Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 165
Chương 165
Ban đầu, Trân Châu cũng canh giữ ngoài đại điện. Nàng ấy và nhóm cung tỳ không thể vào đại điện, chỉ ở ngoài đình viện chờ.
Trân Châu là cung ty đáng tin cậy nhất của Xu Xu, không chỉ sinh hoạt ngày thường đều giao cho nàng ấy mà rất nhiều chuyện đều do Trân Châu tiếp nhận.
Mặc dù nàng ấy không biết chuyện điện hạ trúng cổ, nhưng dù sao cũng là người ngày thường hay chăm sóc thái tử và thái tử phi nên cũng đoán được một chút manh mối, y thuật của thái tử phi rất cao, cho dù bệnh nan y thì thái tử phi đều có thể chữa trị khỏi. Nhưng bệnh của thái tử lại càng ngày càng nặng, hơn nữa dạo gần đây thái tử phi còn nuôi rất nhiều cổ trùng, nàng ấy suy đoán có thể thái tử bị trúng cổ.
Tất nhiên chuyện này không thể nói lung tung ra ngoài.
Nàng ấy thấy bệnh tình của thái tử mỗi ngày một nặng hơn, cuối cùng cũng sẽ đến ngày này.
Nàng ấy đứng trong đình viện, đến lúc bầu trời tối đen, trong lòng cũng tràn đầy tuyệt vọng, nếu thái tử thực sự ra đi thì chỉ sợ thái tử phi…
Trân Châu không được phép nghĩ lung tung, vì bước chân vội vã của Linh Lung đang đi qua bên này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ấy.
Linh Lung và Trân Châu đều là hai đại nha hoàn bên người lúc trước của Xu Xu, theo vào cung, đều là người Xu Xu tin cậy nhất.
Sau khi Linh Lung đi qua, sắc mặt có chút kỳ lạ, nhỏ giọng nói với Trân Châu: “Trân Châu tỷ, tỷ mau qua thư phòng xem một chút đi.”
“Thư phòng làm sao vậy?” Lúc này làm sao Trân Châu có thời gian đi qua thư phòng chứ.
Linh Lung lo lắng nói: “Không biết vì sao con cổ trùng béo thái tử phi nuôi lại rơi xuống đất, hơn, hơn nữa khắp thư phòng đều là mùi thơm rất lạ lùng.”
Trân Châu ngẩn ra, nàng ấy nhớ con cổ trùng béo kia, lúc trước mới đến nó còn chưa bằng ngón cái, bây giờ đã sắp bằng hai quả đấm tay nàng ấy rồi.
Hơn nữa vẫn được xem là cổ trùng, trong khoảng thời gian này thái tử phi đang nuôi cổ.
Nhưng Trân Châu nghĩ lúc này e là thái tử phi cũng sẽ mặc kệ cổ trùng béo, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi theo Linh Lung qua phòng thuốc xem sao.
Còn chưa đi vào trong phòng thuốc, Trân Châu đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng nồng nặc.
Trân Châu kinh ngạc, đẩy thư phòng ra, đã thấy hộp gấm rơi trên mặt đất, còn có con cổ trùng béo kia đang động đậy, có vẻ như nó muốn ra ngoài.
Chuyện này thực sự quá bất thường, lại thêm mùi hương kỳ lạ khắp phòng, trong lòng Trân Châu luôn có cảm giác rất lạ. Nàng ấy cảm thấy dù thế nào thì cũng nên mang cổ trùng béo sang cho thái tử phi xem.
Trân Châu tùy tiện tìm cái tráp, bỏ con cổ trùng béo vào trong, lập tức chạy về phía tẩm cung thái tử phi.
Khoảng cách càng gần, mùi thơm lạ lùng kia lại càng nồng đậm.
Thậm chí Trân Châu có chút choáng váng đầu óc.
Lúc ôm cái tráp chạy đến tẩm cung, trong đại điện có tiếng khóc của Hoàng đế và Triệu quý phi.
Trong tẩm cung mơ hồ truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng của thái tử phi.
Trong lòng Trân Châu hồi hộp, ôm cái tráp đứng ngoài đại điện, không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ điện hạ đã…
Trân Châu do dự, cuối cùng vẫn ôm tráp quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô tỳ Trân Châu cầu kiến thái tử phi, cổ trùng thái tử phi nuôi phát ra mùi thơm lạ lùng, nô tỳ không biết nên làm thế nào.”
“Vào đi.” Giờ phút này, tinh thần Thuận Hòa đế cũng rất hoảng hốt, thậm chí ông còn không nghe rõ Trân Châu đang nói gì.
Trân Châu ôm tráp lảo đảo xông vào trong tẩm cung, thái tử phi đang quỳ trên giường thất thanh khóc rống lên, người trên giường gần như không có chút động tĩnh gì.
Sắc mặt Trân Châu tái mét, cuối cùng vẫn ôm cái tráp qua nói: “Nương nương, cổ trùng béo có chút kỳ quái…”
Xu Xu làm sao nghe thấy được, giác quan của nàng như đã đi nơi khác, tim cũng không còn.
“Nương nương…” Trân Châu cũng khóc theo.
Cái tráp trong tay nàng ta đột nhiên rung động, hình như cổ trùng béo va chạm ở bên trong, Trân Châu vốn không ôm chặt, bị va chạm như vậy, cái tráp liền rơi trên mặt đất.
Con cổ trùng béo kia còn mũm mĩm hơn mấy tháng trước rất nhiều, nó rơi ra khỏi tráp, tỏa mùi thơm khắp nhà.
Nhưng Xu Xu vốn không ngửi thấy.
Trân Châu cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đang muốn lặng lẽ đi ra thì thấy con cổ trùng béo trên mặt đất nhúc nhích bò về phía Xu Xu.
Chuyện này thực sự quá bất thường, Trân Châu do dự rồi cầm con cổ trùng béo lên, đặt nó ở bên cạnh giường, sau đó vỗ nhẹ bả vai Xu Xu, nói: “Nương nương…” Nhất thời nàng ấy cũng không biết phải nói gì.
Đột nhiên bị vỗ vào bả vai, dường như Xu Xu hoàn hồn, nàng ngửi thấy mùi thơm lạ lùng khắp căn phòng.
Nàng nhìn thấy con cổ trùng béo trong tay , nó gần như to bằng hai nắm đấm tay nàng đang ngọ quậy về phía điện hạ.
Không biết tại sao, Xu Xu đột nhiên tỉnh táo lại.
Thân thể nàng kịch liệt run rẩy, trong lòng như có linh tính.
“Mau, đi lấy dao găm qua dây.” Xu Xu run giọng nói.
Thân thể nàng mềm nhũn, căn bản không thể động đậy.
Trân Châu nghe nói, vội vàng xoay người đi tìm dao găm qua, Xu Xu cầm lấy, tay nàng cũng run rẩy kịch liệt, khó khăn lắm hai tay mới cầm được dao, sau đó run rẩy vạch một đường trên cổ tay điện hạ.
Vệt máu màu đen sẫm chảy ra, cổ trùng béo lại nhanh chóng bò về phía dòng máu đang chảy ra.
Xu Xu vứt dao găm sang, đỡ cổ trùng béo đặt lên cổ tay điện hạ.
Cổ trùng béo gắt gao hấp thụ miệng vết thương trên cổ tay điện hạ, mùi thơm lạ lùng càng nồng đậm.
Biểu hiện lần này của cổ trùng béo hoàn toàn khác với lần trước, đột nhiên Xu Xu có cảm giác kỳ quái.
Nàng cởi vạt áo điện hạ ra, nhìn lồng ngực điện hạ lồi lên một khối bằng ngón tay cái, đó chính là vị trí con cổ trùng kia.
Cổ trùng đã tự do di chuyển tầng ngoài da thịt, lúc trước cổ trùng phệ tâm ẩn vào trong ngực điện hạ, không thấy bóng dáng nó đâu, còn bây giờ thì có thể nhìn thấy nó rồi.
Xu Xu bụm má khóc không thành tiếng, nàng lẩm bẩm nói: “Điện hạ, chàng nhất định phải chịu đựng, cầu xin chàng, nhất định phải chịu đựng.”
Ngoài đại điện, Thuận Hòa đế cũng chú ý sự khác thường bên trong, có vẻ như thái tử phi đã ngừng khóc, hơn nữa còn có mùi gì đó rất lạ.
Triệu quý phi lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng, mùi gì rất nồng…”
Môi Thuận Hòa đế run run, đáy lòng cũng dần dần dâng lên hy vọng, ông đi về phía tẩm cung.
Triệu quý phi do dự một chút rồi cũng đi theo…
Trong tẩm cung.
Xu Xu quỳ gối bên cạnh giường, mắt không dám chớp, nàng nhìn con cổ trùng kia đang chậm chạp di chuyển từ ngực điện hạ, sau đó ra đến bả vai, theo mạch máu trên cánh tay di chuyển về phía miệng vết thương ở cổ tay điện hạ.
Một con cổ trùng màu đen bằng ngón tay cái chui ra khỏi miệng vết thương, đột nhiên cổ trùng béo há miệng thật to, nuốt con cổ trùng đen kia vào trong miệng.
Một màn này cũng bị Thuận Hòa đế và Triệu quý phi nhìn thấy.
Sau đó cả người con cổ trùng béo cứng đờ, theo cổ tay điện hạ, rớt xuống đất.
Trong khoảnh khắc Xu Xu không biết phải nhìn ai.
Mùi thơm lạ đột nhiên tan đi, khắp nhà chỉ còn mùi tanh tưởi, sau đó mọi người liền phát hiện thân hình con cổ trùng béo bắt đầu thu nhỏ lại, từ trên người nó chảy ra thứ chất lỏng sền sệt màu đen, khắp phòng đều là mùi thối.
Mãi đến khi con cổ trùng béo thu lại chỉ còn bằng một ngón tay cái thì không động đậy nữa, không rõ sống chết thế nào.
Cuối cùng Xu Xu cũng hoàn hồn, nàng nâng con cổ trùng béo không còn nhúc nhích trên mặt đất lên, sau đó bỏ nó vào trong chén trên bàn.
Trong chén là nước cam lộ nàng rót ra mà điện hạ chưa uống hết.
Nàng biết cổ trùng béo được cam lộ nuôi lớn, nếu nó giúp dẫn dụ được cổ trùng trong cơ thể điện hạ ra ngoài thì sợ rằng chính nó cũng chịu tổn thương rất lớn, Xu Xu không muốn nó chết.
Chỉ có thể tạm thời để nó trong nước cam lộ.
Cuối cùng Thuận Hòa đế cũng hoàn hồn, đi đến trước giường, sững sờ ngay tại chỗ.
Xu Xu bất chấp mọi thứ, quay lại giường, lấy bột cầm máu rắc lên miệng vết thương của điện hạ , băng bó vết thương xong, lúc này nàng mới run rẩy bắt mạch trên tay điện hạ.
Mạch tượng mỏng manh đến mức gần như không có, nhưng Xu Xu lại vui mừng mà khóc.
Thuận Hòa đế cũng lảo đảo hai bước, chống án kỷ mới đứng vững được, rơi nước mắt, nhưng lần này là nước mắt vui mừng.
Sáng sớm hôm sau thái tử điện hạ liền tỉnh lại, đêm hôm qua sau khi Thuận Hòa đế và Triệu quý phi đi rồi, Xu Xu cho tất cả cung tỳ lui ra, chỉ còn lại một mình nàng túc trực bên điện hạ.
Nàng đút nước cam lộ cho điện hạ uống, rửa ráy sạch sẽ cho cổ trùng béo, sau đó tìm một hộp gấm, đặt bên trong vài lá cây xanh nhạt được chăm bằng cam lộ, có vẻ như cổ trùng béo không sao cả, vì Xu Xu mới phát hiện ra nó hơi động đậy, chắc chắn là vết thương quá nặng, mùi thơm lạ trên cơ thể nó đã biến mất.
“Cảm ơn ngươi.” Xu Xu nhẹ nhàng vuốt ve cổ trùng béo.
Nàng không ngờ cuối cùng cứu điện hạ lại là cổ trùng Phù Hoa tặng.
Thế gian này đúng là tồn tại nhân quả, ví dụ như nhân quả giữa nàng và Tống Ngưng Quân.
Sau đó nàng cứu Phù Hoa công chúa, Phù Hoa công chúa tặng cổ trùng cho nàng, cuối cùng lại nhờ con cổ trùng này cứu sống thái tử.
Lòng người hướng thiện, nhất định trời sẽ bảo hộ.
Sáng sớm hôm sau thái tử điện hạ tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy nữ tử dựa vào bên cạnh hắn ngủ, sợi tóc rơi rớt bên cạnh hắn.
Tất cả dục vọng hung ác trong lòng đều đã lui hết, lúc này trong lòng hắn tràn đầy mềm mại.
Xu Xu mở mắt, nhìn thấy điện hạ tươi cười với sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nàng rơi nước mắt.
Phó Liễm Chi cầm tay Xu Xu, ấm giọng nói: “Sao Bảo nhi lại khóc?”
“Điện hạ.” Xu Xu lao vào lòng thái tử, khóc càng to hơn.
Phó Liễm Chi ôm chặt nàng vào lòng.
Cuối cùng tin tức thái tử trúng cổ đã truyền ra ngoài, triều thần vô cùng quan tâm đến việc này.
Lúc lâm triều, Thuận Hòa đế nói: “Thời gian trước lúc đánh nhau với Phùng Bắc vương, thái tử đã bị trúng cổ, chỉ là sau khi trở về mới phát tác, lúc này mới công bố ra bên ngoài bệnh cũ tái phát cần dưỡng bệnh, nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, thái tử phi đã giải được cổ trùng trong cơ thể thái tử rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, thái tử điện hạ có thể khỏe hẳn.”
Các vị triều thần không khỏi sửng sốt, thứ nhất là vì điện hạ trúng cổ mà lại đánh thắng được quân giặc ở biên thành, thứ hai là thái tử phi không chỉ có y thuật cao minh, lại còn hiểu về cổ thuật, chuyện này quả thực khiến người ta sợ hãi.
Thuận Hòa đế lại nói: “Thái tử phi nghiên cứu cổ thuật cũng chỉ vì muốn cứu thái tử, hơn nữa đều nghiên cứu cổ cứu người.”
Thực ra đây là Thuận Hòa đế muốn nói cho những đại thần này biết, thái tử phi không chỉ biết y thuật, mà ngay cả cổ cũng biết một chút, y thuật của thái tử phi có thể cứu sống dân chúng trong thiên hạ, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt.
Bởi vì Thuận Hòa đế biết đến lúc thái tử đăng cơ, thái tử phi được lập hậu, thậm chí hậu cung lớn như vậy mà Liễm Chi cũng chỉ biết một mình thái tử phi.
Cho nhóm triều thần này tỉnh táo lại, có thể ban đầu nhóm triều thần này sẽ không chê trách, nhưng về lâu về dài, khó có thể đảm bảo có những người muốn đưa nữ nhi tiến cung bám long dựa phượng.
Đời này Thuận Hòa đế đã trải qua việc phi tần hậu cung tương tàn, con nối dõi mưu nghịch, xem như ông đã rút ra được bài học cảm thấy hậu cung chỉ có một người cũng rất tốt, hơn nữa Liễm Chi lại yêu Xu Xu, trong mắt cũng không có nữ tử khác.
Cả triều thần đều chúc mừng thân thể thái tử hồi phục.
Thân thể thái tử cần tịnh dưỡng từ từ, mạch máu hắn đều vỡ ra, có thể giữ được tính mạng đã không tệ rồi.
Nhưng cam lộ là bồi bổ cơ thể, cho nên từ từ dùng cam lộ thì mạch máu của điện hạ cũng sẽ dần khôi phục.
Cổ trùng béo cũng không sao, nhưng trở nên không thích động đậy, sức ăn cũng ít hơn rất nhiều, Xu Xu đoán có lẽ cổ trùng béo cũng thông minh như A Lỵ và Hỏa Diễm. Lúc trước nàng nói hi vọng điện hạ sẽ tốt hơn, Bàn trùng mới bắt đầu cố gắng ăn, hơn nữa cổ trùng béo còn phải là khắc tinh của cổ trùng Phệ Tâm, và cần phải chờ đến lúc cổ trùng béo bắt đầu phát ra mùi thơm lạ lùng mới có thể dẫn dụ cổ trùng phệ tâm.
Hơn nữa, sau đó nàng cũng hỏi Phù Hoa, muốn nuôi được cổ trùng béo phát ra mùi thơm lạ lùng quả thực còn khó hơn rất nhiều so với việc nuôi cổ trùng Phệ Tâm.
Phù Hoa lại còn nói, trong vòng hai năm mà nuôi được cổ trùng béo phát ra mùi thơm lạ lùng là chuyện vô cùng khó khăn, cũng là số mạng điện hạ chưa tuyệt.
Chỉ có Xu Xu hiểu, đây cũng là vì cổ trùng béo muốn cứu điện hạ, nó thông minh nên mới điên cuồng ăn, thậm chí nó rất rõ ràng, bản thân nó cứu sống được thái tử điện hạ rồi có thể sẽ không sống được bao lâu nữa.
Xu Xu cũng nhớ trong sách có ghi lại, sau khi cổ trùng béo phát ra mùi thơm không bao lâu cũng sẽ chết.
May mà nàng còn có cam lộ nên cổ trùng béo cũng không sao cả.
Xu Xu lại phát hiện, có vẻ như điện hạ đã biết bí mật của nàng từ lâu rồi.
Vì để điện hạ sớm khôi phục nên nước hằng ngày nàng cho điện hạ uống đều đổi thành cam lộ.
Có lần Phó Liễm Chi uống xong, hơi nhíu mày nói với Xu Xu: “Mùi vị có hơi khác.”
Lúc ấy Xu Xu vẫn không rõ ràng lắm, trổ tài hùng biện xong mới biết hôm nay chưa kịp thay nước trong ấm thành nước cam lộ.
Nàng ngước mắt, thấy trong đôi mắt điện hạ tất cả đều là nàng, lại còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Cuối cùng Xu Xu mới biết rõ rằng thực ra hắn đã biết, Xu Xu cũng thoải mái cởi mở, mềm giọng hỏi: “Điện hạ phát hiện ra từ khi nào?”
Phó Liễm Chi ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên môi nàng, hòa nhã nói: “Lần dịch bệnh ở biên thành.”
Thực ra cũng không phải đó là lần đầu phát hiện ra manh mối, rất lâu trước đây cũng có suy đoán, mãi đến lần dịch bệnh đó, hắn mới chắc chắn trên người Xu Xu có gì đó đặc biệt.
Cho đến bây giờ, gần như hắn đã biết được chỗ kỳ lạ trên người Xu Xu, chỉ là hắn không hỏi quá nhiều, Xu Xu giữ vật như vậy mà lại có thể giữ được bản tâm, hắn tôn trọng nàng yêu thương nàng, không muốn cho nàng áp lực, nếu nàng chấp nhận nói thì hắn nghe, còn không muốn nói thì nàng cũng mãi mãi là báu vật của hắn.
Xu Xu cũng không nói quá nhiều, nàng biết điện hạ sẽ che chở nàng yêu thương nàng, chờ ngày nào đó nàng thật sự thông suốt chuyện kiếp trước, nàng sẽ cho điện hạ biết.
Hơn nữa, thực ra điện hạ đã biết bí mật lớn nhất trên người nàng rồi.
Nửa năm sau, thân thể thái tử điện hạ đã khỏe hẳn, có thể xử lý việc triều chính, nhưng hắn luôn luôn chối từ, nói với Thuận Hòa đế thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, sao Thuận Hòa đế có thể không biết mỗi ngày hắn đều ở trong Đông cung dính lấy Xu Xu, thật sự là đáng giận, cương quyết nói: “Trẫm đã cho Khâm Thiên Giám tính toán rồi, qua năm, mùng một tháng ba xuân về trên đất nước, vạn vật hồi sinh, chính là ngày đẹp nhất, ngày ấy con liền đăng cơ đi, trẫm cũng nên thoái vị dưỡng già rồi.” Ông thực sự muốn yên ổn sống qua ngày, chỉ muốn ngày ngày ngắm hoa dạy bảo Hạo Nhi thôi.
Gánh nặng còn lại đều giao hết lại cho Liễm Chi.
Ông tin tưởng Liễm Chi sẽ đưa Đại Ngu bước vào thời đại an ổn thịnh vượng.
Lần này Phó Liễm Chi cũng không nói gì nữa.
Năm sau, vạn vật hồi xuân, đất trời ấm áp.
Mùng một tháng ba, ngày lành tháng tốt.
Hôm nay không chỉ có đại điển tân đế đăng cơ, mà còn có đại điển tân đế lập hậu, đến lúc đó tân đế sẽ cùng tân hậu đi lên dàn tế cao nhất của Hoàng Thành, nhận sự quỳ lạy của triều thần và dân chúng.
Xu Xu và Phó Liễm Chi đã dậy từ sớm rửa mặt chải đầu, tắm rửa mặc quần áo.
Mặc vào từng lớp phượng bào rườm rà.
Đội thêm mũ phượng.
Bên ngoài có một viên quan hô to giờ lành đã đến.
Cửa đại điện bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu sáng, ánh vàng quanh thân, Phó Liễm Chi mặc long bào đưa tay về phía Xu Xu.
—Hoàn—-