Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1037
Chương 1037: Ngươi Không Được Qua Đây (2)
A!
“Khặc khặc khặc… Trắng quá đi!” Cố Thanh Phong tùy ý cười to, cực kỳ thích chí khi nhìn mỹ nhân với tư thái chật vật như vậy.
Lãnh Thi Tình có làm thế nào cũng không ngờ tới tên ma đầu Cố Thanh Phong này lại vô sỉ đến vậy, đầu tiên không nhắc đến chuyện hắn hạ độc, giờ lại còn cố ý hạ nhục mình.
Nàng đã lớn đến vậy nhưng chưa từng phải chịu đựng qua nỗi nhục nhã nào như vậy.
“Tên ma đầu nhà ngươi! Sau này ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Lạm Thi Tình vừa dùng tay che vừa tiếp tục chạy, chẳng qua tư thế có vẻ hơi quái dị xíu.
Trong mắt Cố Thanh Phong lộ ra nét hưng phấn, lúc này hắn lại dùng chiêu cũ, lại bắn ra một tia ma khí nữa khiến cho Lãnh Thi Tình phải ứng đối trái phải.
“A!”
Tâm trạng của Lãnh Thi Tình lúc này đúng là không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung được, nàng ta xấu hổ tức giận muốn chết nhưng lại không thể làm gì, đành phải dùng hai tay che chắn, tư thế chạy trốn lại càng thêm quái dị.
Không còn cách nào, hành động của Cố Thanh Phong đã đạt đến giới hạn của nàng, bây giờ nàng rất sợ, vốn chẳng dám tưởng tượng, một khi mỹ nhân dịu dàng nũng nịu bậc này rơi vào tay Cố Thanh Phong, nàng sẽ phải gánh chịu sự sỉ nhụ tra tấn không ra hình người.
Sẽ bị yêu cầu dạng hai chân, vẫy đuôi, cưỡi ngựa…
Tâm tư Lãnh Thi Tình tự trôi dạt đến một nơi quái dị nào đó, làm nàng bị dọa đến nỗi mặt không còn chút máu.
Cố Thanh Phong nhìn Lãnh Thi Tình chấn kinh như vậy thì càng phát ra sự hưng phấn, càng thêm thong thả đi bắt nàng.
Chỉ thấy hắn liên tục ra tay búng mấy cái, lúc này trên quần áo Lãnh Thi Tình đã xuất hiện hết lỗ này đến lỗ khác.
Một bộ y phục hoàn hảo bây giờ đã biến thành quần áo ăn mày.
Lần này Lãnh Thi Tình hoàn toàn nổ tung bởi vì nàng vốn không biết nên che chỗ nào mới ổn, vì bây giờ dưới tình huống không thể điều động pháp lực, nàng chỉ có thể dùng tay che chắn.
Nhưng mà người thì chỉ có hai tay thôi!
Có đến tận mười lỗ thủng, thế này nên che cái nào đây?
Chẳng qua Lãnh Thi Tình không băn khoăn được bao lâu, nàng đã không thể buồn phiền vì chuyện như vậy nữa rồi bởi vì nàng còn một phiền não lớn hơn nữa đang chờ mình.
Nàng kiệt sức rồi.
Dưới tác dụng của đại đạo chi độc, Lãnh Thi Tình chạy một khoảng thật xa cuối cùng cũng kiệt sức, đến giờ toàn thân trên dưới đã không còn chút sức lực nào hết, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thân thể mềm mại trực tiếp ngã xuống đất.
Như con cừu non mặc cho người ta chém giết.
Cố Thanh Phong thấy thế thì cũng ngừng lại, trên mặt mang theo nụ cười gian tà bước từng bước một về phía Lãnh Thi Tình.
Lãnh Thi Tình cực kỳ hoảng sợ, dù cho trúng đại đạo chi độc nàng cũng chưa từng từ bỏ chuyện giãy dụa, cố gắng chống nửa người trên đối mặt với Cố Thanh Phong, đôi chân dài mang hài thêu vẫn không ngừng đạp đất, cố gắng để thân thể nàng xê dịch từng chút một, từng bước tránh khỏi Cố Thanh Phong.
“Ngươi… Ngươi không được qua đây!”
“Khặc khặc khặc.. Ngươi càng giãy dụa thì bổn đế sẽ càng hưng phấn, Lãnh mỹ nhân, mau tới đây để bổn đế thương yêu nào.” Cố Thanh Phong cười gian, bước từng bước một đi đến, bàn tay xấu xa cũng duỗi ra.
Lãnh Thi Tình hoảng sợ đến cực hạn, một sự tuyệt vọng và cảm giác bất lựa xông thẳng lên đầu.
Mắt thấy ma trảo của Cố Thanh Phong càng lúc càng gần, đột nhiên từ một chỗ rất xa truyền đến một sự chấn động không gian.
Cố Thanh Phong nhướng mày, còn trên mặt Lãnh Thi Tình thì mang nét mừng như điên, bởi vì nàng biết, người của Tiên Vương điện đến! Mình được cứu rồi!
Thường thì dưới loại tình huống này, nhân vật phản diện bị cắt ngang tất nhiên sẽ dừng tay, dù cho chỉ còn cách một chút nữa thôi là có thể bắt được nhưng nhất định cũng sẽ dừng tay, sau đó đối địch.
Nhưng đáng tiếc Cố Thanh Phong lại không phải là nhân vật phản diện bình thường.
“Dừng tay!”
Từ nơi xa truyền đến một âm thanh gào lên tức giận giống như sấm gầm.
Cố Thanh Phong vờ như không nghe thấy, tiếp tục động tác trước đó của mình, ma trảo đầy tội ác kia cũng đã được thành công như ý nguyện.
“A!” Lãnh Thi Tình phát ra tiếng hét chói tai.
“Ngươi muốn chết!” âm thanh người ngoài xa kia phát ra càng phẫn nộ hơn.
Ngay sau đó, ầm!
Một tiếng vang dội như cửu thiên thần lôi vang vọng khắp đất trời.
Trong hư không hiện lên một đôi mắt chứa đao quang, diệt cả hư không, khiến bầu trời cũng vì nó mà rung động, nước quanh thủy vực cũng đều sôi trào cả lên.
Luồng ánh sáng óng ánh kia chiếu rọi cả thế gian.
Mà cái này chỉ vẻn vẹn mới là uy thế đao ra khỏi vỏ tạo thành mà thôi.
Người rút đao chúng là một vị đao khách áo đen, trong tay hắn cầm một thanh đao dài sáng như tuyết, đao dài năm thước, hào quang trên thân đao lấp lóe chói lọi như ánh mặt trời, tràn ngập sát khí kinh thiên.
Cuồng bạo, bá đạo, đao thế mang khí thế chết chốc khủng khiếp khóa chặt Cố Thanh Phong lại.
Có thể cảm nhận được khí thế từ trên người người này truyền đến, đây là một vị tiên vương! Mặc dù chỉ là tiên vương sơ kỳ nhưng thanh đại đao kinh khủng kia chỉ sợ là cả tiên vương trung kì cũng có thể đấu được.
Bốp!
Đao khách áo đen trảm ra một trảm, một mảnh đao khí lóa mắt dài chừng vạn trượng lăng không mà đi, quét ngang bốn phía, trong phút chốc, hư không cũng không thể nào chịu nổi đao khí kinh khủng như thế, rạn nứt ra từng khút, khe nứt chằn chịt lít nha lít nhít.
Đao khí ẩn chứa uy thế kinh khủng như thế hung hăng đánh tới từ sau lưng Cố Thanh Phong.