Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 938
Chương 938: Bổn Đế Cứ Thích Đánh Truyền Nhân Của Tiên Vương Thì Sao (2)
“Lần… lần đầu ta thấy có người tự tin đến mức mù quáng thậm chí không có đầu óc đấy. Có phải ngươi ở cái khe cái suối nào ngông cuồng đã quen, nên khi đối mặt với truyền nhân tiên vương chúng ta cũng dám làm những cử chỉ điên rồ này?”
Mấy người Khương Ly đứng bên cạnh hắn cũng bật cười, chỉ trong một chốc bầu không khí ngập sát khí đã biến thành khung cảnh vui vẻ.
Ai cũng nhìn ra được, đám người Mặc Tinh Thẩn đang coi toàn bộ cử động của Cố Thanh Phong làm một trò cười, bộc lộ sự kinh thường coi rẻ.
Nhìn họ cười to vui đến thế, Cố Thanh Phong cũng bị lây nhiễm không nhịn được cười theo.
“Khà khà khà…Truyền nhân của tiên vương á hả? Bổn đế cứ thích đánh nhau với truyền nhân của tiên vương đấy thì làm sao? Bổn đế thích sự tự tin của các ngươi, thích tinh thần phấn chấn và kiêu ngạo của các ngươi. Chỉ cần nghĩ tới đợi lát nữa sẽ dẫm nát toàn bộ sự kiêu ngạo của các ngươi dưới chân. Dùng sức chà đạp, nhìn các ngươi quỳ rạp dưới đất như chó khóc lóc van xin thảm thiết. Cảnh tượng trước sau tương phản thế này quả thực khiến toàn thân bổn đế phát run lên được, muốn dừng mà không dừng được! Khà khà khà… khà khà khà…”
Cố Thanh Phong ngạo nghễ cười lớn, tiếng cười đáng sợ vang vọng trong núi mãi không tan. Nụ cười trên mặt dần biến thành hung tợn, tràn đầy hưng phấn cùng bệnh hoạn.
Nụ cười trên mặt bốn người sượng trân lại, nhíu mày.
Đúng lúc này sâu bên trong Hãm Không Sơn nổ một tràng tiên quang mãnh liệt, như mặt trời mọc chiếu xuống thế gian.
Ngay sau đó, đại đạo thiên âm vang lên, đạo vận vô tận hiển hoá, hoa từ trên trời rơi xuống, mặt đất nở kim liên.
“Là Vũ Văn huynh!”
“Cuối cùng hắn cũng đột phá rồi!”
“Lần này hắn đột phá lâu nhất, hiển nhiên đã chiếm được không ít may mắn đâu.”
Mấy người Mặc Tinh Ngân lại cười.
Ngay sau đó một bóng người khổng lồ từ sâu bên trong Hãm Không Sơn mọc lên. Bóng người đó cao lớn không gì sánh bằng, dường như có thể che khuất cả bầu trời, tay cầm nhật nguyệt tay hái tinh thần.
Một luồng uy thế kinh người theo bóng người khổng lồ đó bốc lên, bao trùm lấy mọi thứ ở đây. Đó là uy áp chỉ thuộc về Đại La kim tiên, về bản chất khác hoàn toàn với các tiên nhân bình thường, như có đại đạo trên thân, một lời cất lên hàm chứa cả thiên địa.
Tiếp đó, uy thế từ từ rút đi, bóng người khổng lồ cũng dần biến mất.
Một tiếng xé gió rít lên, bóng dáng hăm hở của Văn Văn Hùng trong nháy mắt xuất hiện ở chỗ này.
Gã vừa vào sau khi nhìn thấy Cố Thanh Phong, nụ cười trên môi càng trở nên càn rỡ. “Xem ra hôm nay bổn công tử sắp được song hỷ lâm môn rồi.Vừa đột phá được Đại La kim tiên, vừa được tự tay giết cừu nhân, đúng thật quá tốt.”
“Nếu tập chung đông đủ rồi thì động thủ đi.” Lăng Vân Tiêu bình tĩnh nói.
Hành động quái đảm của Cố Thanh Phong làm hắn không biết sao có chút bất an. Hắn không muốn kéo dài thêm nữa.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Cố Thanh Phong.
Đối mặt với ánh mắt của người ở đây, Cố Thanh Phong giống như không thèm để ý lắm, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo híp mắt lại, khẽ liếc nhìn mọi người nói: “Các ngươi có muốn đợi thêm một lát nữa không?”
Tất cả ngẩn ra.
“Ngươi định chờ cứu viện à?”
“Hừ hừ ta khuyên ngươi bỏ ngay ý định đó đi. Bên ngoài Cổ Nhược Trần giới căn bản không hề biết bên trong Phi Tiên cấm địa xảy ra chuyện gì. Không ai có thể cứu được ngươi đâu.”
Cố Thanh Phong lắc đầu: “Các ngươi hiểu lầm rồi, bổn đế chẳng qua đang cho các người một cơ hội để các ngươi nhân lúc này tìm thêm nhiều nhiều trợ viện. Nói thật chỉ bằng năm người các ngươi đúng là không đủ để bổn đế đây tận hứng đâu.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở đây lập tức đình trệ.
Lăng Vân Tiêu: “…”
Mặc Tinh Ngân: “…”
Không Kiến: “…”
Khương Ly: “…”
Hạ Văn Hùng: “…”
Tất cả mọi người sững sờ không nói nên lời, bọn họ đã gặp kẻ liều lĩnh rồi, nhưng chưa bao giờ gặp được kẻ đã liều lĩnh còn xấc xược thế này.
“Nhất là ngươi, cô nương kia!”
Cố Thanh Phong đưa mắt nhìn sang vóc người nóng bỏng Khương Ly, dục vọng trong mắt không thèm che giấu: “Nếu ngươi có khuê mật gì gì đó thì gọi đến hết đi, đừng sợ mất thời gian, giường ấm nệm êm bổn đế đợi ngươi.”
“Ngươi muốn chết!” Khương Ly bùng lửa giận, nhấc cánh tay ngọc như kéo theo sức mạnh thông thiên địa, kéo theo đạo vận vô tận đánh thẳng ra.
“Khoan đã!” Vũ Văn Hùng lập tức ngăn nàng ta lại.
Cười gằn nói: “Các ngươi đừng động thủ gì hết, bổn công tử muốn tự tay giải quyết hắn!”
Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Hùng đã một thân một mình xông thẳng về phía Cố Thanh Phong.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy trong lòng hơi hơi nóng lên, nói không cảm động là giả, dù sao lòng người cũng bằng thịt mà.
Đối mặt với cường địch bao quanh, người nhà có hy sinh cũng nguyện dùng tính mạng để giúp mình nâng cao sức mạnh, còn không cho người khác xen vào, có ai lại không cảm động không?
“Cố Thanh Phong, chuyện sỉ nhục ngày đó ta muốn ngươi trả lại gấp trăm lần! Ngày hôm nay bản công tử muốn xem, rốt cuộc Sinh Tử noãn quý, hay là hạ phẩm huyền dương ngọc quý hơn!” Vũ Văn Hùng cười gằn nói.
Cố Thanh Phong: “…”
Con mẹ nó sao ngươi vẫn nhớ rõ thế?! Đúng là thằng tiểu nhân nhớ dai.
Vũ Văn Hùng đánh mạnh một chưởng.
Đùng!
Trong không trung phát ra tiếng sấm rền ù ù như xối xay quay ầm ầm. Giống như thiên thần đang đẩy cối xay khổng lồ nghiền nát cả bầu trời. Một chưởng ấn màu đen từ hư không hiện ra.