nhưng trong lòng lại không vui chút nào.

Cách thức sống chung của hai người dường như lại trở lại như trước.

Ý thức được điểm này, Thời Lạc tính toán nhân lúc anh còn chưa phản ứng được liền trốn đi.

Nhưng mà chưa đợi cô thoát khỏi hiện trường vụ án bị bắt tại trận, Đường Kỳ Thâm liền sửa lại thái độ ôn nhu kiên nhẫn ban nãy đối với cô, trầm mặt bắt đầu tính sổ: “Tại sao lại trốn học? Bây giờ đã có gan trốn học rồi?”

Thời Lạc cắn môi, chớp chớp mắt, sau đó lại bĩu bĩu môi, phát hiện lúc này tỏ vẻ đáng thương cũng không dùng được, đành phải thắng thắn thành thật nói cho anh.

Thiếu nữ gục đầu, tay nhỏ bắt chéo sau lưng, bộ dáng héo rũ, nhìn rất trung thực, thái độ nhận tội vô cùng đoan chính, kể lại hành vi phạm tội của mình, ngữ tốc rất nhanh, hơn nữa liến thoắng một hồi như vậy, không ít chuyện là do cô thêm mắm dặm muối biến tấu đi: “Thứ tư tuần trước em đang vui vẻ ra cửa chuẩn bị đi học thì gặp phải con heo Corgi của chúng ta, lúc nó thấy em thì đặc biệt vui vẻ, cứ xoay quanh chân em thôi, em cảm thấy nó nhất định là nhớ em muốn chết, vì thế liền mềm lòng ôm nó cho nó ăn thức ăn cho chó, chờ em phản ứng lại thì đã phát hiện mình muộn họ rồi, lòng nóng như lửa đốt, tâm thái lại lạnh băng, sau đó thì kết quả thi khảo sát của em không tốt lắm, bị thầy giáo mắng, sau đó em muốn đi vệ sinh lại không thể tìm thấy đường tới nhà vệ sinh, ôi Tam Trung của chúng ta thật rộng lớn huy hoàng, địa linh nhân kiệt, tìm cái nhà vệ sinh thôi mà cũng giống như một trận chiến gian nan, tôi luyện ý chí của học sinh vậy…”

Cô liến thoắng một hồi, trọng điểm thì không thấy đâu mà mấy chuyện linh tinh cô bịa ra cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, bịa tới đoạn sau thì không nghĩ ra tiếp được kịch bản, Đường Kỳ Thâm thì vẫn là cái vẻ mặt “em tiếp tục nói, anh đang nghe đây.”

Giọng nói của Thời Lạc chậm rãi yếu đi, cuối cùng là ngậm miệng, trái tim nhỏ đập bình bịch, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện anh đang đắm chìm trong những câu chuyện bịa đặt của cô, không thể chọn ra được trọng điểm.

Có điều giây tiếp theo, Đường Kỳ Thâm đã đánh vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của cô, “Thi khảo sát không tốt?”

“…” Không hổ là học bá, một giây thôi cũng có thể nắm được trọng điểm.

Cô rũ mắt, không dám nhìn anh, Đường Kỳ Thâm lại không có mắng cô như trong tưởng tượng, cười khẽ một tiếng: “Thi khảo sát đúng là làm em an tĩnh hơn nhiều đấy.”

Cũng tốt, thành tích của cô vốn cũng không ổn định, thi kém một chút thì cũng sẽ bớt gây chuyện hơn, cũng không tệ.

“Thầy giáo mắng em thế nào?”

Thời Lạc cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh, lại dời mắt đi, không nói chuyện, khí thế ấm ức tủi thân này đúng là dùng rất đúng chỗ.

Đường Kỳ Thâm buồn cười xoa nhẹ tóc rong biển lúc này còn chưa xù lên của cô, thanh âm hơi nhẹ đi, “Nói cho anh nghe.”

Thời Lạc thao thao bất tuyệt kể lể, thầy giáo kia mắng rất khó nghe, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng nghe thấy ai nói cô như vậy, giờ phút này cô một năm một mười kể hết cho Đường Kỳ Thâm nghe, người sau sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, đến cuối cùng thì không còn nửa phần dịu dàng trước đó nữa.

“Không phải em muốn nói tục đâu, em chỉ nói lại lời thầy giáo nói thôi…”

Cô nói xong, thấy biểu tình Đường Kỳ Thâm không đúng lắm, cho rằng anh lại muốn giống như lần trước mắng cô không được nói bậy, vội vội vàng vàng muốn thanh minh cho mình.

Nhưng mà Đường Kỳ Thâm chỉ bày tỏ vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh, cũng không có nói cô nhiều thêm một câu, thậm chí tiết tự học sau đó cũng không bắt cô về học nữa, liền đưa người về KTX lúc trưa đã dọn xong.

Trên đường đưa cô về KTX, anh thuận miệng nhắc một câu: “KTX nam nữ của Tam Trung ở cùng một tòa.”

“Ừ, em biết.”

“Mỗi tầng đều có phòng tự học ở cuối hành lang, chuyên để dùng cho học sinh học tiết tự học buổi tối.”

“???” Thời Lạc trợn to hai mắt, “Còn phải học tiết tự học tối sao?”

“Trọ ở trường thì đều phải học tiết tự học tối.”

“Hự…” Vẻ mặt Thời Lạc hối hận như thể mình đã tự bê đá đập chân mình vậy.

“Tiết tự học không có giáo viên trông, tự mình làm bài thôi, nói tóm lại thì tương đối tự do.”

Thời Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì được.”

“Cho nên tiết tự học tối hôm nay, em mang bài thi khảo sát chất lượng xuống lầu hai bên dưới, anh giảng lại cho em một lượt.”

“???”

Thời Lạc sửng sốt một giây, một lát sau mới phản ứng lại, “Anh cũng chuyển vào trường trọ?!”

Thiếu niên nhàn nhạt trào phúng một câu: “Với chút thành tích kia của em, không ai quản thì sẽ thành cái gì.”

“…”

*

Tiết đầu tiên của ngày hôm sau chính là tiết Vật Lý.

Thời Lạc vẫn còn đau đầu, ngày hôm qua cô chống đối với thầy Vật Lý xong còn kiêu ngạo mà trốn học, tới cuối buổi cũng chưa về, giờ quay về lớp, dù thế nào thì cũng phải gặp mặt ông ta, bị chế nhạo vài câu là điều không thể tránh, ai bảo cô thi ra cái điểm số chó cũng chả thèm ngửi kia làm gì chứ.

Kết quả lúc tới lớp, Phạm Vũ Triết mặt mày hớn hở kéo ghế ra cho cô, còn rút một cái khăn giấy lau bàn cho cô một lượt, hai tay trình lên cốc trà sữa vừa mới mua ngoài cổng trường cho cô, khí chất như tiểu thái giám, chân chó nịnh bợ gãi đúng chỗ ngứa.

Thời Lạc nhướng mi, “Thi thử không tốt, bố cậu lại khóa thẻ hả? Mượn bao nhiêu, nhiều nhất là 10 vạn, lần này tớ thi cũng không tốt, phải cụp đuôi thành thật, bằng không Đường Kỳ Thâm sẽ làm chết tớ.”

Vào một thời điểm nào đó, cô không thể không bội phục trí tưởng tượng của nam sinh, Phạm Vũ Triết vừa nghe thấy lời này, lập tức cười mập mờ: “Làm chết cũng là chuyện sớm muộn mà thôi không phải sao?”

“?” Thời Lạc trợn mắt nhìn hắn, “Đừng có nguyền rủa tớ.”

Phạm Vũ Triết cười càng thêm chói lóa, “Ba ba đây là chân thành chúc phúc con đó.”

“Khụ khụ.” Tiếu Hoặc đạp hắn một cái, xấu hổ ho hai tiếng, vội vàng quay lại đề tài ban đầu, “Sao có thể chứ, nếu ba nó thật sự thấy thành tích thi của nó không tốt liền khóa thẻ thì không bằng ngay từ đầu đừng mở thì hơn, nó có bao giờ thi tốt đâu?”

Phạm Vũ Triết rất không vui liếc mắt trừng cậu ta, không thể không đứng ra nói hai câu thanh minh: “Thành tích huy hoàng được 60 điểm Toán hồi thi lên 10 của tao vẫn còn chiễm chệ ở đó đấy!”

Thời Lạc không có tâm trạng phản ứng hắn, sau khi ngồi xuống thì liền lấy bài thi Vật Lý mà hôm qua đã được chỉnh tốt ra, thái độ vô cùng đoan chính tính toàn chờ thầy giáo Vật Lý tiến vào lăng mạ mình thêm một lần nữa, kết quả sau chuông học, người vào thế mà lại là chủ nhiệm lớp.

Phía sau còn có một người đàn ông trung niên to con khá lạ mặt.

Hai người đứng trên bục giảng, chủ nhiệm lớp vuốt vuốt tóc mái của mình, nghiêm túc bắt đầu giới thiệu: “À, cái đó, mọi người chắc đều biết rồi đúng không, chiều ngày hôm qua trong lớp có xảy ra tình huống nhỏ, thầy giáo Vật Lý cũ của lớp ta vì lý do cá nhân nên không thể tiếp tục dạy học, sau này sẽ để thầy Trương trẻ tuổi đẹp trai thầy mang tới sẽ cùng các em vượt gió vượt sông chiến thắng vùng biển tri thức này ha.”

Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, trong lớp liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có một số học sinh không kìm nén được nội tâm sung sướng, còn huýt sáo ngút trời, thậm chí còn trực tiếp vỗ bàn, lấy vẻ nhiệt liệt của mình để hoan nghênh thầy giáo mới.

Có rất nhiều lúc, việc học sinh hoan nghênh giáo viên mới cũng đủ để nhìn ra thái độ chán ghét cùng cực đối với giáo viên tiền nhiệm đã nghỉ việc.

Phạm Vũ Triết cong môi cười tới tận mang tai, lúc này mới thò tới bên cạnh Thời Lạc, phổ cập kiến thức câu chuyện li kì hấp dẫn mà cô đã bỏ lỡ ngày hôm qua.

“Cậu không biết đâu, cậu chính là công thân lớp ta đấy, không tiếc hy sinh bản thân, thi ra được cái số điểm cứt chó kia, dùng năng lực ngu thần sầu của bản thân chọc giận tên giáo viên Vật Lý kia, đưa lão về quê dưỡng già luôn rồi.”

“Nói tiếng người đi.”

“Ngày hôm qua sau khi cậu bật lại lão rồi chạy đi thì lão đã tức giận tới điên rồi, sau đó còn chửi ầm lên, cũng không biết từ điển của lão dày thế nào mà chửi còn kinh hơn tớ với A Hoặc, lời thô tục tới mức không biết dùng cái đầu suy nghĩ hậu quả luôn, cứ thế tuôn hết ra ngoài, kết quả cũng không biết sao mà bên trên vừa lúc có thanh tra xuống kiểm tra như thường lệ, những ngôn từ dơ bẩn của lão một chữ cũng không thoát lọt hết vào tai của lãnh đạo, kết quả lần điều tra này cậu đoán xem kết quả là gì, lão Vật Lý đó còn chưa chính thức ký hợp đồng với trường chúng ta đâu, hình như người nhà tốn nhiều tiền lắm mới quan hệ được cho lão vào đây, còn dám qua mặt giấu giếm lãnh đạo bên trên để nhét người vào, ngày hôm qua cậu không nhìn thấy cảnh tượng kia đâu, ngay cả người quan hệ cho lão vào cũng bị khai trừ, về quê trồng rau chăn bò luôn rồi.”

Phạm Vũ Triết liến thoắng xong, biểu tình trên mặt còn có chút chưa đã thèm: “Tớ nói mà, sao điểm Vật Lý tớ thi có thể thấp như vậy chứ, thì ra là do trình độ thầy giáo không được!”

Cảm thán xong chuyện của thầy giáo, lại cảm thán tới lãnh đạo: “Thật trùng hợp, tới quá đúng lúc, vì dân trừ hại!”

Thời Lạc ngẩn ra trong chớp mắt, như có gì suy tư, hỏi hắn: “Lãnh đạo tới vào lúc nào?”

“Nửa tiết cuối ngày hôm qua đó.”

Là lúc Đường Kỳ Thâm đưa cô về KTX.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: [Thầy giáo Vật Lý lớp em bị đuổi rồi…]

Đường Kỳ Thâm: [Ừ.]

Thời Lạc: [Ừ?]

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 20"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online