Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 162
Chương 162
Lúc trở lại tẩm cung, thái tử điện hạ đã quay về đông cung, toàn bộ bọn nha hoàn ở đại điện đều đang quỳ dưới đất câm như hến, Xu Xu thấy tình huống như vậy thì biết ngay e rằng thái tử đã về Đông cung, nàng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Trân Châu dẫn theo một đám cung tỳ lui xuống trước.
Xu Xu bước vào nội điện, nhìn thấy thái tử đã cởi triều phục, hình như đã hắn tắm rửa, mặc thường phục ngồi trước bàn nhìn gì đó, nàng đi tới dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Điện hạ về rồi ạ, người đã ăn cơm chưa?”
Phó Liễm Chi không nói gì, Xu Xu lo lắng không yên, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên, “Hôm nay nàng luôn dỗ nó như vậy à?”
Tất nhiên Xu Xu biết nó trong miệng điện hạ là chỉ ai.
Đến cùng nàng vẫn có chút tức giận, buồn bực nói: “Điện hạ, đó là con trai trưởng của người đấy, người nên gọi là Hạo nhi mới phải.”
Lần này Phó Liễm Chi không nói thêm gì nữa, tuy Xu Xu biết hắn như vậy là do cổ trong cơ thể hắn, nhưng Hạo nhi là hài tử có huyết mạch tương liên với bọn họ, vậy mà hắn lại lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Lúc này nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với điện hạ nữa.
Xu Xu quay người ra ngoài điện bảo bọn nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.
Đợi sau khi tắm rửa xong, nàng đi nghỉ ngơi sớm, cũng chẳng biết tại sao, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm lúc đang mơ mơ màng màng cảm giác bị người ôm lấy từ phía sau, bờ môi lạnh buốt hôn lên gương mặt và đôi môi mềm mại của nàng…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Xu Xu quay người đối diện với hắn, rúc vào ngực của điện hạ, chủ động hôn môi hắn một chút, nhỏ giọng lầm bầm, “Điện hạ, Hạo nhi là máu mủ của thiếp và người, từ khi nó ra đời chưa từng được gặp người, đáng lẽ người nên ôn hòa với nó một chút, thật ra Hạo nhi rất hiểu chuyện đấy, đồng thời rất thông minh nữa.”
Phó Liễm Chi trầm mặc, chậm rãi ôm chặt eo nàng, bàn tay lại từ từ thả ra, cuối cùng ôm người vào ngực thật chặt.
Hai người quấn quít lấy nhau.
Hôm sau khi Xu Xu tỉnh lại thì trên người vẫn còn đau buốt nhức mỏi, sau khi nàng tắm xong thì qua đại điện dùng bữa, lúc này Phó Hạo cũng đã được ôm đến.
Xu Xu hỏi: “Hạo nhi đã ăn sáng chưa?”
Trân Châu đang hầu hạ bên cạnh, nghe thấy nàng hỏi vậy bèn nói: “Tiểu hoàng tôn đã ăn sáng rồi ạ, hơn nữa hồi sáng…” Trân Châu dường như có chút do dự, không biết tiếp tục mở miệng thế nào, Xu Xu bảo: “Không sao, ngươi cứ nói đi.”
Bấy giờ Trân Châu mới nhỏ giọng nói: “Hồi sáng khi tiểu hoàng tôn làm ầm ĩ đòi tới đây tìm ngài, trùng hợp điện hạ sắp tảo triều, đụng phải tiểu hoàng tôn…”
Trong lòng Xu Xu hoảng sợ, có chút lo lắng.
Thế nhưng Trân Châu nhanh chóng nói, “Nương ngương đừng lo, điện hạ không lạnh nhạt với tiểu hoàng tôn ạ.”
Thậm chí còn làm cho bọn họ kinh ngạc, điện hạ lại bế tiểu hoàng tôn, sau đó ăn sáng với nó, còn trò chuyện mấy câu với tiểu hoàng tôn, bảo tiểu hoàng tôn. “Mẫu phi của con hơi mệt, con đừng đến làm phiền nàng, để nàng ngủ thêm một chút.”
Giọng điệu hắn có lẽ không tính là ôn hòa cho lắm, nhưng ít nhất có thể nhìn ra thái độ của điện hạ đã thả lỏng.
Không biết Phó Hạo sợ hay kính nể thái tử, tóm lại không làm ầm ĩ, rất ngoan ngoãn gật đầu, còn gọi một tiếng “Phụ vương”.
Cuối cùng đến khi thái tử đi tảo triều, quả thực tiểu hoàng tôn không ồn ào đòi tìm thái tử phi nữa, để đám cung tỳ và nhũ nương dẫn ra ngoài chơi.
Sau khi Xu Xu nghe kể xong thì trong lòng chua xót, nàng biết quả thực điện hạ bị sâu độc ảnh hưởng, hiện tại điện hạ có thể làm tới mức này thì nàng đã rất cảm động rồi.
Nàng tin lời nói lúc trước của nãi nãi và công chúa Phù Hoa, thật ra sâu độc vẫn có ảnh hưởng với điện hạ, chẳng qua là hắn luôn kiềm chế.
Đến cùng thì tâm trí thế nào mới có thể chịu đựng được cả người như bị dao róc thịt và tàn nhẫn hung ác nhất trong lòng.
Xu Xu dùng bữa xong, dạy Phó Hạo phân biệt vài chữ rồi đến thư phòng.
Trong thư phòng của nàng toàn là sách thuốc được sưu tầm từ các nơi, còn có các loại sách về cổ.
Sách và ghi chép liên quan đến sâu độc, thật ra nàng đã đọc qua rất nhiều lần.
Chỉ là Xu Xu vẫn không chịu hết hy vọng, nàng lại tới thư phòng tiếp tục đọc, đến trưa cũng không nghỉ ngơi.
Không biết Phó Hạo có phải hiểu lời thái tử nói hay không mà hôm nay rất ngoan, bằng lòng để nhũ nương dỗ ngủ, thế nhưng nhất định phải ngủ trên giường của Xu Xu.
Xu Xu đợi đến lúc sắc trời tối lại mới rời khỏi thư phòng, trên mặt nàng lờ mờ tuyệt vọng, nàng vẫn chưa tìm ra cách.
Bây giờ Xu Xu thật sự không muốn qua tẩm cung, nàng sợ lúc nhìn thấy Hạo nhi sẽ không nhịn được mà khóc, nàng có thể cứu tất cả mọi người nhưng không cứu được người yêu của mình, cứu phụ vương của Hạo nhi.
Xu Xu không muốn quay về tẩm cung nên đến khu vườn ở hướng chếch bên đông cung.
Đây là chỗ của hổ trắng, báo xa-li và sư tử trắng.
Mấy ngày trước bọn chúng đã về kinh với thái tử, trải qua khảo nghiệm của chiến tranh, không nói Hỏa Diễm, cả A Lỵ và Tiểu Bạch cũng trở nên chín chắn hơn, trước kia chúng thích quấn quít lấy Xu Xu nhất, bây giờ mặc dù cũng rất thân mật với Xu Xu nhưng sẽ không lúc nào cũng muốn nhào lên người Xu Xu như lúc trước nữa, chúng chỉ thân mật cọ Xu Xu.
Xoa đầu mấy con thú dữ, Xu Xu bỏ chút cam lộ vào chậu nước bọn chúng, lẩm bẩm nói: “Các ngươi uống nhanh đi.”
Xu Xu chơi với mấy con thú hồi lâu, thấy sắc trời càng ngày càng tối, nàng mới đứng dậy trở về Đông cung.
Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về, chỉ có Phó Hạo ở đây, thấy Xu Xu tất nhiên cực kỳ vui vẻ.
Khi thái tử trở về thì đã khuya, sau khi Xu Xu chìm vào giấc ngủ hắn mới về.
Thái tử mới hồi kinh, cộng thêm chuyện mấy ngày trước nhị hoàng tử tạo phản, gần đây sẽ khá bận rộn.
Thế nhưng đêm nào hắn cũng quay về Đông cung ngủ, cho dù Xu Xu đã ngủ say, hắn cũng sẽ hôn Xu Xu, hai người quấn quít lấy nhau.
Còn mười ngày nữa đã tới cuối năm, chuyện trong cung tuy đã có Triệu quý phi lo liệu nhưng có vài chuyện Triệu quý phi đã từ từ giao cho Xu Xu.
Vì vậy Xu Xu cũng rất bận, thế nhưng cho dù đã rất muộn, nàng cũng trở về dành hai canh giờ để đọc sách thuốc trong thư phòng.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra biện pháp để giải cổ.
Nàng từng bắt mạch cho Phó Liễm Chi, mạch tượng thậm chí không khác gì người thường, chỉ là thỉnh thoảng chậm một chút.
Lúc trước vu y cũng đã nói, mạch tượng của người trúng Phệ Tâm trùng cơ bản không khác gì người thường, hơi chậm một chút, nhưng đường vân màu đỏ sẫm trên người điện hạ gần như che kín kinh mạch ở lồng ngực đều nói cho nàng biết, cổ trên người điện hạ vẫn còn ở đó.
Mắt thấy đã tới hai mươi bảy tháng chạp, thái tử điện hạ trở về cũng đã mười ngày.
Thật ra tình tình của hắn hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng, mặc dù không đến mức tàn bạo thành thói nhưng Xu Xu biết rõ thực chất bên trong hắn đều là lạnh lùng.
Chỉ có lúc đối diện với nàng, dường như hắn mới có thể nói thêm mấy câu.
Xu Xu không rõ tại sao lại biến thành như vậy.
Nhưng nàng thừa biết tình hạ của điện hạ dành cho nàng, thậm chí điện hạ đã cố gắng làm dịu quan hệ giữa mình và Hạo nhi.
Ít nhất nàng nghe được từ miệng Trân Châu và các người hầu khác, sáng sớm điện hạ sẽ sang gặp Hạo Nhi, bế nó một cái, cũng sẽ nói mấy câu với Hạo nhi, tuy rằng giọng điệu vẫn hơi lạnh như trước.
Hôm hai mươi tám tháng chạp, Xu Xu vừa trở về từ chỗ Triệu quý phi, nhị ca Tống gia Tống Ngọc Cẩn đã tới cầu kiến.
Tống Ngọc Cẩn là đại ca ruột của Xu Xu, đứng thứ hai Tống gia, lúc này tới đông cung, có thể là có chuyện.
Tất nhiên Xu Xu bảo bọn nha hoàn dẫn người vào.
Tống Ngọc Cẩn tiến vào đại điện, nhìn thấy muội tử nhà minh, gọi thái tử phi.
Xu Xu cười khẽ ấm áp nói: “Nhị ca đừng khách sáo như vậy, nhị ca mau sang đây ngồi đi.”
Tống Ngọc Cẩn bước qua, không ngồi xuống thật, chỉ lấy một quyển sách trong người đưa cho Xu Xu, “Hôm sinh thần của tổ phụ, không phải muội bảo muốn học về cổ và vu y, cần tìm một vài quyển sách về cổ à, người trong nhà ghi nhớ trong đầu nên bảo người tìm.”
Xu Xu nhận lấy mấy cuốn sách thuốc dài, bên trong đều viết về cổ.
Trong đó có một quyển dường như vốn là bản đơn lẻ, nàng tư nghe vu y nhắc tới.
Xu Xu có chút vui mừng cầm bản lẻ kia cười bảo: “Đa tạ Nhị ca, cái này rất có ích với muội.”
Mấy ngày trước đại thọ của tổ phụ nàng có về phủ Quốc Công, quả thực đã đề cập chuyện này với mẫu thân, tất nhiên không nói điện hạ trúng độc, chỉ bảo nàng muốn học một chút vu y, tìm vài quyển sách về cổ, Thôi thị lập tức ghi nhớ, ngoảnh lại đã nói với Tống Ngọc Cẩn, Tống Ngọc Cẩn rảnh rỗi đã tìm giúp Xu Xu.
Thế nhưng quyển trong tay Xu Xu…
Tống Ngọc Cẩn hơi dừng lại.
Xu Xu nhìn ra chút manh mối, nghi hoặc hỏi: “Nhị ca, quyển này?”
Tống Ngọc Cẩn cười ra tiếng, “Cũng không có gì, chỉ là nói với Yến Đường chuyện muội muốn đọc vài quyển sách về vu y và cổ, hắn cũng tìm giúp, quyển này vốn là hắn tìm thấy.”
Đúng là Tần Yến Đường tìm giúp.
Xu Xu nhớ tới chuyện sâu xa giữa mình và hắn ta, không khỏi cảm thán, chỉ bảo: “Nhị ca, huynh nói cảm ơn với Tần đại ca giúp muội.”
Tất nhiên Tống Ngọc Cẩn đáp được.
Hắn ta cũng không còn chuyện gì khác, hàn huyên với Xu Xu thêm mấy câu rồi rời khỏi đông cung.
Mấy quyển sách do Tống Ngọc Cẩn đưa tới Xu Xu chưa từng xem qua, nàng dặn dò Trân Châu một tiếng, đừng để người khác quấy rầy nàng rồi đến thư phòng bận rộn.
Đến tối, nàng dỗ Phó Hạo ngủ xong thì tắm rửa, muốn đợi điện hạ sẽ trở về nên không đến thư phòng, đốt đèn trong tẩm cung, tiếp tục xem quyển sách thuốc buổi chiều.
Đọc chưa tới nửa canh giờ, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Xu Xu đặt sách xuống, nhìn về phía người tới, đúng là thái tử điện hạ trở về.
“Điện hạ, người về rồi.” Xu Xu đứng dậy đón.
Phó Liễm Chi vào phòng, nhìn quyển sách đặt trên bàn, đều có liên quan đến cổ, hắn ngồi xuống hỏi: “Sách ở đâu ra vậy?”
“Là mấy ngày trước nô tì nói với người nhà muốn đọc chút sách thuốc về vu y và cổ nên Nhị ca của nô tì đi tìm.”
“Cái này cũng vậy à?” Phó Liễm Chi hỏi tiếp, giọng điệu vẫn lạnh lùng.
Xu Xu chần chờ, cuối cùng vẫn nói thật, “Hình như Nhị ca của nô tì nói với Tần đại nhân, Tần đại nhân đã tìm giúp.”
Phó Liễm Chi rũ mắt, ném cuốn sách trong tay xuống bàn lại, trong lòng Xu Xu bồn chồn, tính tình của điện hạ hiện tại, thật ra nàng rất lo lắng.
Cũng may Phó Liễm Chi không nói gì, chỉ xoay người đến tịnh phòng, Xu Xu vội cất quyển sách thuốc kia, đi vào theo.
Đợi đến khi lên giường nghỉ ngơi, Phó Liễm Chi giày vò đặc biệt kịch liệt, lầm lì không lên tiếng nhưng dùng sức cực kỳ lớn, gần như làm suốt cả đêm.
Xu Xu đã mệt đến mức mất đi ý thức, mơ màng nức nở xin hắn tha cũng vô dụng.
Tới khi chân trời dần sáng, nàng mới cảm giác mình được người ôm qua tịnh phòng tắm rửa.
Ba ngày nữa là lễ mừng năm mới, lễ mừng năm mới trong cung có khá nhiều quy củ, vào cung yến hôm ba mươi Tết, còn có lúc mùng một mở tiệc chiêu đãi triều thần có phẩm cấp cáo mệnh phu nhân thì Xu Xu mới lộ mặt.
Thời gian còn lại nàng đều ở trong Đông cung, đọc số sách liên quan đến vu y và cổ trùng kia.
Hầu hết vu y trên thực tế cũng là sử dụng các loại trung thảo dược và sâu độc để chữa bệnh.
Nàng lại bảo Thuận Hòa đế tìm rất nhiều trùng, loại nào cũng có.
Thật sự nàng đã thúc thủ vô sách*, dựa vào y thuật nàng học được từ sư phụ, nàng không cứu được điện hạ, chỉ có thể gửi hy vọng vào đám sâu độc này.
() Hình dung bó tay, không có cách nào.*
Nàng muốn luyện chế sâu độc, hi vọng có thể nhờ sâu độc dẫn Phệ Tâm trùng trong cơ thể điện hạ ra.
Nhưng nàng đã đọc rất nhiều tài liệu và sách thuốc, bên trong đều không có ghi chép liên quan tới việc làm sao để dẫn Phệ Tâm trùng ra, toàn là ghi chép nuôi một con Phệ Tâm trùng thế nào, thứ này rất khó thành công, cần ít nhất mười năm, Xu Xu không thể nào đi nuôi dưỡng Phệ Tâm trùng.
Nàng chỉ dựa theo ghi chép trên sách vu y, nuôi mấy con sâu độc có thể trị bệnh.
Nuôi dưỡng sâu độc không dễ dàng,
Xu Xu gần như luống cuống tay chân chăm sóc mấy con trùng này.
Nàng học theo sách vu y, nhưng mỗi loại sâu độc nàng đều dùng hai cách để chăm chút, một cách là ghi chép trên sách vu y, một cách khác là cam lộ.
Nàng lại dùng cam lộ bồi dưỡng sâu độc.
Hi vọng sâu độc này có ích cho con trùng trong cơ thể điện hạ.
Chẳng qua nếu thật sự sâu độc được nuôi dưỡng từ cam lộ có thể có ích với Phệ Tâm cổ, vậy con trùng béo lúc trước công chúa Phù Hoa đưa cho nàng cũng được dùng cam lộ nuôi lớn.
Xu Xu tìm hộp gấm chứa trùng béo trong điện ra.
Con sâu độc béo trắng này trước kia chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng bây giờ đã lớn cỡ nắm tay của Xu Xu, cả thân mình đều núc ních thịt.
Xu Xu nhìn con trùng lớn gần bằng quả đấm trong hộp gấm, lẩm bẩm nói: “Bàn Bàn, ngươi có thể giúp ta một chút không…”
Có lẽ sẽ có tác dụng? Bất kể thế nào, thử xem cũng tốt.
Bây giờ nàng thật sự không biết phải làm gì.
Chờ đến khi thái tử trở về từ yến hội đã thấy Xu Xu đang ngồi ngay ngắn trên sạp quý phi, trên bàn trà bên cạnh đặt một cái hộp gấm.