Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 933
Chương 933: Lời Bổn Đế Nói Chính Là Chân Lý Duy Nhất Trên Thế Gian (2)
Có lẽ là sợ đường đột quá, trước tiên chưa nói ra vội, chọn cách đánh lảng sang chuyện khác đã: “Cố đế quân, di tích Phi Tiên tông này cũng vô tình được ta phát hiện. Trước đây giấu trong một hư không, có lẽ dạo gần đây không gian càng không ổn định nên mới làm lộ ra. Mới khiến ta phát hiện được bảo vậy này. Cơ mà đại trận hộ sơn của Phi Tiên tông vẫn còn hoạt động. Cho dù rất lâu rồi không được tu sửa, tuy nhiên nó không phải thứ ta có thể động vào được. Nên ban nãy mới đưa tin cho Càn đạo hữu đến đây, không ngờ ngài cũng đến cùng. Thế này thì tốt quá, có ngài ở đây cần gì phải sợ đại trận hộ sơn này nữa.”
“Á há, thế hở?” Cố Thanh Phong thản nhiên đáp, rất là hưởng thụ được tâng lên tận trời thế.
Sở Bá Thiên vội thêm lời: “Thực lực của Cố đế quân ngài mọi người đều biết. Lần này nhờ ngài phá trận, bảo vật bên trong ta không lấy một cọng lông, chỉ xin được về trướng của ngài.”
Càn Vân đứng ở bên cạnh cũng tranh vội tỏ thái độ: “Cố đế quân ta cũng thế.”
“Khà khà khà…” Cố Thanh Phong làm một tràng cười như phát điên.
Cười đến nỗi hai người kia không biết tại sao lại sởn hết cả da gà lên.
“Cớ gì đế quân lại cười?”
“Thái độ của hai người các ngươi tốt thế này, đến cả bổn đế cũng thấy giết các ngươi ngượng tay quá.”
Hai người vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức thay đổi cười gượng hỏi: “Đế quân nói vậy là có ý gì?”
Cố Thanh Phong nhìn hai người bằng nửa con mắt, thản nhiên đáp: “Coi bổn đế đây không nhìn ra hạnh động vụng về của hai người các ngươi thật à? Dám ở trước mặt bổn đế múa rìa qua mắt thợ, có biết bổn đế dựa vào ngón nghề này lập nghiệp không? Cái thằng này đầu tiên thì giả bộ tiếp cận bổn đế, sau khi có được tín nhiệm thì bảo Sở Bá Thiên truyền tin đến, làm bộ vô ý phát hiện ra di tích, lừa bổn đế đến đó. Nếu bổn đế đoán không sau thì cái gọi là đại trận hộ sơn thực chất là một cạm bẫy. Một khi phá trận sẽ rơi vào trận pháp phản phệ.”
Hai người sợ đến trắng bệch mặt, cho dù thế nào cũng không nghĩ được rằng Cố Thanh Phong lại nhạy bén tới bất ngờ đến thế, đã sớm phát hiện có bẫy từ lâu.
Nhưng hai người cũng biết bây giờ có đánh chết cũng không được nhận. Dù sao kế hoạch còn chưa triển khai, một tý dấu hiện còn chưa lộ ra, tất cả giấu hết trong lòng. Nếu không thừa nhận, làm gì có ai đi so đo với chuyện chưa xảy ra cơ chứ?
Giống như ngươi muốn giết người, nhưng ngươi mới mua dao thôi, đã đi giết thật đâu mà quy thành tội phạm được?
“Đế quân đại nhân minh giám! Hai người chúng ta thật sự không mang lòng xấu xa. Chúng ta đối với ngài chỉ có sùng kính, sao có thể hại ngài được.”
“Đúng thế đế quân đại nhân, ta Sở Bá Thiên thề với trời. Di tích này đúng thật là ngẫu nhiên phát hiện được. Tiếp đó thực lực một mình ta không đủ, cho nên mới nghĩ gọi Càn đạo hữu đến giúp một tay, ngay từ đầu không ngờ có ngài ở cạnh đó.”
Nhìn bộ dạng thành khẩn hơn cả thành khẩn của hai người này, Cố Thanh Phong cứng đầu cười to: “Khà khà khà… nói thế là do bổn đế sai rồi?”
Hai người điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, là ngài sai rồi!”
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Phong nhạt dần, ma quang trong mắt bắt đầu rục rịch: “Cái gì? Các ngươi dám nói bổn đế sai? Lời bổn đế chính là luật trời, chính là chân lý duy nhất trên thế gian này! Trên đời này kẻ dám nói bổn đế sai thì kẻ đó phải chết! Hai tên này không có tôn ti trật tự gì hết! Chết ngay cho bổn đế!!”
Cố Thanh Phong vừa dứt lời, Càn Vân và Sở Bá Thiên đã lên dây cót tinh thần từ lâu, âm thầm chuẩn bị. Nhác thấy đối phương cố ý động thủ, hai người lập tức lùi nhanh đi chuẩn bị ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!
Choang!
Một bụm mây hồng kéo theo hàn quang bắn ra. Hoá thành một thanh phi đao dài ba tấc, oánh ánh trong suốt. Đao phong tựa trăng khuyết, phản chiếu ánh sáng đỏ như máu.
Đây là huyết nguyệt phi đao của Càn Vân, là mánh đòn giữ mệnh của hắn. Đối mặt với Cố Thanh phong tiếng ác đồn xa hắn không dám qua loa tắc trách, vừa ra tay chính là đòn sát chiêu.
Thanh phi đao này còn là Đại La tiên binh đến từ thời thượng cổ, bên trong có chứa một luồng thao thiên đạo phong, không gì có thể ngăn cản được.
Một nhát đao phóng ra, đến cả bất diệt thân của Kim Tiên cũng có thể chém nát như đậu hũ.
“Đi!”
Càn Vân hét lớn.
Huyết nguyệt phi đao dài ba tốc quay tít một vòng trong không trung, mang theo lệ khí ngút trời, phong mang vô tận, chói mắt huy hoàng.
Sở Bá Thiên cũng không lơi tay. Hai người gần như cùng lúc xuất thủ.
Gã rút kim sắc chiến đao vác đằng sau lưng. Chỉ trong nháy mắt kim quang phủ khắp không trung, giống như có một thái dương rơi xuống nhân gian.
Chiến đao mang theo đao phong như lửa, hung hãn khiếp người. Trên thân đao phủ một lớp sắc lệnh thần bí quỷ dị.
Bá Dương thiên đao!
Lại là một thanh đại la tiên binh, uy mãnh vô cùng.
Một đao chém ra.
Soát!
Đao khí kim sắc chói mắt mang theo hơi thở hung ác ngùn ngụt vạt ngang chân trời.
Nhìn thấy hai người ra đòn thẳng tay thế kia, khoé miệng Cố Thanh Phong nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Không hổ thiên kiêu của đại thế lực, vừa ra tay cái là lấy ra Đại La tiên binh rồi, đến cả bổn đế cũng phát ngại lên đây nè.”
Ngoài miệng nói ngại, thế nhưng Cố Thanh Phong xuất thủ nào có chậm trễ gì cho can.
Hai bàn tay trắng như ngọc kéo theo hoa văn đại đạo vút ra một cái, cắt qua lớp lớp không khí, liền một hơi chặn đầu Bá Dương thiên đao và Huyết Nguyệt phi đao.
Choeng choeng!
Một tiếng kim loại ma sát với nhau rợn cả người vang lên.