Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma - Chương 1027
Chương 1027: Vào Thành, Đóng Tiền
Đang lúc họ còn đang do dự, Cố Thanh Phong đã dừng chân nhìn binh lính thủ thành một cái: “Không đóng tiền à?”
Binh sĩ ngẩn ra, ngay đó hồi thần lại, đây là đang nói chuyện với mình hả.
Hắn ngập ngừng mãi, cuối cùng nói: “Đóng, đương nhiên phải đóng.”
Cố Thanh Phong gật gù, thản nhiên nói: “Ừ, đóng đi.”
Binh lính ngạc nhiên, không ngờ nhân vật vừa đến thế này lại dễ ăn dễ nói, tuân thủ quy củ thế.
Thế là hắn đứng im đợi đối phương đưa tiền.
Nhưng đợi một lúc, lại phát hiện đối phương không có bất kỳ động thái nào.
Làm cho những binh sĩ này không hiểu mô tê gì hết.
Lúc này Cố Thanh Phong đột nhiên nhíu mày nói: “Ngươi còn đờ ra đấy làm gì? Mau đóng tiền đi!”
Miệng binh sĩ kia há hốc, chỉ tay vào mình: “Ta đóng tiền à?”
“Xàm vừa!” Cố Thanh Phong bất mãn nói: “Bổn đế đặt chân đến Huyền Minh tiên thành đã là vinh hạnh của các ngươi. Đã cho đám kẻ hèn các ngươi vinh hạnh rồi, chả nhẽ các ngươi không đóng tiền hử?”
Nói xong, Cố Thanh Phong chỉ thẳng vào cái rương sau lưng binh sĩ, bên trong đựng lệ phí vào thành thu được của ngày hôm nay.
“Bổn đế đây cũng không muốn nhiều, một cái rương tiên ngọc này là đủ rồi.”
“Ngươi… Ngươi ngươi…” Binh lính lắp bắp nói không thành lời, canh cửa thành mấy năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Trước cũng có người đến gây sự, không muốn đóng tiền cho nên mới kiếm chuyện làm loạn.
Nhưng kẻ này tuyệt cả vời hơn, không chỉ không đóng tiền, còn đòi thu tiền?
Cố Thanh Phong làm gì quan tâm đến những binh sĩ này đang nghĩ như thế nào. Huyền Minh lão tổ phái người đi vây giết mình, hai bên đã kết thù xong, dựa vào lệ cũ cả toà thành này phải là của mình, có thu tiền cũng quá đáng lắm sao?
Vì thế, hắn không buồn để ý đến đám binh sĩ này nữa, đi thẳng về phía rương tiên ngọc kia.
Rương không lớn lắm, nhưng tiên ngọc để bên trong vô cùng nhiều. Bởi bên trong rương ẩn chứa trận pháp không gian, có càn khôn.
Các binh sĩ hai mặt nhìn nhau, theo bản năng định rút vũ khí, nhưng mà ấy vậy lại không ai dám động thủ.
Chịu rồi, mặc cho ai nhìn thấy bảy món binh khí tiên vương kia đều sẽ đánh mất dũng khí thôi.
Thế là có một cảnh buồn cười xuất hiện, Cố Thanh Phong quang minh chính đại đi cướp của, kết quả không ai dám ngăn.
Bấy giờ, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười sảng khoái.
“Ha ha ha, đạo hữu giá lâm Huyền Minh tiên thành, lão tổ ta có thất trách không nghênh đón từ xa.”
Chỉ thấy Huyền Minh lão tổ mặc lục bào dẫn đầu một đám thuộc hạ, rồng rắn lên mây bay về phía Cố Thanh Phong.
Mọi người xung quanh thấy xong, nhất thời sắc mặt khẽ biến.
Thầm nghĩ trận này đánh to.
Huyền Minh lão tổ mang theo hai vị Chuẩn tiên vương, cùng với gần một trăm Đại La kim tiên cùng nhau đến đây.
Khí thế này nói là nghênh khách, thà nói là tạo áp lực còn đúng hơn.
Làm cho người ta có cảm giác giống hệt như nếu có ai dám giương oai ở đây, đó chính là đối địch với toàn bộ Huyền Minh tiên vực.
Một ít người thông minh đã lặng lẽ lui ra sau lưng đám đông, sợ lát nữa đánh nhau sẽ bị vạ lây.
Huyền Minh lão tổ coi động tác của Cố Thanh Minh nhìn ở trong mắt, nhưng không hề nhắc đến, mà lẳng lặng đánh giá bảy món binh khí tiên vương sau lưng kia. Đợi xác định thật giả xong, hồn lìa khỏi xác luôn.
Vãi chưởng, đúng là bảy binh khí tiên vương thật!
Quái nhân từ đâu chui ra, bảy món binh khí tiên vương kè kè bên người còn không tính, mang ra rêu rao thế cũng được à? Không sợ bị cướp hả?
Cố Thanh Phong nhìn Huyền Minh lão tổ bằng nửa con mắt, thản nhiên nói: “Dám xưng lão tổ trước mặt bổn đế? Thật to gan!”
Một câu nói ra, nụ cười trên mặt Huyền Minh lão tổ đông cứng lại, không khí xung quanh hạ xuống âm độ.
Rất người lộ ra vẻ tức giận, mắt phụt sát khí.
Quần chúng vây xem hít sâu một hơi, không ngờ Cố Thanh Phong thế mà không nể mặt Huyền Minh lão tổ tý nào.
Lúc này có người dáng dấp giống quân sư đứng ra, bắt đầu hoà giải.
“Vị tiền bối này có chuyện gì bình tĩnh nói chuyện, lúc trước giữa hai ta tồn tại một ít hiểu lầm. Lần này lão tổ nhà ta mang theo thành ý đến đây, vạn sự đều dễ thương lượng, oan gia nên giải chứ không nên kết có đúng không?”
Huyền Minh lão tổ sắc mặt hòa hoãn, ôm quyền làm lễ chào hỏi: “Đạo hữu, chuyện đã qua ta cũng hiểu rõ. Đúng là tiện nội sai trước, nàng ta đắc tội đạo hữu, chết cũng không hết tội. Hôm nay ta dẫn mọi người đến đây, một là để nghênh đón đạo hữu, hai là tặng quà xin lỗi, hy vọng đạo hữu tha thứ.”
Huyền Minh lão tổ hạ thái độ xuống thật thấp, đây là đạo lý sinh tồn của lão. Đối mặt với cường giả không rõ lai lịch từ đâu mò ra, mất tý mặt mũi không tính là gì.
Thái độ khiêm nhường của lão khiến mọi người ở đây cũng phải giật mình.
Phải biết rằng Huyền Minh lão tổ chính là người cầm lái toàn bộ Huyền Minh tiên vực. Nơi này do chính lão kiến tạo, đồng thời đã làm ăn nhiều năm, quan hệ thâm sâu phức tạc, rây mơ dễ má rối ren khó gỡ.
Trong hàng sa số năm tháng, bất luận là cường giả nào đi vào Huyền Minh tiên vực đều phải nhường Huyền Minh lão tổ ba phần.
Cho dù cường giả tiên vương đến đây, Huyền Minh lão tổ cũng có tư cách nói chuyện vui vẻ.
Nhưng giờ đối mặt với một kim tiên, Huyền Minh lão tổ lại lấy thái độ hạ thấp đến vậy, đúng là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Cho dù bảy món binh khí tiên vương kia rất mạnh, nhưng khống chế chúng nó chỉ là một kim tiên, có cần phải tỏ thái độ như vậy không?