Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 160
Chương 160
Xu Xu không biết đặt tên gì cho sủng vật, thấy bộ dạng con cổ trùng này mũm mĩm nên liền kêu nó là Bàn Bàn hoặc là Trùng Béo.
Lúc này nàng gọi Trân Châu mang Mập Mạp qua, thấy nó đã lớn hơn trước một vòng, đều sắp to bằng nắm tay rồi, nhịn không được cúi đầu thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao ngươi lại ăn nhiều vậy chứ…”
Nàng cũng lo lắng cổ trùng béo quá sẽ không tốt, có lúc muốn cho nó ăn ít đi một chút, nhưng nó nhất quyết không tha cứ quấn lấy Xu Xu, Xu Xu không đành lòng lại cho nó ăn đến khi nào no thì thôi.
Sau khi cho cổ trùng ăn xong, Xu Xu ôm Phó Hạo đọc sách cho nó nghe một lúc, buổi tối liền đi ngủ sớm.
Xu Xu an tâm ở lại trong Đông Cung chăm sóc Phó Hạo, chuyện Nhị hoàng tử nàng cũng không quan tâm nữa.
Trời đông nhanh chóng qua đi, xuân về hoa nở, chiến sự ở biên thành vẫn còn tiếp tục, nghe nói quân của Phùng Bắc vương nhiều lần thua trận, nhưng vẫn không chịu hết hy vọng.
Mới đó đã qua nửa năm, lúc này đã giữa hè, Phó Hạo được bảy tháng rưỡi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác*, đôi mắt rất giống thái tử điện hạ.
() Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc.*
Thuận Hòa đế rất thích và cũng rất sủng ái tiểu hoàng tôn, lúc rảnh rỗi thường ôm tiểu hoàng tôn đi dạo trong hoàng cung.
Thuận Hòa đế tu dưỡng cũng nửa năm nay, xương cốt cũng khỏe mạnh lên không ít.
Mấy ngày nay, Xu Xu rất lo lắng cho thái tử điện hạ, hắn trúng cổ đã một năm một tháng, cũng không biết tình huống hiện tại của hắn thế nào.
Đoan vu y từng nói, bị trúng cổ trùng một tháng sẽ xuất hiện triệu chứng đau đớn, khoảng ba tháng người thường đã không chịu nổi đau đớn này, bắt đầu từ từ mất lý trí, không còn tính người, sau hai năm mạch máu sẽ đứt dần rồi nổ tung mà chết.
Chỉ là chiến sự ở biên thành vẫn kéo dài, thái tử điện hạ vẫn nhất quyết không về kinh.
Thậm chí cũng không hề gửi cho Xu Xu một lá thư nào.
Lúc vào thu, tiệc mừng thọ của Tống lão thái gia, lão nhân gia là tổ phụ của thái tử phi, lại là thọ yến bảy mươi tuổi, tất nhiên Xu Xu phải xuất cung một chuyến.
Đến ngày đại thọ Tống Xương Đức, Xu Xu thay quần áo bình thường ôm Phó Hạo xuất cung, cũng có thị vệ đi theo.
Đến Tống phủ, mặc dù Tống phủ đã ở riêng, nhưng bình thường ba phòng vẫn sống chung rất tốt, tạm thời chưa chia nhà, đều ở lại trong nhà cũ.
Lễ đại thọ của Tống Xương Đức, có rất nhiều danh môn quý tộc đến.
Xu Xu là thái tử phi, hơn nữa chuyện Nhị hoàng tử phản loạn đã truyền ra khắp kinh thành, cũng đã rất rõ ràng, chờ đến lúc thái tử chiến thắng trở về, cũng chính là lúc thái tử đăng cơ, thái tử phi cũng sẽ thành quốc mẫu, thân phận trân quý như vậy, tất nhiên phải xã giao nhiều hơn, Xu Xu ôm Phó Hạo qua chào hỏi các vị phu nhân, mọi người đều tỏ ra rất cung kính với nàng.
Qua một lát, Phó Hạo đói bụng, Xu Xu cũng hơi mệt, Thôi thị đi qua ấm giọng nói: “Nếu Xu Xu mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi một lát đi đã, chờ lát nữa đến bắt đầu tiệc nương cho người gọi con.”
Tất nhiên Xu Xu đồng ý.
Nàng cũng quen thuộc Tống phủ nên không cần nha hoàn dẫn đường, tự mình ôm Phó Hạo đi về khuê phòng trước kia.
Đi nửa đường đến đoạn đường rải đá xanh vắng vẻ, lại đúng lúc gặp Nhị ca Tống Ngọc Cẩn dẫn Tần Yến Đường đi hướng đối diện với Xu Xu.
Xu Xu thấy Tần Yến Đường , hơi ngẩn người ra.
Từ lúc chuyển vào Đông cung, nàng cũng không còn gặp mặt Tần Yến Đường nữa, mấy ngày nay cũng nghe nói hắn đã đính thân, vẫn là cô nương kiếp trước.
Sau này cũng sẽ ân ân ái ái cùng cô nương kia.
Nhớ đến chuyện này, Xu Xu có chút xúc động.
Tống Ngọc Cẩn thấy Xu Xu, hòa nhã nói: “Xu Xu về nghỉ ngơi một lát sao?”
Xu Xu gật đầu, Phó Hạo cũng ngọt ngào ngây thơ gọi tiếng cữu cữu.
Lúc này, Phó Hạo đã gần một tuổi, có thể nói được không ít, cũng biết nhận biết, nói chuyện ngọt ngào ngây thơ, hơn nữa gần đây bắt đầu tập đi, chỉ là hôm nay đi đường dài, nó vẫn còn là một đứa bé nên lúc này được Xu Xu ôm vào lòng.
Tống Ngọc Cẩn cầm bàn tay nhỏ múp míp của Phó Hạo, ấm giọng nói: “Hạo Hạo ngoan.”
Tần Yến Đường tiến lên, gật đầu với Xu Xu, nói: “Vi thần tham kiến thái tử phi.”
Xu Xu cười nói: “Tần đại ca đừng khách sáo như vậy.”
Tần Yến Đường ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào gương mặt Xu Xu, thu lại toàn bộ cảm xúc.
Tống Ngọc Cẩn nói: “Huynh đang định dẫn Yến Đường qua viện của huynh, có một số việc muốn bàn bạc với hắn.”
Xu Xu gật đầu, nói: “Các huynh đi đi, muội cũng về phòng nghỉ ngơi một lát.”
“Được, lát nữa huynh sẽ qua gặp bọn muội.” Tống Ngọc Cẩn nói.
Chờ Xu Xu đi rồi, Tần Yến Đường quay đầu lại, thấy Xu Xu đang hơi nghiêng mặt như đang nói gì đó với tiểu hoàng tôn.
Tống Ngọc Cẩn vỗ vỗ lưng huynh đệ tốt, nói: “Chúng ta đi trước đi.”
Tần Yến Đường nhẹ nhàng nói được.
Xu Xu ôm Phó Hạo trở về Thấm Hoa viện. Trong viện vẫn giống như trước khi nàng xuất giá, hoa cỏ khắp đình viện, hai cây hoa anh đào trước cửa thuỳ hoa đã vô cùng tươi tốt, năm ngoái đã bắt đầu kết quả, quả anh đào vừa to vừa ngọt, mỗi năm đều đưa vào cung không ít.
Xu Xu ôm Phó Hạo, bọn nha hoàn đưa lên ít đồ ăn, Xu Xu đút cho Phó Hạo ăn rồi lại cho nó ngủ.
Đến buổi trưa, nàng lại ôm Phó Hạo qua ăn tiệc.
Buổi chiều khách khứa lục tục về bớt, Xu Xu cùng phụ thân mẫu thân và mọi người nói nhiều hơn về chuyện trong cung.
Trong kinh thành yên ấm hòa bình, chiến sự ngoài biên thành thì vẫn tiếp tục.
Tin tức biên thành truyền về đều liên quan đến chiến sự, vẫn chưa có tình huống gì liên quan đến thái tử điện hạ.
Xu Xu càng đứng ngồi không yên, nhớ đến điện hạ đã trúng cổ mười bảy tháng, thêm nửa năm nữa sẽ xuất hiện tình huống mạch máu đứt vỡ.
Thậm chí, Xu Xu còn muốn đến biên thành một chuyến, nhưng nàng chưa kịp mở miệng với hoàng thượng thì biên thành truyền về tin chiến thắng, Phùng Bắc vương bị chém chết dưới ngựa của thái tử điện hạ.
Phùng Bắc vương bị giết, cuộc chiến tranh giằng co hơn một năm cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Phùng Bắc vương bị giết, thái tử điện hạ cũng lên đường về kinh thành.
Xu Xu vốn tưởng rằng ít nhất phải nửa tháng sau, nhưng ba ngày sau khi tin chiến thắng truyền về, thái tử điện hạ đã về kinh.
Thái tử điện hạ trực tiếp về, vẫn chưa cho người phi ngựa về kinh thành truyền tin.
Lúc về kinh thành đã là ban đêm, cổng thành được thị vệ bên người của thái tử điện hạ gọi mở.
Binh sĩ thủ thành mở cổng thành, nhìn thấy thái tử điện hạ ngồi trên lưng ngựa, toàn thân hắn mặc áo bào màu đen, mặt cực lạnh lại không đổi sắc, toàn thân đều lộ ra vẻ rét lạnh, thậm chí binh sĩ mở cổng thành còn không dám ngẩng đầu nhìn qua.
Phó Liễm Chi cưỡi ngựa vào thành, nhanh chóng đến cổng hoàng cung, Thuận Hòa đế đã biết thái tử về kinh thành.
Cổng cung vừa mở ra, Phó Liễm Chi cưỡi ngựa đi về phía tẩm cung của Thuận Hòa đế trước.
Trời đã là canh ba, Thuận Hòa đế khoác áo mỏng manh gặp trưởng tử.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Liễm Chi, trong lòng Thuận Hòa đế cũng hồi hộp, mặc dù trước khi trúng cổ tính tình trưởng tử đã lạnh lùng, nhưng ít ra còn có thể nhìn thấy tình cảm hiện rõ trong mắt hắn, nhưng thái tử trước mắt lại không có một chút tia sáng trong mắt, lãnh đạm giống như không quen biết Thuận Hòa đế.
Thuận Hòa đế kiềm nén buồn lo trong lòng, mở miệng hỏi: “Con về rồi sao?”
Phó Liễm Chi gật đầu, cũng không nói gì.
Thuận Hòa đế lại hỏi: “Tình hình chiến đấu ở biên thành thời gian qua trẫm đều đã biết rõ rồi, chuyến này con đi cũng đã một năm, cổ của con thế nào rồi?”
“Vất vả cho phụ hoàng lo lắng rồi, cũng không việc gì.” Giọng điệu Phó Liễm Chi cực lạnh.
Thuận Hòa đế nhịn không được thở dài trong lòng, nói: “Rất lâu rồi con không gặp thái tử phi, mau về đi.”
Phó Liễm Chi xoay người đi.
Thuận Hòa đế nhìn bóng lưng cao to của Phó Liễm Chi, nhịn không được thở dài một tiếng, ông chỉ mong cổ trong người Liễm Chi sẽ không gây trở ngại gì.
Xu Xu cũng không biết hôm nay thái tử điện hạ về kinh, hơn nữa lúc này đã canh ba, nàng đã dỗ Phó Hạo ngủ từ lâu.
Lúc Phó Hạo còn là trẻ sơ sinh đã không chịu uống sữa của nhũ mẫu, cho nên từ nhỏ đã bú sữa mẹ, khoảng sáu tháng ăn thêm bữa phụ, mấy ngày trước Phó Hạo mới vừa tròn một tuổi, nhân tiện liền cai sữa.
Nhiều ngày qua đều uống sữa dê, nhưng Phó Hạo không thích uống sữa dê, đều là Xu Xu dỗ nó uống xong, trước khi nó ngủ còn rầm rì nhõng nhẽo bám lấy Xu Xu một lúc.
Xu Xu rất sủng Phó Hạo, lại thêm Thuận Hòa đế cũng sủng tiểu hoàng tôn, cho nên tính tình Phó Hạo có chút làm nũng.
Chờ dỗ Phó Hạo ngủ rồi, Xu Xu xem một vài sách về cổ rồi mới nằm ngủ.
Trong mơ màng, nàng cảm thấy quanh người có hơi lạnh, thậm chí cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt, Xu Xu thức dậy.
Trong bóng đêm, nàng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi bên cạnh giường, là bóng nam nhân, Xu Xu bị dọa giật mình, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ?”
Thân hình cao lớn kia không nói chuyện, trong bóng đêm có một đôi bàn tay to lạnh lẽo cầm cổ tay nàng.
Xu Xu chống người ngồi dậy. Nàng nhất thời vẫn chưa quen với bóng tối, chỉ hơi ngẩng đầu, đưa tay mò mẫm khuôn mặt thái tử điện hạ, trên gò má hắn rất lạnh lẽo. Trước đó vài ngày tuyết vẫn còn rơi, chắc chắn bên ngoài rất lạnh, Xu Xu nói: “Điện hạ, thân thể chàng lạnh quá. Để thiếp sai người chuẩn bị nước ấm cho chàng tắm rửa trước đã, như vậy trên người ấm áp rồi sai người chuẩn bị…”
Xu Xu còn chưa nói xong, bỗng nhiên bóng đen cao lớn kia cúi đầu chặn ngang môi nàng.
Ngay cả nụ hôn của hắn cũng lạnh lẽo.
Xu Xu hu hu hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn ôm chặt Phó Liễm Chi.
Nụ hôn của hắn càng sâu hơn, đột nhiên Xu Xu nhớ ra gì đó, từ chối hôn hắn hỏi: “Điện hạ, Hạo Nhi vẫn còn ngủ ở bên trong, cẩn thận làm ảnh hưởng đến nó.”
Quả nhiên Phó Liễm Chi liền dừng lại.
Xu Xu vội vàng xuống giường, lê giày thêu đi đốt đèn, căn phòng sáng lên.
Xu Xu cũng bất chấp mọi thứ, qua đại điện gọi đám nha hoàn Trân Châu, Trân Châu nhanh chóng đi vào, Xu Xu sai Trân Châu chuẩn bị nước ấm và thức ăn.
Trân Châu nói: “Thái tử phi yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước ấm và thức ăn rồi.”
Chỉ là các nàng không dám vào phòng gọi thái tử điện hạ đi tắm rửa chải đầu, thật sự là lúc thái tử về tẩm cung, đã dọa sợ đám nô tỳ gác đêm các nàng. Điện hạ vẫn chưa nói gì với các nàng cả, chỉ là vẻ mặt quá lạnh lùng.
Xu Xu gật gật đầu, vào trong nội điện gọi thái tử rửa mặt chải đầu.
Đi đến trước giường, thấy điện hạ vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh giường với tư thế vừa rồi, ánh mắt còn đang nhìn Phó Hạo ngủ say.
Xu Xu đi qua, đang muốn nói chuyện với điện hạ thì thấy biểu cảm trên mặt điện hạ.
Không, không thể nói là biểu cảm, chỉ có thể nói trên mặt điện hạ không có một tia cảm xúc dư thừa nào.
Đây vốn không phải điện hạ mà nàng quen thuộc.
Xu Xu nhớ đến cổ trong cơ thể điện hạ, lại càng tỏ ra lo lắng. Nàng đi đến bên cạnh điện hạ, hơi cúi người nói: “Điện hạ, đã chuẩn bị xong nước ấm và đồ ăn, chàng đi rửa mặt chải đầu dùng cơm trước đã.”
Cuối cùng Phó Liễm Chi ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm Xu Xu, biểu cảm không hề có chút thay đổi.