Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tâm Niệm Em Đã Lâu - Chương 10

  1. Home
  2. Tâm Niệm Em Đã Lâu
  3. Chương 10
  • 10
Prev
Next

Chương 10: Tình anh em

Lúc nghi thức khai giảng kết thúc thì cũng đã qua thời gian tan học.

Đám học sinh vỗ tay xong thì có thể tự do rời đi, không cần xếp thành hàng, cũng không cần về lớp.

Đường Kỳ Thâm vốn có thể đi từ lối của nhân viên hậu cần trực tiếp rời đi, nhưng mà suy xét tới Thời Lạc mới tới Tam Trung, đối với hoàn cảnh xung quanh chắc chắn không quá quen thuộc, với cái loại tính cách vô tâm vô phế như cô, tính ỷ lại lại cực mạnh, tám phần là tới đường đi từ lễ đường về khu dạy học cũng không tìm đúng, cho nên liền đi từ hậu đài xuống chỗ ngồi của khối 10, tính thuận đường đưa cô ra ngoài ăn cơm trưa.

Chỉ là anh đã xem nhẹ đám gà con như quỷ đói đầu thai này rồi, vừa nghe tới việc có thể tự do rời đi, lối đi trong nháy mắt chật như nêm cối.

Chờ tới khi anh an toàn ra được bên ngoài thì Thời Lạc đã hoàn toàn biến mất trước mí mắt anh.

Có điều dựa vào cái tính tình công chúa thà bị đói chết cũng không muốn bị đám người chen lấn xô đẩy làm xấu hình ảnh kia của Thời Lạc thì Đường Kỳ Thâm đoán cô vẫn còn đang ngồi cách đó không xa không nhúc nhích, cho nên liền dứt khoát đứng ở góc khuất bên ngoài cửa lễ đường, yên lặng chờ người đi ra.

Theo lý thuyết, học sinh ở trong trường mặc đồng phục là hết sức bình thường, nhưng mà đám học sinh mới vào 10 còn chưa kịp lấy đồng phục mới đã tham gia lễ khai giảng, cho nên Thời Lạc một thân đồng phục trắng đen trà trộn ở trong đám người hỗn độn màu sắc kia thì liền có cảm giác vô cùng bắt mắt.

Huống chi bên trong cô vẫn còn mặc một bộ váy liền áo bay bay trong gió, áo khoác Đường Kỳ Thâm vừa to vừa dài, chiều dài vạt áo sắp tới đầu gối của cô, cho dù Thời Lạc cao 1m63 đi nữa thì giờ đây cũng nhỏ bé y hệt đứa trẻ con mặc trộm đồ người lớn vậy.

Một thân đồng phục của khối 11 lẫn trong đám học sinh lớp 12 cũng nổi bật không kém.

Học sinh từng người từng người đi ra, đám người đều tụ về một chỗ, mỗi người đi qua bên người cô đều nhịn không được đưa mắt nhìn cô một cái.

Đám nam sinh lớp 11 vừa vặn đụng ngay chính diện cô, thói quen đầu tiên là nhìn vào hai chân thon dài xinh đẹp trắng nõn, sau đó tầm mắt lại di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tinh xảo còn mang theo chút kiêu ngạo của Thời Lạc.

Trong đám có một người nhịn không được chép miệng, đè nặng thanh âm thấp giọng nghị luận: “Nhìn thấy không, người vừa mới đi qua kia kìa, giá trị nhan sắc quá mạnh rồi, so với hoa khôi lớp bên còn khí chất hơn, dáng người cũng tốt, y như một tiểu tiên nữ vậy, em gái lớp 10 năm nay cũng quá chất lượng rồi.”

“Cái nào má, sao không nói sớm? Có em gái xinh đẹp phải hô lên cho người ta biết ngay chứ, có hiểu chuyện không vậy…”

“Đằng sau đằng sau, dáng đi còn rất văn nhã, chúng ta đi quá nhanh rồi, chưa gì đã bỏ người ta ra phía sau.”

“Thật hay giả thế, đi đi đi, người anh em, tao với mày giả vờ quay lại tìm đồ rồi nhìn một cái!”

Đám nam sinh tốp năm tốp ba lại ngược dòng người quay lại làm bộ nhặt đồ, lúc nói chuyện, Đường Kỳ Thâm vừa lúc đứng ngay cạnh, muốn không nghe thấy cũng khó, chỉ là anh luôn không có quá nhiều lòng hiếu kỳ, đặc biệt là đối với loại đề tài này, không tham dự cũng không nghị luận, không hùa theo, đó là nguyên tắc của anh.

Đám nam sinh đi rất nhanh, hấp tấp chạy ra sau, sau khi xem xong quay lại lại một lần nữa đi ngang qua Đường Kỳ Thâm.

Chỉ là hứng thú lúc này hiển nhiên không còn nhiều như trước.

“Ôi, đẹp thì đẹp đó, nhưng mày cũng thấy trên người người ta mặc cái gì rồi chứ, hai bên tay màu trắng, cổ áo đen, đó là đồng phục nam của lớp 11, giống y như cái ở trên người chúng ta luôn.”

“Có bạn trai rồi.”

Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng phá lệ ngẩng đầu lên, ngay khi anh nghe được câu “đồng phục của nam sinh lớp 11” thì tầm mắt đã theo bản năng xuyên qua dòng người mênh mông, thấy được đối tượng mà đám nam sinh vừa nghị luận.

Cuối dòng người, Thời Lạc đang cúi đầu, hết sức chuyên chú cuộn ống tay áo quá dài của anh lên.

Thiếu niên chờ đợi hồi lâu, giữa mày không kiên nhẫn thoáng nhu hòa hơn vài phần.

Đám nam sinh kia vẫn còn đứng ở trước cửa chưa thể ra ngoài, nói liến thoắng không ngừng.

“Xuống tay cũng nhanh thật, giờ mới là ngày khai giảng đầu.”

“Cũng không biết ai chiếm lời được.”

“Có bạn trai thì làm sao, gương mặt Húc ca của chúng ta tùy tiện đi ở ngoài đường thôi cũng có thể cạy được góc tường nhà người ta, không phải sao?” Trong đó có một nam sinh mặt tàn nhang cười đầy mặt đắc ý, sau đó vỗ vỗ thiếu niên có chút lưu manh ở bên cạnh mình: “Ôi, Húc ca, yêu được hay không, anh nói một câu không phải là xong hết sao.”

Đầu đinh vừa mới nói lời hối tiếc ở bên cạnh rất biết nhìn mặt đoán ý, quay đầu nhìn người được gọi là “Húc ca” kia, thấy ý cười trên mặt hắn dường như có ý tứ nhất định phải có được, liền vội vàng phụ họa: “Đúng thế, một cô gái nhỏ lớp 10 mà thôi, chắc chắn chưa thấy qua việc đời nhiều, ngốc nghếch bị lừa cũng là điều dễ hiểu, có bạn trai chắc cũng là thằng dưa vẹo táo nứt gì đó, sao có thể bì được với dáng vẻ của Húc ca chúng ta, Trần Quán Hy của Tam Trung cũng không phải là nói ngoa đâu nhé!”

“Còn nữa, chắc gì đã là bạn trai chứ, không chừng là của anh trai hay em họ gì đó cho mượn thì sao, nói không chừng anh trai em ấy còn muốn mượn tay em gái xinh đẹp của mình để tới gần Húc ca hơn đấy, cầu Húc ca bảo kê hắn ở trong trường thì sao.”

Nghe thế, ánh mắt Đường Kỳ Thâm trầm xuống, đặc biệt là câu “anh trai” kia vừa ra, lòng bàn tay anh cũng siết lại vài phần, khuôn mặt không biểu cảm nay càng thêm lạnh lẽo.

Một lát sau, đám nam sinh chen chúc đi ra, Đường Kỳ Thâm thu lại biểu tình, đang định đi lên kéo người ra, phía sau đột nhiên có nữ sinh nào đó lao nhanh tới, nhào lên ôm lấy vai Thời Lạc.

Cẩn thận nhìn kỹ, cô gái kia anh đã từng gặp vài lần, là bạn cùng bàn kiêm bạn thân ba năm cấp hai của Thời Lạc, cũng là đối tượng xui xẻo thường xuyên bị cô bán đứng với anh.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Đường Kỳ Thâm cũng không có ý tứ quấy rầy, anh hơi mím môi, một tay đút túi quần tính đi thẳng ra ngoài từ chỗ này, cả người trừ cỗ cảm giác thanh lãnh nhàn nhạt ra thì nhìn như không có quá nhiều cảm xúc.

Ra tới ngoài sân, vừa vặn gặp phải Độ Ngang và Lục Thừa Kiêu đang đứng chờ chán muốn chết.

Trên mặt hai người đều vô cùng ăn ý hiện lên nụ cười mờ ám, sau khi thấy anh ra, nhịn không được cong cong môi: “Sao thế? Không tìm được người à?”

Đường Kỳ Thâm tùy tiện cong cong môi, không nói thêm gì, có điều thật ra lại cam chịu với câu nói này.

Đôi mắt đào hoa của Lục Thừa Kiêu nhướng lên, khí chất nhìn qua vô cùng lười biếng: “Được nha, thế mà cũng có người khiến Kỳ Thâm ca của chúng ta không bắt được.”

Lục Thừa Kiêu cười hí hửng học theo giọng điệu trêu chọc của Thời Lạc ngày thường gọi Đường Kỳ Thâm một tiếng.

Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu, đầu lưỡi chống lên bên má, cười khẽ: “Cút.”

Độ Ngang thì ầm ĩ hơn, cậu ta không trầm ổn như Đường Kỳ Thâm và Lục Thừa Kiêu, ba người lớn lên bên nhau từ nhỏ, lời cậu ta nói ra so với hai người này cộng lại còn nhiều gấp mấy trăm lần: “Cô vợ nhỏ không ăn với cậu, có chúng tôi ăn với cậu, có phải không Kiêu gia, hai chúng ta đành ngậm ngùi mở tấm lòng từ bi, cùng Thâm ca ăn bữa cơm trưa thật náo nhiệt nhá, cậu xem có hợp lý không?”

Ba người chậm rãi đi về phía cổng trường.

Đồ ăn trong canteen trường tuy ngon, cũng rất đa dạng, nhưng ăn lâu sẽ bị ngán, đám học sinh càng thích mấy hàng quán bán đồ ăn vặt ngoài cổng trường hơn.

Diệp Tầm Tầm nghẹn cả một buổi sáng, cô ấy ở lớp mới không quen biết ai, giờ phút này vất vả lắm mới túm được Thời Lạc, liền ôm vai cô nói không ngừng nghỉ.

Sáng sớm nay cô ấy không có việc gì làm, quang minh ôm điện thoại lướt xem những cửa hàng ngon xung quanh trường học, trước mắt đã tới giờ cơm trưa, cô ấy vội vàng kéo Thời Lạc đi qua con đường tắt chật hẹp để ra bên ngoài.

Đường Kỳ Thâm và Lục Thừa Kiêu là kiểu thái tử gia trời sinh tự phụ, nhưng cũng không quá câu nệ việc phải đi trong con đường nhỏ chật hẹp lại có chút bẩn này, rõ ràng là ba người đi đầu tiên, không lâu sau Diệp Tầm Tầm với Thời Lạc lại chạy lên trước ba người.

Ba người đi ở phía sau, Độ Ngang mắt tinh nhìn thấy Thời Lạc phía trước: “Ô, người đằng trước không phải là cô vợ nhỏ nhà cậu sao?”

Lục Thừa Kiêu và Đường Kỳ Thâm liếc mắt qua, người sau bất động thanh sắc nhắc nhở cậu ta: “Đừng nói lung tung.”

Độ Ngang cười vô cùng ái muội: “Ok ok ok, không nói nữa, em gái nhỏ nhà cậu được chưa?”

Sắc mặt Đường Kỳ Thâm còn khó coi hơn vừa rồi.

Hai chị em đằng trước cãi nhau ầm ĩ, thanh âm còn rất lớn, người đằng sau nghe được rất rõ.

Diệp Tầm Tầm gõ tên cửa hàng muốn ăn trên điện thoại, sau đó khoác vai Thời Lạc, bộ dáng xấu xa: “Nào, nói tớ nghe xem nào, quần áo trên người cậu là từ đâu mà ra? Thành thật khai báo nhanh.”

Lục Thừa Kiêu với Độ Ngang đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Kỳ Thâm, người sau hơi cong khóe môi, ngay cả một ánh mắt cũng lười chia cho bọn họ.

Diệp Tầm Tầm vừa hỏi, vừa dùng ngón tay chọc chọc bên hông cô, Thời Lạc sợ nhột từ nhỏ, vừa chọc một cái đã dễ dàng bắt cô khai ra hết.

Thời Lạc rầm rì trốn đông trốn tây, nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng đành khuất phục, trên mặt là ý cười ngọt ngào: “Đường, Đường Kỳ Thâm đưa, cậu mau thu móng vuốt lại đi, đừng chọc nữa!”

Vẻ mặt Diệp Tầm Tầm kiểu đã hiểu hết nhân sinh: “Chậc chậc chậc, anh ấy đối xử với cậu cũng tốt quá rồi, quá chiều chuộng, không hổ là con dâu nuôi từ bé!”

Vành tai Thời Lạc nháy mắt đỏ lên, biểu tình bắt đầu mất tự nhiên, vừa đuổi vừa đánh, giải thích: “Diệp Tầm Tầm cậu đừng có nói bậy! Tớ gọi anh ấy là anh trai mười mấy năm rồi, anh ấy chiều tớ không phải là điều hiển nhiên sao…”

“Được được được, anh thì anh, tình anh em của các cậu cũng thật tốt, sao tớ lại không có một người anh trai bằng một nửa Đường ca ca của cậu nhỉ, làm hại tớ chỉ có thể đáng thương bị gió lạnh làm cho đông cứng trong lễ đường thôi.”

Hai người ầm ĩ biến mất ở chỗ ngoặt.

Độ Ngang còn đang ồn ào muốn ra ngoài ăn xiên nướng, Lục Thừa Kiêu cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ rút tay ra, xách cổ áo của cậu ta, lắc đầu nhẹ than một hơi, ý bảo cậu ta lúc này nên an tĩnh một chút thì tốt hơn.

Chờ tới khi cậu ta hiểu ý, ánh mắt thật cẩn thận liếc qua Đường Kỳ Thâm ở phía sau, liền thấy thiếu niên vài phút trước thái độ còn tính là ôn hòa đột nhiên thay đổi 180 độ, biểu tình trên mặt muốn lạnh bao nhiêu thì lạnh bấy nhiêu, ngay cả người lớn lên từ nhỏ với anh như cậu ta cũng có chút run như cầy sấy.

Một lát sau, Độ Ngang run run mở miệng: “Thâm ca, cái đó, mình ăn xiên nướng hay là bò bít tết?”

Lục Thừa Kiêu khinh thường nhìn tên ngốc chết tới nơi mà vẫn còn không sợ chết như cậu ta.

Đường Kỳ Thâm cắn chặt hàm dưới, ngữ khí nhàn nhạt: “Không ăn, mấy cậu đi đi.”

*

Cả một buổi chiều, Đường Kỳ Thâm không liên lạc với Thời Lạc nữa.

Trong lúc đó, Thời Lạc có nhắn tin cho anh: [Em mang áo về cho anh nhé?]

Bên kia không có hồi âm.

Ngày đầu tiên khai giảng không phải học, chỉ là tới nhận sách mới, Thời Lạc viết xong từng nhãn bìa sách, sau đó rảnh rỗi nhàm chán lại không có việc gì, bắt đầu chọc chọc WeChat của Đường Kỳ Thâm, bên kia vẫn không có hồi âm gì.

Con gái tương đối nhạy cảm, ý thức được có gì đó không đúng lắm, cô thử thăm dò gửi tin qua: [Kỳ Thâm ca ca, lúc trưa em cùng Tầm Tầm ra ngoài ăn cơm, anh thì sao?]

Vài phút sau, khung chat vẫn trống rỗng.

Thời Lạc bĩu môi, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, thật sự không nghĩ ra mình chọc anh không vui chỗ nào.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô dần mất kiên nhẫn, dứt khoát đi hỏi anh em bên cạnh anh.

Lục Thừa Kiêu người này tính tình tương đối cổ quái, Thời Lạc không quá dám tìm hắn, vì thế liền ấn vào WeChat của người bình thường luôn ồn ào ầm ĩ là Độ Ngang: [Tiểu Độ Tử, Đường Kỳ Thâm đang làm gì đó?]

Độ Ngang là kiểu người đi học luôn kè kè theo cái điện thoại, cơ hồ là đáp trong một giây: [Làm đề.]

Cậu ta nghĩ nghĩ, đột nhiên lóe lên ý tưởng, lại bồi thêm một câu: [Có điều hình như tâm tình không tốt lắm, bữa trưa cũng không ăn đâu.]

Cậu ta nhắn tin xong còn đắc ý liếc qua Đường Kỳ Thâm, cảm thấy bản thân đúng là một đứa nhỏ lanh lợi.

Tan học trời cũng đã chạng vạng, Thời Lạc nhìn điện thoại, bên kia vẫn như cũ không có người trả lời.

Cô nhìn chồng sách mới trên bàn, đã làm là phải làm tới cùng, cô đeo cặp sách ôm sách đi ra ngoài, trộm dùng thang máy của giáo viên, tìm được lớp học của Đường Kỳ Thâm.

Không khí học tập của lớp 11 so với lớp 10 thì nặng nề hơn nhiều, cho dù đã là giờ tan học thì người bên trong vẫn còn hơn nửa chưa rời đi.

Thời Lạc để sách lên cửa sổ, sau đó tiện tay gõ gõ cửa sổ cạnh hành lang: “Cho hỏi, Đường Kỳ Thâm học lớp này ạ?”

Người ngồi cạnh cửa vừa mở miệng liền biết là người từng trải, vẻ mặt hiểu rõ bắt đầu bất mãn với bạn cùng bàn: “Lại tới một người nữa, sau lễ khai giảng hôm nay đã không biết có bao nhiêu em gái tới rồi, ai tới cũng chỉ mặt điểm danh lên của đại lão là sao.”

“Hết cách, gương mặt kia lộ diện trên đài chủ tịch, nhóm em gái còn không phải sẽ như lang như hổ liên tiếp nhào lên sao?”

Bọn họ nói xong, vẫn giúp đỡ nhờ bạn học phía sau truyền lời đi, sau đó lại quay qua nói với Thời Lạc: “Giúp em gọi người, có điều đại lão không quá thích phản ứng người lạ, hôm nay nói sao cũng tới chục em tới rồi đấy, tất cả đều chỉ có thể dừng ở đó đứng nhìn thôi, ngay cả câu “chào anh” còn chưa nói được trọn vẹn cơ mà.”

Đường Kỳ Thâm bên trong đang mang tai nghe, mặt không biểu cảm làm đề.

Ngẫu nhiên có bạn học hỏi bài, anh còn rất lễ phép lịch sự tháo một bên tai nghe xuống, tùy tiện nhắc hai câu.

Lúc Thời Lạc tới cửa, vài người bên cạnh tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng tâm lý đều đang yên lặng xem cô bị từ chối lạnh nhạt cỡ nào.

Đường Kỳ Thâm mới giảng được một nửa cho bạn hcoj, ngước mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó lại bỏ bạn ở một bên, dưới ánh mắt bất ngờ của mọi người, đi vài bước ra bên ngoài.

“Sao lại lên đây?” Anh nhàn nhạt hỏi, ánh mắt thoáng nhìn qua chồng sách ngoài cửa sổ, tự nhiên đưa tay ôm hộ cô.

Thời Lạc thè lưỡi, chân chó cười cười với anh: “Sách nhiều quá, mang không nổi.”

Đường Kỳ Thâm ôm sách của cô về lớp, Thời Lạc ngoan ngoãn theo vào.

Anh lấy cặp mình ra, động tác lưu loát bỏ sách của Thời Lạc vào trong, đầu cũng không nâng lên: “Balo của em đâu?”

“Đây nè!” Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền túm balo ra trước, kéo khóa mở ra, bên trong là một đống đồ ăn vặt căng phồng cả túi.

Lúc này, Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng đã bị chọc cho tức tới bật cười: “Lại tới trường bày sạp bán đồ ăn vặt?”

Thời Lạc nhướng mày: “Em cố ý nhịn không ăn để mang tới cho anh đó.”

“Sao vậy?”

“Không phải anh không ăn cơm trưa à?”

Động tác trên tay Đường Kỳ Thâm dừng lại, nhìn ánh mắt như hiến vật quý của cô cùng đống đồ ăn ở trước mặt, khóe môi lười nhác cong lên: “Đã biết, về thôi.”

———–

Tác giả: Có thể các bạn chưa biết, bộ truyện này có những couple của truyện khác cùng tác giả tới làm cameo. Giới thiệu với các bạn nhân vật cameo đầu tiên của truyện:

~ Lục Thừa Kiêu: Nam chính của bộ Tâm Ngứa cùng tác giả (Nữ chính là Lâm Vũ Quang) – Truyện chưa được edit

Link đọc convert:

||

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 10"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online