Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 17

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 17
  • 10
Prev
Next

Chương 17: Trong giờ học cũng không quên ân ái với bạn gái nhỏ

Trong nháy mắt khi Đường Kỳ Thâm vào cửa, ba người trong phòng đều tự động ngậm miệng lại.

Hai người Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi trao đổi ánh mắt cho nhau liền làm bộ như không có việc gì đứng dậy.

Ôn Vũ: “A, khát ghê á…”

Diệp Tầm Tầm: “…”

Cô ấy sắp bị đứa ngốc lạy ông tôi ở bụi này làm cho muốn ngất xỉu rồi, vội vội vàng vàng vòng qua giường bệnh, kéo lấy tay của Ôn Vũ chạy ra bên ngoài, còn nhỏ giọng nói thầm: “Đừng diễn nữa, mau đi thôi.”

Thời Lạc rúc trong ổ chăn, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, trên mặt là sự xấu hổ đang ra sức lấy lòng.

Thật ra cô không nghe ra được ý tứ trong câu “tình anh em” của Đường Kỳ Thâm, trong đầu vẫn còn suy nghĩ xem rốt cuộc anh nghe được bao nhiêu rồi.

Cái câu “dù sao lớn lên cũng phải gả cho anh” kia, lời này kiêu ngạo khoe khoang trước mặt Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm thì cũng thôi đi, nhưng nếu mà thật sự bị anh nghe được, mặt mũi cô cũng không biết nên giấu vào đâu nữa, tuy rằng đây là sự thật, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút thẹn thùng.

Thời Lạc trộm nâng mắt nhìn anh, Đường Kỳ Thâm lạnh mặt, vẫn là cái dáng vẻ người sống chớ tới gần đó.

Thời Lạc cẩn thận duỗi tay từ trong chăn ra kéo kéo vạt áo anh, ánh mắt thanh lãnh của người sau tùy ý lướt qua mặt cô, than nhẹ một hơi, tựa hồ cũng cảm thấy ban nãy mình nói ra câu kia có chút xúc động quá rồi.

Thấy phản ứng này của cô, đại khái là không nghĩ tới vấn đề giống với anh, Đường Kỳ Thâm thu lại thần sắc, mặt không biểu cảm đem túi đồ lớn trong tay đặt lên giường cô.

Khóe môi Thời Lạc nhịn không được mà cong cong, cô ôm chặt túi, giống như đào bảo bối mà lấy đồ ăn vặt bên trong ra, từng cái từng cái xếp lên chăn.

Vừa lấy còn vừa lẩm bẩm: “Cái này ngon này, là vị chanh em thích nhất luôn, còn có cái này cũng không tệ, giòn giòn rất thơm, một lần em có thể ăn được mấy hộp liền, anh có mua que cay không?”

“…” Đường Kỳ Thâm liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn vì bị phơi nắng mà đỏ hồng lên của cô, “Mất vệ sinh.”

Thời Lạc bĩu môi: “Vậy kem đâu, lâu rồi em không ăn, hôm nay nóng quá chừng, vừa rồi lúc đứng nghiêm em đã rất muốn ăn rồi.”

Thật ra lúc cô đứng nghiêm thì chỉ lo nghĩ xem nên sắp xếp những chuyện sau này thế nào mà thôi, căn bản không có thời gian suy nghĩ tới chuyện có ăn kem hay không.

Nghĩ tới sau khi cô xanh cỏ, lão cha già nhà mình có khả năng sẽ không còn chướng ngại gì mà cưới dì ghẻ về, dì ghẻ lại mang theo một cái đuôi nhỏ chiếm cứ phòng ngủ của cô, đeo túi xách cô thích nhất, dùng đồ trang điểm tinh xảo nhất của cô, ăn cái kem cô yêu thích nhất, còn có tới nhà họ Đường thân yêu của cô ăn chực nữa, nghĩ tới đây, một cỗ tủi thân lập tức xông thẳng lên trên não Thời Lạc.

Có lẽ mẹ Đường yêu cô nhất sẽ chậm rãi quên cô, quay đầu liền đối xử với cái đuôi nhỏ kia như con gái ruột giống như đã từng đối xử với cô vậy, thậm chí, đối tượng kết hôn của Đường Kỳ Thâm cũng có thể từ cô biến thành một cô gái khác, anh sẽ để bụng tới cô ấy, ép cô ấy làm bài thi… nghĩ vậy, hốc mắt Thời Lạc liền nhịn không được đỏ ửng lên, việc an ủi nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là, ít nhất chết rồi thì sẽ không cần làm bài thi nữa?

Nhưng nhỡ đâu đối tượng kết hôn của Đường Kỳ Thâm cũng cảm thấy anh ra đề quá khó, không muốn làm, sau đó tâm mang ý xấu tới mộ của cô, đem xấp bài thi đó đốt hết cho cô thì sao, vậy cô phải làm gì đây, việc này làm Thời Lạc có phần nhịn không nổi.

Cô vừa nói tới kem, mày Đường Kỳ Thâm liền nhăn lại rất rõ, biểu tình còn mang theo chút xấu hổ, Thời Lạc rũ mắt, lực chú ý đều đặt trên đống đồ ăn vặt, trong nhất thời không có chú ý tới cảm xúc anh thay đổi.

Một lát sau mới thấy anh nhàn nhạt mở miệng: “Con gái tới kỳ không được ăn đồ lạnh, sau này cũng ít ăn thôi, không thì lúc đau bụng cũng đừng nghĩ tìm anh cầu cứu.”

Thời Lạc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, nói cô không tinh tế cũng được, nói cô vô tâm vô phế cũng thế, cô đối với việc học vẫn luôn không quá để tâm, tiết sinh học cũng toàn ứng phó cho qua, căn bản không có cách nào liên hệ với tình hình thực tế được.

Huống hồ, căn bản là chẳng có ai dạy cô mấy cái này.

Mẹ cô đã sớm không còn nữa.

Thời Lạc ngoan ngoãn gật gật đầu.

Một túi đồ ăn lớn bị cô lật qua lật lại kiểm duyệt xong rồi, chỉ còn lại có mấy cái bọc màu hồng ở dưới đáy túi, là băng vệ sinh.

Thời Lạc lấy ra, giống như phát hiện vùng đất mới, cầm ở trong tay lật qua lật lại xem, sau đó như lẽ đương nhiên ngửa đầu hỏi anh: “Cái này dùng thế nào ạ?”

Đường Kỳ Thâm: “…”

“Em cảm thấy anh biết à?”

Thời Lạc: “Còn có thứ mà anh không biết sao?”

Ở trong trí nhớ từ nhỏ tới lớn của Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm là một sự tồn tại vạn năng.

Ánh mắt của thiếu niên hơi run lên, ma xui quỷ khiến duỗi tay cầm lấy, thế mà còn rất nghiêm túc nghiên cứu một chút, một lúc lâu sau mới lấy lại được lý trí, lỗ tai nhịn không được đỏ lên, biểu tình trên mặt căng ra rất nghiêm túc, ngước mắt lười biếng nhìn cô một cái, lời nói có ẩn ỷ: “Hỏi bạn em đi, cân nhắc tới chút tình anh em của chúng ta vẫn chưa đủ để anh giúp em nghiên cứu cái này.”

“Đồ độc ác…”

*

Đường Kỳ Thâm dặn dò vài câu, sau đó liền trở về phòng học.

Thời Lạc thấy anh quay người rời đi, còn dò đầu nhìn theo một đoạn, này vừa nhìn liền nhìn thấy tóc đuôi ngựa một đường đi theo tới đây lúc nãy vẫn còn đang đứng chờ ở cái cây cách đó không xa, ánh mắt vẫn nhìn về bên này, giống như là đang đợi người…?

Trong lòng Thời Lạc có chút bực bội, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tinh lực cô đã khôi phục kha khá rồi, sua khi uống thuốc xong thì cả người vô cùng sung sướng, không còn cái dáng vẻ muốn chết muốn sống lúc trước nữa, giống như là vừa được trọng sinh vậy.

Cô lười biếng dựa vào đầu giường, cũng không tính về huấn luyện nữa, nói thế nào thì cô cũng là người vừa mới “chết” một lần, đột nhiên đầu óc linh thông, hiểu được việc ở dưới ánh mặt trời chói chang hô khẩu hiệu thì có gì thú vị chứ, cho nên cô liền nắm bắt cơ hội, “trước lúc chết” phải nạp hết tất cả kiến thức manga anime và đống tiểu thuyết này vào đầu mới được.

Đường Kỳ Thâm đương nhiên là tự động coi nhẹ thỉnh cầu việc cô la hét muốn anh mua tiểu thuyết cho mình, Thời Lạc cũng không để ý, dù sao cũng có thể đọc trên điện thoại mà.

Diệp Tầm Tầm canh ở bên giường bệnh của Thời Lạc, vừa ăn đồ ăn vặt Đường Kỳ Thâm mua, vừa cầu nguyện: “Ăn đồ ăn mà đại lão học bá mua, hy vọng kỳ thi thử này có thể thi được top 10.”

Thời Lạc khẽ cười một tiếng, hắt cho cô nàng một gáo nước lạnh: “Đừng nghĩ nữa, ngày nào tớ cũng ăn cơm nhà anh ấy, cũng chưa từng thấy mình vào được top 10 bao giờ.”

Năng lực nắm bắt trọng điểm của Ôn Vũ so với đám nông dân trồng dưa trong lớp Đường Kỳ Thâm thì cao hơn nhiều, nghe được cô nói mấy lời này, cô ấy như lẽ đương nhiên mà mở miệng: “Các cậu ở cùng nhà à? Sao ngày nào cũng ăn cơm nhà anh ấy vậy?”

Diệp Tầm Tầm nghe xong nhịn không được bật cười: “Cậu cho rằng thanh mai trúc mã là nói bừa sao? Cái đầu này của cậu ấy à… trách không được ngày nào cũng đi lan truyền nói Đường Kỳ Thâm không quan tâm Lạc Lạc, anh ấy không chỉ…”

Thời Lạc lòng đầy căm phẫn nói tiếp: “Anh ấy không chỉ không quan tâm tớ, còn ngày nào cũng mắng tớ, dạy dỗ tớ, bắt tớ làm bài thi!”

“…”

Diệp Tầm Tầm mím môi liếc Thời Lạc một cái, nhịn cười, con nhỏ này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân với Ôn Vũ, hai đứa đều như mầm non mới nhú không hiểu chuyện yêu đương, haizz, tiểu thuyết gia nắm giữ năng lực thấu hiểu ngôn tình như cô ấy không hề có ý định muốn giao lưu với mấy đứa gà con này chút nào, nghĩ nghĩ, đề tài lại quay về việc Thời Lạc vừa mới hắt cho cô nàng một gáo nước lạnh: “Cậu cũng không nhìn xem thái độ học tập của mình ra sao, có thể so với tớ à? Làm bài mà cũng phải cần có người ép, ngày nào tớ cũng chăng đèn học tới đêm khuya rạng sáng hai giờ đấy, muốn cọ chút vận khí của đại lão thì có làm sao…”

Thời Lạc không phục, cô làm bài thi cũng rất vất vả đó, lông mày tú khí của cô gái nhướng lên, một bộ nếu cậu dám mắng tớ thì nôn hết đống đồ ăn vặt mới vừa ăn xong ra đây, “Cậu nói thái độ học tập của anh không tốt?”

Diệp Tầm Tầm đương nhiên là một nhân vật trâu bò biết co biết dãn, với chút tính tình tiểu thư này của Thời Lạc, cô nàng bị luyện cho ra một thân lúc nên dỗ thì dỗ, nếu không giờ phút này bảo cô ấy nôn hết đồ ăn vặt ra thì sao mà được, cô ấy lập tức lĩnh hội chân lý, quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Vũ, “Nói cậu ấy, thái độ học tập của Ôn Vũ này cũng quá kém rồi!”

“…”

Ôn Vũ bị điểm danh vô cùng hốt hoảng.

Cô ấy vừa mới giải thoát khỏi việc quân huấn khắc nghiệt, lại lấy tốc độ trăm mét dạo qua một lượt khu dạy học trên tầng năm, lúc tới phòng y tế, toàn thân trên dưới đều toàn là mồ hôi, tay chân còn hơi nhũn ra, có chút run run.

Giờ phút này, nhiệt độ trong phòng y tế lành lạnh man mát vừa đủ, cô ấy thoải mái không chịu được, nhưng chưa được bao lâu sau liền cảm thấy thân thể rét run, lạnh đến hoảng.

Cô ấy thấy Diệp Tầm Tầm ngồi ở cuối giường, mình cũng không khách khí nữa, cũng theo đó mà bò lên giường, xốc chăn lên đắp lên người mình, cho rằng động tác thần không biết quỷ không hay của mình rất kín đáo rồi, nào biết Diệp Tầm Tầm đột nhiên điểm danh, Thời Lạc liền nhìn về phía cô ấy.

“…”

Bốn mắt nhìn nhau.

Hóa ra hai đứa này tới đây là để dưỡng lão à?! Thời Lạc duỗi chân nhẹ đạp Ôn Vũ một cái: “Cậu, bỏ cái chân ra, chúng ta thân lắm à?”

“?” Ôn Vũ cũng thuận tay cầm lấy một túi khoai tây chiên: “Cậu đây là muốn qua cầu rút ván à?”

Thời Lạc trợn to mắt, cướp khoai tây chiên về: “Sau khi cậu qua cầu là phải đắp chăn với người ta à?”

“…”

Hình như cũng có lý, Ôn Vũ sửng sốt trong chốc lát, thế mà lại cảm thấy bản thân bị thuyết phục.

Chỉ là nói tới việc qua cầu rút ván, cô ấy cũng vừa mới làm ra chuyện y hệt xong, bảo tóc đuôi ngựa giúp gọi người ra, xong cuối cùng còn mắng người ta ngu ngốc, Ôn Vũ nghĩ thế liền theo bản năng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.

Thời Lạc nhìn theo tầm mắt của cô ấy, là chỗ mà lúc nãy tóc đuôi ngựa đứng, lúc này đã bốn bề vắng lặng, cây đa xanh biếc lay động trong gió, lá xanh phản xạ ánh nắng vàng rực rỡ.

“Nhìn gì đấy?”

“À không, ban nãy tớ nhờ người giúp gọi Đường Kỳ Thâm của cậu, sau đó cũng không rảnh quan tâm tới cậu ta, sau đó lại thấy cậu ta đi theo chúng ta cả một đường thì cảm thấy lạ thôi.”

Thời Lạc nghe được mấy chữ “Đường Kỳ Thâm của cậu” rất tự nhiên của Ôn Vũ, gương mặt nhịn không được đỏ bừng lên, biểu tình hơi mất tự nhiên, ánh mắt trốn tránh đoạt lại đồ ăn vặt của Diệp Tầm Tầm, sau đó lại tùy ý tiếp lời: “Ồ, ban nãy tớ cũng thấy cậu ta, cứ đứng bên ngoài cửa sổ không đi.”

Ôn Vũ nghĩ nghĩ, tự tin đưa ra kết luận: “Nhất định là muốn trốn quân huấn giống chúng ta, tới đây hóng gió lạnh điều hòa rồi, nhưng mà lại không thân nên mới không có mặt mũi đi vào.”

Thời Lạc nhịn cười: “Đúng thế, người ta không có mặt dày như cậu, cũng chả thân thiết gì mà cậu còn không biết xấu hổ chui vào trong chăn của tớ đây này.”

Ôn Vũ: “?” Cô ấy tức giận rúc cả người vừa mới bị đá ra khỏi chăn vào lại trong chăn.

Diệp Tầm Tầm tự xưng là người có kinh nghiệm, đương nhiên là không muốn tham dự vào cuộc ẩu đả cãi nhau của đám gà con tiểu học này, cô ấy chán đến chết lấy điện thoại ra, nằm ở trên giường thích thú lướt diễn đàn trường.

Thời Lạc cũng ôm điện thoại đọc tiểu thuyết, Ôn Vũ liếc cô một cái, theo bản năng cọ về phía cô.

“Cậu dịch qua đây chút, tớ cũng muốn xem.”

Thời Lạc: “?”

Cô để sát điện thoại vào mặt, cho nên từ góc của Ôn Vũ chỉ có thể nhìn thấy giao diện xanh lá, giống như là phần mềm đọc tiểu thuyết bình thường cô ấy cũng hay đọc, cô ấy lập tức hưng phấn, không nghĩ tới Thời Lạc cũng đọc truyện trên app này.

Ôn Vũ thấy cô không có động tĩnh, lại tự giác dán qua gần một chút, rất tự nhiên liếc về phía màn hình của cô, sau đó vui sướng nói: “A, tớ biết ngay mà, cậu cũng đọc tiểu thuyết trên app này hả?”

“Ừ…”

“App này cập nhật truyện siêu nhanh, nếu ngày nào mà quên cập nhật cái là cũng có thể bay thẳng lên hot search.” Ánh mắt Ôn Vũ còn chưa rời khỏi màn hình, miệng đã tự nhiên lải nhải bắt đầu tám chuyện.

Thời Lạc thật ra rất đồng cảm với suy nghĩ của cô ấy, nghĩ nghĩ, cũng có thể bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, truyện độc quyền trên này nên không thể đọc được ở đâu hết.”

“Đương nhiên rồi, người đọc ngày nào cũng hóng hết.” Ôn Vũ phân tích rất rõ ràng, sau đó lại đột nhiên vui sướng mà nói: “Truyện cậu đang xem, tớ xem xong hết rồi!”

Thời Lạc nâng mắt nhìn cô ấy, khẩu vị tiểu thuyết của cô nàng này không tệ lắm.

Cô còn chưa tiếp lời, Ôn Vũ liền hô lên: “Có phải ban đầu nữ chính mất trí nhớ, nhưng may mà có nam chính bảo vệ nên mới không nguy hiểm tỉnh mạng, sau khi tỉnh lại mất trí thì chỉ quên mất nam chính, nam chính quá thảm rồi, nhẫn nhịn không đụng tới cô ấy, kết quả hơn nửa đêm nữ chính lại chạy ra ngoài ăn xiên bẩn, nam chính ở bệnh viện không tìm thấy người liền điên cuồng đào ba tấc đất xung quanh để tìm người.”

“Ừa.”

“Quả nhiên, mấy hôm trước tớ mới xem xong.” Ôn Vũ bắt đầu phấn khích hô to, “Sau đó nữ chính muốn đi học, nam chính nghĩ cô ấy muốn chạy thoát khỏi hắn liền tức giận, nữ chính chạy tới chung cư bình thường hắn hay ở khóc lóc thảm thiết, quá đáng thương rồi, cuối cùng lại bị nam chính ôm vào nhà, hí hí hí.”

Thời Lạc chỉ muốn lấy băng dính bịt miệng cô ấy lại: “! Tớ còn chưa đọc tới đoạn đó đâu, cậu còn spoil nữa là đá xuống giường bây giờ!”

Ôn Vũ thành thật ngậm miệng, ánh mắt vẫn nhịn không được ngó về phía điện thoại cô: “Siêu sủng, cậu xem tiếp đi, tớ đọc cùng.”

“Có điều tác giả truyện này nghèo nàn quá thì phải, suy nghĩ cũng hạn hẹp, bên trong mô tả cái lễ phục độc quyền của nữ chính mà chỉ có mười mấy vạn, còn không bằng cái váy bình thường nữa.”

Thời Lạc gật gật đầu, cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý, hai đại tiểu thư giàu tới chảy mỡ cứ thế làm trò trước mặt cô thiếu nữ bình dân như Diệp Tầm Tầm, nghiên cứu xem mình nên ủng hộ tác giả bao nhiêu tiền, sau đó liền tùy tay donate cho mấy vạn tia chớp*.

*Một hình thức donate gửi tiền

Khóe miệng Diệp Tầm Tầm giật giật: “Hai vị công chúa điện hạ muốn đọc tiểu thuyết kiểu nào có thể nói với tiểu nhân ạ, tiểu nhân sẽ viết rồi dâng lên cho hai vị, hai vị để dành tiền cho tiểu nhân có được không? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.”

“Cậu viết cũng đọc được sao?”

“?” Lông mày Diệp Tầm Tầm dựng thẳng lên, “Viết được! Tiểu thuyết nữ phụ ác độc của tớ đã có tên tuổi rồi đó.”

*

Hai người này có nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, cho nên đọc truyện vô cùng nhanh, nhanh như một cơn gió, hơn một tiếng sau đã nhìn đến đoạn nữ chính sinh đôi, hai cô gái nắm chăn rối rít hô lên, vẻ mặt từ ái như mẹ hiền la hét sau này cũng muốn sinh được song bào thai đáng yêu như vậy.

Diệp Tầm Tầm đang lướt mạng hơi run tay một cái, ánh mắt lướt qua Thời Lạc lại đảo về màn hình điện thoại.

Lúc này, đối tượng đang được thảo luận trên diễn đàn đến hừng hực lửa nóng, hình như chính là… ba của cặp song bào thai tương lai của Thời Lạc?

Diệp Tầm Tầm liếc cô vài cái, Thời Lạc ban đầu còn không để ý, sau đó đứng dậy rót nước vừa lúc lại đụng phải tầm mắt của Diệp Tầm Tầm.

“?”

“Lạc Lạc.”

“Cái đó, quân huấn buổi chiều sắp kết thúc rồi, hay là chúng ta dọn dẹp một chút rồi về lớp thôi? Lát nữa còn có hai tiết tự học nữa…” Diệp Tầm Tầm nói rất cẩn thận, chỉ sợ Thời Lạc nhìn ra sơ hở gì đó.

Thời Lạc gật đầu, kéo thân mình lười biếng rời giường.

Đồ ăn vặt trên giường rơi lung tung xuống đất, Thời Lạc nhìn một cái, điểm danh Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ: “Hai cậu dọn đồ ăn vặt đi.”

Công chúa điện hạ lên tiếng, hai người lập tức thành thật làm theo.

Chỉ là cô cứ cảm thấy biểu tình của Diệp Tầm Tầm cứ quái quái, nhưng rốt cuộc là quái chỗ nào thì lại không nói lên lời.

Cô khoanh tay đứng ở mép giường, nhìn các cô ấy dọn dẹp, Diệp Tầm Tầm đột nhiên mở miệng trêu ghẹo như mọi ngày: “Lạc Lạc, Đường Kỳ Thâm ấy, cậu thật sự coi anh ấy là anh trai à?”

Thời Lạc không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên hỏi vậy, cô gái nhỏ cũng có cái giá của cô gái nhỏ, rất nhiều cảm xúc nói không rõ được, nhưng đột nhiên thấy người ngoài hỏi thế, cô chỉ có thể dùng cái lý do quen thuộc thoái thác để che giấu sự mất tự nhiên của mình: “Đúng thế, không thì còn muốn thế nào?”

Cô rũ mắt nghĩ, lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Tuy là lớn lên cũng phải gả cho anh ấy thôi.”

Cái úy nghĩ này dường như từ khi còn nhỏ đã ăn sâu bén rễ vào đầu cô, khi bé cô ỷ lại vào Kỳ Thâm ca ca, lớn lên đương nhiên là sẽ gả cho anh, suy nghĩ này như một lẽ đương nhiên, trước nay cô cũng chưa từng nghĩ có gì đó không đúng, hoặc là căn bản chưa từng nghĩ tới ý nguyện thật sự giữa hai người.

Nên là thế này, từ nhỏ tới lớn đều thế.

Biểu tình trên mặt Diệp Tầm Tầm khó có khi không cợt nhả như bình thường, cô ấy với Ôn Vũ mỗi người một đầu kéo căng lại khăn trải giường, lại như vô tình hỏi thăm: “Cái chuyện con dâu nuôi từ bé kia… chỉ là do ba ba cậu sắp xếp thôi à?”

Không có chút ý tứ tự nguyện nào sao?

Diệp Tầm Tầm không quá tin tưởng.

Cô ấy với Thời lạc chơi với nhau lâu rồi, hai người thân thiết như chị em ruột, có rất nhiều lúc cô ấy cũng cảm thấy Thời Lạc ỷ lại vào Đường Kỳ Thâm đã sớm vượt qua những cặp thanh mai trúc mã bình thường, thậm chí còn thân hơn anh em ruột trong nhà, nếu chỉ là một câu nói đính ước của cha mẹ hai bên thì đúng là không thể tin được.

Nhưng mà Thời Lạc lần nào cũng đều phủ nhận, sau đó lại đỏ mặt bảo cô ấy không được nói bậy.

Nghe cô ấy hỏi như vậy, Thời Lạc liền nhớ tới trước kia khi cô mới biết được giữa hai người có hôn ước.

Năm ấy, ba cô khó có khi không đi công tác, thời gian ở nhà nhiều hơn mọi năm rất nhiều.

Thời Lạc từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, người hầu và mẹ kế trong nhà đều rất nuông chiều cô, mọi việc cơ hồ đều nghe theo cô, trừ Đường Kỳ Thâm ra thì đúng là không ai trấn giữ được cô cả.

Tính tình được nuông chiều hỏng rồi sẽ rất khó sửa, cô vốn cho rằng mọi người đối tốt với mình đều là lẽ đương nhiên, những câu khích lệ trong miệng của người lớn đối với cô đều là nhiệt tình.

Cho tới có một lần, mẹ kế mang theo một đứa em gái nhỏ hơn bà ta mười mấy tuổi vào trong nhà ở.

Cô đối với bạn mới trước giờ đều rất thân thiện, ngay từ đầu liền chia sẻ đồ ăn vặt và đồ chơi với người ta, sau đó còn đưa cả quà sinh nhật mà Đường Kỳ Thâm tặng cô cho em gái, kết quả ngày hôm sau lại nhìn thấy em gái cầm đồ cô tặng đi tới Đường gia, tìm Đường Kỳ Thâm nói lời cảm ơn. Thời Lạc giận sôi máu, tiến lên đoạt đồ lại, còn đỏ mắt nhìn chằm chằm Đường Kỳ Thâm.

Đường Kỳ Thâm bị bộ dáng của cô làm cho tức tới bật cười, thiếu niên cao hơn cô vài cái đầu ở trước mặt cô gái kia, không coi ai ra gì xoa xoa đầu cô: “Sao thế?”

“Không muốn anh nói chuyện với cậu ta…”

Năm ấy cô còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, bị người chiều hư, từ trước tới nay có gì nói đó, cũng không biết cách nói vòng vo.

Đôi phương xấu hổ trắng cả mặt, sau khi phản ứng lại liền cảm thấy lời này của Thời Lạc không quá lễ phép, đáy lòng có chút chờ mong trộm ngẩng đầu nhìn phản ứng của Đường Kỳ Thâm.

Nào biết thiếu niên vẫn luôn thanh lãnh xa cách với em gái nay lại thả nhẹ ngữ khí, biểu tình trên mặt cũng bớt đi vẻ khóc cạnh, nhiều chút ôn nhu chỉ dành cho mình cô: “Được, không nói chuyện.”

Thời Lạc nghẹn họng, hốc mắt càng đỏ hơn, giống như là thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương qua rồi, ấm ức càng nhiều hơn.

Đường Kỳ Thâm bóp bóp khuôn mặt nhỏ còn chưa to bằng bàn tay người lớn của cô, theo thói quen tự nhiên dắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ngó lơ cô em gái đang xấu hổ không biết phải làm gì ở một bên, lập tức đi tới hoa viên nhỏ đằng sau, dỗ dành nói sẽ mua cho cô món quà mới.

Lúc tối về nhà, cô em gái kia liền tố cáo với chị gái mình, lúc ấy ba ba cũng có nhà, mẹ kế ở trước mặt ông quở trách em gái mình, Thời Lạc vốn cảm thấy không quá quan trọng, có lẽ là mẹ kế theo thói quen muốn bảo vệ cô, nào biết lúc cô từ trên lầu đi xuống tìm Corgi liền vừa vặn bắt gặp được đoạn đối thoại của hai chị em ngoài cửa phòng khách.

“Từ nhỏ con bé đó đã bị chị chiều hư, không biết phép tắc, sau này chọc cho chú Thời không vui sẽ là nó thôi, em nghe lời cho chị, làm một cô gái ngoan, nghe lời hơn con bé đó, hiểu chuyện hơn nó, hiểu biết nhiều hơn nó, tới cuối cùng, mọi người sẽ chỉ cảm thấy em mới chính là tiểu công chúa chân chính của cái nhà này, con nhỏ đó có là gì chứ, nếu em thích đứa nhỏ bên nhà họ Đường kia, sau này chị sẽ giúp em tranh thủ một chút.”

Trong nháy mắt đó, Thời Lạc lần đầu tiên cảm nhận được sự khổ sở ngoài việc mất đi mẹ.

Cô ôm Corgi nhỏ vất vả lắm mới tìm thấy, nhịn lại nước mắt chạy sang nhà họ Đường, mẹ kế luôn đối xử tốt với cô ngoài mặt thì chiều cô sủng cô, nhưng thật ra tâm tư lại thật xấu, ngày đó, cô đưa Corgi nhỏ cho mẹ Đường nuôi, lại không dám để nó ở lại nhà họ Thời nữa, sau đó liền chạy vào phòng Đường Kỳ Thâm khóc lóc.

Cô nhóc này khóc sướt mướt đứt quãng nói một đống lời linh tinh, sau đó khóc mệt rồi liền ngã ra giường anh ngủ luôn.

Kết quả ngày hôm sau về nhà liền nhìn thấy ba Đường và Đường Kỳ Thâm cùng tới nhà họ Thời tìm ba cô, bọn họ ở trong thư phòng một lúc lâu, sau khi tiễn người về, hôn ước của hai người cứ thế mà được định đoạt.

Lần đầu tiên cô nghe được hai chữ “hôn ước” ở trong miệng ba mình cũng là vào ngày hôm đó.

Là anh sao?

Sự tình đã qua quá lâu rồi, trong lúc nhất thời, Thời Lạc nghĩ không ra nữa.

Chạng vạng khi tan học, Thời Lạc được như ý nguyện ngồi ở ghế sau xe đạp của Đường Kỳ Thâm, trong lòng cô có chút nhảy nhót, ngay từ đầu, hai tay đã rất cẩn thận nắm lấy vạt áo đồng phục của anh, sau đó lại ngồi không vững, cô liền trực tiếp ôm lấy eo anh luôn.

Sống lưng thiếu niên cứng đờ trong chớp mắt, nhưng cũng không nói thêm gì.

Buổi tối, Lương Thục Nghi gọi cô cùng qua ăn cơm, Thời Lạc nhìn một bàn đồ ăn bổ máu, gương mặt đỏ ửng như sắp nhỏ ra máu.

Mẹ Đường là người rất thích bày vẽ, lúc hai người về tới nhà thì bà vẫn còn chưa bày xong đồ, thế nên Thời Lạc liền ngồi ở phòng khách chơi điện thoại.

Có rất nhiều lúc, cô không muốn nhìn thấy cái gì là lại dễ dàng thấy nó.

Cô vừa mới mở điện thoại lên, tin nhắn trong nhóm lớp đã điên cuồng vang lên.

Bên trong là nhóm người đang náo nhiệt truyền tay nhau một bài viết: [!!! Hội trưởng hội học sinh cùng đàn em khóa dưới đi canteen mua đồ, ảnh full HD không che mới ra lò đây!!!]

[Má má má điên mất thôi!! Trắng trợn táo bạo như vậy sao!!]

[Đại lão không hổ là đại lão, xuống tay cũng quá nhanh rồi đi!]

[Là canteen trường chúng ta có đúng không?? Hai người cùng nhau ở khu bán đồ ăn vặt, trong giờ học cũng không quên ân ái với bạn gái nhỏ!! Bạn trai như thế tôi cũng muốn!]

[Tôi cũng thế!!]

[Cũng muốn + 10086.]

Thời Lạc sửng sốt trong chớp mắt, ngón tay run run ấn mở bức ảnh, đứng ở bên cạnh Đường Kỳ Thâm là tóc đuôi ngựa, anh rũ mắt, cổ còn hơi hơi phiếm hồng.

Thời Lạc ngước mắt nhìn Đường Kỳ Thâm lúc này còn đang ngồi bên người mình, thiếu niên như có cảm ứng, cũng ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc, hai người bốn mắt nhìn nhau…

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 17"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online