Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1036
Chương 1036: Ngươi Không Được Qua Đây (1)
Trong nháy mắt, mặt Lãnh Thi Tình biến sắc, nàng vội vàng cảm ứng lại tình trạng của bản thân mình, vẻ mặt lập tức điên cuồng thay đổi.
Bởi vì nàng nhận ra muốn điều động được pháp lực bản thân rất khó, tứ chi giống như vũng bùn, đồng thời cũng bắt đầu nhũn ra, thân thể lung lay sắp đổ.
“Ngươi! Vật chất siêu thoát này có độc!” Lãnh Thi Tình nói với vẻ cực kỳ tức giận.
“Khặc khặc khặc…” Cố Thanh Phong ngửa mặt lên trời cười to: “Mỹ nhân, bây giờ mới nhận ra có phải là đã hơi trễ rồi không?”
“Ngươi thật hèn hạ!”
Lãnh Thi Tình phản ứng lại cũng nhanh, thấy mình trúng độc, nàng liền thừa dịp độc còn chưa lan ra toàn thân, lập tức ra tay.
Nàng giơ thanh kiếm lớn như cánh cửa kia lên, chém về phía Cố Thanh Phong.
Ầm ầm!
Kiếm khí vang ra xa, giống như ngàn vạn cái cầu vòng bắt lên trời cao.
Năm ngọn kiếm sơn đột nhiên mọc lên từ trên đất, che khuất bầu trời.
Ngũ Cực Trấn Ngục kiếm!
Cả năm ngọn kiếm sơn đều bị bao trùm bởi pháp tắc áo nghĩa, giống như tiên sợ thời viễn cổ trong hoàng hôn giữa trời chiều, chống cả thiên địa, trấn thủ thiên hạ.
Khí thế nguy nga kia khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác trấn áp hết tất cả, không thể lay chuyển.
Đối mặt với năm tòa kiếm sơn này, Cố Thanh Phong cất tiếng cười to, trong mắt đầy vẻ trêu tức: “Mỹ nhân, giãy dụa làm chi, kết cục đã được định sẵn từ lâu rồi, chẳng bằng cứ ngồi yên hưởng thụ cho tốt!”
Lời còn chưa dứt, Thiên Đô kiếm đã xuất hiện trong tay hắn, nếu như nữ tử này đã là kiếm tu, hắn sẽ dùng kiếm để đáp trả, đôi bên cùng đấu kiếm.
Cầm Thiên Đô kiếm trong tay chém ra một chém.
Ầm!
Đất bằng dậy sóng, khí tức hủy diệt lan khắp bốn phương, giống như khai thiên lập địa vậy.
Thanh Thiên Đô kiếm này khiến cho Cố Thanh Phong có cảm giác mình đang cầm một cái búa lớn.
Sức mạnh của hắn bây giờ đã đạt đến độ có thể trấn áp được tiên vương sơ kỳ, hắn không hiểu kiếm đạo nhưng sức mạnh mà một kiếm này bao hàm đã vượt qua bất kỳ kiếm thuật gì trên thế gian.
Không mang theo bất kỳ kiếm chiêu hay kiếm ý gì, chỉ kích phát sức mạnh đạt đến cực hạn.
Dưới sự gia trì của sức mạnh cực hạn, Thiên Đô kiếm phát ra kiếm quang óng ánh trước nay chưa từng có, ánh sáng kia nóng bỏng như một mặt trời lớn đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Ầm!
Đôi bên đụng vào nhau, năm ngọn kiếm sơn lập tức bị nổ, hóa thành ánh mưa ánh sáng đầy trời.
Mà đợi khi mưa ánh sáng tản đi, bóng dáng của Lãnh Thi Tình đã sớm không còn ở đó nữa.
Đôi con ngươi Cố Thanh Phong chợt lóe: “Muốn chạy? Ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bổn đế sao?”
Xoẹt!
Trong nháy mắt, Cố Thanh Phong hóa thành một cái ma ảnh màu đen bay lên từ chỗ ngồi trong cung điện rồi biến mất không thấy nữa.
Bên ngoài Huyền Minh thủy vực, Lãnh Thi Tình hoảng hốt bỏ chạy, nàng ta không còn thái độ cao ngạo như trước đó nữa mà dốc hết toàn lực để chạy, cũng không thèm quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Cố Thanh Phong sẽ đuổi theo.
Vừa chạy ra khỏi, nàng vừa lấy miếng ngọc phù đưa tin bên người ta.
“Ta trúng độc, đến mau!”
Sau khi đưa tin tức trở về, ngọc phù đưa tin lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía Tiên Vương điện.
Sau khi làm xong tất cả, tốc độ của Lãnh Thi Tình cũng càng lúc càng chậm lại, nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng độc trong cơ thể mình đã bắt đầu lan ra toàn thân.
Nàng cũng không thể nào điều động được một xíu pháp lực nào nữa, tu vi giống như đã hoàn toàn biết mất.
Bây giờ nàng chạy trốn toàn dựa vào nhục thân cấp bậc tiên vương.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, thân thể nàng cũng bắt đầu mền nhũn vô lực, cả người mềm oặt.
“Khặc khặc khặc…”
Một tiếng cười điên cuồng vang lên.
Lãnh Thi Tình sợ hãi cả kinh, hồn bay phách tán, nàng vốn không thèm quay đầu, cắn chạy hàm răng liều mạng bỏ chạy.
“Lãnh mỹ nhân, bỏ đi thôi, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của bổn đế đâu, chẳng bằng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đợi lát nữa có thể sẽ chịu tra tấn ít đi một chút.”
Đôi mắt Cố Thanh Phong nhìn Lãnh Thi Tình đang chạy trốn với vẻ trêu tức, theo cơn vận động kịch liệt, dáng người kia chậm chờn ẩn hiện như có như không.
Hắn không sốt ruột bắt lấy Lãnh Thi Tình, chỉ ung dung chầm chậm dán ở đằng sau, thưởng thức tư thái chạy hoảng hốt chật vật của đối phương, nhìn mỹ nhân thở gấp hồng hộc, hoảng sợ thất kinh, sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, quả là có một loại mỹ cảm khác.
“Tên ma đầu kia! Ta chính là người của Tiên Vương điện, nếu như ngươi còn dám đuổi theo không buông, Tiên Vương điện chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lãnh Thi Tình cắn răng nói lời uy hiếp.
“Khặc khặc khặc… Dê đợi làm thịt mà còn dám mạnh miệng?
Xoẹt!
Cố Thanh Phong bắn ra một chỉ, đầu ngón tay hắn xuất hiện vô tận ma văn, chúng lập tức bốc cháy hóa thành một tia ma quang óng ánh bay về phía Lãnh Thi Tình.
Trong phút chốc, mặt Lãnh Thi Tình biến sắc, nàng cảm nhận được sự uy hiếp đến từ phía sau, cố gắng muốn tránh đi nhưng vì độc đã ăn vào quá sâu, vốn không tránh né được nên đành trơ mắt nhìn mình bị đánh trúng.
Đang lúc nàng cho rằng mình sẽ bị tia ma quang này đâm thủng người thì sự đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Ngược lại lại cảm giác sau lưng mát lạnh.
Xảy ra chuyện gì vậy!
Nàng quay đầu lại nhìn, trong phút chốc nổi giận đan xen, chỉ thấy máu ở toàn thân đều dồn lên trên mặt.