Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 16
Chương 16: Không được xem!
Ôn Vũ chạy một mạch từ chỗ huấn luyện tới lớp của Đường Kỳ Thâm ở trên tầng 5.
Cô tiểu thư chỉ biết hưởng lạc như cô ấy, bình thường cơ hồ là không có tự giác vận động, lúc này chạy gấp như vậy, vượt qua mấy cái bồn hoa cùng đài phun nước, còn bò thang bộ lên tậng tầng năm, cơ hồ là đã vận động hết chỉ tiêu trong năm nay rồi, lúc tới tầng 5, cô ấy thở không ra hơi nữa, chỉ thiếu nước ôm thùng rác nôn khan.
Cố tình lớp học của Đường Kỳ Thâm còn ở tít ở cuối dãy, mà đứng ở bên ngoài hành lang là Lý Húc và bạn gái mới của hắn, Ôn Vũ tiến không được mà lùi cũng không xong.
Vừa vặn có một nữ sinh tóc đuôi ngựa nhìn qua an tĩnh ngoan ngoãn đang đi từ cầu thang lên, Ôn Vũ thở hổn hển, một tay túm chặt người lại.
“Bạn học, có biết hội trưởng hội học sinh học lớp nào không?”
Cô gái nghe thấy năm chữ hội trưởng hội học sinh, gương mặt nhỏ liền không hẹn mà đỏ lên, biểu tình cũng hơi lúng túng, thanh âm còn mang theo chút khẩn trương, “Biết, biết.”
Trong lòng Ôn Vũ vui vẻ, cũng không rảnh lo cái khác, “Vậy nhờ cậu giúp tôi được không? Giúp tôi chuyển lời cho Đường Kỳ Thâm, cứ nói Thời Lạc lớp 10 bị huấn luyện viên phạt, hiện tại tình hình của cậu ấy không ổn lắm, cậu bảo anh ấy nhanh qua đó nghĩ cách nhé.”
Tóc đuôi ngựa chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt vô tội mang theo chút chờ mong làm người ta nhìn vào không thoải mái lắm, chỉ là lúc này Ôn Vũ cũng hết cách rồi, chỉ có thể để cô ta giúp mình gọi anh ra, còn bản thân thì canh ở chỗ ngoặt cầu thang đợi người.
Lúc tóc đuôi ngựa tới cửa lớp, Đường Kỳ Thâm vừa vặn đang ở gần bục giảng cạnh cửa nói chuyện với Lục Thừa Kiêu, thiếu niên hơi rũ mắt, sườn mặt tinh xảo thanh lãnh làm người nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
Cô ta không giấu được gương mặt vui sướng, nhẹ giọng lên tiếng: “Đàn anh.”
Một tiếng “đàn anh” nho nhỏ, không có ai phản ứng.
Nhưng thật ra đám người hàng phía sau lại chú ý tới ở cửa lớp có một em gái lạ mặt, trên người còn mặc quân phục màu xanh lục, hiển nhiên là đàn em lớp 10.
“Chắc là lại tới tìm lão đại rồi.”
“Tám, chín phần mười đi, haizz, cái cửa lớp của chúng ta cũng không biết là còn trụ nổi bao lâu nữa.”
Có một số người đang kích động gào thét trong group chat: [Là vị lần trước sao!!!]
[Không phải, rõ ràng giá trị nhan sắc và khí chất đều không phải cùng cấp bậc.]
Tóc đuôi ngựa lại gọi lần nữa, Đường Kỳ Thâm vẫn như cũ không cho cô ấy một ánh mắt nào, đến lúc cô gái nhịn không được nữa mới đột nhiên nhớ tới trọng điểm mình tới đây, liền báo tên Thời Lạc ra.
Trong nháy mắt khi nghe được tên của Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm cơ hồ là quay đầu lại theo bản năng, không nghĩ tới chuyện mình vừa mới lạnh nhạt với người ta, ánh mắt thanh lãnh lướt qua cô gái đứng ngoài cửa, liền đi qua chỗ cô ta, biểu tình như cũ trầm ổn bình tĩnh, lại giống như đang nói cô ta tiếp tục nói đi.
Đám người trong lớp trong nháy mắt liền mất bình tĩnh: [??? Sao lại thế này!! Giờ là ai tới cũng không từ chối sao? Sao lại ra ngoài rồi?]
[Chẳng nhẽ là đổi người…?]
[Cô gái này không đẹp bằng người trước mà…]
Tóc đuôi ngựa nói rõ sự tình với anh, Đường Kỳ Thâm đã đi như gió ra khỏi lớp, đi tới cầu thang, Ôn Vũ đang canh ở chỗ ngoặt nhìn thấy anh, trong lòng vẫn nhịn không được cảm giác chột dạ, cô ấy biết rõ cho dù bình thường mình giận lẫy Thời Lạc, nói Đường Kỳ Thâm không quan tâm cô, nhưng mà bị vả mặt cũng không phải lần một lần hai, thiếu niên vẻ mặt thanh tuấn này tựa hồ chỉ có khi đối diện với Thời Lạc mới có thể xuất hiện chút ít cảm xúc tình cảm mà người bình thường nên có, cho nên Ôn Vũ ít nhiều gì vẫn có hơi sợ anh.
Có điều giờ phút này cũng không rảnh lo quá nhiều, cô ấy thở phì phì dẫn Đường Kỳ Thâm tới chỗ huấn luyện.
Tóc đen dài cũng không biết là suy nghĩ cái gì, nhìn thấy Đường Kỳ Thâm vội vàng đi về phía cầu thang cũng không thèm nói thêm một câu vô nghĩa với cô ta, lòng bàn tay liền siết chặt lại, nhịn không được cũng theo đuôi đi tới sân huấn luyện.
Lúc Đường Kỳ Thâm tới nơi, Thời Lạc giống hệt như Ôn Vũ nói, vô cùng đáng thương đứng dưới ánh mặt trời, những bạn học còn lại đều đang trú dưới chỗ râm mát nghỉ ngơi, chỉ có một cái đầu nấm nhỏ lén lút nhân lúc huấn luyện viên không chú ý đi tới đưa cho cô chai nước.
Chỉ là hiện giờ tâm Thời Lạc đã như tro tàn, một lòng nhận mệnh bản thân đã gặp phải đại nạn, cảm thấy dù có khát chết mệt chết hay là bệnh chết đều không có gì quá khác biệt, vẻ mặt cô đưa đám, héo rũ đứng đó, từ chối ý tốt của đầu nấm nhỏ.
Huấn luyện viên mặt đen đứng ở dưới cây đa ven đường, cũng không biết là Đường Kỳ Thâm đã dùng cách gì, huấn luyện viên không chỉ đồng ý để Thời Lạc lập tức tới phòng y tế nghỉ ngơi mà còn nhân tiện phê luôn cho Ôn Vũ nghỉ học, để cô ấy cùng đi theo chăm sóc.
Lúc Đường Kỳ Thâm đi tới bên cạnh Thời Lạc, thiếu nữ đang rũ đầu xuống mới hơi hơi ngẩng lên, trong không khí không còn là mùi nhựa đường bị mặt trời thiêu đốt nữa, thay vào đó là mùi hương thanh lãnh cùng gương mặt quan tài kiên định có thể khiến lòng cô an tĩnh kia.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt vừa ngẩng đầu, hàng mày thanh tuấn nhíu chặt của Đường Kỳ Thâm liền hơi nhíu lại, trong nháy mắt, cô cảm thấy cái mũi cũng ê ẩm, loại ấm ức áp lực lập tức nảy lên trong lòng, cái miệng nhỏ khô nứt mếu máo, cả người yếu ớt đến không chịu được.
Cô vô cùng đáng thương, nắm lấy cánh tay anh, trọng lượng toàn thân cơ hồ đều dựa cả về phía anh: “Kỳ Thâm ca ca… bụng đau, em tiêu đời rồi.”
Môi Đường Kỳ Thâm giật giật, cúi đầu nhìn một cái, sau quần quân phục màu xanh thẫm có thể thấy được một vệt đỏ sẫm mờ nhạt, anh đại khái có thể hiểu được là chuyện gì, một tay ôm người lên đi về phía phòng y tế.
Tóc đuôi ngựa đi theo ở phía sau nhìn tới sửng sốt, vội vàng tiến lên, thanh âm mềm như bông khuyên nhủ: “Cái đó, em nghĩ nghỉ ốm thì không cần huấn luyện nữa đâu, hay là để em đưa cậu ấy đi cho, đàn anh vẫn là nên trở về học đi…”
Khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc cọ vào lồng ngực Đường Kỳ Thâm, “hu hu” nức nở một tiếng, vành mắt hồng hồng, đầy mặt phòng bị nhìn cô ta một cái, sau đó hai tay càng siết chặt lấy đồng phục của Đường Kỳ Thâm hơn.
Ôn Vũ tức giận tới mức trực tiếp đi lên kéo tóc đuôi ngựa lại, tức giận tới mức qua cầu rút ván: “Đừng có lắm chuyện nữa, cậu là ai vậy, có mắt nhìn tý được không, đồ ngốc…”
“…”
*
Dọc theo đường đi, Thời Lạc vẫn luôn vô cùng đáng thương mà lau nước mắt, nhưng thật là bị ôm đi một lúc lâu, bụng dường như đã không còn cảm giác âm ỉ đau như trước nữa, có điều chứng bệnh tra được trên baidu vẫn khiến cô nhịn không được cảm thấy suy sụp, miệng vừa líu ríu không ngừng nói vừa đưa tay lấy ra một tờ giấy ở trong túi quần: “Kỳ Thâm ca ca, có thể là em sắp chết rồi, đây là thư lúc trưa em viết, một tờ cho anh, một tờ cho ba mẹ Đường, còn có một tờ nữa, anh giúp em đọc cho con chó kia nghe nhé, chờ sau khi em không còn nữa, anh có thể giúp em giấu đống đồ ăn vặt em để trong tủ ở nhà đi có được không, em không muốn để ba ba đưa đồ ăn của em cho đứa con gái khác, anh giúp em giữ nó có được không?”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Sự thật chứng minh, di ngôn hay di thư gì của cô cũng đều vớ vẩn hết, bác sĩ nghẹn cười, tùy ý phê cho cô mấy viên thuốc ibuprofen*.
*Một loại thuốc giảm đau
Thời Lạc uống thuốc xong, lúc nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi thì cảm thấy mọi chuyện có chút huyền nhuyễn, từ nhỏ cô đã không có mẹ ruột ở bên, mẹ Đường lại sống như một đứa trẻ, cũng chưa từng nuôi con gái bao giờ, cho nên những chuyện của con gái, bà vẫn chưa kịp dạy cô.
Đường Kỳ Thâm cầm tờ giấy của cô, Thời Lạc xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt: “Không được xem! Trả cho em.”
Thiếu niên nhàn nhạt nói: “Thành thật nằm đây cho anh, anh đi canteen một lát.”
Thời Lạc ló đôi mắt hồ ly xinh đẹp ra khỏi chăn: “Có thể tiện tay mua cho em ít đồ ăn vặt được không?”
“…”
“Còn tiểu thuyết nữa, mua cho em mấy quyển nhé? Quá nhàm chán rồi…”
Đường Kỳ Thâm bình tĩnh trào phúng: “Tiểu thuyết gì, phá thai hay là móc thận?”
Thời Lạc: “… Cả phá thai cả móc thận!”
*
Đường Kỳ Thâm đi canteen một lát, giờ này đang là lúc ra chơi, học sinh trong này khá đông.
Tóc đuôi ngựa trước đó đi theo từ sân huấn luyện tới phòng y tế, ánh mắt Thời Lạc và Ôn Vũ nhìn cô ta đã không ổn hcút nào, cô ta lại không thân quen với bọn họ, cho nên Đường Kỳ Thâm vừa rời đi, cô ta liền ma xui quỷ khiến đi theo sau.
Đường Kỳ Thâm chỉ lo đi tới khu bán đồ sinh lý cho nữ, căn bản không chú ý tới tóc đuôi ngựa đã đi theo anh từ nãy tới giờ.
Một lát sau, anh dừng lại trước kệ hàng bán băng vệ sinh, tóc đuôi ngựa nhìn liếc một cái, mặt hơi nóng lên, bắt đầu cẩn thận bắt chuyện: “Đàn anh, anh giúp cậu ta mua cái này, không ổn lắm thì phải?”
Đường Kỳ Thâm không trả lời, biểu tình thập phần chuyên chú, tựa hồ mấy hãng băng vệ sinh trước mặt chính là đề thi vật lý nâng cao đang chờ anh nghiên cứu vậy.
Tóc đuôi ngựa thấy anh nhíu nhíu mày, cho rằng anh cũng cảm thấy không kiên nhẫn đối với việc phải đi mua thứ này cho một đứa con gái, tiếp tục nói: “Con gái tới kỳ là chuyện bình thường, cậu ta cũng quá yếu ớt rồi, làm chậm trễ bạn mình huấn luyện thì thôi đi, còn bắt đàn anh trốn học cùng nữa…”
Cô ta hồn nhiên không nhớ rõ bản thân cũng chính là loại người nhờ vào quan hệ xin được giấy nghỉ phép để trốn huấn luyện, “Loại chuyện này, con gái bọn em đều có kinh nghiệm, uống một viên ibuprofen là sẽ không đau nữa, cậu ta thế mà còn ăn vạ trong phòng y tế không chịu đi, còn bắt đàn anh giúp mua truyện với đồ ăn vặt, quân huấn mà cậu ta làm như đi nghỉ mát không bằng vậy…”
“Trật tự đi, muốn đi đâu thì đi, đừng để tôi nhìn thấy cô đi theo nữa.” Môi mỏng Đường Kỳ Thâm hơi hé, thanh âm lạnh lẽo, “Cô không xứng nói em ấy như vậy, cùng là ríu rít như nhau, em ấy có thể khiến tôi đau lòng, còn cô lại chỉ khiến tôi cảm thấy ồn ào dư thừa.”
Tóc đuôi ngựa xấu hổ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhìn thấy Đường Kỳ Thâm duỗi tay về phía kệ hàng, cô ta lại không cam tâm tình nguyện mà nói: “Để em chọn cho anh nhé.”
Đường Kỳ Thâm nhìn cũng lười nhìn cô ta, lấy điện thoại ra gọi cho Lương Thục Nghi.
Lương Thục Nghi ở đầu kia điện thoại kích động hô lên “Tiểu Lạc Lạc lớn rồi!”, còn vội vàng thông báo cho người hầu, đêm nay nhất định phải làm một bữa tiệc lớn bổ máu để chúc mừng cho dấu mốc thời gian trưởng thành của Thời Lạc.
Đường Kỳ Thâm đen mặt cầm điện thoại, “Mẹ, rốt cuộc là chọn cái nào.”
“À ờ, thiếu chút nữa là quên mất con, mẹ nói cho con nghe này Kỳ Thâm, con chọn cái nào mà nó ghi siêu thấm ở bên trên bao bì ấy, dùng loại đó sẽ thoải mái.”
“Còn có, nhất định phải mỏng một chút, mỏng mới thông khí được.”
“À đúng rồi, con mua cái độc quyền của hãng Disney ấy, cái mà màu hồng hồng, bên trên còn có hình mấy con thú dễ thương, mấy bé gái thích những thứ đáng yêu này lắm…”
Đường Kỳ Thâm thật sự không có cách nào hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, “…”
“Nhớ cho kỹ những cái đó nha, sau này con phải giúp Tiểu Lạc Lạc để tâm một chút đó!”
“…”
Lúc Đường Kỳ Thâm quay lại phòng y tế, Diệp Tầm Tầm đã trộm xin nghỉ ở quân khu để tới đây.
Mới đầu, Ôn Vũ còn biết xấu hổ mà tính trở về huấn luyện, nhưng sau đó thấy mặt trời càng lúc càng lớn, thế là cô ấy liền mặt dày mày dạn ăn vạ ở trên cái giường bên cạnh ngủ một giấc.
Diệp Tầm Tầm với Thời Lạc nói chuyện rất hùng hổ, cô ấy ngủ không được, liền gia nhập luôn.
Chỉ có mấy người mà thanh âm lại không khác gì cái chợ, lúc tay Đường Kỳ Thâm chạm lên tay nắm cửa, Diệp Tầm Tầm đúng lúc nhắc tới tên anh.
“Kỳ Thâm ca ca của cậu đúng là tốt với cậu thật đó, hửm?” Vẻ mặt cô nàng ái muội chọc chọc vai Thời Lạc.
Thời Lạc cười mất tự nhiên: “Làm gì đó! Dù sao lớn lên tớ cũng phải gả cho anh ấy, anh ấy chắc chắn phải đối tốt với tớ rồi…”
“Ồ ồ ồ, đúng đúng đúng, là con dâu nuôi từ bé, không có suy nghĩ khác.” Diệp Tầm Tầm cười trêu ghẹo cô.
Ôn Vũ bắt được trọng điểm: “Có ý gì, hai người không phải người yêu hả? Chỉ là con dâu nuôi từ bé?”
Thời Lạc xấu hổ tới mức vành tai đỏ lên, trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Đương nhiên không phải, cái gì mà người yêu chứ… ngày nào anh ấy cũng mắng tớ.”
Ôn Vũ lại hỏi tiếp: “Vậy cậu mau nắm chắc cơ hội nắm chặt anh ấy trong lòng bàn tay đi.”
Thời Lạc ấp úng gào lên: “Ôn Vũ, cậu lại nói bậy rồi đấy, đi về huấn luyện đi!”
Diệp Tầm Tầm nghẹn cười: “Tình anh em, tình anh em mà thôi, cậu đừng có chọc cậu ấy.”
Ngoài cửa, bàn tay nắm tay nắm cửa của Đường Kỳ Thâm hơi cứng lại, ánh mắt thâm trầm, anh đẩy cửa vào, lạnh lùng nhếch môi: “Tình anh em?”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kỳ Thâm: “Em thật sự coi anh là anh trai?”
Ôn Vũ & Diệp Tầm Tầm: “A ha ha ha, hai người chậm rãi trò chuyện nhé, bọn tớ ra ngoài xem duyệt binh đây…”
||