Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 937
Chương 937: Bổn Đế Cứ Thích Đánh Truyền Nhân Của Tiên Vương Thì Sao (1)
Bấy giờ tiến giai lên Đại La kim tiên đã mang đến cho chúng sức mạnh không tưởng.
Đại La, đó là một lĩnh vực hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Kẻ đã đến Đại La lĩnh ngộ được vĩnh hằng đại đạo, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa đạo tắc, ẩn chứa thiên địa chí lý, chính là biến chất về cả mọi thứ.
Đại La và dưới Đại La như chênh lệch giữa vũ khí nóng với vũ khí lạnh ở kiếp trước xa nhau tít tắp.
Đặc biệt nhất là mấy người này vừa hay còn là truyền nhân của tiên vương, thiên tư ngang trời, nội tình thâm sâu, còn lấy kim tiên cực cảnh thăng cấp thành Đại La.
Đừng nghĩ bây giờ mới thăng cấp Đại La, nhưng chiến lực bản thân từ lâu đã không kém Đại La kim tiên chính tông già đời, đây cũng là ưu thế lớn nhất khủng khiếp nhất của truyền nhân tiên vương.
Chớ đừng nhắc đến trên người này còn có lá bài tẩy, thậm chí có cả binh khí tiên vương!
Cái đội hình phô trương thế này tự nhận không có bất cứ Đại La nào có thể chống cự lại được, huống hồ Cố Thanh Phong còn chưa phải Đại La.
Tất cả nhân tố hợp lại làm cho bọn chúng không để cái gì vào trong mắt, đương nhiên bọn chúng quả thật cũng có sức mạnh để tự cao tự đại.
“A di đà Phật, Cố thí chủ, bần tăng không muốn tạo nhiều sát nghiệp, chỉ muốn ngươi nguyện ý giap ra tiên thiên lôi cực. Sau đó cùng ta quy y cửa phật, tẩy rửa mọi tội nghiệt có thể bảo toàn tính mạng.” Không Kiến từ bi nói.
“Được rồi đừng nhiều lời nữa. Chuẩn bị sẵn sàng phong toả mọi đường sống của hắn, không để cho hắn thoát được. Một khi hắn trốn ra ngoại giới, có Thất Tinh quốc chủ bảo vệ thì khó giết được lắm. Để tránh cho đêm dài lắm mộng, đợi Vũ Văn đạo hữu đi ra lập tức động thủ.” Lăng Vân Tiêu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói.
Mặc Tinh Ngân bĩu môi: “Lăng huynh đúng thật không thú vị gì hết.”
Ngoài miệng nói thế nhưng động tác trên tay cũng không chậm.
Chỉ thấy bốn người này hai tay dồn sức kết phát quyết. Trong thiên địa không hiểu sao như bị động đến, bao phủ lấy cả toà Hãm Không Sơn này.
Thì ra bốn người tuy tự cao tự đại, coi khinh chẳng đáng vào mắt, nhưng hành sự vẫn hết sức cẩn thận như trước. Lúc trước đã sớm bố trí xong trận pháp bao vây ở xung quanh, phòng ngừa Cố Thanh Phong chạy trốn mất.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Linh Nhi sợ hãi vội vàng hét: “Chạy mau!”
Cố Thanh Phong cười: “Chạy? Mâm cơm thịnh soạn thượng hạng thế này dâng đến tận mồm bổn đế rồi, sao bổn đế lại không ăn nhỉ.”
“Phe bọn chúng có tận năm Đại La kim tiên, bên ta chỉ có hai người, còn chưa phải là Đại La, sao địch lại được?” Cổ Linh Nhi la toáng lên.
“Hai người? Ngươi tính thêm mình xông lên được chắc?” Cố Thanh Phong cười khẽ bảo.
“Đến lúc nào rồi ngươi còn có tâm trạng để đùa nữa. Ta tuy yếu tý, nhưng dẫu gì cũng là kim tiên, ít nhiều cũng có thể giúp một tay.”
“Được rồi đừng làm phiền bổn đế nữa, mau vào đây đi.”
Cố Thanh Phong nói xong lập tức vung tay lên, thu Cổ Linh Nhi vào thế giới trong lòng bàn tay, tránh bị nàng làm vướng bận.
Lúc này mấy người Lăng Vân Tiêu đã phát động xong trận pháp phong toả, không trung quanh quanh đều bị khoá lại.
Bốn luồng ánh mắt quăng về phía Cố Thanh phong.
Mặc Tinh Ngân cười khinh: “Không ngờ ngươi lại có mấy phần can đảm, không chạy trốn đi à?”
Cố Thanh Phong không thèm để ý đến hắn, mà khoé miệng nhếch lên nụ cười toe toét.
“Nếu các ngươi đã làm xong, vậy đến phần bổn đế rồi.”
Nói hắn đã tung ra một món binh khí tiên vương, Ô che trời.
Một luồng uy lực chí cao vô thượng trong nháy mắt ập ra.
Bốn người Lăng Vân Tiêu nhìn thấy Ô che trời, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc, nhưng lại không có kinh hoảng.
Bởi vì binh khí tiên vương họ cũng có.
“Thảo nào không thấy sợ, đây là lá bài tẩy của ngươi hả? Không ngờ Cổ tiên vương lại đưa binh khí tiên vương cho ngươi, ha ha ha… Có điều chả nhẽ ngươi đang nghĩ chỉ bằng một cái binh khí tiên vương có thể tìm được đường sống trong kẽ chết? Nói thật cho ngươi biết binh khí tiên vương chúng ta cũng…”
Hắn vốn định ra vẻ cái, nói cho Cố Thanh Phong chỉ là cái binh khí tiên vương thôi mà, chúng ta đây mỗi người một cái này, muốn xem sắc mặt tên kia sẽ trở nên đặc sắc ra sao, ai dè cử động của Cố Thanh Phong làm hắn hết cả hồn.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong cầm Ô che trời trong tay ném thẳng lên bầu trời.
Đám người Lăng Vân Tiêu còn tưởng hắn nhân lúc Vũ Văn Hùng chưa ra đã động thủ trước, đồng loạt căng ra đề phòng, tiến vào trọng thái chiến đấu.
Nhưng chuyện tiếp theo làm cho tất cả người ở đây đều ngờ ngàng.
Bởi vì Ô che trời chẳng tấn công ai cả, mà lơ lửng trôi ở trên bầu trời, hạ xuống một luồng sáng đen kịp bắt đầu phong toả cả toà Hãm Không Sơn.
Ô che trời là binh khí tiên vương, uy năng không phải trò đùa, có đầy đủ công dụng chống địch, giam cầm, trấn áp vân vân. Bên trong và bên ngoài ô là hai thế giới khác biệt, ô mở ra là cắt đứt với thế giới bên ngoài.
Hiện giờ Cố Thanh Phong đang dùng công dụng giam cầm của Ô che trời, phong toả bốn phía lại.
Cho đến bây giờ đám người Lăng Vân Tiêu mới lý giải được câu nói đến lượt ta của Cố Thanh Phong.
Moẹ nó nhốt ngược lại à?!
Đối mặt với năm Đại La, không chạy thì thôi còn phong toả hư không lại, đang sợ chúng ta chạy mất chắc??
Lúc này Mặc Tinh Ngân đột nhiên phá lên cười sằng sặc.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Hắn cười đến nỗi nước mắt suýt trào ra, như được nghe truyện tiếu lâm, ngửa mặt lên cười to.