Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 928
Chương 928: Cấm Khu Phi Tiên
Cổ Linh Nhi nghe thấy vậy vô cùng giận dữ, hậm hực trực tiếp hất cánh tay Cố Thanh Phong ra: “Nãy giờ không phải ngươi ăn đậu hủ của ta à.”
Nàng ta tức giận một mình đi về phía trước.
Nhưng mà ngay lúc này, Cố Thanh Phong lại mạnh mẽ kéo nàng ta lại, kéo vào trong lòng hắn.
Trong lòng Cổ Linh Nhi vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho người ta: “Không phải ngươi không cho ta sàm sỡ ngươi sao? Sao giờ lại ôm ta rồi?”
“Làm ơn trước khi làm bộ tức giận, thì có thể thu nước miếng ở khóe miệng lại được không.”
“Ngươi đáng ghét! Ta không có chảy nước miếng!”
“Quỷ háo sắc nhà ngươi, nhìn xem chỗ vừa rồi ngươi đứng đi.”
Cổ Linh Nhi quay đầu lại nhìn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, chỉ thấy nơi nàng ta sắp đi qua, hư không sụp đổ như gương vỡ vụn, lộ ra một khoảng đen kịt sâu thẳm không thấy đáy.
“Thông đạo của hư không này không ổn định, rất có thể xảy ra sụp đổ.” Cố Thanh Phong giải thích.
Bây giờ Cổ Linh Nhi đã trở nên ngoan hơn rồi, cũng không nói lời nào, đu trên người Cố Thanh Phong giống như một con gấu túi trèo cây.
Thực lực của Cổ Linh Nhi không mạnh, chỉ có tu vi Kim Tiên sơ kỳ, có thể nói hoàn toàn không có tư cách tiến vào cấm khu Phi Tiên.
Nàng ta chủ yếu thấy Cố Thanh Phong muốn đi, cho nên lén lút đi theo.
Trải qua những ngày tiếp xúc với Cố Thanh Phong, gần như bị sàm sỡ sạch sẽ, làm sao còn tách ra được nữa?
Một canh giờ sau.
Cuối cùng hai người thoát khỏi thông đạo hư không.
Nương theo cảm giác không gian chia cắt làm cho người ta hoa đầu chóng mặt, hai người đi tới một vùng thiên địa cổ xưa.
Nơi này có núi có sông, có di tích mộ cổ, có dòng sông mênh mông, có cánh đồng hoang vu vô tận, nhìn sơ qua thì nơi này không quá khác biệt với thế giới bên ngoài.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, cây cối núi non nơi này, quả thực lớn hơn gấp mấy lần so với thế giới bên ngoài.
Người bình thường giống như kiến nhỏ bé trước những cây cổ thụ này.
Còn có trong dãy núi thỉnh thoảng sẽ phát ra từng trận rung động, cùng với bóng những con thú khổng lồ hiện lên.
Có một loại cảm giác như đến đất nước khổng lồ.
“Wow! Đây có phải là cấm khu Phi Tiên không? Cây cối rất cao, ta cảm thấy như thể bản thân đã trở nên nhỏ bé.” Cổ Linh Nhi thán phục nói.
Cảm giác này đối với nàng ta không phải rất thân thiện.
Bởi vì vóc dáng của nàng ta vốn không cao, nhìn tổng thể vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, thuộc loại cô gái ngoại trừ ánh mắt to ra thì những chỗ khác cũng nho nhỏ, bây giờ so sánh người với nơi này, cả người có vẻ càng nhỏ nhắn hơn.
Cố Thanh Phong cảm giác được tiên khí nơi này rồi nói: “Nơi này tiên khí cực kỳ nồng đậm, hình như là gấp mấy lần thế giới bên ngoài, cho nên những cây cối này dưới sự nuôi dưỡng của tiên khí, mới có thể lớn như vậy. ”
Cổ Linh Nhi hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tiên khí nơi này đúng là nồng đậm hơn so với bí cảnh hoàng thất Thất Tinh cổ quốc.”
Lúc này, nàng ta dường như nghĩ tới cái gì đó, có chút hưng phấn nói: “Ngươi nói xem, nếu cây cối và sinh linh ở nơi này được tiên khí tẩm bổ, lớn được như này, vậy ta ở lại chỗ này thêm một lúc, có thể cũng sẽ lớn lên hay không?”
Cố Thanh Phong bỏ qua Cổ Linh Nhi, lắc đầu nói: “Ngươi đoán chừng là vô vọng rồi, bổn đế cố gắng mấy ngày cũng không thể cứu vớt được ngươi, huống chi là một bí cảnh.”
“Cái tên háo sắc nhà ngươi, ta đang nói là chiều cao!” Cổ Linh Nhi mặt đỏ lên, tức giận nói.
“Trùng hợp, ta cũng đang nói là chiều cao.”
Ầm ầm!
Đột nhiên mặt đất rung động giống như một trận động đất.
Chỉ thấy một con con trăn vảy đen vạn trượng từ trong một ngọn núi xanh um tùm đột nhiên vọt ra, mở ra miệng to, hung hãn cắn về phía hai người.
Con trăn vảy đen này vô cùng to khoẻ, vảy đúc kim loại dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ làm chói mắt, trông cực kỳ hung hãn, sát khí ngập trời.
Cố Thanh Phong liếc nhìn thoáng qua, thần sắc lạnh nhạt, tiện tay vỗ một cái.
Sức mạnh mãnh liệt hóa thành một cái dấu tay lớn che trời, đập vô đầu con trăn.
Ầm!
Con trăn sát khí ngút trời này, trực tiếp bị đập nát đầu, trong chốc lát mưa máu đầy trời.
Thân thể thật dài của nó từ giữa không trung rơi xuống, khuấy lên khói bụi nghi ngút.
“Đi thôi.”
Cố Thanh Phong dẫn theo Cổ Linh Nhi đi vào sâu trong sơn mạch.
Trong sơn mạch, có các loại quả quý hiếm kỳ lạ, thậm chí còn có một số tiên dược ở thế giới bên ngoài từ lâu đã không còn xuất hiện, tuy rằng không thể gọi là quá mức trân quý, nhưng dựa trên nguyên tắc không lãng phí, Cố Thanh Phong vẫn hốt hết.
Đương nhiên, ngoại trừ tiên dược ra, dọc theo đường đi còn gặp phải rất nhiều con thú hung dữ, một đám giống như ngọn núi nhỏ, sức mạnh thể chất vô song, hoàn toàn không hề kém Kim Tiên chút nào.
Nhưng toàn bộ đều bị Cố Thanh Phong tát chết, sau đó thu hồi thi thể để giữ làm khẩu phần ăn.
Còn Cổ Linh Nhi thì hóng hớt toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng nhìn trộm Cố Thanh Phong đang thể hiện uy lực thần kỳ, thỉnh thoảng mặt nàng ta ửng đỏ, cũng không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
Vài canh giờ sau.
Trước mắt hai người xuất hiện một vùng di tích.
Trong đó có đống vách đá đổ nát, có cung điện sụp đổ, trông rất cổ xưa, phong cách tạo hình hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài.
“Di tích thượng cổ?”
Trong mắt Cố Thanh Phong hiện lên vẻ cảm thấy hứng thú: “Xem ra thời kỳ thượng cổ, cấm khu Phi Tiên này từng tồn tại một số thế lực cường đại.”