Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1029
Chương 1029: Bổn Đế Muốn Hết (2)
Mấy năm nay lão đổ xô gần hết tiền lên trên người con Huyền Minh quy bằng đá này, chất đống lên đấy vô số tài nguyên trân quý.
Đối mặt với bảy món binh khí tiên vương Cố Thanh Phong mang đến, lão lập tức đánh lá bài tẩy ra.
Đây cũng là cung cách làm ăn của lão, tiên lễ hậu binh, một khi đã nói không được, ngay lập tức đánh một phát phủ đầu, không cho đối thủ có cơ hội để thở dốc.
“Tiểu tử, lão tổ ta cho ngươi cơ hội rồi, nếu ngươi đã không biết nắm lấy thì đi chết đi! Mặc ngươi có bảy món binh khí tiên vương thì làm sao? Con Huyền Minh quy đá này đã trải qua tế luyện dài đằng đẵng, từ lâu đã thành tinh. Mặc dù không thể khống chế pháp tắc áo nghĩa giống như tiên vương nhưng nặng tựa ngàn tỷ tấn, sức công phá của nó không kém tiên vương đâu!”
“À? Thì đây chính là dũng khí để ngươi từ chối bổn đế hở?” Cố Thanh Phong dửng dưng nói, chẳng đem con Huyền Minh quy bằng đá này vào mắt.
Huyền Minh lão tổ cười nhạt: “Chết đến nơi còn dám mạnh miệng, chịu chết đi!”
Huyền Minh quy há to miệng ra, một luồng hàn quang chói loà ngưng tụ lại trong miệng nó, không khí xung quanh trong nháy mắt đã bị đóng băng lại.
Đoàng!
Hàn quang khủng khiếp bắn thẳng ra, đó chính là sức mạnh của Huyền Minh pháp tắc.
Hàn quang hệt như một cột sáng bẳn mạnh lên người Cố Thanh Phong.
Người ở đây dường như đã đoán trước được thảm trạng của Cố Thanh Phong, nhưng hiện thực thì…
Cố Thanh Phong vẫn nguyên xi không một vết xước, không bị thương thì chớ, hắn thậm chí còn nhàn tản chọi lấy hàn quang đi từng bước về phía trước.
“Không thể nào!!” Hai trong mắt kinh hãi của Huyền Minh lão tổ thiếu chút nữa là rớt ra.
Một đòn sánh ngang tiên vương thế mà không làm gì được hắn?
Quần chúng vây xem cũng hoá đá tập thể, không thể nào tin vào mắt mình.
Họ khiếp sợ không phải Cố Thanh Phong có thể ngăn được một kích này, cái họ sợ chính là, Cố Thanh Phong đến cả binh khí tiên vương còn chưa dùng, đã ngăn được một kích này.
Huyền Minh lão tổ thoáng chốc luống cuống. Trong đầu lão đã đưa ra rất nhiều dự đoán. Chắc là Cố Thanh Phong có lá bài tẩy gì đó, dùng bảy món binh khí tiên vương tiếp lấy đòn này của mình. Song phương hẳn là đánh tới đánh lui. Cuối cùng mình dựa vào tu vi cao thâm cùng với pháp lực hùng mạnh đập chết đối phương.
Nhưng bất kể thiết lập nào, tuyệt đối không xuất hiện cảnh này.
“Người… Ngươi rốt cuộc là ai?” Huyền Minh lão tổ hoảng loạn nói.
Cố Thanh Phong còn đang đỡ lấy hàn quang đi về phía trước ung dung đáp: “Bổn đế là ai không quan trọng, quan trọng là… sao ngươi cứ khăng khăng luyện tượng đá thành tinh cơ chứ?”
Không sai, tượng Huyền Minh quy này bị Huyền Minh lão tổ luyện thành tinh, trở thành người nhà của hắn.
Đương nhiên, thật ra không luyện thành tinh cũng không sao hết, đơn giản thì tốn chút công phu thôi.
Trong mắt Huyền Minh lão tổ nảy lên vẻ oán độc: “Trên người ngươi chắc chắn cất giấu chí bảo thuộc tính hàn gì đó, cho nên mới không sợ Huyền Minh pháp tắc. Đã như thế, lão tổ ta đây sẽ dùng sức đè nặng hàng tỷ cân nghiền nát ngươi.”
Lão thao túng Huyền Minh quy nâng cái chân như cột trời lên, dẵm thật mạnh xuống Cố Thanh Phong.
Ầm ầm!
Dưới sức mạnh của hàng ngàn hàng vạn quân, hư không không chịu nổi sức nặng, ào ào vỡ vụn.
Đối mặt với uy thế như trời sập thế này, Cố Thanh Phong chỉ vẻn vẹn giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy chân rùa.
Một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.
Cái chân rùa có thể che khuất cả bầu trời kia thế mà ngón tay của Cố Thanh Phong thì bé như cây kim.
Thế nhưng, một cây kim cứ như vậy mà chặn lại được thế đang rơi xuống của chân rùa, dễ như trở bàn tay.
Huyền Minh quy cảm thấy hình như mình đang dẫm lên một cây thần thiết cứng ơi là cứng, bất luận làm thế nào cũng không đặt chân xuống được.
Điều thần kỳ nhất chính là Cố Thanh Phong đang phải chịu sức mạnh của ngàn vạn quân nhưng đất dưới chân hắn chẳng mảy may lún xuống.
Đó là bởi vì hệ thống đã hấp thu luồng sức mạnh đó hết trơn rồi, không còn tiết ra bên ngoài chút gì.
Điều này cũng khiến cho thể phách Cố Thanh Phong lại tăng lên một chút.
Biên độ tăng trưởng cũng không lớn, đó là bởi vì trước đó khi Cố Thanh Phong một tay nắm Tiên Uyên, thể phách của hắn đã sớm tăng đến một cấp độ kinh khủng rồi.
Chẳng qua đối với loại cường giả cấp bậc như Cố Thanh Phong mà nói, cho dù sức mạnh tăng lên một khoảng cực kỳ nhỏ bé thì so với người khác, cũng được xưng là khủng khiếp rồi.
Huyền Minh lão tổ trợn tròn mắt, có làm sao ông ta cũng không ngờ tới đến cả sức mạnh cơ thể mạnh nhất mà Cố Thanh Phong cũng có thể ngăn cản một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa bảy món tiên binh cũng không động đến chút nào.
Giống như bảy món tiên binh kia chỉ là vật bày trí vậy.
Kẻ này tuyệt đối không thể nào chỉ là Kim Tiên được!
Nhất định là lão quái vật đã ẩn giấu tu vi.
Mẹ nó! Lão tổ ta biết mà, người có thể lấy bảy món tiên binh ra chắc chắn không phải là loại người lương thiện gì!
Đang lúc Huyền Minh lão tổ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng thì chỉ nghe ầm một tiếng!
Chỉ thấy ma quang dâng trào khắp toàn thân Cố Thanh Phong, cả người giống như một hung ma Thái Cổ, uy quyền sát phạt.
Trên nắm đấm của hắn có bao hàm những đạo ma văn cấm kỵ, khi một quyền được đánh ra, ma văn bùng cháy hiện ra ma quang chói mắt, cũng làm cho một quyền này của hắn lập tức trở nên khủng khiếp vô cùng.
Mà quyền này nện mạnh lên thân Huyền Minh quy.