Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 932
Chương 932: Lời Bổn Đế Nói Chính Là Chân Lý Duy Nhất Trên Thế Gian (1)
“Vậy ngươi bảo phải làm sao giờ? Chả nhẽ bỏ mặc không quan tâm, nhìn hắn đến đó giúp Chuẩn Tiên Vương độ kiếp? Đến lúc đó tiên vương nhan nhản ở khắp nơi, những địa vị siêu nhiên là ta và ngươi ở các tộc chẳng phải sẽ không còn chỗ đứng nữa.” Vũ Văn Hùng khẩn thiết nói.
Đạo lý trên đời là thế đó, lúc tiên vương ít ỏi thì mấy tên này chi phối toàn bộ quyền lực của Tinh Khư thứ sáu. Nhưng mà đến khi tiên vương càng lúc càng nhiều, thì mấy tên này chẳng là cái thá gì hết, đồng thời quyền lực trong tay chúng cũng vô tác dụng theo.
Nói quá lên thì, nếu nhà nhà người người là tiên vương, vậy có khác gì người người nhà nhà không phải tiên vương không.
Tiên vương nhiều quá có cũng bằng không.
“Vì kế hoạch ngày hôm nay, nếu muốn không có sơ hở thì chỉ còn một cách.” Lăng Vân Tiêu mách nước.
“Cách gì?”
“Cấp tốc chạy vào sâu trong cấm địa phi tiên, tìm tiên duyên, kiếm đại đạo bảo dược! Bên trong đại đạo bảo dược có chứa đại đạo pháp tắc. Ăn được nó chúng ta sẽ lĩnh ngộ được đại đạo vĩnh hằng, nhờ đó trong một lần là đột phá được cảnh giới Đại La Kim tiên. Tới lúc đó thắng thua đã định rồi.”
Mọi người nghe xong hai mắt đều toả sáng. Dù sao mục đích của chuyến đi lần này của tất cả mọi người là tìm kiếm đại đạo bảo được, giành được cơ hội lĩnh ngộ đại đạo vĩnh hằng cao thâm hơn nữa, nhờ đó để đột phá Đại La Kim Tiên. Cứ thế một mũi tên trúng hai con chim, không cái nào bỏ lỡ cái nào.
“Tuy nhiên bên trong cấm địa Phi Tiên nguy hiểm trùng trùng. Cho dù chúng ta liên thủ với nhau, trong thời gian ngắn vẫn khó tìm được đại đạo bảo được, huống chi luyện chế rồi đột phá. Đợi chúng ta tìm được nó thì cái tên Cố Thanh Phong kia đã đi vào sâu bên trong cấm địa Phi Tiên từ lâu rồi. Chúng ta đâu thể đột phá ở trước mặt kẻ địch đúng chứ?” Khương Ly cau mày nói.
Lúc này, Lăng Vân Tiêu im lặng lấy từ trong người ra một tờ địa đồ bằng da.
“Đây là bản đồ cấm địa Phi Tiên. Chỉ cần lần theo tuyến đường vẽ ở trên là có thể dẫn đầu tiến vào được chỗ sâu trong cấm địa, lấy được đại đạo bảo dược, đột phá đại la trước.”
Mọi người đồng loạt nhìn vào bản đồ, trong nháy mắt đã vui mừng khôn xiết.
“Lăng huynh, huynh kiếm được bản đồ này ở đâu đấy?”
“Kiếm từ trong tay người có kinh nghiệm trước đây từng vào trong cấm địa Phi Tiên. Nhờ cái này chúng ta sẽ không gặp trở ngại nào hết.” Lăng Vân Tiên bình tĩnh đáp.
“Chuyện này chớ để chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi.”
….
Ba ngày sau.
Đoàn người Cố Thanh Phong hành tẩu bên trong cổ lâm. Trong ba ngày này, mặc dù không gặp được chí bảo như Thất Uẩn Thần Thuỷ, thì cũng gặp được một vài tiên dược thượng hạng, chuyến đi này coi như cũng không tệ lắm.
Hôm nay, ba người họ vẫn đi cùng nhau như thường lệ. Càn Vân như là tên đàn em trung thành, cun cút đi mở đường không kêu ca phàn nàn câu nào.
Đột nhiên, trong người Càn Vân phát sáng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức móc từ trong người ra một thỏi ngọc phù truyền tin.
Vừa chạm tay vào, một giọng nam từ trong ngọc phù truyền tin vang ra.
“Càn đạo hữu, đến góc tây bắc cách ngươi bảy vạn dặm mau, chúng ta phát hiện ra di tích của Phi Tiên tông rồi!”
Càn Vân vừa nghe xong đã mừng quýnh lên, quay đầu sang Cố Thanh Phong báo lại: “Cố đế quân, người vừa nói chuyện là hảo hữu chí giao nhất của ta, đạo tử của Cổ Lan thánh giao, Sở Bá Thiên. Hắn đã tìm được di tích của Phi Tiên tông, trong đấy có lẽ sẽ có di bảo thượng cổ. Chúng ta qua đấy không?”
“Phi Tiên tông?” Cố Thanh Phong nghi hoặc.
Càn Vân giải thích: “Ta từng đọc qua sách cổ biết được. Hàng ngàn tỷ năm về trước, cái gọi là cấm địa Phi Tiên thực chất chính là Phi Tiên tông. Trong truyền thuyết thì Phi Tiên tông mạnh đến khủng khiếp, tung hoành khắp Vẫn Tinh Uyên. Tuy nhiên không biết vì sao, toàn bộ tông môn chỉ trong một đêm đã bị diệt sạch. Đồng thời trong tông môn có một thứ sức mạnh quỷ dị bao phủ, biến thành một vùng đất quỷ. Thời gian dần trôi, từ từ biến thành cấm địa Phi Tiên. Nãy đã phát hiện ra được di tích của Phi Tiên tông, khéo bên trong sẽ có bảo vật của Phi Tiên tông thì sao.”
Cố Thanh Phong nghe tin đồn cũng có tí động lòng rồi đấy.
“Đi, vậy đi xem một chút!”
Nói xong, ba người khởi hành xuất phát.
Sau mấy canh giờ, đám người Cố Thanh Phong đã đến một vùng đồng bằng bao la bát ngát.
Giữa cái đồng bằng trống trải này, đột nhiên có một toà cổ điện treo lơ lửng giữa chân trời chìm trong tầng mây. Nhìn thoáng qua hao hao một toà lăng tiêu bảo điện.
Không trung xung quanh bao phủ trong hư không chi lực. Thỉnh thoảng có vài vết nứt không gian đen kịt xuất hiện. Như thể trên bầu trời lần lượt xuất hiện từng cái miệng vực sâu khổng lồ.
Mà ở giữa mảnh đất trống này có một nam tử diện áo bào đỏ vóc người đô to đồ sộ, khuôn mặt cương nghị, mang thêm vài phần dã tính.
Hắn vừa thấy Càn Vân đến, lập tức vui mừng chạy đến bắt chuyện.
Nhưng khi vừa thấy Cố Thanh Phong đứng ở bên cạnh, còn mừng như phát điên, như thể trông thấy idol.
“Cố… Cố đế quân! Ngài… Ngài cũng đến đây ạ?! Càn Vân, xảy ra chuyện gì thế này, sao ngươi lại đi cùng với Cố đế quân?” Sở Bá Thiên kích động nói.
Càn Vân có chút đắc ý, bèn kể lại chuyện mình gặp được Cố Thanh Phong ra sao. Làm cho Sở Bá Thiên ước ao một hồi, nhìn Cố Thanh Phong muốn nói lại thôi, hình như cũng muốn được đi theo.