Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 13

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 13
  • 10
Prev
Next

Chương 13: Bé đáng yêu của anh

11 giờ tối.

Đường Kỳ Thâm vừa mới tắm xong, lúc còn ở trong phòng tắm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng điện thoại đang sạc pin ở đầu giường vang lên tiếng tin nhắn.

Vốn tưởng là Lục Thừa Kiêu và Độ Ngang đang rảnh rỗi tám chuyện trong nhóm chat chung, cho nên cũng không để ý lắm.

Sau lại thấy nó rung lên liên tục không dừng, lúc này mới tùy ý khoác áo tắm dài ra ngoài cầm điện thoại lên xem.

Giao diện màn hình khóa liên tiếp hiển thị “đối phương đã hủy cuộc gọi điện thoại”, bên dưới là mấy tin nhắn do Thời Lạc gửi tới.

Lạc Lạc: [Kỳ Thâm ca ca cứu em!!! Cứu em với!!! Hu hu hu!!!]

Lạc Lạc: [Ngủ rồi sao?? Cứu em!!! Anh ơi cứu em!!!]

Lạc Lạc: [Em tiêu đời rồi!! Anh mau nghe điện thoại đi!!!! Đừng ngủ mà!!!]

Đường Kỳ Thâm mặt không biểu cảm, cảm xúc không có dao động quá lớn.

Nhóc con này chuyện bé xé ra to cũng mười mấy năm rồi, cái phong cách nhắn tin cầu cứu của cô, anh không nhìn tới 1000 thì cũng đã thấy đến 800.

Có rất nhiều lúc cô mở miệng cầu cứu chỉ vì một chuyện so với con kiến còn nhỏ hơn, đại đa số đều là vì để đạt được mục đích mà nghịch ngợm gây sự mà thôi.

Trong trí nhớ, có vài lần miệng cô thèm ăn quá nhiều kem dẫn tới bị tiêu chảy, bị ba ba đi công tác về nói hai câu đã ấm ức tủi thân không chịu được.

Nhóc con này cả đêm đã tự mình đóng gói hành lý bỏ nhà ra đi.

Gấu bông ôm ngủ, chăn nhỏ thơm tho, mấy cái váy công chúa màu hồng nhạt cùng quần lót dâu tây, còn không quên trộm đem đống đồ ăn vặt cất trong tủ dọn hết vào túi, nhét đầy cả một cái balo, sau đó ôm chó nhỏ Corgi lúc đó chỉ mới có ba tháng bỏ nhà đi bụi, thực chất ra sang biệt thự nhà họ Đường nương nhờ.

Lúc ấy, Đường Kỳ Thâm nghe thấy tiếng khóc lóc kinh thiên động địa trước cửa nhà, liền vội vàng xuống lầu mở cửa cho cô.

Tiểu tổ tông khóc như hoa lê đái vũ, vành mắt hồng tới mức không thể nhìn nổi nữa, vừa nhìn thấy anh liền lập tức ném cả túi lẫn chó đi, tay nhỏ vô cùng thành thật ôm eo Đường Kỳ Thâm kêu cứu mạng.

Còn liên tục dụi hai má phúng phính non mềm vào ngực anh, cọ cho anh một thân bẩn thỉu đầy nước mắt nước mũi, khóc nức nở vô cùng bi tráng bắt đầu mách lẻo lên án.

“Hu hu hu Kỳ Thâm ca ca!! Cứu em!! Ba ba nói ông ấy không cần em nữa, muốn bán em cho ông ba bị trong núi!”

“Cứu Lạc Lạc với!! Nếu Lạc Lạc bị bán đi rồi, Kỳ Thâm ca ca sẽ không còn được gặp lại đứa em gái xinh đẹp tới vậy nữa đâu!!”

Đường Kỳ Thâm: “…”

“Cô Từ nói trong núi có lão hổ, nó sẽ ăn thịt người, nếu em bị nó ăn thì phải làm sao bây giờ? Lão hổ cũng thích ăn đứa bé xinh đẹp đúng không? Hu hu hu!”

Lúc đó, Đường Kỳ Thâm đã cao hơn cô mấy cái đầu, nhóc mít ướt treo ở trên người anh, anh rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu mềm mại của cô bé, một bên vỗ nhẹ cái lưng nhỏ đang run rẩy, một bên vẫn đáp lại lời nói hươu nói vượn của cô.

Nghe đến cuối, khóe môi cũng nhịn không được cong lên cười, cứ như vậy một tay ôm người vào ngực, một tay kéo cái balo nhỏ của cô vào nhà.

Corgi đi ở đằng trước, quen cửa quen nẻo chạy tới trước bát đựng cơm chó trong phòng khách ăn chực.

Cô gái nhỏ còn đang nức nở, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Lúc đó Đường Kỳ Thâm cũng vẫn chỉ là một cậu bé, lại không phải người có tính tình biết dỗ người ta, lần đầu tiên anh học cách nhẹ giọng ôn nhu phân tích với cô bé: “Đừng sợ, lão hổ trong núi cũng biết kén ăn, sẽ không ăn người như em đâu.”

Bé ngốc ngừng khóc, vô cùng đáng thương hỏi: “Lạc Lạc không phải đứa bé xinh đẹp sao?”

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm dịu dàng, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Xinh đẹp, nhưng mà vừa gầy vừa lùn.”

Thời Lạc thất thần suy tư một lát, cảm thấy Kỳ Thâm ca ca của cô nói quá có lý, cô nhóc gật gật đầu, khẳng định nói: “Vậy chắc chắn là nó ăn sẽ không đủ no!”

Đường Kỳ Thâm: “… Ừ.”

Thời Lạc lập tức vui vẻ: “Ba ba em nói, đứa bé ăn kem mỗi ngày đều sẽ không cao không lớn được, vậy em sẽ ăn nhiều một chút, không thì lão hổ sẽ tới ăn thịt em mất.”

Vừa thốt ra lời này xong, liền thấy cô lập tức hưng phấn, ở giữa sảnh phòng khách mở túi của mình ra, lục loạn một hồi, móc ra cây kem còn chưa có tan hết, bước chân ngắn nhỏ chạy tới sofa ngồi xuống ăn kem.

Chờ tới khi Đường Kỳ Thâm quay đầu, một người một chó đang nhàn nhã ngồi trên sofa phòng khách tự tại ăn kem không coi ai ra cái gì.

Đổi một nơi khác không có ai mắng cô để ăn kem, cũng mệt cho cô nghĩ ra được.

Hậu quả của việc này chính là, cuối cùng Đường Kỳ Thâm phải ngồi canh ngoài phòng vệ sinh suốt một đêm, còn phải nghe đứa ngốc bị tiêu chảy ở bên trong nói suốt một đêm.

Nghĩ vậy, khóe miệng anh nhịn không được cong lên.

Bên chân như có thứ gì đó cọ cọ anh, anh cúi đầu nhìn, là con Corgi mới được ba tháng trong trí nhớ của anh ban nãy.

Mấy năm trước, Thời Lạc để nó sống ở Đường gia, cho nên giờ nó bị mẹ Đường nuôi mập thây, so với con heo còn béo hơn.

Nhiều năm qua đi, người vẫn là người đó, heo… à chó vẫn là con chó đó, câu cứu mạng vẫn là câu cứu mạng quen thuộc ấy.

Đường Kỳ Thâm nhẹ chậc một tiếng, tùy tiện ấn nút gọi.

Chỉ là anh cũng không phải người chủ động hóng chuyện linh tinh, cho nên cũng không có đọc mấy tin nhắn thoại của cô, trực tiếp ấn gọi luôn.

Chờ sau khi bên kia ấn nghe, gương mặt tinh xảo như trứng ngỗng của Thời Lạc thình lình xuất hiện trên màn hình.

Cô gái mặc váy ngủ hai dây màu vàng ấm áp, mái tóc rong biển cuộn sóng khoác ở trên lưng, trên đầu còn búi hai bím tóc nhỏ đáng yêu.

Nhưng mà nói kích thích vẫn là Thời Lạc bên kia.

Rõ ràng một giây trước khi ấn nghe, cô đã ấp ủ đủ cảm xúc bi thương, giây tiếp theo nhìn thấy người trong màn hình mặc áo tắm dài màu xanh đen lỏng lẻo, đôi mắt hồ ly của cô đã nhìn tới mức không chớp cái nào.

Hình như anh vừa tắm xong, tóc hơi ướt, áo tắm cũng hơi ẩm ướt, bọt nước chảy từ trên xuống cằm, cuối cùng trượt xuống hầu kết tinh xảo, sao đó là hoàn toàn lọt vào dưới khăn tắm màu đen.

Cảm xúc nôn nóng của Thời Lạc lập tức biến thành thẹn thùng, vành tai cô đỏ hồng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vài giây, sau vài giây mới lại bắt đầu làm bộ rụt rè, một tay chắn lên trước mắt, còn ra vẻ phi lễ chớ nhìn, nhưng khoảng cách giữa hai ngón tay đã tách ra rộng tới nỗi có che cũng như không: “Ôi trời!”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Hình ảnh bên Đường Kỳ Thâm đột nhiên lảo đảo quay cuồng, sau đó là một mảnh đen nhánh, hẳn là điện thoại bị anh tiện tay ném vào trong đống chăn, sau đó lại nghe thấy thanh âm trầm thấp thanh lãnh của thiếu niên ở đầu bên kia truyền tới: “Đợi chút, anh đi thay quần áo.”

Một lát sau, Đường Kỳ Thâm thay quần áo xong, là một bộ áo ngủ đơn giản, lúc này Thời Lạc mới nhớ tới chuyện chính.

Cô ôm điện thoại ríu rít một hồi lâu, ngay cả những hành động xé xách theo bạn học lúc trước cũng thành thật khai hết với anh.

Đường Kỳ Thâm vừa nghe vừa ôm Corgi về chuồng heo của nó, người bên kia điện thoại kết thúc câu chuyện bằng một loạt câu “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Đem cục diện rối rắm vứt hết cho anh, này đại khái là phương thức xử lý mọi chuyện quen thuộc nhất mà Thời Lạc đúc kết được trong mấy năm nhân sinh cuộc đời.

Cô nói xong, khuôn mặt còn bày ra vẻ khóc tang, nỗ lực rơi nước mắt với người bên kia.

Ngón tay Đường Kỳ Thâm tạm dừng một chút trên màn hình điện thoại, khóe môi cong lên một độ cung nhỏ rất khó phát hiện, một lúc sau, chờ người bên kia khóc đủ rồi, anh mới bình tĩnh dỗ một câu: “Được rồi, đừng khóc nữa, lau mặt sạch rồi đi ngủ đi, để anh nghĩ cách.”

“Dạ…”

Thời Lạc ngoan ngoãn gật đầu lĩnh mệnh đi ngủ.

Cô ỷ lại vào Đường Kỳ Thâm cũng không phải ngày một ngày hai, sâu trong nội tâm, cô vẫn rất tín nhiệm anh, anh chỉ tùy tùy tiện tiện nói dăm ba câu thôi, Thời Lạc cũng cảm thấy trong lòng vô cùng kiên định, không chút nghi ngờ câu “để anh nghĩ cách” của anh rốt cuộc là có nghĩ ra cách hay không.

Dù sao thì bất luận có ra sao đi nữa, Đường Kỳ Thâm đều có thể giúp cô xử lý mọi việc.

Có điều, một đêm này cô vẫn là không ngủ ngon nổi.

Vì việc này, cô nhọc lòng hết nửa ngày, trước khi ngủ còn vừa xấu hổ vừa kóc, cảm xúc dao động quá lớn, cả một đêm đều nằm mơ.

Trong mơ, cô cũng xui xẻo đánh mất vở ghi chép, dưới cơn hoảng hốt cũng cầu cứu Đường Kỳ Thâm theo thói quen.

Nhưng cốt truyện sau đó lại chuyển biến bất ngờ.

Cô không may mắn nhận được video call của Đường Kỳ Thâm gọi tới, càng không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ khi vừa mới tắm xong của anh.

Lúc cô chủ động ấn gọi cho anh, bên kia lại là tiếng con gái trả lời điện thoại thay anh.

Đối phương nói mình là bạn gái của Đường Kỳ Thâm.

Cũng không biết ra sao, cái loại cảm giác mất mát này lập tức sinh ra, sau đó là sự khủng hoảng không lý do.

Trong bóng tối, cô nhíu chặt mày, hai tay siết chặt chăn, cả người cuộn tròn, cực kỳ giống đứa bé đáng thương không ai muốn.

Thời Lạc theo bản năng cúp điện thoại, ra cửa chạy sang nhà họ Đường.

Người mở cửa không còn là Kỳ Thâm ca ca mà cô quen thuộc, bên cạnh thiếu niên còn có một cô gái tóc đen dài, tư thế cao cao tại thương như nữ chủ nhân.

Cô hơi ngẩn ra, sau đó vẫn cầu cứu Đường Kỳ Thâm như cũ.

Chỉ là lúc này, thiếu niên trước giờ vẫn luôn nói “để anh nghĩ cách” nay lại bị tóc đen dài bên cạnh kéo cánh tay, “Kệ cô ta đi, đã lớn như vậy rồi, phải học cách tự lập chứ, cũng không thể cuốn lấy anh cả ngày được mà, em phải làm sao chứ…”

Đường Kỳ Thâm trong mơ gật đầu.

Cửa lớn biệt thự nhà họ Đường vô tình đóng lại trong nháy mắt, Thời Lạc nhịn không được bật dậy.

Phản ứng lại đây chỉ là mơ, gối đầu đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm một mảng.

Có thể thấy được cho dù là trong mơ, cô cũng tủi thân muốn chết rồi.

Sau khi tỉnh lại, cô không dám nhớ lại giấc mơ vừa rồi, thậm chí còn cố tình xem nhẹ thân phận “bạn gái” mà rất có thể sẽ xuất hiện trong tương lai kia.

Trong đầu cô chỉ nhớ rõ dáng vẻ nhẫn tâm gật đầu từ chối giúp đỡ của Đường Kỳ Thâm, tủi thân xong thì lại bực bội.

Cô gái lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng tức giận tới mức ngủ không được, tim đập cũng nhanh hơn, ôm chăn ngồi dậy, sờ thấy điện thoại, cũng mặc kệ bây giờ mới có 2 giờ sáng, cô ấn mở WeChat của Đường Kỳ Thâm, không đầu không đuôi bắt đầu xả giận.

Lạc Lạc: [Hừ! Tức giận!!!!!]

Một câu không đủ, còn phải thêm mấy nhãn dán biểu tình.

Lạc Lạc: [Đại trường đao 40 mét đâm chết anh.jpg]

Lạc Lạc: [Nổ pháo chết anh.gif]

Những nhãn dán này đều là những hình quen thuộc mà bình thường Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc hay gửi, Thời Lạc cảm thấy chơi khá hay liền thuận tay ấn lưu, có điều vẫn luôn không có đất dụng võ, lúc này trước sự bi phẫn, cô cũng không chú ý từ trên hình, gửi tất qua cho Đường Kỳ Thâm.

Lúc bình tĩnh lại thì đã qua hai phút rồi, không thể thu hồi nữa.

Giờ phút này có hối hận cũng không kịp, Thời Lạc tự sa ngã suy nghĩ, nhiều lắm là ngày mai anh tỉnh lại nhìn thấy thì bị mắng hai câu mà thôi.

Nào biết rằng, chẳng lâu sau đó, lão cán bộ trước giờ làm việc và nghỉ ngơi luôn như người già này lại nhắn tin trả lời lại.

Giữa những hàng chữ quả nhiên là ngữ khí dạy dỗ.

Đường Kỳ Thâm: [Nói lung tung cái gì đấy, ai dạy em chửi bậy hả?]

Thời Lạc ôm điện thoại, khóc không ra nước mắt, rõ ràng là tới giận dữ phát tiết với anh, lúc này lại còn phải nghĩ cách vuốt mông ngựa, tên đàn ông này, hơn nửa đêm không ngủ còn làm cái gì, không phải là người trong mơ ban nãy chính là anh đó chứ!

Nghĩ vậy, não cô lại nóng lên, chỉ là làm người thì nên để lại một điểm mấu chốt, cô sợ ngày nào đó sẽ bị Đường Kỳ Thâm trả thù, cho nên lướt một đống nhãn dán, cuối cùng mới tìm được một cái phù hợp: [Bé đáng yêu của anh tức giận rồi, muốn ôm ôm hôn hôn nâng lên cao mới hết giận.jpg]

Đầu bên kia, Đường Kỳ Thâm đang ghi chép lại những trọng tâm của kỳ thi khảo sát chất lượng, nhìn thấy mấy chữ “bé đáng yêu” trên nhãn dán cô gửi, trong nhất thời cũng quên mất lời muốn dạy dỗ cô ban nãy, biểu tình cũng không còn lãnh đạm như thế nữa.

Một lúc lâu sau, Thời Lạc mới cẩn thận hỏi: [Muộn vậy rồi sao anh còn chưa ngủ?]

[Ngủ thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ đại đao với pháo đốt của em à?]

Thời Lạc: [… Em không kịp thu hồi, dù sao sáng mai anh cũng thấy mà.]

Ngủ cũng sẽ không bỏ lỡ đâu!

Dưới ánh sáng ấm áp của đèn học, Đường Kỳ Thâm hơi cong môi.

[Giúp em ghi lại trọng tâm bài học, không phải nói là làm mất vở của bạn à?]

Cái này làm Thời Lạc tràn ngập áy náy.

Người ta còn đang thức đêm giải quyết hậu quả cho cô đấy, cô thì hay rồi, ngủ xong nằm mơ còn tủi thân động dao động súng với người ta.

Lạc Lạc: [Tym tym.]

Đường Kỳ Thâm: [Ngày mai đưa bản này cho bạn em, thi thử có thể trúng tới tám, chín phần.]

Thời Lạc cảm động tới mức muốn trực tiếp chạy sang nhà anh: [Hu hu hu! Kỳ Thâm ca ca! Để em phát sóng trực tiếp vẻ mặt vui phát khóc của em cho anh nhé!!]

Đường Kỳ Thâm mím môi, bất đắc dĩ nhắn lại: [Bớt nói lại, đi ngủ sớm đi.]

———

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Kỳ Thâm: Về sau sẽ để em tha hồ khóc.

Lạc Lạc: Anh!

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 13"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online