Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 18

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 18
  • 10
Prev
Next

Chương 18: Giận dỗi

Học sinh thời hiện đại, ăn dưa hóng drama đại khái chính là thú vui cực lạc nhất trong sinh hoạt vườn trường tẻ nhạt.

Thật vất vả mới chịu đựng xong quân huấn, đám gà con nằm liệt trong nhà hưởng gió mát điều hòa và sự hầu hạ của cha mẹ, nhàn tới mức không có việc gì, chỉ cần có một đề tài nóng hổi một chút là lập tức tin nhắn chat sẽ hiển thị 999+ ngay.

Tiếng tin nhắn điện thoại vẫn không ngừng rung lên.

Nội dung đã từ mấy ảnh chụp ban đầu dần dần phát triển thành việc thảo luận sâu xa về Đường Kỳ Thâm.

[Tớ cảm thấy hội trưởng hội học sinh của chúng ta nhất định là được chọn dựa vào giá trị nhan sắc.]

[Còn không phải sao, gương mặt này mà up lên trang chủ website trường chúng ta là sau này trường không cần cầu có Trạng Nguyên nữa rồi, tỷ lệ học sinh vào trường và độ hot của nó phải cứ gọi là ối dồi ôi.]

[Hôm khai giảng, hiệu trưởng với chủ nhiệm giáo dục lên phát biểu làm tớ ngủ gật mất nửa tiếng, thế mà sau đó đại lão lên phát biểu, tớ dù có buồn ngủ đến mấy cũng phải căng tinh thần lên nghe! Càng nghe càng hưng phấn, sau đó lại không cảm thấy buồn ngủ nữa, lúc đó tớ chỉ nghĩ xem nên đặt tên con của chúng tớ là gì thôi.]

[Đó là cậu ngủ tới mê sảng rồi, mơ mộng hão huyền vừa vừa thôi, mặt trời lên đến đít rồi, tỉnh dậy đi.”

[Đấm.jpg]

[Hơn nữa tớ nghe nói nhà của hội trưởng ở Ninh Thủy Loan, các cậu biết Ninh Thủy Loan chứ? Đất vàng đó, bất động sản bên ấy không chỉ đắt mà phải có thân phận và bối cảnh mới có thể mua được, nghe nói ở trong đó đều là những người cực giàu trong thành phố chúng ta, nhà của Thần ca hình như cũng ở đó đấy, năm ngoái ba tớ trúng vận cứt chó có được một số tiền lớn, hơn 500 vạn tệ, cả nhà chúng tớ liền dẫn nhau tới Ninh Thủy Loan xem nhà, kết quả đến cái ngạch cửa của tiểu khu người ta cũng không vào được, sau khi nghe ngóng hồi lâu, nhà tớ mới phát hiện căn rẻ nhất cũng đã là tám con số rồi, những căn đứng đầu trong tiểu khu đó tất cả đều từ chín con số trở lên, lúc đó ba tớ tính toán, cái vé số 500 vạn ông ấy trúng được khéo chỉ có thể mua được cái nhà vệ sinh ở đó mất.]

Phạm Vũ Triết vừa mới bị mẹ già nhà hắn lôi từ tiệm net về Ninh Thủy Loan để tiếp khách trong nhà, đang nhàm chán ngồi ở ghế sofa, mắt nhìn group chat của lớp, thấy mọi người thổi phồng biệt thự trong Ninh Thủy Loan tới ba hoa chích chòe, hắn liền nhịn không được góp vui một câu: [Chỉ có mình tôi cảm thấy Phạm Vũ Triết còn đẹp trai hơn cả Đường Kỳ Thâm à?]

Kết quả là quên bật chức năng ẩn danh, nhắn một tin cả thế giới đều biết.

Giây tiếp theo, [Con trai Tạ Quảng Khôn] đã bị trưởng nhóm cấm ngôn 10 phút.

“…”

Sau khi Phạm Vũ Triết bị cấm ngôn, đề tài trong nhóm lại vòng trở về.

Có người cảm thán: [Bao giờ tớ mới có cơ hội đi vệ sinh trong Ninh Thủy Loan nhỉ?]

[Đi làm bảo an đi, lao công cũng ok đấy, tùy tiện cũng vào được nhà vệ sinh rồi, có điều đi xong thì cậu phải tự chùi nhé.]

[Nghe nói bảo an với lao công ở Ninh Thủy Loan đều giàu ngầm, thu nhập một tháng cũng phải ba con số.]

“…”

[… Dẹp đi, tôi đi làm bài đây.]

[Tôi đi học từ đơn tiếng Anh…]

[Tôi… tôi đi nhìn xem tóc đuôi ngựa kia có phong cách gì, có thể lọt được vào mắt đại lão, mọi người cũng học theo đi, chưa biết chừng người tiếp theo dạo canteen mua đồ ăn vặt với đại lão lại là chúng ta thì sao! Đến lúc đó, đừng nói tới nhà vệ sinh của Ninh Thủy Loan, chính là bảo đại lão ngồi canh mình đi vệ sinh trong Ninh Thủy Loan cũng không còn là giấc mơ nữa đâu!]

Người trong nhóm nháy mắt như được tiêm máu gà, thế vừa nhanh vừa mạnh, so với thi đại học còn cố gắng hơn.

Thời Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông thật sự đã canh cô đi vệ sinh một hồi lâu.

Lông mi khẽ run, ánh mắt liếc anh có phần xem kỹ hơn bình thường.

Đường Kỳ Thâm không chút để ý liếc cô một cái, sau đó lại như không có việc gì dời ánh mắt đi.

Anh không có hứng thú đi tìm tòi suy nghĩ tâm sự của con gái, nhưng mà trong mắt Thời Lạc thì hành động này lại chính là chột dạ.

“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, Kỳ Thâm mau dắt Lạc Lạc đi rửa tay đi.” Mẹ Đường vẫn là quen thói nói chuyện như dỗ dành trẻ con nhiều năm qua.

Khóe miệng Đường Kỳ Thâm cong lên không dễ phát hiện, anh trào phúng nhàn nhạt: “Đã bao lớn rồi, đến rửa tay cũng phải dắt.”

Anh đứng dậy, ánh mắt thanh lãnh liếc Thời Lạc một cái: “Rửa tay, ăn cơm.”

Thời Lạc bĩu môi, không còn ngoan ngoãn nghe lời như ngày thường nữa.

Lương Thục Nghi gỡ tạp dề chạy ra, cũng nói theo lời của Đường Kỳ Thâm: “Cũng phải cũng phải, Lạc Lạc hôm nay đã trưởng thành rồi nha, là cô thiếu nữ rồi!”

“Mẹ Đường…” Lương Thục Nghi vui tươi hớn hở, Thời Lạc lại đỏ mặt không thôi, cô cảm thấy nếu hôm nay không phải đã quá trễ rồi thì đại khái là Lương Thục Nghi sẽ đặt cái biểu ngữ treo ở trước cửa nhà họ Đường, bên trên viết “Nhiệt liệt chúc mừng Lạc Lạc trưởng thành” mất.

“Được được được, không nói nữa, cô gái nhỏ thẹn thùng rồi, không sao hết, con gái ai mà chẳng phải trải qua chuyện này, nếu sau này ở trường quá xấu hổ, không muốn đi mua băng vệ sinh thì cứ để Kỳ Thâm đi thay con, mẹ Đường đã dạy nó rồi.”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Lúc này, tâm tư của Thời Lạc đều ở trên mấy cái ảnh chụp trong nhóm kia, không được tự nhiên liếc Đường Kỳ Thâm một cái, ngượng ngùng xoắn xít ngồi vào vị trí cách xa vị trí anh hay ngồi nhất.

Nào biết anh rửa tay về lại bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô chứ.

Lương Thục Nghi theo thường lệ muốn phát biểu chút cảm nghĩ trước khi ăn cơm, cảm xúc của Thời Lạc đang trầm xuống, bà cũng chỉ cho rằng thiếu nữ là đang xấu hổ mà thôi.

Đường Kỳ Thâm thỉnh thoảng lại liếc mắt sang chỗ cô, cứ cảm thấy việc cô giận dỗi ngày hôm nay dường như có liên quan tới mình.

Thật ra bình thường cô giận dỗi cơ hồ là đều có liên quan tới anh, chỉ là không hiểu sao ngày hôm nay anh lại cảm thấy không giống trước.

Hai người có tâm sự khác nhau ngồi nghe xong lời phát biểu trịnh trọng của Lương Thục Nghi.

Thời Lạc sợ tâm tình không tốt làm mất hứng thú của mẹ Đường cho nên liền vùi đầu lùa cơm, không muốn bị bà nhìn ra.

Lương Thục Nghi cười tủm tỉm rót đồ uống cho hai người: “Kỳ Thâm, mau gắp đồ ăn cho Lạc Lạc đi, mẹ ngồi xa quá không chăm sóc con bé được.”

Bình thường Đường Kỳ Thâm sẽ không để ý nhiều, cái cá tính này của mẹ anh cũng không phải ngày một ngày hai, cơ hồ chỉ hận không thể lập tức bắt Thời Lạc về làm con gái mình, quanh năm suốt tháng ở lại nhà họ Đường luôn vậy.

Nhưng mà hôm nay tiểu tổ tông giận dỗi, Đường Kỳ Thâm liền gật đầu, lười biếng gắp một miếng đồ ăn vào trong bát cô.

Thời Lạc đang nổi nóng, không hề nghĩ ngợi đã gắp đồ anh vừa gắp cho mình ném trở lại trong bát anh.

Đường Kỳ Thâm hơi ngẩn ra, lông mày hơi nhướng lên, Thời Lạc cũng bị bản thân dọa sợ, cô nhớ tới những lời dặn dò yêu thương ban nãy của Lương Thục Nghi, lại bắt đầu nhớ lại bộ dáng phát hỏa không có chỗ trút giận của mình, cho dù tức với Đường Kỳ Thâm thì cũng không thể biểu hiện trước mặt mẹ Đường được.

Sau khi nghĩ vài giây, cô nỗ lực cong môi, lại đoạt lại đồ ăn trong bát anh về bát mình.

Lương Thục Nghi căn bản là không nhìn ra tinh phong huyết vũ giữa hai đứa nhỏ, vẫn cười hiền từ trêu chọc: “Đồ ăn gắp trong bát Kỳ Thâm ca ca mới càng ngon hơn, có phải không Tiểu Lạc Lạc?”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Anh cũng phục độ nhảy số của mẹ mình rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc sắp vùi cả vào trong bát, nhưng chỗ cần cổ đã nhanh chóng lan ra một màu hồng nhạt đầy xấu hổ.

*

Buổi tối, Đường Kỳ Thâm đưa cô về nhà, Thời Lạc nhịn lại tính tình, bước chân cũng lớn hơn.

Corgi cũng theo cùng ra tản bộ thoáng khí, cơ thể nó béo như con heo, chân lại ngắn, thở hổn hển đuổi theo nửa ngày mà còn không thể theo kịp bước chân của tiểu chủ nhân trước mặt, tâm tình ít nhiều gì cũng có chút buồn bực.

Trong tay Đường Kỳ Thâm nắm đầu dây xích của nó, như không có việc gì đi ở phía sau, cũng không có cố tình đuổi theo.

Chờ đưa người về Thời gia an toàn rồi, anh cũng không ở lại lâu nữa, Thời Lạc một hơi chạy thẳng lên lầu, chạy vào phòng ngủ rồi lại lặng lẽ nép bên cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tấm rèm mỏng bên cửa sổ lên, bĩu môi ấm ức nhìn lén bóng dáng càng lúc càng xa của Đường Kỳ Thâm.

Ngay cả con heo Corgi kia mỗi bước đi đều lưu luyến mà quay đầu nhìn cô, thế mà tên chó Đường Kỳ Thâm này còn chả bằng một con chó nữa, cô còn chưa thấy anh quay đầu lần nào đâu.

Thiếu nữ tức giận vén mạnh rèm vào, còn hận không thể lấy ghim che tới kín mít, không bao giờ muốn nhìn thấy tên rùa đen vô tình vô nghĩa thất tín bội ước kia nữa!

Cô ngồi khoanh chân trên giường, ấn mở hình ảnh Đường Kỳ Thâm và tóc đuôi ngựa đi canteen bị người ta chụp lén lên xem.

Đường Kỳ Thâm rũ đầu, như đang thì thầm nói nhỏ với tóc đuôi ngựa.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thời Lạc khó chịu chửi thầm một tiếng, mới nãy khi anh đưa mình về, sao không thấy anh đi ở bên cạnh mình chứ, lúc sau cô đi cũng đâu có nhanh đâu, hơn nữa còn cố tình thả châm mà…

Thời Lạc càng nghĩ càng giận, trong nhóm có người khen tóc đuôi ngựa có làn da thực trắng, thoạt nhìn rất nõn nà.

Cô giận dỗi buông điện thoại, thở hổn hển chạy tới trước gương trang điểm tìm một cái mặt nạ trị giá 1000 tệ đắp lên, hừ, da trắng thì có gì đặc biệt hơn người chứ.

Còn có người nói cái kiểu tóc của tóc đuôi ngựa rất thanh thuần, nam sinh thích nhất là kiểu này.

Thời Lạc nghiêng người nhìn vào gương, ý đồ muốn buộc một cái đuôi ngựa cao cao, cuối cùng lại không thành không, vì quá tức giận nên mái tóc rong biển liền cứ thể thả xuống, rối tung ở sau người, nhìn qua không khác gì kẻ điên, nhưng mà cẩn thận nhìn kỹ, trong sự hỗn độn đó lại mang theo chút đáng yêu cùng minh diễm.

Chỉ là lúc này bản thân cô lại không cảm thấy thế.

Lăn lộn một lúc, cô mới bắt đầu nghĩ lại, không thể hiểu nổi hành động của mình.

Đường Kỳ Thâm có bạn gái thì làm sao chứ, người trưởng thành… ai mà chả có.

Chỉ là cô cũng đâu có bạn trai đâu.

Lần đầu tiên Thời Lạc nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Trong lòng cô run lên, hoảng sợ, bình thường cô không hề nghĩ quan hệ của hai người sẽ giống như quan hệ bạn trai bạn gái, thế mà hôm nay nghĩ lại, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cô cũng không biết bản thân có suy nghĩ gì với việc này nữa, nhưng mà chuyện xảy ra ngyà hôm nay ít nhất cũng nói cho cô biết, nếu Đường Kỳ Thâm có bạn gái thì trong lòng cô sẽ rất không thoải mái.

Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, điện thoại cũng bị cô nắm tới nóng lên, nghĩ không ra, cô liền túm lấy Diệp Tầm Tầm bắt đầu xả.

Diệp Tầm Tầm cũng biết chuyện, hôm nay trong nhóm náo nhiệt cả đêm, trên cơ bản là giấy không thể gói được lửa, Thời Lạc ấm ức tủi thân kể lể với cô ấy cả một buổi tối.

Bên kia, Diệp Tầm Tầm cẩn thận nhắc nhở: “Nhưng mà nếu chỉ là anh trai, Lạc Lạc, cậu thực sự không thể quản nhiều như vậy đâu, nếu anh ấy có suy nghĩ đó thì cũng hợp tình hợp lý thôi, không có ai có thể ỷ lại người khác cả đời cả.”

Cho dù sau này hai người sẽ liên hôn đi nữa, thì những cặp liên hôn vì lợi ích gia tộc nào có được mấy đôi là thực sự có tình cảm chứ, phần lớn đều là ai chơi theo ý người nấy, tôn trọng nhau như khách, gặp dịp thì chơi thôi, mặt ngoài là vợ chồng, bên trong là bạn cùng phòng plastic thôi, tuy rằng mấy chuyện này đối với tuổi bọn họ mà nói còn quá là xa vời đi nữa.

Thời Lạc không thể nói nên lời.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ ngày hôm đó, tóc đen dài mang tư thái của nữ chủ nhân, ôm cánh tay Đường Kỳ Thâm, trong nội tâm lại không nhịn được cảm thấy tủi thân, ấm ức và nỗi giận đan chéo, không phân biệt rõ bản thân rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

*

Quân huấn kết thúc rất nhanh, mấy ngày nay, Thời Lạc cũng không tới lớp Đường Kỳ Thâm tìm anh nữa.

Tan học, cô liền ngồi xe trong nhà trở về, mấy ngày liên tiếp Đường Kỳ Thâm cũng không chờ được người.

Lời đồn trong trường truyền tai nhau rất nhanh, giống như cơn gió xuyên thấu qua toàn bộ rừng rậm, mỗi một mảnh lá cây đều sột sột soạt soạt mà tham gia thảo luận.

Lời đồn qua vài ngày, phiên bản lại càng thêm tam sao thất bản, tóc đuôi ngựa đã bị đắp nặn thành hình tượng tiểu bạch hoa Mary Sue*, có rất nhiều cô gái như cố ý vô tình thổi phồng hai câu làm Thời Lạc nghe tới phiền, lúc tan học, cô nắm chặt quai cặp sách, không nhịn được đi tới lán để xe đạp.

*Hình tượng hoàn hảo, được buff

Dọc theo đường đi đều thất thần, chờ tới khi xe đạp của Đường Kỳ Thâm dừng trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.

Ánh mắt thanh lãnh của thiếu niên liếc cô một cái, duỗi tay vỗ vỗ ghế sau xe đạp, ý bảo cô ngồi lên: “Về nhà?”

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 18"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online