Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1038
Chương 1038: Thi Tình, Ta Nhất Định Sẽ Cứu Ngươi
Đối mặt với một đao kinh khủng như vậy, Cố Thanh Phong cũng không hoang mang chút nào. Hắn dùng sức chụp tới nâng Lãnh Thi Tình từ trên đất lên, sau đó ôm lấy rồi ngăn ở trước người.
Đao khách áo đen tháy vậy, con ngươi cũng muốn nứt ra: “Hèn hạ!”
Hắn cực kỳ không ngờ tới thế mà Cố Thanh Phong lại bắt Lãnh Thi Tình ra làm bia đỡ đạn.
Lúc này cuối cùng hắn cũng không thèm quan tâm đến những thứ khác mà chỉ muốn toàn lực khống chế đao khí, có ý muốn hủy đao khí đi, không muốn làm Lãnh Thi Tình bị thương.
Nhưng mà đao đã trảm rồi như bát nước đổ đi, thu hồi lại nào có dễ dàng như vậy.
“A!” Đao khách áo đen hét lên một tiếng, trên mặt cũng nổi gân xanh, hắn dốc hết sức hành động lúc này khó khăn lắm mới khống chế được đao khí.
Chỉ nghe phịch một tiếng.
Đao khí khủng khiếp kia lập tức nổ mạnh trong không gian, không làm Lãnh Thi Tình hay Cố Thanh Phong bị thương.
Nhưng đao khách áo đen thì lại không được may mắn như thế, hắn cố gắn thu hồi đao khí của mình khiến cho khí huyết toàn thân ngược dòng, pháp lực bạo loạn. Một ngụm máu trào lên cổ họng, “phụt” một cái phun ra.
“Khặc khặc khặc…” Cố Thanh Phong ôm lấy Lãnh Thi Tình, ngửa mặt lên trời cười như điên: “Không ngờ đến bổn đế đã mạnh đến mức này, chưa cần ra sức, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến cho kẻ địch của mình phun máu.”
“Ngươi!” Đao khách áo đen trợ tròn mắt, vừa muốn nói chuyện, kết quả khi nhìn thấy bàn tay của Cố Thanh Phong thì lửa giận lại phụt lên, phun ra một ngụm máu tươi nữa.
“Tên tà ma nhà ngươi! Mau buông Lãnh tiên tử ra! Nếu không ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đao khách áo đen tức giận như điên nói.
“Ồ? Lãnh tiên tử?” ánh mắt Cố Thanh Phong không ngừng quét qua quét lại trên người Lãnh Thi Tình và đao khách áo đen, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười quái dị: “Khặc khặc khặc… Thì ra là một tên si tình hả.”
“Ngươi muốn bổn đế buông ra? Vậy bổn đế cứ không buông đó, không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn nữa nè.”
“A!” Lãnh Thi Tình kêu lên một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ đan xen bởi xấu hổ và giận dữ: “Lý Phù! Ngươi đừng quan tâm ta, mau ra tay giết hăn! Ta đã không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!”
Hiển nhiên Lãnh Thi Tình cảm thấy bản thân mình là nữ thần, thế mà lại bị lộ hình ảnh chật vật như vậy trước mặt người yêu đơn phương mình, tức muốn chết.
Chẳng qua điều mau mắn duy nhất bây giờ là ban nãy Cố Thanh Phong chỉ làm rách y phục đằng sau của nàng, dù sao cũng là lúc chạy trốn, giờ bị Cố Thanh Phong ôm vào, không cần bị lo chuyện bị tên này trông thấy cảnh chật vật đằng sau.
“Thi Tình! Nàng yên tâm, có ta ở đây, nàng nhất định sẽ không sao!” Đao khách áo đen Lý Phù lo lắng hô to.
“Khặc khặc khặc… Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình, không thèm gọi Lãnh tiên tử nữa rồi, đổi sang gọi Thi Tình. Ngươi muốn cứu nàng ấy đúng không, tốt lắm, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời ta bỏ đao xuống, nếu không…” Cố Thanh Phong nói xong, trong tay hiện lên luồng ánh sáng đen như mực.
Khí độc kinh khủng khuếch tán ra từ ánh sáng đen, thủy vực xung quanh cũng bị bao phủ bởi một tầng màu đen.
“Đại đạo chi độc!” Vẻ mặt Lý Phù thay đổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy đại đạo chi độc này, xem như Lý Phù đã rõ vì áo trước đó khi cầu cứu, Lãnh Thi Tình nói mình trúng độc.
Thân là cường giả Tiên vương, độc bình thường vốn dĩ chẳng uy hiếp được bọn họ, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm Đại đạo chi độc.
“Mau dừng tay!” Lý Phù nôn nóngn, mắt thấy Cố Thanh Phong đã đưa đại đạo chi độc tiến tới gần khuôn mặt nõn nà của Lãnh Thi Tình, hắn không kìm được.
“Ta buông đao xuống!”
“Không được đâu!” Trên mặt Lãnh Thi Tình tràn ngập vẻ lo lắng.
Nàng biết rõ, đối với đao khách mà nói, đao chính là mạng của họ, một khi buông đao xuống thì sẽ không khác gì tự chặt hay tay mình xuống, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó sao có thể chiến cùng Cố lão ma được nữa?
Lý Phù nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lãnh Thi Tình thì lại tưởng nhầm thành nàng đang lo lắng cho mình, trong mắt hắn hiện ra dáng vẻ thâm tình.
“Nàng yên tâm đi Thi Tình, cho dù có như thế nào thì ta cũng nhất định sẽ cứu được nàng.”
“Lý Phù! Nếu ngươi dám để đao xuống theo lời tên tà ma này, vậy ta sẽ… Cả đời sẽ không gặp ngươi nữa! Ngươi nghe ta, bây giờ lập tức cầm đao lên, không cần để ý đến ta, nhanh chóng giết tên tà ma này! Ta đã sớm không còn mặt mũi nhìn người, mau giết hắn đi!”
Nhưng Lý Phù lại không hề động đậy, ngược lại còn nói với vẻ thâm tình: “Thi Tình, bất luận nàng biến thành dáng vẻ gì ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng, ta biết là nàngđang quan tâm ta, thật ra ta cũng biết cho dù ta có buông đao xuống thì tên ma đầu này cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng ta thật sự không làm được, không làm được chuyện trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt ta.”
“Ta… Không có sự lựa chọn nào khác!”
Keng.
Lý Phù bõng nhiên ném đao xuống đất.
Trong lòng Lãnh Thi Tình run lên bần bật, nàng nhìn Lý Phù với vẻ không thể tin được, một sự cảm động khó nói nên lời lan ra toàn thân, không ngờ người đàn ông trước mắt lại có thể vì mình mà làm được chuyện như vậy.
“Lý Phù à! Tên khốn nhà ngươi!”
Nước mắt nàng âm thầm rơi xuống giống như những hạt châu lăn, tản ra khắp mặt đất.
Lý Phù mỉm cười trao cho Lãnh Thi Tình một ánh mắt ý bảo yên tâm đi, sau đó hắn lạnh lạnh lùng nhìn về phái Cố Thanh Phong.