Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1030
Chương 1030: Giúp Ngươi Thành Tiên Vương (1)
Ngay tức khắc, chỉ vẻn vẹn trong phút chốc, từng vết nứt lan ra từ chỗ bị nấm đấm nện xuống chằng chịt như vết chân chim. Răng rắc răng rắc, chỉ một thoáng đã trải rộng ra khắp toàn thân Huyền Minh quy.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, thân thể che khuất bầu trời ầm ầm vỡ vụn, hóa thành đá mảnh bay đầy trời.
Huyền Minh lão tổ cũng rớt từ trên người Huyền Minh quy xuống.
Sau một quyền này, cả hiện trường rơi vào tĩnh mịch, nghẹn họng nhìn trân trối.
Sắc mặt Huyền Minh lão tổ đã rớt xuống đất kia cũng có thay đổi lớn, trong mắt lóe lên cái gì đó sau đó là một sự hối hận thật sâu sắc, ông ta đi đến ôm quyền hành lễ: “Tiền bối tha mạng! Là tiểu nhân có mắt không tròng, nên đã gây ra sai lầm lớn, tiểu nhân nguyện tự động dâng lên toàn bộ những gì mình có, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ!”
Tốc độ lật mặt của Huyền Minh lão tổ cũng nhanh như tốc độ tự nhận mình hèn nhát vậy, gặp tình thế không ổn là quả quyết nhận thua ngay.
“Từ đầu bổn đế đã cho ngươi cơ hội rồi nhưng là tự ngươi không cần mà.” Cố Thanh Phong nói với vẻ thản nhiên.
“Tiền bối nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đúng không?”
Huyền Minh lão tổ lập tức đỏ mắt.
“Điều kiện ngài cứ nói ra đi, chỉ cần có thể thỏa mãn, ta sẽ không từ chối.”
“Vậy ngươi hủy diệt hết nơi này đi, thế bổn đế mới hài lòng.”
“Đây là do ngươi ép ta!”
Huyền Minh lão tổ tức lên, loại gian hùng co được dãn được giống như hắn, một khi rơi vào tuyệt cảnh thì cũng có dũng khí cùng nhau chết chung với kẻ địch.
Cố Thanh Phong có chút hứng thú: “Xem ra ngươi còn có át chủ bài? Hi vọng ngươi có thể tạo ra chút hào hứng cho bổn đế.”
“Đúng là ta có át chủ bài thật, nhưng nếu đánh chiêu này ra thì cho dù là ngươi hay ta đều sẽ chết cả, bây giờ lão tổ ta hỏi một lần cuối cùng, có phải ngươi không muốn biến chiến tranh thành tơ lụa hay không?” Huyền Minh lão tổ thở hổn hễn giống như dân liều mạng bị buộc đến đường cùng rồi.
“Khặc khặc khặc…” Sau khi Cố Thanh Phong nghe xong thì cất tiếng cười to: “Con sâu con kiến như ngươi, cho dù có dốc hết toàn lực ngươi cũng khó có thể động đến một cọng tóc gáy của bổn đế, thế mà còn âm mưu cùng nhau chết chung? Thật không biết ngươi lấy đâu ra dũng khí mà dám nói mấy câu ngông cuồng như vậy nữa.”
Huyền Minh lão tổ bị Cố Thanh Phong xem thường, tức khắc giận đến tím mặt: “Lão tổ ta kẹt ở Chuẩn tiên vương đỉnh phong đã lâu, tự biết không thể nào đạt đến cấp Tiên Vương được, cho nên cố dùng các loại thủ đoạn áp chế thiên kiếp, thời gian đọng lại càng lâu, uy lực của thiên kiếp cũng càng lớn.”
“Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, vậy lão tổ ta sẽ dẫn động Tiên Vương kiếp, chết chung với ngươi!”
“Cho dù sức mạnh ngươi có tới cỡ nào thì Tiên Vương kiếp cũng sẽ lớn theo sức mạnh của ngươi, mạnh như ngươi vậy thế nào cũng chết!”
“Cho nên tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kỹ càng.”
Rất hiển nhiên, Huyền Minh lão tổ cũng không muốn chết, cho nên mới cứ cố đứng đó mà uy hiếp Cố Thanh Phong, hi vọng hắn biết khó mà lui.
Chỉ đáng tiếc là Huyền Minh lão tổ không phải là người của Tinh khư thứ sáu, không biết tên tuổi của Cố Thanh Phong, nếu không cho ông ta mượn mười cái gan ông ta cũng không dám nhắc đến thiên kiếp trước mặt Thiên Kiếp đế quân.
Trong lúc nhất thời, tiếng cười Cố Thanh Phong phát ra càng to hơn.
“Khặc khặc khặc… Dám nhắc đến Tiên Vương kiếp trước mặt Thiên Kiếp đế quân? Ngươi có thực lực đó sao?”
Tiếng cười của Cố Thanh Phong mang theo ý khinh miệt, giống như đang chế giễu một tên tôm tép nhãi nhép.
Điều này đúng là đã đánh sâu vào trong lòng Huyền Minh lão tổ.
“Cười! Ngươi còn dám cười! Thiên Kiếp đế quân chó má gì! Đợi lát nữa lão tổ ta sẽ khiến cho ngươi cười không nổi luôn!”
Huyền Minh lão tổ tức rồi, ông ta trực tiếp mở ra hạn chế của bản thân, uy phong kinh khủng chỉ thuộc về Chuẩn Tiên Vương đỉnh phong bùng nổ, xông thẳng lên trời.
Ngay sau đó, khí tức của ông ta liên kết với vĩnh hằng chân giới, một luồng thiên uy cực kỳ đè ép giáng từ trên trời xuống bao phủ khắp toàn trường.
Ầm ầm!
Thiên lôi từ chín tầng trời nổ vang, trong phút chốc, mây đen che khuất bầu trời, cuồng phong gào thét, cảnh tượng giống như tận thế đang đến vậy.
“Chết chung với lão tổ ta đi!”
Đôi mắt Huyền Minh lão tổ đỏ lên giống như con thú bị nhốt ở trường đấu, điên cuồng chạy về phía Cố Thanh Phong.
Đám người còn lại đang vây xem thấy thế bị dọa đến hồn bay phách tán, điên cuồng chạy về phía xa, sợ bị Tiên Vương kiếp đánh lây, trong lúc nhất thời, hiện trường rối loạn cả lên.
Đối mặt với công kích tự sát của Huyền Minh lão tổ, môi Cố Thanh Phong nhếch lên một nụ cười, lập tức đưa tay vỗ.
Trong bay tay có vô số ma văn cấm kỵ lập lòe thiêu đốt, bộc phát ra ma quang chói mắt, hóa thành một bàn tay siêu to khổng lồ, cứ như ngũ chỉ sơn của Phật Như Lai, lật tay một cái, đè Huyền Minh lão tổ xuống dưới.
Cảnh tượng cực kỳ buồn cười.
Huyền Minh lão tổ vọt tới với khí thế hùng hổ, nhưng còn chưa kịp tới trước mặt Cố Thanh Phong thì đã bị một bàn tay đập ngã trên đất, bàn tay khổng lồ đèn lên cơ thể ông ta, chỉ chừa lại cái đầu.
Đôi con ngươi của Huyền Minh lão tổ như muốn nứt ra, ông ta không ngờ ở trước mặt Cố Thanh Phong, tính cùng nhau chết chung cũng không làm được.
Ông ta vốn muốn cuốn lấy Cố Thanh Phong sau đó đôi bên cùng bị Tiên Vương kiếp đánh chết, nhưng bây giờ đến cái góc áo cũng chưa đụng được, mình lại bị trấn áp trước.