Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1039
Chương 1039: Phái Diễn Xuất (1)
“Ta đã buông đao xuống theo lời yêu cầu của ngươi rồi, mau thả Thi Tình ra!” Lý Phù nói với vẻ nghiêm nghị.
“Còn chưa đủ, đá thanh đao qua đây.” Cố Thanh Phong cười gian nói.
Trong mắt Lý Phù lóe lên sự vui mừng, nhưng trên mặt lại ra vẻ như đang băn khoăn.
“Ồ? Xem ra ngươi đang muốn giở trò lừa bịp?”
“Được, ta đá đao qua, nhưng ngươi phải nhớ nếu sau đó ngươi không thả Thi Tình, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lý Phù phát ra sự uy hiếp nhưng không có xíu tính uy hiếp nào, cứ như một con chó đã bước vào đường cùng, đang bất lực sủa loạn.
Hắn một cước đá bay thanh đao qua cạnh Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong nhìn thoáng qua lưỡi đao sáng như tuyết, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Đao này là một binh khí tiên vương có phẩm chất không tệ, chắc là đã được tế huyết vô số lần.
Hắn tiện tay cầm thanh đao lên: “Không tệ, là một thanh đao tốt.”
Ma khí tràn vào trong đao, tạm thời phong ấn nó lại.
“Đao đã đưa cho ngươi rồi, mau thả Thi Tình!”
“Khặc khặc khặc… Không phải tự ngươi cũng nói cho dù ngươi có để đao xuống thì bổn đế cũng sẽ không bỏ qua cho hai ngươi các ngươi hay sao, sao giờ lại còn ngây thơ như thế?” Trên mặt Cố Thanh Phong mang đầy vẻ châm chọc, ngửa mặt lên trời cười to.
“Ngươi!” Lý Phù tức giận run người, dáng vẻ như tức đến thở hổn hển nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình.
Trên mặt Lãnh Thi Tình mang vẻ tuyệt vọng: “Ngươi chạy nhanh đi, tên ma đầu này không chỉ có đại đạo chi độc mà đồng thời sức mạnh cũng không kém, ngươi không có đao, nhất định không phải là đối thủ của hắn.”
“Ta không đi, có chết ta cũng nhất định sẽ cứu nàng ra!” Lý Phù nới, đôi mắt hắn đỏ bừng.
Lúc này Cố Thanh Phong lại cười: “Không thể không nói, Lý Phù, ngươi đúng là một diễn viên đủ tư cách.”
“Ma đầu! Ngươi có ý gì!” Lý Phù đột nhiên cảm thấy chuyện không ổn lắm.
Cố Thanh Phong cười như không cười mà nhìn hắn: “Ngươi cho rằng bổn đế không hiểu tâm tư của ngươi sao? Ngươi cố ý giao đao cho ta, thật ra là muốn lợi dụng thanh đao này để đánh lén ta.”
“Ma đầu, ngươi cho rằng ai cũng hèn hạ như ngươi ư? Hơn nữa đao của ta đã bị ngươi phong ấn, làm sao để đánh lén ngươi?” Lý Phù mang dáng vẻ bị sỉ nhục.
“Đao này là bảo vật bản mệnh song tu của ngươi, dưới tình huống thông thường, không luyện hóa mấy năm…”
Cố Thanh Phong còn chưa kịp nói xong.
Ầm ầm!
Một tiếng đao ngâm vang dội đã ngắt lời hắn.
Ánh đao chợt hiện, hư không khắp nơi sụp đổ một cách quỷ dị, một luồng uy thế vô thượng không thể nào hình dung được khuếch tán ra khắp nơi.
“Chết đi!”
Theo tiếng gào của Lý Phù, Lãnh Thi Tình phấn khởi.
Thanh trường đao sáng như tuyết trong phút chốc phá vỡ sự phong tỏa của ma khí, chém thẳng về phía Cố Thanh Phong.
Thân thể hắn trong phút chốc bị đao quang khủng bố xé nát, tan biến.
“Ha ha ha…” Lý Phù không nhịn được mà cười ha hả.
“Ma đầu ngu xuẩn, rõ ràng đã đoán được ta muốn lợi dụng thanh đao này để đánh lén ngươi nhưng lại không chuẩn bị bất kỳ sự phòng ngừa nào.”
Hắn cười xong, lập tức vội vàng thay đổi thành dáng vẻ ân cần: “Thi Tình, ngươi không sao chứ?”
Hắn nói rồi muốn bước lên đỡ thân thể mềm mại kia lên.
Nhưng Lãnh Thi Tình lại như ngơ ra, sững sờ đứng tại chỗ, mắt không nháy chút nào nhìn chằm chằm sau lưng Lý Phù.
Lý Phật kinh ngạc nói: ” Thi Tình, ngươi thế nào? Bị sợ hãi rồi sao?”
“Cẩn thận sau lưng!”
Lãnh Thi Tình nói với vẻ căng thẳng
Trên mặt Lý Phù hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã lập tức thay đổi, hắn bỗng nhiên quay người.
Vừa vặn đối mặt với một khuôn mặt trắng nõn đương nhe răng cười.
Chính là Cố Thanh Phong.
“Ngươi!”
Hắn vô thức muốn ra tay ngay nhưng Cố Thanh Phong lại nhanh hơn hắn.
Ầm!
Ma quang óng ánh hiện lên trên quyền kia, vô số ma văn màu đen bắt đầu bùng cháy tản ra như một luồng khói đen che phủ bầu trời.
Trời đất bỗng lay động, vô tận hư không vỡ vụn như mặt gương.
Một quyền kinh khủng này đánh lên trên người Lý Phù.
Đánh cho đôi mắt Lý Phù xuýt lồi ra, gân xanh nổi lên, đôi con ngươi như muốn nứt ra, bị văng mạnh ra ngoài.
Trong lúc nhất thời máu tung trời cao.
“Lý Phù!” Lãnh Thi Tình hô lên một tiếng, trên mặt tràn đầy sự lo lắng muốn chạy đến bên Lý Phù.
Nhưng nàng lại bị Cố Thanh Phong bắt được trước, sau đó bị ôm vào ngực.
“Ngươi thả ta ra! Thả ta ra!” Lãnh Thi Tình kịch liệt giãy dụa.
Lúc này, Lý Phù giãy dụa đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nhìn xem Cố Thanh Phong: “Tại sao ngươi không chết! Rõ ràng ta đã một đao tiễn ngươi…”
“Khặc khặc khặc… Con sâu con kiến, tất cả tâm tư của ngươi đều đã bị bổn đế nhìn thấu, còn muốn chơi trò chơi khâm bổn đế ư? Đúng là khiến cho người ta buồn cười mà.”
Khuôn mặt Lý Phù lúc trắng lúc xanh, bị trào phúng cực kỳ mất mặt.
Vừa rồi hắn còn chế nhạo Cố Thanh Phong, quay đầu lại, sự thật lại tát mạnh cho hắn một cái.
Thì ra tên hề là mình mới đúng.
“Tên ma đầu kia! Ngươi đầu tiên là lợi dụng Thi Tình uy hiếp ta, sau đó lại giả chết đánh lén, đúng là hèn hạ vô sỉ, có gan ngươi buông Thi Tình ra quyết một trận tử chiến với ta!”
“Quyết một trận tử chiến? Chỉ bằng bộ dạng bây giờ của ngươi, ngươi xứng sao?” Cố Thanh Phong nói với vẻ khinh thường.
Hắn không phải người cuồng chiến đấu, rõ ràng có cách thắng địch nhân ít tốn sức hơn, cần gì phải chiến đấu chứ?
Hơn nữa cảm giác lợi dụng cách này để giải quyết kẻ địch còn sảng khoái hơn so với đánh bại hắn trực tiếp.