Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 161
Chương 161
Đây là một thái tử điện hạ mà Xu Xu chưa từng thấy.
Trong lòng Xu Xu có chút bối rối, không phải sợ hãi mà là lo lắng, nếu tính tình của điện hạ thật sự thay đổi thì cho thấy lời nãi nãi nói đều là thật, loại cổ này quả thực có ảnh hưởng tới con người.
Xu Xu biết bây giờ không được sợ, vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, nhất định có cách.
“Điện hạ, rửa mặt dùng bữa trước đi ạ.”
Phó Liễm Chi đứng dậy, ra gian ngoài với Xu Xu, bên trong đã bày bàn ăn xong, Xu Xu nói với hắn: “Điện hạ rửa mặt trước đi.”
Phó Liễm Chi đi vào tịnh phòng, lúc đi tới cạnh cửa thấy Xu Xu đang đứng trước bàn ăn nhìn hắn, hắn nói: “Qua đây.”
Giọng điệu hắn xa lạ.
Tất nhiên Xu Xu cũng đi theo, nàng biết thường ngày hắn không chịu để cho đám cung tỳ ở gần, trước kia có gã sai vặt hầu hạ, từ lúc nàng gả qua đều là nàng đến hầu hạ.
Vào tịnh phòng, Phó Liễm Chi đứng cạnh bể tắm, Xu Xu bước tới giúp hắn cởi quần áo trên người.
Kinh mạch đỏ sậm được tạo thành vì sâu độc đã che kín lồng ngực, trông có chút đáng sợ, hốc mắt Xu Xu cay cay, hơi muốn khóc.
Sâu độc sẽ khiến người ta đau đến, thế nhưng hắn lại mang theo sâu độc ở lại biên thành một năm, thậm chí lên chiến trường giết địch, không biết hắn chịu đựng thế nào.
Xu Xu duỗi tay vuốt ve đường vân trên người điện hạ, đau lòng hỏi: “Có phải đau lắm không?”
Phó Liễm Chi không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn Xu Xu, sau đó xoay người vào bể tắm.
Xu Xu mím môi, tiến vào bể tắm cùng, giúp hắn tắm rửa chà lau sau lưng, hai người không nói thêm điều gì.
Đợi đến khi hắn tắm gần xong, Xu Xu đang định lấy quần áo tới mặc vào cho hắn lại bị thái tử điện hạ kéo cánh tay, thoáng cái kéo vào bể tắm, ngã vào ngực hắn.
Đột nhiên ngã xuống khiến Xu Xu hơi hoảng sợ, nàng nắm chặt vạt áo của hắn.
Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực.
Xu Xu ngước mắt, ánh mắt của hắn và nàng giao nhau, nàng không nhịn được khẽ rùng mình.
Đôi mắt của hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không có nàng.
“Điện hạ…” Xu Xu đang định nói gì đó.
Nhưng Phó Liễm Chi đã hôn xuống.
Nụ hôn này khác biệt với trước giờ.
Vừa lạnh vừa mát…
Cơ thể Xu Xu run rẩy, bám chặt vào hắn.
Đợi đến khi nước trong bể tắm dần dần lạnh buốt, Phó Liễm Chi ôm người ra khỏi tịnh phòng trở về tẩm cung.
Ngay cả thức ăn đã chuẩn bị bên ngoài cũng không ăn.
Khi hai người trở lại tẩm cung, Phó Hạo trên giường đã không thấy tăm hơi, Xu Xu hơi sợ hãi, muốn ngồi dậy lại bị thái tử đè lại, hắn nói: “Nó có tẩm cung của mình.”
Xu Xu lập tức hiểu câu này của điện hạ có ý gì.
Nàng mấp máy môi, định nói gì đó nhưng bị thái tử điện hạ chặn môi lại, đón lấy tất cả lời nói nuốt hết vào bụng.
Cả đêm không được nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Xu Xu mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên người nàng toàn là dấu hôn, da thịt của nàng quá mềm, cho dù hắn không cố ý nhưng trên người nàng vẫn có không ít dấu vết.
Lúc Xu Xu tỉnh lại đã là buổi trưa, bên ngoài yên tĩnh, không có ai quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Rung chuông bảo đám cung tỳ tiến vào hầu hạ, Xu Xu hỏi: “Hạo nhi đâu rồi?”
Trân Chau vội đáp: “Nương nương đừng lo, tiểu hoàng tôn đã đến chỗ hoàng thượng với điện hạ rồi ạ.”
Xu Xu liền giật mình, trên người nàng cực kỳ đau nhức, nàng bất chấp mọi thứ, bảo Trân Châu chuẩn bị nước ấm, Xu Xu bảo đám cung tỳ lui ra, lấy ít cam lộ nhỏ vào thùng tắm.
Đợi Xu Xu tắm xong, đau buốt nhức mỏi trên người đã bớt hơn phân nửa, nàng vẫn có chút đờ đẫn, nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao cam lộ có thể giải trăm độc, có lợi cho cơ thể nhưng lại không thể giải quyết sâu độc?
Sau khi Xu Xu ăn trưa xong, thái tử điện hạ và Phó Hạo vẫn chưa trở về.
Xu Xu biết lần này điện hạ thắng trận trở về, hơn nữa Phùng Bắc vương đã chết, cơ bản biên thành sẽ có gần mười năm không có chiến tranh.
Biên thành không còn chiến tranh, dân chúng cũng có thể an cư lập nghiệp, thái tử điện hạ lập được nhiều đại công, chỉ là Xu Xu và hoàng thượng đều hiểu rõ, trong cơ thể thái tử điện hạ vẫn còn sâu độc, nếu không diệt được sâu độc, e rằng hoàng thượng sẽ không dám truyền ngôi cho thái tử.
Sau buổi trưa, Phó Hạo được người bên cạnh hoàng thượng ôm về.
Có lẽ thái tử điện hạ và hoàng thượng vẫn có chuyện cần bàn bạc, Xu Xu chơi đùa với Phó Hạo, bắt đầu dạy nó nói chuyện phân biệt mặt chữ.
Thật ra tiểu gia hỏa rất thông minh, bây giờ mới một tuổi đã có thể nói được không ít, dạy nó phân biệt mặt chữ nó cũng nhớ rất nhanh.
Xu Xu không dạy nhiều lắm, mỗi ngày chỉ dạy nó phân biệt mười chữ.
Đến tối, thái tử điện hạ mới rời khỏi tẩm cung của Thuận Hòa đế, không ai biết hai người đã nói những gì.
Lúc thái tử điện hạ về Đông cung vừa đúng bữa tối, thấy hắn trở lại, Xu Xu bảo đám cung tỳ mang đồ ăn lên, đều là món thái tử thích ăn.
Phó Liễm Chi vẫn còn mặc triều phục, trước khi vào phòng hắn liếc Xu Xu một cái, Xu Xu lập tức hiểu ý hắn, giao Phó Hạo cho Trân Châu rồi theo điện hạ vào nội điện, giúp hắn thay triều phục trên người rồi nói: “Điện hạ, chúng ta dùng bữa trước đi.”
“Được.”
Chỉ có ba người dùng bữa.
Phó Hạo đã một tuổi, bình thường đều ăn mấy món mềm nhuyễn.
Hôm nay món ăn của nó là canh cá, dùng đậu hũ và cá nấu thành, đồng thời do đích thân Xu Xu xuống bếp, Phó Hạo rất thích ăn.
Dù sao vẫn còn quá nhỏ tuổi, Phó Hạo vẫn chưa thể tự ăn được, thường ngày đều là Xu Xu đút nó, lần này cũng không ngoại lệ, Xu Xu dùng thìa bạc đút Phó Hạo ăn từng miếng nhỏ.
Lúc Phó Hạo ăn còn nhìn Xu Xu vô cùng chăm chú, trong đôi mắt to tròn đen như mực toàn là Xu Xu.
Đến khi thái tử ăn xong, Xu Xu cũng đã gần đút Phó Hạo xong, thái tử lạnh nhạt nói: “Nó có nhũ nương.”
Xu Xu ngước mặt, nhỏ giọng nói: “Nhưng nó vẫn còn nhỏ quá.”
Phó Liễm Chi không nói nữa.
Đến tối lúc nghỉ ngơi, Xu Xu đang định đi rửa mặt cho Phó Hạo, Phó Liễm Chi đã lãnh đạm bảo: “Đó là chuyện của nhũ nương, nó đã một tuổi rồi, không nên ăn ở với chung ta nữa.”
Đây là câu dài nhất hắn nói với Xu Xu sau khi trở về.
Nhưng trong lòng Xu Xu lại cảm thấy khó chịu, từ lúc Phó Hạo chào đời đã cùng ăn cùng ở với nàng, Thuận Hòa đế cũng cho phép chuyện này.
Xu Xu ngửa đầu nhìn Phó Liễm Chi, mềm giọng nói: “Điện hạ, nhưng từ nhỏ Hạo nhi đã cùng ăn cùng ở với thiếp, nó còn quá nhỏ, không thì đợi đến khi ba tuổi hẵng chia phòng.”
“Không được.” Phó Liễm Chi buông mắt, vẻ mặt không chút thay đổi, “Nó không còn nhỏ nữa, sau này nó phải đối mặt với nhiều thứ hơn, nàng không thể cưng chiều nó như vậy.”
“Nhưng…” Xu Xu trầm mặc, nàng cũng biết điện hạ nói đúng, nhưng về mặt lý trí nàng vẫn có chút không thể chấp nhận.
“Không được.” Phó Liễm Chi nói.
Rốt cuộc Xu Xu cũng im lặng, cuối cùng gọi Trân Châu vào bảo nàng ấy kêu mấy vị nhũ nương của Phó Hạo tới, tổng cộng có bốn người, bình thường thật ra rất ít khi chăm sóc tiểu hoàng tôn, mọi chuyện đều do Xu Xu tự làm, lần này bốn vị nhũ nương đến đây, lập tức quỳ xuống, hoảng sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thái tử.
Xu Xu bình thản nói rõ: “Từ hôm nay, các ngươi phải bắt đầu chịu trách nhiệm sinh hoạt hằng ngày của Hạo nhi.”
“Chúng nô tỳ biết rồi ạ.”
Xu Xu sợ Hạo Nhi quậy nên ôm tiểu gia hỏa trò chuyện với nó, giọng điệu dịu dàng, dỗ dành nó đi rửa mặt với nhũ nương, sau này phải ngủ một mình.
Quả thật Phó Hạo được cưng chiều lớn lên, chưa từng rời khỏi Xu Xu, cộng thêm nó rất thông minh nên lập tức hiểu ý nàng, ầm ĩ kêu không chịu.
Phó Liễm Chi ngước mắt nhìn về phía trưởng tử gần như y đúc với hắn, ánh mắt lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Phó Hạo rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, dường như nhận ra có người đang nhìn mình nên nhìn sang phía Phó Liễm Chi, từ khi nó ra đời vẫn chưa từng gặp người phụ vương này, bây giờ thấy vẻ mặt phụ vương lạnh lùng như vậy cũng hơi sợ hãi, lại thêm mấy câu của Xu Xu, nó chẳng những buồn bã trong lòng mà còn vùi lên vai Xu Xu lẳng lặng chảy nước mắt.
Phó Liễm Chi vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Nhưng cả đại điện đều cảm giác được ý lạnh quanh người thái tử.
Xu Xu cũng có chút đứng ngồi không yên, vội vàng vỗ lưng Hạo nhi tiếp tục dỗ dành nó, cuối cùng cũng dỗ được tiểu gia hỏa, bảo nhũ nương ôm nó xuống.
Phó Liễm Chi cho bọn thái giám và cung tỳ trong đại điện lui xuống, chỉ còn lại Xu Xu và hắn, hắn đi về phía tịnh phòng, trong lòng Xu Xu vốn đã cảm thấy ấm ức, nhưng thấy hắn quay người đi vào tịnh phòng, bóng lưng cô đơn, trong lòng cũng không chịu nổi.
Nàng theo hắn vào tịnh phòng.
Xu Xu giúp hắn cởi y bào trên người ra, thấy hắn rũ mắt, mặt không thay đổi, thật sự trong lòng nàng cũng không sợ, chẳng biết tại sao, dù rõ ràng vì sâu độc mà tính tình hắn đã thay đổi nhiều, nàng vẫn không sợ hắn.
Chỉ là như vậy, Xu Xu liền không nhịn được muốn lải nhải, vừa giúp hắn chà lau lưng, vừa mềm giọng lẩm bẩm, “Thiếp biết điện hạ lo lắng, thế nhưng rốt cuộc Hạo nhi vẫn còn quá nhỏ, bây giờ chỉ mới một tuổi, cho dù đợi đến lúc ba tuổi vỡ lòng cũng được, phụ hoàng cũng đã nói, hiện tại không thể vội vàng…”
Xu Xu còn đang càm ràm chuyện Phó Hạo, đột nhiên bị thái tử kéo vào bể chặn môi…
. . .
Đêm hôm ấy, cuối cùng Phó Hạo vẫn không được ngủ với Xu Xu.
Ban đêm còn làm ầm ĩ một lần, dằn vặt mấy nhũ nương xoay vòng vòng, nhưng bọn họ không dám sang tẩm cung của thái tử và thái tử phi tìm người.
Sau đó ít nhiều gì cũng dỗ được tiểu hoàng tôn.
Đến sáng, lúc Phó Liễm Chi tảo triều, Xu Xu vẫn chưa tỉnh, tối qua nàng bị giày vò kịch liệt, bây giờ còn đang ngủ.
Phó Liễm Chi mặc quần áo xong đứng trước giường nhìn nàng hồi lâu.
Chẳng bao lâu sau thì Xu Xu đã tỉnh dậy, là bị Phó Hạo đánh thức, tối qua tiểu gia hỏa ngủ một mình, sáng dậy lập tức ầm ĩ tìm Xu Xu, chỉ là bọn Trân Châu biết tối qua thái tử phi ngủ muộn nên ôm tiểu hoàng tôn ra ngoài dỗ, để Xu Xu ngủ nhiều hơn một chút.
Đến giờ Tỵ thì Phó Hạo đã nằng nặc đến tìm Xu Xu, nó không ồn ào cũng không quậy, chỉ là khăng khăng đến đây tìm nàng.
Lúc này Xu Xu mới bị Trân Châu đánh thức.
Phó Hạo thấy Xu Xu cũng không khóc, chỉ là mắt đỏ bừng nhìn nàng, không đòi nàng ôm và làm nũng với nàng.
Tất nhiên Xu Xu vô cùng đau lòng, ôm tiểu gia hỏa dỗ dành một trận, buổi trưa thái tử điện hạ ở lại ngự thư phòng, không về Đông cung ăn trưa, Xu Xu đích thân nấu ăn cho Phó Hạo ở phòng bếp nhỏ trong Đông cung, cá hầm cách thủy mềm nhuyễn, còn tự mình đút Phó Hạo, ăn trưa xong thì nghỉ trưa với Phó Hạo một canh giờ.
Tiểu gia hỏa có mẫu thân bầu bạn, nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Buổi tối lúc dùng bữa, thái tử vẫn không trở về Đông cung, hắn mới từ biên thành trở về, có vẻ rất bận rộn công vụ, Xu Xu liền dùng bữa với Phó Hạo, sau đó dụ nó đi ngủ, cẩn thận dặn đám nhũ nương chăm sóc tốt cho Phó Hạo, bấy giờ mới trở về tẩm cung.