Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1031
Chương 1031: Giúp Ngươi Thành Tiên Vương (2)
Chỉ cần bây giờ Cố Thanh Phong rời xa phạm vi Tiên Vương kiếp thì cuối cùng người bị đánh chết chỉ có mình ông ta mà thôi.
Từ đầu đến cuối Huyền Minh lão tổ chỉ là trò cười, ông ta tự dẫn sét đến đánh chết mình.
Đôi mắt của ông ta trở nên u ám và tuyệt vọng.
Nhưng điều ngoài dự liệu của ông ta là Cố Thanh Phong không những không rời khỏi phạm vi Tiên Vương kiếp mà ngược lại còn đến ngày càng gần.
Cố Thanh Phong đứng bên người Huyền Minh lão tổ, nhìn ông ta từ trên cao.
Huyền Minh lão tổ ngớ ra, ông ta không hiểu, rất là không hiểu, mắt thấy Tiên Vương kiếp sắp rơi xuống rồi, ông ta liền hỏi câu hỏi cuối cùng trong sinh mệnh của mình: “Cuối cùng thì ngươi muốn làm gì! Vì sao lại không rời khỏi phạm vi của tiên vương kiếp?”
“Rời khỏi?” Cố Thanh Phong bễ nghễ nhìn ông ta một cái, cười như điên: “Khặc khặc khặc… Sao bổn đế lại phải rời đi? Bổn đế không chỉ không rời đi mà ngược lại còn sẽ giúp ngươi độ kiếp, trở thành Tiên Vương!”
Huyền Minh lão tổ nhìn Cố Thanh Phong giống như tên điên, rõ ràng ông ta không hiểu ý trong câu nói của Cố Thanh Phong nhưng ông ta biết là Cố Thanh Phong điên rồi.
Đồng thời ông ta cũng thấy hơi may mắn, điên thì tốt, ít nhất trước khi chết lão tổ ta cũng có thể kéo theo tên này làm đệm lưng.
Về phần hỗ trợ độ kiếp gì đó ông ta vờ như không nghe thấy luôn, bởi vì điều đó vốn là không thể nào mà.
Ầm ầm!
âm thanh của một tia sét nổ từ chỗ sâu trong nền trời, lóe lên chướng mắt, lôi kiếp nặng nề thoáng hiện trong đám mây sét, chiếu sáng toàn bộ Huyền Minh tiên vực.
Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía nhìn lên bầu trời, mặt thi nhau biến sắc.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy mây lôi kiếp ở chỗ sâu kia, nơi đó đang xuất hiện một mảnh lôi trì vô cùng vô tận, mây lôi kiếp cuồn cuộn theo đó cuộn lại bay lên, sinh ra tiếng gầm thét chấn thiên động địa.
Nơi sâu trong lôi trì, vòng xoáy nổi lên bốn phía, ánh sáng lôi kiếp rực rỡ đẹp đẽ mà lại tràn ngập khí tức diệt thế khủng khiếp.
Khiến cho người ta chỉ đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy tâm thần chấn động, bị nghiền ép và tuyệt vọng.
“Đây chính là Tiên Vương kiếp trong truyền thuyết đó sao? Đúng là khủng khiếp thật!”
“Chạy mau, mau rời khỏi Huyền Minh tiên vực, nếu không chúng ta đều sẽ chết hết!”
“Thiên kiếp bật này chỉ cần bị dính một chút là chắc chắn sẽ thịt nát xương tan đó!”
Các tiên nhân vây xem cũng tháo chạy nhanh hơn, có một vào người không tiếc đốt lên ngọn lửa bằng tinh huyết bản thân để tăng nhanh tốc độ, chỉ cầu còn mạng.
Ầm!
Theo một tiếng sấm ầm vang, vào thời khắc này, thiên kiếp hiếm thấy từ chỗ sâu trong nền trời cuối cùng cũng trút xuống.
Trong phút chốc đó, cả đất trời đều bị chiếu thành một mảnh trắng xóa, lộng lẫy chói mắt.
Khí tức kinh khủng vô biên khiến hư không rung lên, đại đạo chấn động, cũng làm cho những người không kịp chạy xe kia sợ vỡ mật, hồn bay phách lạc.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng diệt thế thế này, Huyền Minh lão tổ lại sảng khoái cười to, trong đôi mắt tam giác ngập tràn vẻ hung ác: “Ha ha ha… Chết chung với lão tổ ta đi!”
Đối mặt với sự điên cuồng của Huyền Minh lão tổ, Cố Thanh Phong chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nhìn thử xem.”
Ngay sau đó, hắn đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra, đối mặt trực diện với lôi kiếp.
Động tác nhỏ đó đã làm cho đám người nhìn đến ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ giờ phút này Cố Thanh Phong cũng không sử dụng đến binh khí Tiên Vương mà lại lựa chọn dùng thân thể cứng rắn đối chọn Tiên Vương kiếp, thế này là điên cuồng cỡ nào chứ.
Sau khi đạo lôi kiếp đầu tiên rơi xuống.
Thế giới an tĩnh lại.
Lôi kiếp giống như con rồng gào thét rơi xuống, nhưng ngay khi nó đụng vào bàn tay của Cố Thanh Phong, chỉ trong giây phút đó, nó như đụng phải một cái lỗ đen, bị tiêu diệt từng mảnh rồi biến mất trong không gian.
“Điều này… Sao có thể như vậy được!” Đôi con ngươi của Huyền Minh lão tổ như muốn nứt ra, gào lên với vẻ mặt không thể tin được.
Các tiên nhân còn lại cũng nghẹn ngào tập thể, trong lúc nhất thời, họ đơ ra đứng nguyên tại chỗ, quên chạy trốn luôn.
Ngơ ngác đứng nhìn Cố Thanh Phong tắm rửa lôi quang, nhìn hắn như thấy Lôi thần vậy.
Khóe môi Cố Thanh Phong lộ ra một nụ cười khẽ, nhìn Huyền Minh lão tổ với vẻ bễ nghễ rồi nói: “Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ trở thành Tiên Vương, có hài lòng không?’
Huyền Minh lão tổ không thèm trả lời, hoặc nói là quên luôn việc trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang thản nhiên cười nói kia, cảnh tượng này làm cho ông ta khắc sâu trong lòng.
Ầm ầm!
Sâu trong kiếp vận, lôi trì lại cuộn lên, một tia kiếp lôi giáng xuống.
Ánh sáng lôi kiếp lóa mắt, thiên uy đáng sợ giống như người trên trời giáng xuống nhân gian một cây đao, mang theo uy thế không thể cản được ầm vang rơi xuống.
Giờ khắc này, lòng dạ tất cả mọi người đều như bị người ta bóp chặt, vẻ mặt đều kinh sợ biến sắc.
Đối với tia lôi kiếp khủng khiếp như thế, Cố Thanh Phong lại dùng bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lại.
Tia lôi kiếp kinh khủng như thế cứ thế mà bị hắn nắm trong tay.
Hắn khẽ dùng sức một chút, ầm!
Lôi kiếp sáng rỡ to như thác nước ầm ầm vỡ vụng, hóa thành ánh sáng đầy trời.
Mà sau khi bị Cố Thanh Phong thôn phệ, ánh sáng đầy trời kia chẳng còn gì nữa.
Tay không bóp nát Tiên Vương kiếp, cảnh tượng này làm lòng mọi người chấn động thật sâu, đây chính là Tiên Vương kiếp đó!