Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1033
Chương 1033: Tiên Vương Như Ngươi, Hơi Yếu (1)
Trên người Cố Thanh Phong có ngọn ma diễm thiêu đốt điên cuồng, mà trên người Huyền Minh lão tổ thì có ánh sáng u lam áo nghĩa ngưng tụ, hai người không ngừng va chạm, dư chấn đánh nhau chấn động hư không.
Huyền Minh lão tổ không ngừng ho ra máu, chỉ vì mỗi một chiêu mỗi một thức của Cố Thanh Phong đều mang theo sức mạnh ngàn tỉ tấn, loại sức mạnh này phá vỡ các kĩ năng, dù cho ông ta đã dùng hết các loại pháp thuật nhưng cũng không thể đánh lại một quyền của đối phương.
Thông qua việc không ngừng giao chiến, ông ta cũng nhận ra cảnh giới thật sự của Cố Thanh Phong chỉ là Kim Tiên, nhưng sức mạnh pháp lực thật sự quá mạnh, mạnh mẽ đến nỗi hoàn toàn có thể áp chế được cả Tiên Vương luôn.
Đây mẹ nó là Kim Tiên đến từ nơi nào vậy?
Đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối, đối phương đều như mây trôi nước chảy, không hề có ý định vận dụng bảy món tiên binh.
Huyền Minh lão tổ cắn răng, vội vàng lấy một cây phất trần ra từ trong cơ thể, đây là tiên binh bản mệnh của ông ta, sau khi ông ta độ kiếp thành công thì đã có xu thế có thể hóa thành binh khí Tiên vương, chỉ cần tế luyện thêm vài lần là tiến giai được rồi.
Nhưng bây giờ ông ta vốn không có thời gian để tế luyện, chỉ có thể vội vàng đối địch.
Ông ta bỗng nhiên quơ cây phất trần, phất trần trắng như tuyết hệt như thác nước chảy ngược, ánh sáng pháp tắc tung bay đầy trời, đánh về phía Cố Thanh Phong.
Khóe môi Cố Thanh Phong nhếch lên một vòng giễu cợt, vẫn không dùng đến binh khí mà chỉ vung chưởng qua, sức mạnh thân thể cuồng bạo cùng với pháp lực mãnh liệt không mang theo hoa hòe hoa sói gì trực tiếp nghênh đón.
Đôi bên đánh nhau, dư chấn sinh ra từ trận chiến đủ để hủy thiên diệt địa, lan ra toàn bộ Huyền Minh thủy vực, nhấc lên một luồng sóng lớn loạn lưu xuyên không.
Cuối cùng, theo một trận công kích mãnh liệt.
Cây phất trần kia bị sức mạnh khủng bố đánh gãy từng khúc.
Huyền Minh lão tổ bỗng nhiên phun máu bay xa ra ngoài.
“Tiên Vương như ngươi, hơi yếu.” Cố Thanh Phong khẽ cau mày, câu nói khẽ lan ra khắp toàn trường.
Trong giọng nói còn mang theo vẻ bất mãn. Mặc dù Huyền Minh lão tổ đã tấn thăng lên cấp Tiên Vương nhưng đúng là không mạnh, thuộc về dạng tồn tại hạng chót trong các Tiên Vương.
Bị như vậy cũng có liên quan đến chuyện ông ta thải âm bổ dương để nâng cao tu vi, khiến cho sức mạnh yếu kém.
Cố Thanh Phong hiểu rất rõ thực lực hôm nay của mình, sau khi đã thôn phệ Tinh Cực tiên vương đang bị thương, đưa tay bắt lấy Tiên Uyên, nhiều lần cố gắn tu luyện với Lưu Vân tiên vương, sức mạnh của hắn đã có thể lấn áp được Tiên Vương sơ kì, nhược điểm duy nhất chính là vẫn chưa ngưng luyện ra đại đạo vĩnh hằng của mình, nếu không hắn sẽ lại càng thêm mạnh.
Mặc dù Huyền Minh lão tổ vừa mới tấn thăng lên Tiên Vương nhưng về thực lực thì kém xa hắn, nhưng cũng không thể trở nên đánh không lại như vậy được, đúng là quá mất mặt Tiên Vương.
Huyền Minh lão tổ bị khinh bỉ cũng không thèm đáp lời mà quay đầu bỏ chạy.
Nói đùa gì vậy chứ, kiểu ma đầu lấy Tiên Vương làm thức ăn như vậy, sao có thể đánh thắng? Bây giờ vất vẻ lắm ông ta mới thành Tiên Vương được, khoảng thời gian tươi đẹp đến rồi, rất nhiều tiểu thiếp còn đang chờ đợi ông ta, sao ở lại đánh nhau sống chết làm gì?
Huyền Minh lão tổ suy nghĩ rất rõ ràng, ông ta dự định sẽ bỏ lại Huyền Minh tiên thành nơi mà ông ta đã gây dựng nhiều năm, đổi một chỗ khác làm lại từ đầu.
Bằng vào thân phận Tiên Vương của ông ta, nhất định sẽ lăn lộn tốt hơn bây giờ nhiều.
Đối mặt với sự chạy trốn của Huyền Minh lão tổ, Cố Thanh Phong chỉ đứng tại chỗ không động đậy chút nào, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo báng, chỉ thấy bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, nói: “Ngã xuống.”
Vừa nói dứt lời, Huyền Minh lão tổ ở xa xa trong phút chốc y như bị sét đánh kêu đau một tiếng rồi lập tức run rẩy kịch liệt, cả người cong lại như con tôm.
“Tên ma đầu kia, ngươi đã làm gì với ta!” Huyền Minh lão tổ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhứt dữ dội, tất cả pháp lực như một bãi nước đọng, vốn không thể điều khiển được.
Cố Thanh Phong chậm rãi ung dung đi tới, bễ nghễ nhìn Huyền Minh lão tổ đang thống khổ không chịu nổi, nhếch môi cười lộ ra mấy cái răng: “Chạy đi, chạy tiếp đi nào! Khặc khặc khặc… Ngươi cho rằng con sâu con kiến như ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay bổn đế hay sao?”
Đôi mắt Huyền Minh lão tổ như muốn nứt ra, cố gắng muốn tự cảm nhận tình hình bản thân, muốn tìm kiếm cách ứng phó nhưng bỗng nhiên, hình như ông ta nhận ra điều gì đó.
Bật thốt lên: “Đây là… Đại đạo chi độc! Ngươi đã hạ độc ta từ lúc nào!”
Huyền Minh lão tổ đã tìm được nguyên nhân, thì ra là trúng độc.
“Khặc khặc khặc… Ngay vào lúc ngươi đang độ kiếp đó.”
Tất nhiên là Cố Thanh Phong không thể nào để con vịt trong tay bay đi được nên vào lúc độ kiếp, hắn đã sớm thừa dịp Huyền Minh lão tổ phân tâm mà lặng lẽ phát động đại đạo độc thể hạ động ông ta, chính là vì phòng ngừa Huyền Minh lão tổ sẽ trốn.
“Ngươi! Hèn hạ!” Huyền Minh lão tổ vừa sợ vừa giận, ông ta không ngờ người mạnh như Cố Thanh Phong thế mà còn sử dụng thủ đọa hạ độc như vậy, đúng là hèn hạ.
“Khặc khặc khặc… Đa tạ dã khen, để ban thưởng cho ngươi, hãy hòa làm một thể với bổn đế đi!”
Cố Thanh Phong nói, ma quang trong mắt hắn tăng vọt, hư không sau lưng bắt đầu vặn vẹo, một cái cửa Minh Phủ chầm chậm xuất hiện.