Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 11
Chương 11: Em bao lớn rồi?
Lúc hai người rời khỏi phòng học, đám học sinh lớp 11 phía sau nháy mắt không còn vẻ bình tĩnh của đàn anh đàn chị như lúc nãy nữa.
Vốn cho rằng là “người từng trải” sóng to gió lớn gì đều thấy qua rồi, sau khi trao đổi ánh mắt lẫn nhau liền bình tĩnh cầm điện thoại lên, bắt đầu lập group chat.
Sau vài phút, đám nông dân trồng dưa trong lớp đã lấy một loại tư thái “mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng dã” tiến vào ruộng dưa, người cầm đầu cười đầy mờ ám đổi tên nhóm thành “Ly rượu tình yêu này, ai uống cũng đều say”.
Không ít bạn học đã yên lặng về nhà ăn cơm nên bỏ lỡ một màn ban nãy liền được đám nông dân trồng dưa cùng kéo vào trong group, nháy mắt sau, hơn 40 người trong lớp, trừ Đường Kỳ Thâm và Lục Thừa Kiêu bị cô lập bên ngoài ra thì toàn bộ đều đã có mặt.
Lục Thừa Kiêu có việc ở nhà nên về sớm, nhưng ban nãy Độ Ngang nhìn thấy toàn bộ chính là vô cùng hiểu ý nghĩa của cái group này.
Nhìn thấy bản thân quang vinh trở thành một phần tử trong nhóm, cậu ta nhịn không được vui sướng cảm thán: [Ôi, sao tôi cũng ở trong này thế.]
Có người trong nhóm tích cực lên tiếng: [Độ ca, anh chính là sức sản xuất dũng mãnh nhất trong ruộng dưa của chúng ta.]
Nói ngắn gọn, chính là tiểu gian tế bên cạnh chủ ruộng dưa.
Độ Ngang lập tức nổi lên hứng thú: [Vậy tôi thêm Kiêu gia cùng vào nhé?]
Loại đề nghị này đương nhiên là bị từ chối ngay lập tức: [Thêm Kiêu gia vào có khác gì thêm Thâm ca vào? Có cũng như không vậy!]
Oa, lời này nói ra làm Độ Ngang cảm thấy bản thân dường như bị trào phúng trong vô thức, đều là người cùng lớn lên ở Ninh Thủy Loan, đều là anh em có giao tình mấy chục năm, tại sao Lục Thừa Kiêu có thể trở thành trung thần bên cạnh chủ ruộng dưa được chúng nhân phỉ nhổ mà cậu ta lại chỉ có thể chịu chết làm gian tế được toàn dân kính ngưỡng chứ.
Người từ trước tới nay không có bất cứ cảm giác tồn tại gì trong lớp, Kỷ Tu chột dạ lướt một chút, đại khái biết được ý nghĩa của cái group này xong liền run run nghiêm túc gõ một đoạn chat: [Chúng ta thế này không hay lắm đâu…]
Nghẹn ở bên cạnh Lục Thừa Kiêu quá lâu rồi, Độ Ngang – người đã sa đọa thành gian tế độc ác tỏ vẻ: [Đừng biện minh cho tôi nữa, tôi cảm thấy như vậy rất hay!]
Cậu ta! Cam tâm! Vì sự nghiệp ăn dưa! Phụng hiến hết mình!
*
Trong lúc nhóm ăn dưa kêu gào khẩu hiệu thì hai chính chủ đã chậm rãi đi tới gần cổng chính trường học.
Một vai Đường Kỳ Thâm đeo cặp sách màu đen của mình, một tay khác xách theo balo mười mấy vạn mà lần trước anh tặng cho Thời Lạc làm quà.
Thời Lạc đi ở bên cạnh anh, hai tay trống trơn, lúc đi đường cô thường có thói quen vô thức nhón nhón chân, thỉnh thoảng còn hăng say đá đá hòn đá nhỏ ven đường, lảo đảo lắc lư, đi rất chậm.
Bình thường Đường Kỳ Thâm và hai tên cũng cao 1m8 như anh là Lục Thừa Kiêu và Độ Ngang đi đường đều là bước chân như có gió, đi rất nhanh.
Với tốc độ chậm như con rùa này của Thời Lạc, cô rất dễ bị người ta ném ở phía sau.
Đi được một đoạn ngắn, Đường Kỳ Thâm dường như phát hiện ra vấn đề này, sau đó lại bắt đầu cố ý thả chậm bước chân, ngẫu nhiên còn dừng lại chờ vị tiểu thư ham chơi đi tới gần mình.
Lúc đi qua tòa nhà chính, vừa lúc gặp được chủ nhiệm giáo dục đi từ bên trong ra, chủ nhiệm bắt chéo hai tay ở sau lưng, thoạt nhìn có chút sốt ruột, nhìn thấy Đường Kỳ Thâm thì lập tức mở miệng: “May quá gặp được em ở đây, lát nữa hội học sinh mở họp, em đừng về vội.”
Đường Kỳ Thâm xoay người nhìn Thời Lạc, vừa định mở miệng từ chối, cô gái nhỏ bên người lại là lần đầu tiên thấy được chủ nhiệm giáo dục, nói thế nào thì nội tâm cũng đều có chút hoảng loạn, lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng hiểu chuyện: “Anh mau đi đi, em tự về được.”
Lúc này chủ nhiệm mới để ý tới bên cạnh Đường Kỳ Thâm còn có một cô bé hiểu chuyện như vậy, không nhịn được yêu ai yêu cả đường đi lối về, khen ngợi: “Em gái em cũng học ở Tam Trung sao? Nhìn xem, ngoan quá trời.”
Thời Lạc được khen liền rũ mắt cười trộm, Đường Kỳ Thâm vẫn yên lặng như nước, không có tiếp lời.
Cuối cùng vẫn là tự mình gọi điện thoại cho tài xế, đưa cô tới trước cửa trường học, chờ tới khi nhìn thấy cô lên xe nhà mới yên tâm quay lại văn phòng hội học sinh.
Thời Lạc và tài xế nhà họ Đường đã sớm quen thuộc như người một nhà, chiếc Bentley đen tuyền tiến vào Ninh Thủy Loan, lập tức dừng trước cửa nhà họ Đường.
Đại tiểu thư này rảnh rỗi không có việc gì chơi thì sẽ thường xuyên tới Đường gia ăn chực một bữa.
6 giờ đúng, Đường Kỳ Thâm cũng có mặt ở trước cửa biệt thự.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lương Thục Nghi nhảy nhót chạy từ phòng bếp ra, trên người bà đeo tạp dề, Đường Kỳ Thâm theo bản năng hơi nhíu mày.
Hồi còn trẻ Lương Thục Nghi cũng là một tiểu thư sống trong nhung lụa, năm đó vì muốn thể hiện tài năng với ba Đường mà thiếu chút nữa làm nổ tung nhà bếp, sau đó liền bị ba Đường hạn chế không được vào bếp thường xuyên, hiện giờ tay nghề nhiều lắm cũng chỉ được coi là ăn được, này còn phải là dưới tình huống có người hầu ở bên cạnh hỗ trợ, về hương vị cũng không thể yêu cầu bà có thể làm ra được thứ gì quá ngon.
Lương Thục Nghi: “Ôi con trai, về rồi à, Lạc Lạc nói lúc trưa con không ăn cơm cho nên nhất quyết muốn đợi con về rồi mới ăn đó, nhanh nhanh lên lầu gọi người xuống đi, con bé đó chắc là đói sắp ngất rồi.”
Đường Kỳ Thâm nhận mệnh lên lầu.
Vốn anh cho là cô nhiều lắm là đang ăn vạ trên giường anh chơi điện thoại, hoặc là xem tiểu thuyết bá đạo tổng tài cô hiêu thích, hoặc là mệt mỏi nên ngủ rồi, cho nên lúc vào phòng cũng không có cố kỵ nhiều, mở cửa vào trong, chưa thấy được bóng dáng người đâu thì đã nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt mang theo chút yếu ớt của Thười Lạc, “A” một tiếng, sau đó liền ôm chặt quần áo của mình để ở đầu giường anh, lập tức vọt vào trong phòng tắm còn mờ mịt hơi nước.
Lúc Đường Kỳ Thâm ngước mắt lên liền nhìn thấy một thân ảnh vụt sáng lóe qua, ngay sau đó là cửa phòng tắm bị đóng chặt, đi tới nhìn, đập vào mắt lại là thứ đồ trong lúc cô vội vàng cấp bách cầm không chắc rơi ở dưới đất… một miếng vải màu hồng phấn.
Sắc mặt thiếu niên vẫn trầm tĩnh như cũ, chỉ là ánh mắt hơi tối xuống, hầu kết tinh xảo lăn lộn lên xuống.
Anh đi tới, khom lưng nhặt thứ rơi ở dưới đất lên.
Mới vừa rồi Thời Lạc từ trường về Đường gia, bởi vì phải đợi Đường Kỳ Thâm cho nên không lập tức ăn cơm, rảnh rỗi không có gì làm, Lương Thục Nghi liền bảo cô lấy quân phục mới phát ra thử, nếu không vừa thì bà sẽ sửa giúp.
Nào biết làn da của đại tiểu thư cũng quá yếu ớt rồi, vải quân phục lại không quá sạch, mới mặc có một lúc mà trên người đã nổi lên những vệt đỏ như bị sởi, Lương Thục Nghi vội vàng gấp gáp, đau lòng không thôi, bảo cô lên lầu tắm rửa một lượt trước, nhân lúc đó bà sang nhà họ Thời, thay cô lấy một bộ quần áo khác tới.
Cô vừa mới tắm xong cho nên không có mặc quần áo, lúc ra ngoài lấy đồ thì vừa vặn gặp phải Đường Kỳ Thâm.
Lúc này, thiếu nữ mặt đỏ tai hồng trốn trong phòng tắm mặc quần áo, lúc mặc được một nửa mới phát hiện hình như có thứ gì rơi ở ngoài, cô do dự rất lâu mới lắp bắp mở miệng: “… Kỳ Thâm ca ca, có thể giúp em nhặt cái đó…”
Đường Kỳ Thâm rũ mắt nhìn tấm vải màu hồng trên tay mình, bên trên còn có nơ bướm hình con thỏ, anh trầm mặc một lát, thế mà lại có chút mất bình tĩnh mở miệng hỏi: “Thời Lạc.”
“Dạ?”
“Em bao lớn rồi?”
“…” Ừm, tuy rằng rất khó mở miệng, nhưng lúc này cô có việc cầu người, đành phải báo cáo đúng sự thật, cô gái nhỏ đỏ vành tai như sắp xuất huyết, xấu hổ xoắt xít đáp: “C…”
“?” Đường Kỳ Thâm hơi ngẩn ra, lúc này phản ứng lại, anh thấp giọng cười khẽ: “Anh đang hỏi em mấy tuổi rồi, còn mặc nơ bướm hình con thỏ…”
Cô gái xấu hổ thở hồng hộc: “????!!!! Ai cần anh lo!”
*
Ngày hôm sau là bắt đầu huấn luyện quân sự, trước khi huấn luyện, chủ nhiệm lớp mở một cuộc họp nhỏ cho mọi người, nói là sau quân huấn là sẽ có một bài khảo sát chất lượng, bạn nào không phát huy tốt ở kỳ thi vào mười thì phải nắm bắt cơ hội thể hiện lần này.
Thời Lạc nghe tai này lại ra tai kia, cô cảm thấy kỳ thi vào 10 mình đã thể hiện vô cùng xuất sắc rồi, hẳn là nên nhường cơ hội thể hiện lần này cho người khác mới đúng, có điều Đường Kỳ Thâm dường như không quá tán thành, vẫn như cũ thỉnh thoảng lại ép cô làm đề.
Ôn Vũ coi lần thi này như cơ hội rửa nhục.
Trong lúc huấn luyện, thời gian nghỉ ngơi lúc trưa rất ngắn, đại đa số bạn học đều chọn ở lại trường ăn cơm, rất ít người về nhà.
Thời Lạc bị mặt trời hun từ sáng tới giờ, cả người đều héo héo.
Sau khi tan học, cô liền chạy sang khách sạn nhà Đường Kỳ Thâm mở ở gần trường, chạy vào phòng chỉ dành riêng cho anh để ngủ bù.
Một giấc ngủ dậy khiến cả người cô thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả tâm tình cũng tốt lên không ít.
Lúc thang máy dừng ở tầng 11, có một cô gái cũng mặc đồ quân phục giống cô đi vào.
Thời Lạc cúi đầu chơi điện thoại, nâng mắt lên nhìn thì cảm giác bóng dáng của cô gái này có hơi quen mắt.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy khép lại, gương mặt của hai người phản chiếu ở trong gương.
Là Ôn Vũ.
Ôn Vũ là người Tây Thành, địa phương kia vô cùng hẻo lánh, nhưng ông trời lại vô cùng ưu ái nó, khoáng sản rất nhiều, ba Ôn và đám người Tây Thành mấy năm trước cũng đã kiếm được một số tiền rất lớn.
Ôn gia đã trải qua những ngày tháng khổ sở, ba Ôn lại chưa từng đọc sách, coi như là một thổ hào không có tri thức, cũng may là đầu óc làm ăn lại khá linh hoạt, sau khi có được xô vàng đầu tiên liền đầu tư không ít hạng mục, mấy năm gần đây đã dần đứng vững gót chân trong giới.
Ba Ôn đã nếm trải không ít khổ cực, cho dù Tây Thành có trù phú thế nào đi nữa thì ngành giáo dục ở đây trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bì được với đô thị loại một như Hành Thị, cho nên hơn một năm trước, bởi vì nghĩ cho tương lai của con gái nên cả gia đình họ đã di dời tới đây.
Ba Ôn đúng là có tài, mặc dù tới thành phố tấc đất tấc vàng như Hành Thị nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có tiếng nói nhất định trong giới thượng lưu ở đây.
Thế cho nên cho dù Ôn Vũ chỉ vừa mới tới, bên người cũng có không ít đám chị em cây khế ríu rít nịnh bợ cô ta.
Đám chị em đó phần lớn đều là những người gia cảnh khá giá nhưng bình thường không thể xâm nhập vào vòng tròn thượng lưu của đám người Thời Lạc.
Thời gian lâu dần, các cô ấy biết lui mà tiến, căng da đầu cố gắng ngó lơ cái mùi bùn đất trên người Ôn Vũ, thái độ ngày xưa nịnh hót Thời Lạc thế nào thì bây giờ lại chỉ trích châm chọc cô như thế.
Đám con gái đó gượng gạo tụ thành một nhóm, hôm nay cười nhạo lắc tay của Thời Lạc xấu xí, ngày mai lại không hẹn mà cùng bắt chước phong cách ăn mặc của cô.
Đám người đó trong lòng đều hiểu rõ nhưng lại không ai nói ra, trong lời chỉ trích lại tràn đầy sự ghen ghét.
Thời Lạc thật ra là không để ý lắm, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu thì người đó xấu hổ thôi, chỉ là mỗi lần gặp Ôn Vũ, cô lại nhịn không được cố ý đâm chọt cô ta mấy câu.
Chỉ cần người đó không phải là Đường Kỳ Thâm thì từ trước tới nay Thời Lạc chưa từng ngán ai cả, cường thế nghiền áp Ôn Vũ, mỗi lần cãi xong đều thần thanh khí sảng.
Giờ phút này, thang máy chỉ có hai người, Thời Lạc nhớ tới lúc hè cô và Ôn Vũ từng có mấy đợt giao tình chơi game với nhau, cho nên khẽ cười một tiếng, ý tứ sâu xa cất lời: “Trùng hợp quá.”
“Ai hợp với cậu.” Đối phương đương nhiên là vẫn còn ghi thù vụ cô buông lựu đạn làm mình nổ thành cái hộp đồ chơi đấy.
Thời Lạc lười biếng nhìn vành nón hơi đè thấp xuống của cô ta: “Thuê phòng ngủ một giấc mà làm gì phải lén lút như thế, có cần tôi cho mượn cái kính râm không?”
Cô đương nhiên là nghĩ cô ta cũng như mình, tới đây để ngủ trưa.
Nào biết lời này dường như lại chọc tới cái chân đau của Ôn Vũ, cô ta xoay người, lập tức không đầu không đuôi khai ra hết: “Ai thuê phòng! Cậu cho rằng ai cũng như cậu hả, Lý Húc nói muốn giúp tôi ôn luyện trước kỳ thi, bảo tôi lúc trưa sang đây học cho tiện thôi.”
Thời Lạc nghe xong cứ cảm thấy có gì đó sai sai: “Lý Húc? Lớp 11 sao? Nhưng mà anh ta không lo ôn thi đại học đi, sao còn có tâm trạng đi theo lăn lộn mù quáng với cậu?”
Nói lăn lộn mù quáng cũng không quá, Diệp Tầm Tầm thường xuyên nhắc mãi đủ loại sự tích kinh thiên động địa của Ôn Vũ với cô, trong đó cái tên Lý Húc này lên sàn không ít lần.
Người này thành tích cũng ổn định ra phết đấy, không phải 10 điểm thì cũng là 8 điểm, à, đương nhiên là cái thang điểm max là 150 ấy, thế mà cũng có mặt mũi đi dạy kèm cho con nhà người ta ấy à.
Nhìn thấy Thời Lạc nhíu mày, Ôn Vũ dường như còn có chút đắc ý: “Đương nhiên, cậu cho là ai cũng thảm như cậu à, quân huấn mới có vài ngày thôi mà tôi cũng chưa thấy anh hôn phu từ bé của cậu liếc cậu lấy một cái nhỉ? Càng đừng nói tới việc giúp cậu ôn luyện dạy kèm, tôi nghe nói cậu còn phải mượn vở ghi chép của bạn cùng lớp đúng không, thật quá đáng thương rồi. Nhưng Lý Húc thì khác, anh ấy rất để ý tôi, chỉ cần gọi là sẽ tới.”
Thời Lạc rất có hứng thú nhớ lại việc mình vừa mới ngủ trong căn phòng dành riêng cho Đường Kỳ Thâm kia, cùng với anh hôn phu từ bé ngày nào cũng nhìn chằm chằm mình làm đề, ừm, cô đúng là quá đáng thương rồi, Đường Kỳ Thâm là người lạnh nhạt cỡ nào chứ, thế mà cũng quá để ý cô rồi đi.
Cô nhịn không được cười khẽ một tiếng: “Ồ, tôi thảm thật sự, vậy Lý Húc của cậu thì sao? Không đi cùng à?”
Nói tới đây, biểu tình kiêu căng ngạo mạn ban nãy của Ôn Vũ lại biến thành chột dạ, nhưng mà hai người tranh cãi cũng lâu rồi, ai cũng đều không có đạo lý chịu thua, chỉ là rõ ràng sự tự tin của cô ta đã giảm đi nhiều: “Anh, anh ấy có việc, bảo tôi tới đây ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối sẽ tới dạy kèm cho tôi.”
“Buổi tối?” Thời Lạc nâng mắt nhìn cô ta, cảm xúc trong mắt làm Ôn Vũ khó tránh khỏi có hơi hoảng hốt, một lát sau, trong miệng cô lại thốt ra lời mang theo sự trào phúng khiến người ta tức chết: “Oa, đúng là đặc biệt thật, gọi lúc nào là tới lúc đó luôn.
Lúc này thang máy đã tới tầng một, Ôn Vũ quay đầu trừng mắt liếc cô một cái, Thời Lạc cũng không cam lòng yếu thế, còn nở một nụ cười xinh đẹp với cô ta.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, điện thoại của Thời Lạc liền vang lên tiếng chuông reo, trên màn hình hiển thị đúng lúc lại là anh hôn phu từ bé “vô cùng lạnh nhạt” của mình kia.
Cô ngước mắt nhìn Ôn Vũ rõ ràng đang đi chậm lại, sau đó còn cố ý ấn loa ngoài.
Thanh âm Thời Lạc có chút vui sướng: “Kỳ Thâm ca ca ~”
Bước chân Ôn Vũ cứng lại, lỗ tai cũng dựng thẳng lên.
Thanh âm thanh lãnh đầu bên kia điện thoại tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút thân mật như có như không: “Ừ, trưa nay không về sao? Bài thi hôm qua để ở nhà anh, anh để nó ở thư phòng cho em rồi.”
Ôn Vũ: “…???!!!!” Tức quá nha!
——–
Tác giả: Tiết lộ cameo tiếp theo của truyện, đố các bạn biết “bạn cùng lớp” mà Ôn Vũ nói Thời Lạc đã mượn vở ghi chép là ai nào?
||