Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 936
Chương 936: Cho Ngươi Cơ Hội Được Làm Song Tu Lô Đỉnh
“Đại đạo bảo dược á?” Cố Thanh Phong lẩm bẩm vài tiếng, tuy hắn tạm thời không dùng đến loại bảo vật, nhưng mà có ai chê bảo vật nhiều chứ.
Vì thế hắn mang theo Cổ Linh Nhi bay về phía Hãm Không Sơn.
Khoảng cách càng gần, lại càng có thể cảm nhận được sự nguy nga hùng vĩ của Hám Không Sơn, giống y hệt một cái trụ trời đứng sừng sững ở trước mặt, cho dù là ai cũng sinh ra một loại cảm giác bản thân nhỏ bé tựa con sâu cái kiến.
Thoáng cái hai người đã đến chỗ chân núi. Nơi này có một đạo tràng chiếm diện tích cực kỳ rộng, đằng cuối đạo tràng là một cánh cổng.
Chỉ là cổng kia đã đổ nát tan hoang từ lâu, xung quanh có đủ loại tượng đá sứt vẹo, có cả đá tảng to rơi rải rác.
Bên trong cánh cổng còn có một con đường lên núi bị quang ảnh màu đen bên trong bao phủ.
Trên sơn đạo ban đầu vốn xếp đầy thềm đá quanh co uốn khúc, nhưng bây giờ đã bị thay đổi hoàn toàn, bên trên còn có rất nhiều máu tươi dữ tợn đọng khô lại, nhìn ghê hết cả người.
“Chỗ này ở Phi Tiên tông ắt từng xảy ra dị biến kinh khủng gì đó rồi.” Cổ Linh Nhi có chút sợ nói.
Hai người vừa đi đến nơi, đột nhiên có một tiếng cười khẽ truyền đến.
“Ôi chao, đây chả phải Cố đế quân ư?”
Hai người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy bốn bóng người cao cao tại thượng, giống như thần hạ phàm, phân nhau đứng ở bốn toạ sơn khác nhau, đồng thời quan sát Cố Thanh Phong với Cổ Linh Nhi.
Kẻ vừa nói chuyện chính là nam tử thứ nhất mặc áo bào đen đứng ở bên trái.
Tóc đen hắc bào bay phất phới trong gió, một cặp mắt tựa ngân hà chứa đựng ý cười kéo theo vài phần tà mị cuồng quyến.
Cổ Linh Nhi nhìn người này đã giật mình.
“Hắn là truyền nhân của Huyền Quân tiên vương, Mặc Tinh Ngân!”
Khi nhìn rõ những người đằng sau càng giật mình hơn.
“Người mặc áo trắng đứng giữa, cầm kiếm kia chính là truyền nhân của Thiên Đô tiên vương, Lăng Vân Tiêu.
Hòa thượng trọc đầu là truyền nhân của Tiểu Tây Thiên phật chủ, Không Kiến.
Còn người nữ tử duy nhất đó là truyền nhân của Lưu Vân tiên vương, Khương Ly.”
Cố Thanh Phong nhìn quét qua mấy người kia bằng nửa con mắt, phát hiện bốn người này đúng là mỗi người một vẻ.
Mặc Tinh Ngân thì bất cần đời, Lăng Vân Tiên lãnh khốc băng hàng, Không Kiến hiền lành thiện lương, Khương Ly lại nóng bỏng quyến rũ.
Đắc nhắc đến phải là Khương Ly. Người con gái này quyến rũ chết người, tóc xanh như suối, da trắng như tuyết, mặc một bộ váy ngắn bó sát người quấn đai lưng màu hoa lựu, cặp chân dài miên man khơi gợi lộ ra ngoài bỏng cả mắt.
Trong lúc Cố Thanh Phong đang đánh giá họ, họ cũng đánh giá Cố Thanh Phong.
Trong mắt truyền nhân của bốn tiên vương có kẻ ngả ngớn không nghiêm túc, có người khinh thường coi rẻ, hoặc là nghiền ngẫm cân nhắc. Mặc dù khác nhau vô cùng, cơ mà thái độ cao cao tại thượng khắc trong xương cốt giống nhau y như đúc.
Lúc này, Cổ Linh Nhi như đã phát hiện cái gì rồi, đột nhiên hô lên đầy kinh ngạc: “Họ… Họ… Tất cả bọn họ đều thăng cấp lên cảnh giới Đại La kim tiên rồi!!”
Nữ tử nóng bỏng tên Khương Ly cười duyên một tiếng: “Ánh mắt của tiểu muội muội thật tốt, không hổ danh con gái của Cổ tiên vương mới lên.”
“Tất cả các người đều có được đại đạo bảo dược hết rồi?” Cổ Linh Nhi ngỡ ngàng nói: “Sao các ngươi nhanh thế?”
“Tiểu muội muội à, nếu chúng ta bắt tay với nhau ở trong thiên hạ này còn có chuyện gì không làm được ư, ngươi nói sao, Cố đế quân?” Khương Ly mị nhãn như tơ khiêu khích liếc mắt về phía Cố Thanh Phong.
Khóe miệng Cố Thanh Phong nhất thời vẽ lên một nụ cười, nụ cười kia dần phóng đại ra, dần trở nên dữ tợn.
“Khà khà khà… Đại La kim tiên? Đây là sức mạnh các ngươi dựa vào để làm can đản đối mặt với bổn đế ư?”
“Bổn đế đã bảo rồi, kiến mãi chỉ là kiến. Cho dù có thành Đại La, chẳng qua cũng chỉ là một con kiến to hơn chút mà thôi.”
“Nhưng ngươi!”
Hai tròng mắt tràn ngập tà khí của Cố Thanh Phong nhìn Khương Ly chằm chằm.
Cười tà cái nói: “Nữ nhân, ngươi thành công gợi lên sự hứng thú của bổn đế, cho ngươi một cơ hội trở thành song tu lô đỉnh của bổn đế đi.”
“Nữ nhân trong thế gian này hàng tỷ vạn, nhưng bổn đế chỉ cho mình ngươi cơ hội, mong ngươi chớ phụ lòng tốt của bổn đế.”
Nụ cười trên mặt Khương Ly đông cứng lại. Nàng ta biết mình đẹp, trước kia cũng khó tránh khỏi nghe những lời đùa bỡn của kẻ địch. Nhưng bình thường kẻ địch chỉ nói mấy lời hạ lưu phổ thông như làm nữ nhân của ta đi, làm thiếp của bản tôn đi, có muốn cùng chung đêm xuân không vân vân và mây mây.
Duy chỉ có mình Cố Thanh Phong, mở mồm cái là song tu lô đỉnh. Còn chỉ cho mình ngươi cơ hội, như thể được làm lô đỉnh của hắn là vinh quang lắm đấy.
Đúng là không coi mình là người!
“Cố Thanh Phong, vốn định muốn để ngươi sống lâu thêm một chút. Xem ra ngươi thành tâm muốn chết rồi.” Khương Ly lạnh giọng nói.
“Ha ha ha, Khương tiên tử không cần nổi giận. Kẻ sắp chết rồi, để hắn nói thêm đôi ba câu có làm sao đâu. Với cả Vũ Văn huynh còn chưa đi ra, nhưng hắn đã tuyên bố muốn tự tay giếp chết Cố Thanh Phong. Nếu ngươi không đợi hắn ra đã động thủ thì hắn sẽ bùng nổ thật đấy.” Mặc Tinh Ngân khẽ cười.
Những kẻ truyền nhân của tiên vương này trong lúc nói cười đã coi Cố Thanh Phong thành cá trên thớt, chẳng buồn để vào mắt.