Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1040
Chương 1040: Phái Diễn Xuất (2)
Hắn luôn cảm thấy hình như mình đã tự thức tỉnh một loại cảm giác kỳ quái nào đó.
“Lý Phù, ngươi đừng quan tâm tới ta, ngươi không phải là đối thủ của hắn, ngươi chạy nhanh đi! Trở về tìm viện binh báo thù cho ta!” Lãnh Thi Tình hét to, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lý Phù dùng đao chống đỡ thân thể tàn tạ, máu thuận theo cánh tay nhỏ xuống thân đao, lộ ra vẻ yêu dị lạ thường.
“Thi Tình, cho dù ta có chết cũng sẽ không vứt bỏ nàng mà chạy trốn một mình!”
“Ma đầu, nhận lấy cái chết!”
Lý Phù bộc phát sức mạnh sinh mệnh cuối cùng của mình gầm thét, đao ý kinh khủng nổ rộ trên người hắn, sáng như ánh mặt trời, chiếu thẳng lên mây.
Giờ khắc này, trông hắn giống như quân vương giữa chiến trường, dù bị trọng thương nhưng vẫn đội trời đạp đất như cũ, không để ý đến sống chết, chiến đấu vì người yêu.
Hắn giơ trường đao lên chém mạnh về phía Cố Thanh Phong.
Ầm!
Đao khí khuấy động bốn phương, hư không chung quanh vỡ vụn trong nháy mắt, thủ vực bốn phía cũng nhấc lên sóng dữ. Trong lúc nhất thời, thanh thế kinh người, khắp đất trời toàn là đao khí.
“Châu chấu đá xe, không biết lượng sức!” Cố Thanh Phong nhe răng cười một tiếng, lập tức đấm ra một quyền.
Một quyền này vô cùng đơn giản nhưng khí thế lại như cầu vồng, quyền ý ngút trời, ẩn chứa sức mạnh không thể địch nổi, nó phù hợp với đại đạo đơn giản nhất, sức mạnh phá vỡ vạn pháp.
Ầm ầm!
Dưới một quyền này, trong phút chốc, đao khí vỡ vụn không còn sót lại chút gì, giống như giấy vậy.
Nhưng mà sau khi đánh một quyền xong, Cố Thanh Phong có hơi sững sờ.
Bởi vì Lý Phù chạy rồi.
Chạy không thèm quay đầu lại.
Thì ra đao khí ngút trời kia chỉ là nghi binh thôi, che lấp bóng dáng đang chạy trốn của hắn.
“Thi Tình ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”
âm thanh của Lý Phù truyền đến từ một nơi rất xa, sau đó bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất nơi chân trời.
Cố Thanh Phong: “…”
Lãnh Thi Tình: “…”
Hai người liếc nhìn nhau, không nói nên lời.
Chẳng ai ngờ Lý Phù lại diễn y như thật, trong miệng hô to sẽ chiến đấu vì người yêu, quyết không từ bỏ sau đó lại quay đầu bỏ chạy, không chút do dự.
Không hiểu sao Lãnh Thi Tình cảm thấy có hơi đau lòng.
Thi Tình, ta có chết cũng sẽ không bỏ nàng lại chạy trốn một mình.
Câu nói của Lý Phù như vẫn còn vang vọng bên tai.
Đột nhiên, sức lực trên người nàng bị rút sạch, cả người mềm oặt ngã vào lòng Cố Thanh Phong.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Cố Thanh Phong lại cười: “Trước đó không phải ngươi bảo hắn đừng quan tâm ngươi, chạy trốn nhanh đi sao? Sao rồi? Hắn đã làm theo lời ngươi nói, giờ ngược lại ngươi lại không vui? Nữ nhân mà, đúng là nói một đằng làm một nẻo.”
…
Lý Phù ở đằng xa ngàn vạn dặm nhưng thỉnh thoảng vẫn còn quay đầu lại, sợ Cố Thanh Phong đuổi theo mình.
Kết quả là sau khi đi xa lắm rồi, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Lý Phù không nhịn được mà thở ra, thả chậm bước chân.
Hắn thầm mắng một tiếng, trên mặt không còn chút dáng vẻ yêu đương nào nữa.
“Mẹ nó, ngẫm lại cũng đúng, có mỹ nhân như Lãnh Thi Tình trong lòng, sao hắn còn có tâm tư mà đuổi theo mình? Haiz, đáng tiếc cho Lãnh mỹ nhân của ta.”
Lý Phù vừa ăn đan dược chữa thương vừa chửa ầm lên, so với bị Cố Thanh Phong đã thương, hắn lại càng để ý đến chuyện Lãnh Thi Tình bị bắt làm tù binh hơn.
Vừa nghĩ tới Lãnh Thi Tình là người mà mình theo đuổi nhiều năm như vậy nhưng nay lại sắp bị người khác xoa nắn chơi đùa vo tròn bóp méo, lòng hắn liền cảm thấy khó chịu.
Kế hoạch ban đầu của hắn rất tốt, vừa ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, cố ý giả vờ thành dáng vẻ vì nàng mà chết, khiến cho Lãnh Thi Tình cảm động rồi từ đó chiếm lấy trái tim nàng, cuối cùng mới ôm mỹ nhân về, sống những ngày song tu hạnh phúc.
Phải biết rằng Lãnh Thi Tình không chỉ có dáng người đẹp hơn nữa còn là Tiên vương nữa, có thể có một vị đạo lữ song tu có điều kiện như vậy, bất luận là về mặt tu vi hay là vui vẻ trong lòng đều có thể đạt được sự thỏa mãn cực lớn.
Chỉ tiếc là hắn thế nào cũng không ngờ tên ma đầu Cố Thanh Phong gian trả, thế mà lại tương kế tựu kế đánh lén hắn.
Thấy chuyện khó có thể thành, hắn chỉ có thể chạy trốn, về phần Lãnh Thi Tình?
Cho dù mỹ nhân có đẹp thì cũng phải có mạng hưởng mới được.
Chẳng qua hắn nuốt không trôi cơn tức này, hắn định sẽ về gọi viện binh của Tiên Vương điện tuyên bố truy nã.
…
Trong chủ điện Huyền Minh tiên thành.
Lãnh Thi Tình bị ném lên giường một cách vô tình.
Trong đôi mắt nàng tràn ngập sự hoảng sợ, còn mang theo một tia quật cường.
“Nếu như ngươi dám làm chuyện gì với ta, Tiên Vương điện chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lãnh Thi Tình nói một câu uy hiếp không có chút tính uy hiếp nào.
Cố Thanh Phong lắc đầu nói: “Nói thật, bổn đế vẫn thích dáng vẻ cao ngạo trước đó của ngươi, ngươi có thể làm lại y chang như vậy hay không? Cứ dáng vẻ này, rất là chán đó.”
“Tên ma đầu nhà ngươi! Có gan thì giết ta đi!”
“Lưu Vân mỹ nhân ra đây đi.” Cố Thanh Phong phủi tay, Lưu Vân tiên vương ra đây đi.”
Hắn cảm thấy Lưu Vân tiên vương có thể lấy tư cách người đi trước để khuyên bảo Lãnh Thi Tình.
Rất nhanh sau đó, một vị nữ tử mang khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, khí chất tuyệt mỹ xuất hiện từ trong hư không, chính là Lưu Vân tiên vương.