Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 925
Chương 925: Mấy Ngày Không Gặp, Tàn Tạ Vậy?
“Hình như có người đang gọi ngươi…” Cổ Linh Nhi đỏ mặt nói.
Cố Thanh Phong cũng không để ý tới nàng ta, mà chuyên tâm giúp đỡ người nghèo, trải qua mấy ngày nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn, Cổ Linh Nhi, người cực kỳ nghèo khó đã mơ hồ có xu hướng thoát nghèo.
“Ngươi có thể dừng lại trước một chút, đi ra ngoài xem một chút không?”
“Câm miệng, không thấy bổn đế đang ở thời khắc quan trọng sao?”
“Nhưng… Nhưng…”
“Không có gì tốt cả, cái này không phải có hiệu quả rõ rệt sao?”
“Vâng có hiệu quả, nhưng vì sao ta cảm giác như chỉ là giữa trăng đơn thuần?”
“Vậy sao? Xem ra bổn đế chỉ có thể xuất ra đại chiêu.”
“Đại chiêu gì?”
“Kích thích huyệt vị!”
…….
Trên Thất Tinh pháp hội, Vũ Văn Hùng ở đài đạo rống lớn giống như một kẻ ngốc, nhưng mà cũng không có người nào để ý tới hắn ta.
Hắn ta càng lúc càng phẫn nộ, không khỏi hét to hơn nữa.
“Cố Thanh Phong, con rùa rụt đầu này, ngươi…”
Ầm ầm!
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đạo ma quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên đài đạo trực tiếp đập ra một cái hố sâu cực kỳ lớn, khói bụi đầy trời.
Giọng nói của Vũ Văn Hùng cũng đột ngột ngừng lại.
Gió nhẹ thổi qua, khói bụi thoáng tản đi, lộ ra một nóng người phong thần tuấn tú.
Nhìn thấy bóng dáng người này, đám người bắt đầu sôi trào, giống như nhìn thấy thần tượng của mình.
“Là Thiên Kiếp Đế Quân!”
“Cố Đế Quân!”
“Hôm nay rốt cục ta cũng nhìn thấy người thật rồi!”
Cố Thanh Phong cũng không có phản ứng gì với bọn họ, mà nhìn lướt qua xung quanh với vẻ mặt khinh bỉ: “Vừa rồi là ai đang sủa?”
Hắn quét một vòng, cũng không phát hiện có người, sau đó nhìn về phía sau hố lớn, nhìn thấy Vũ Văn Hùng dáng vẻ thê thảm, cả người đầy máu, bị ném vào trong hố, lúc này mới chợt hiểu ra: “Đây không phải là tiểu nhi tử của Vũ Văn gia sao, mấy ngày không gặp, tàn tạ vậy?”
Chính cái gọi là gặp mặt kẻ thù hết sức đỏ mắt, Vũ Văn Hùng từ trong hố bay ra, tiên quang lóe lên, dáng vẻ thê thảm bỗng chốc khôi phục lại như lúc ban đầu, đôi mắt hổ gắt gao trừng mắt nhìn Cố Thanh Phong.
“Cố Thanh Phong! Tên khốn kiếp này, vậy mà đánh lén ta!”
“A, bổn đế còn tưởng là ai, hoá ra là ngươi đang sủa a.”
“Hừ! Cố Thanh Phong ngươi không tham gia luận võ, lại chiếm đoạt một vị trí tiến vào cấm khu Phi Tiên, ngươi có tư cách gì? Bổn công tử không phục, trừ phi ngươi thắng ta, nếu không đừng hòng mơ tưởng tiến vào cấm khu Phi Tiên!”
Cố Thanh Phong ngay lập tức bị chọc cười: “Bổn đế làm việc, khi nào đến lượt ngươi đến khoa tay múa chân? Về phần tư cách sao?”
Hắn xoay người nói với tất cả mọi người ở đây: “Các ngươi nói xem, bổn đế có tư cách đó hay không?”
“Có!!”
“Nếu Cố Đế Quân không có tư cách, vậy trên đời này sẽ không có ai có tư cách cả!”
Giọng nói của mọi người giống như sóng thần gào thét, truyền khắp hiện trường.
Sắc mặt Vũ Văn Hùng trong nháy mắt trở nên khó coi, tức giận thở hổn hển nói: “Bọn họ là vì muốn tìm ngươi độ kiếp, cho nên mới nói như vậy, cái này không tính!”
Cố Thanh Phong cười nhạo nói: “Ngươi có bản lĩnh ngươi cũng giúp người ta độ kiếp đi a, không có ai ngăn cản ngươi đâu.”
Ta độ con mẹ nó!
Vũ Văn Hùng nóng nảy, nói cũng nói không được, quần chúng vây xem không có não, đứng trên võ đài, một chút ưu thế dư luận cũng không có, chỉ có thể động thủ.
“Bớt khoe tài miệng lưỡi đi, ngươi muốn tiến vào cấm khu Phi Tiên, trước tiên phải qua cửa ải của bổn công tử rồi nói sau!”
Sau đó Vũ Văn Hùng vung tay chém về phía Cố Thanh Phong.
Ầm ầm!
Chưởng phong như đao, mang theo tiên quang rực rỡ, giống như thiên đao ngang trời, kinh thiên động địa.
Một đòn khủng bố kia, cho dù là Kim Tiên đỉnh phong cũng có thể dễ dàng chém giết.
Hiển nhiên Vũ Văn Hùng biết thực lực của Cố Thanh Phong, cho nên lúc này ra tay chính là xuất ra toàn lực.
Cố Thanh Phong nhìn thấy một chiêu này lại khẽ lắc đầu, bây giờ hắn sớm đã không cần một kẻ yếu như Vũ Văn Hùng để cung cấp thuộc tính nữa.
Từ lúc có thể tu luyện cho tới nay, thực lực của hắn thẳng tắp tăng lên, nhất là cánh tay phải đã chuyển hóa thành thân thể của Chân Tiên, thậm chí là không có thứ gì kiên cố mà hắn không phá nổi, cho nên đối mặt một đòn này, Cố Thanh Phong tiện tay vung ra một quyền.
Ầm ầm——!
Quyền ấn chí tà chí ác, âm u như máu, giống như sông máu chảy ngược, khơi mào một trận gió tanh mưa máu, làm nổi bật hắn giống như ma thần kiêu ngạo tung hoành ngang dọc bước ra từ trong thi sơn huyết hải, ma diễm cuồn cuộn đầy trời.
Quyền ấn nghênh đón chưởng đao kia, hai người va chạm, trong chốc lát tiên huy văng tung tóe, quang diễm cuộn sạch.
Tiếp theo.
Ầm!!
Chưởng đao vỡ vụn theo âm thanh đó, sắc mặt Vũ Văn Hùng thay đổi lớn, hắn ta chỉ cảm thấy một cơn đau đớn xuyên thấu từ tay truyền đến.
Tuy nhiên, một quyền kia của Cố Thanh Phong vẫn không hề suy giảm, đúng thực giống như không có thử gì kiên cố mà hắn không phá nổi, một lần hành động bẻ gãy toàn bộ cánh tay của Vũ Văn Hùng.
“A!”
Vũ Văn Hùng kêu rên thảm thiết, thân hình vội vàng lui kéo dài khoảng cách.
Hắn ta vốn định thử một phen, làm suy yếu thực lực của đối phương, sau đó thi triển lá bài tẩy, ai mà ngờ một quyền của Cố Thanh Phong lại đáng sợ như vậy.
Hắn ta bất chấp thăm dò đối phương, không ra át chủ bài thì không cần đánh nữa.
“Cố Thanh Phong! Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng dưới đôi mắt này của ta, dù ngươi có mạnh thế nào cũng vô dụng!” Vũ Văn Hùng giận dữ gào thét.