Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 934
Chương 934: Vênh Mặt Thì Phải Vả (1)
Sau một khắc, xuất hiện cảnh làm ai cũng phải khiếp sợ. Chỉ thấy Bá Dương thiên đao lẫn Huyết Nguyệt phi đao đều bị bàn tay của Cố Thanh Phong dễ dàng bắt lấy, không thể di chuyển được nữa.
Như rắn bị nắm đúng chỗ bảy tấc.
(Đánh rắn bảy tấc/打蛇七寸: “Bảy tấc” chính là vị trí 1/7 chiều dài của con rắn tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn, được coi là điểm yếu chí tử của rắn. Ý câu này muốn nói đánh rắn phải đánh cho chết, nếu không sẽ bị hại ngược lại.)
Sắc mặt hai người Càn Vân và Sở Bá Thiên thay đổi liên hoàn.
“Không thể nào!”
Dùng chính cơ thể đối kháng với Đại La tiên binh?! Đến cả bất hủ chi thân của kim tiên còn không chịu nổi?!
Bọn họ không biết trước đây Cố Thanh Phong còn chưa thành chân tiên, cơ thể từ lâu đã chẳng kém gì bất hủ kim tiên. Nay đã thành chân tiên, chuyển hoá thành cơ thể chân tiên, cường độ cơ thể càng không biết đã nhảy lên cao được mấy bậc rồi.
Mặc dù có là đại la tiên binh, nhưng hai người họ chung quy không phải Đại La kim tiên. Vốn dĩ không thể phát huy được toàn bộ uy lực của đại la tiên binh. Công kích trình độ này căn bản không thể nào phá được lớp phòng thủ của Cố Thanh Phong được.
Nếu có một vị Đại La kim tiên thật sự ở đây, cầm Đại La tiên binh trong tay làm một nhát, khéo Cố Thanh Phong không thể nào thong dong được như vầy.
Có điều chuyện kinh khủng thật sự luôn nằm ở phía sau khi phá vỡ.
Để ngươi dùng toàn lực sao cho có thể gây được thương tổn lên người Cố Thanh phong thì ngươi sẽ phát hiện, thì ra người ta không chỉ có lớp phòng ngự cao, còn có cả vạn kiếp bất diệt chi thân, bất tử bất diệt nữa.
Hai người liếc nhau, ăn ý dứt khoát vứt Đại La tiên binh, quay đầu bỏ trốn, không có tý lưu luyến nào.
Nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối, trốn không nổi còn thành trò cười.
Cố Thanh Phong cất kỹ hai món Đại La tiên binh đã. Vung tay lên, pháp lực trên người tuôn ra ào ào biến thành một bàn tay khổng lồ che trời, chộp về phía hai người kia.
Bầu trời chớp mắt tối sầm lại. Hai người Càn Vân kinh hồn bạt vía, xuất hết mọi thần thông thuật pháp không giấu một món gì, ý đồ gắng gượng chống cự lại bàn tay khổng lồ chống trời này. Nhưng mọi thứ không khác gì dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
“Mạng ta toi rồi!” Hai người gào thảm một tiếng, cuối cùng bị Cố Thanh Phong bắt trở về.
Hắn bóp khẽ cái đã nghe thấy tiếng xương cốt của hai người này kêu lên răng rắc, vỡ sạch, giống như hai cọng bún mềm oặt, dẹo dặt nằm trên mặt đất.
“Cố đế quân! Tha…”
Chữ tha còn chưa ra khỏi miệng, Cố Thanh Phong đặt thẳng tay lên đỉnh sọ hai người, dùng sức bóp một cái, giống như móng chim ưng, năm ngón tay chìm vào trong sọ não.
Trong tiếng kêu rên không ngừng của chúng, Cố Thanh Phong sưu hồn của cả hai tên, thuận tiện hấp thụ toàn bộ pháp lực.
Sau chốc lát chỉ còn hai cái xác chết khô đét nằm trên mặt đất, chết không thể nào chết hơn.
Cố Thanh Phong cũng biết được thông tin mình muốn có.
Thì ra cái tên Càn Vân này cũng có câu nói thật. Chính là thằng này đúng thật rất thích đọc sách, thích đọc nhất mấy loại sách cổ.
Hắn tìm được miêu tả về Tiên Thiên Lôi Cực trong sách cổ, tưởng nhầm Cố Thanh Phong có Tiên Thiên Lôi Cực, nên mới có thể giúp người khác độ kiếp, vì thế nổi lên lòng xấu xa.
Nhưng cũng biết mình không đánh lại được. Nên mới bắt tay với Sở Bá Thiên đặt bẫy cùng nhau, tính lợi dụng phản phệ của đại trận Phi Tiên tông để đạt được mục đích của mình.
Có điều đáng tiếc là, đối với kẻ chưởng khống tất cả tà ma chi lực như Cố Thanh Phong mà nói, cảm xúc, tà niệm, sát ý của bất cứ kẻ nào đứng trước mặt hắn không tài nào ẩn giấu được. Sáng rõ như ngọn đèn trong đêm.
Sau khi trải qua màn nhạc dạo đầu, Cố Thanh Phong đưa mắt nhìn về phía di tích Phi Tiên tông.
Khoá miệng nâng lên phác hoạ mộ nụ cười mỉm: “Hai người này tốt thế không biết, không chỉ tặng hai món Đại La tiên binh cho bổn đế, còn tặng thêm một món lễ lớn.”
Nói đoạn Cố Thanh Phong phi thẳng về phía Phi Tiên tông.
Cổ Linh Nhi ở bên cạnh lo lắng nói: “Này! Ngươi đi thật à, hai tên kia nếu dám lợi dụng trận pháp ở đây hòng hại ngươi, chứng tỏ trận pháp này chắc chắn rất nguy hiểm.”
Cố Thanh Phong bễ nghễ cười nói: “Trên đời này không có trận pháp nào có thể ngăn được bổn đế.”
Sau đó cơ thể hắn đã đụng vào đại trận hộ sơn Phi Tiên tông.
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng nứt toạc ra vô số khe hở, có từng luồng thần lửa màu xanh lam phụt ra hoá thành biển lửa xanh lam trùng trùng lớp lớp, từ bốn phương tám hướng ập đến.
Cùng lúc đó, ngay trên dải mây như lửa cháy bùng bùng tại bầu trời bỗng trút xuống mưa lửa cuồn cuộn, như lửa phủ khắp thiên hà đổ ập xuống tựa con đê bị vỡ.
Gần trong chớp mắt toàn bộ cơ thể Cố Thanh Phong đã bị ngọn lửa màu xanh nuốt chửng.
Uy năng khủng khiếp của ngọn lửa này làm cho Cổ Linh Nhi tuy đứng cách đó khá xa rất sợ hãi.
“Đây là hoả diễm chạm đến cảnh giới Tiên Vương!”
Nàng dùng toàn bộ sức lực phóng thẳng về chỗ Cố Thanh Phong. Song ngay khi nàng vừa đến, ngọn lửa màu xanh đã rút đi, bóng dáng của Cố Thanh Phong cũng biến đâu không thấy, như thể đã bị lửa đốt cháy sạch sành sanh.
Cổ Linh Nhi nhìn thấy cảnh này, chết sững ra ngay tại chỗ. Cặp mắt sáng như sao chỉ trong nháy mắt đã mất đi tất cả thần thái vốn có, hình như đã mất cả hồn vía đi cùng.