Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 159
Chương 159
Triều thần trên đại điện nhỏ giọng bàn tán, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng đế đột nhiên ngất xỉu, Nhị hoàng tử cùng thái phó xuất môn, tuyên bố chiếu chỉ lập Nhị hoàng tử thành tân đế, nhưng khi hoàng thượng tỉnh lại thì biểu tình của Nhị hoàng tử lại kinh hãi hoảng hốt vô cùng, cho thấy chiếu thư này chẳng qua là giả mà thôi.
Thậm chí hoàng đế ngất xỉu cũng chỉ vì muốn bức Nhị hoàng tử lộ đuôi tạo phản ra.
“Nghịch tử”, sắc mặt Thuận Hoà đế đỏ bừng, tức đến cả người run rẩy, “Thế mà người lại dám làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo thế này.”
Môi mỏng của Phó Lệ Nguyên siết chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, Ninh phi bên cạnh hắn cũng mặt mày trắng bệch, đột nhiên kéo lấy ống tay áo của con trai, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, Nguyên nhi, chúng ta không còn đường lui nữa rồi.”
Phó Lệ Nguyên rũ mắt, chậm rãi nói: “Mẫu phi, nhi thần hiểu rồi.”
Thuận Hoà đế lạnh lùng nói: “Lệ Nguyên, ngươi nghĩ kỹ đi, nếu bây giờ ngươi thu tay lại thì trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Tha cho nhi thần một mạng?” Phó Lệ Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thuận Hoà đế, cười lạnh nói: “Phụ hoàng tha cho nhi thần một mạng này cũng chính là giam cầm nhi thần cả đời, để cho Đại hoàng huynh an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, khiến cho nhi thần từ nay về sau cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời một lần nào nữa!”
“Ngươi phạm phải lỗi lầm lớn như vậy tất nhiên phải chịu phạt xứng đáng.”
Phó Lệ Nguyên nhếch lên một nụ cười nơi khóe môi, ánh mắt đảo qua từ mặt rồng của Thuận Hoà đế rồi dừng lại trên mặt Xu Xu, hắn ta ôn nhu hỏi: “Hoàng tẩu, là nàng sao?”
Xu Xu đương nhiên biết những lời này của hắn có ý gì, đây là hắn hỏi nàng có phải là người giải độc cho Thuận Hoà đế hay không.
Xu Xu không nói một câu nào, nhìn về phía Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi.
Rồi đột nhiên nghe thấy Nhị hoàng tử nghiêm giọng kêu lên, “Thái thống lĩnh!”
Trong nháy mắt Thái thống lĩnh hung bạo chạy đến, hướng về phía Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn, Xu Xu di chuyển bước chân, chỉ hai nhịp thở đã đến trước mặt Triệu quý phi.
Công phu của Xu Xu là học từ Chu Tử Ông, hơn nữa từ đó đến nay còn liên tục dùng cam lộ nên không chỉ có giác quan nhạy bén hơn người thường, mà võ công mới chỉ học qua mấy năm này cũng không có mấy người là đối thủ của nàng.
Động tác của bọn họ đối với Xu Xu mà nói, quá chậm, khắp nơi đều có sơ hở.
Xu Xu dùng sức đẩy Triệu quý phi một cái, nháy mắt đã đẩy người về phía Thuận Hoà đế bên kia, nàng nhanh chóng nói: “Nương nương, giúp con bảo vệ Hạo nhi, mau đi vào nội điện.”
Kỳ thật nàng đã sớm biết được trong cung sẽ phát sinh một màn làm phản như vậy, thậm chí cũng biết Phó Hạo có thể gặp nguy hiểm, nhưng nàng cũng không thể đưa đứa nhỏ xuất cung trước, nếu chẳng may Nhị hoàng tử phát giác được thì hết thảy việc làm lúc trước đều trở nên vô nghĩa.
Triệu quý phi ôm Phó Hạo thật chặt, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi được Vi viện sử đỡ lấy, nàng một mực ôm lấy Phó Hạo, nói với Xu Xu: “Xu Xu yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo vệ Hạo nhi thật tốt.”
Thái thống lĩnh thấy thế, sắc mặt âm trầm rút kiếm đâm về phía Xu Xu, Xu Xu né tránh, đánh một chưởng vào ngực Thái thống lĩnh khiến hắn bay thẳng ra ngoài.
Các thị vệ còn lại cũng tiến lên bao vây nàng, rõ ràng đều là người của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên.
Trong nháy mắt Đại điện vô cùng hỗn loạn, văn thần che chở Thuận Hoà đế cùng với Triệu quý phi vào nội điện, còn mười vị võ quan ở lại Đại điện cùng Thái tử phi đối phó với đám thị vệ.
Tất cả thị vệ trong cung này đều quy thuận Phó Lệ Nguyên.
Dù cho bên Xu Xu có võ tướng lợi hại đến mấy cũng không thể nào chống lại được gần ấy thị vệ vốn được huấn luyện kỹ càng.
Khi mà gần như bị ép về phía nội điện, bỗng nhiên từ bên ngoài có rất nhiều cẩm y vệ đội mũ cánh chuồn dũng mãnh tiến vào, thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt.
Xu Xu nhẹ nhàng thở ra.
Cẩm y vệ đều trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, chỉ huy sứ lại là tâm phúc của ngài.
Chỉ huy sứ của cẩm y vệ tên là Dương Khiếu nhìn thấy bộ dáng có chút chật vật của thái tử phi, khẽ cúi đầu hành lễ với nàng rồi thống lĩnh cẩm y vệ giao tranh với đám thị vệ.
Xu Xu nhận ra Dương Khiếu, hắn cũng xem như tâm phúc của thái tử điện hạ.
Nơi này đã không cần nàng tiếp tục phòng thủ nữa, Xu Xu xoay người trở về nội điện.
Từ xa cũng nghe thấy tiếng cười lạnh của Phó Lệ Nguyên, “Dương Khiếu, đừng cho là ngươi đến đấy thì có thể thay đổi được gì, Kim Ngô tướng quân sẽ nhanh chóng tiến cung thôi.”
Kim Ngô tướng quân chính là chỉ huy sứ , ông ta không chỉ chưởng quản trong cung mà còn ngày đêm tuần tra kinh thành này, mà Thái thống lĩnh cũng là người của Kim Ngô tướng quân.
Đây cũng là tiền đề để Phó Lệ Nguyên có gan hạ độc Thuận Hoà đế, âm mưu soán vị.
Kim Ngô tướng quân cũng có chút quan hệ với Trữ gia, coi như là người bên mẫu tộc của Nhị hoàng tử.
Dương Khiếu nắm chuôi đao, cười lạnh một tiếng, “Mở mang kiến thức cho Nhị hoàng tử một chút, xem bản chỉ huy sứ có thật sự vô dụng vậy không!”
Đao quang kiếm ảnh, tranh đấu khốc liệt chính là cảnh cuối cùng Xu Xu nhìn thấy trước khi đóng cửa nội điện.
Trong nội điện, Thuận Hoà đế dựa lưng vào giường nghỉ tạm, ông dùng một viên thuốc đặc chế của Xu Xu có thể khiến cho sắc mặt vô cùng kém, gần như tất cả mạch tượng đều ngưng đập, đây là yêu cầu của Thuận Hoà đế.
Nhưng mà thứ này cũng không gây tổn thương quá lớn đến cơ thể, chỉ cần nghỉ dưỡng vài ngày thì có thể khôi phục lại như cũ.
Xu Xu rót một chén nước ấm, rồi lấy một viên dưỡng sinh hoàn đưa đến trước mặt Thuận Hoà đế, “Phụ hoàng, ngài mau uống viên thuốc này đi, cơ thể sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Viên thuốc kia vẫn để lại một chút di chứng, khiến cho thân thể mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi.
Thuận Hoà đế gật đầu, nhận chén nước rồi uống viên dưỡng sinh hoàn vào, vừa mới nuốt xuống cổ họng liền cảm thấy sự uể oải tan biến không ít.
Ông nhớ tới y thuật của Xu Xu, nghĩ rằng lúc trước nếu không nhờ Xu Xu thì sợ là hôm nay đã lành ít dữ nhiều, nếu để cho lão Nhị soán ngôi thành công thì thậm chí còn mang đến cho Đại Ngu một mối nguy hại lớn hơn nữa.
Thuận Hoà đế thở dài một tiếng, “Xu Xu, thật sự đa tạ con.”
Xu Xu lắc đầu, xoay người ôm lấy Phó Hạo trong lòng Triệu quý phi, nó mới hơn một tháng tuổi, cái gì cũng không hiểu, lúc này lại im lặng nhu thuận ở trong lòng Xu Xu. Kỳ thật tiểu hoàng tôn vô cùng không thích tiếp xúc với người ngoài, thế mà hôm nay được Triệu quý phi ôm vào lòng cũng không hề càn quấy.
Tiếng đánh nhau cách một cách cửa lại càng lúc càng kịch liệt. Trong nội viện trừ Xu Xu và Thuận Hoà đế biết được ẩn tình lần này thì Triệu quý phi cùng với Vi Viện Sử đều cảm kích không thôi.
Giờ phút này bọn họ đi ra ngoài cũng vô dụng, chỉ có thể bất lực chờ đợi.
Tiếng đánh nhau nơi đại điện vẫn chưa ngừng, thậm chí có không ít người bị đánh văng về phía cửa lớn vang lên mấy tiếng rầm rầm nặng nề, còn có cả vết máu đỏ tươi xuôi theo kẽ hở của cảnh cửa chảy vào bên trong như muốn đâm mù mắt Thuận Hoà đế.
Biểu tình của Thuận Hoà đế vừa nghiêm túc lại đau thương, ông cũng lớn tuổi lắm rồi, thật ra đã sớm đoán được âm mưu soán vị của Lệ Nguyên, nhưng mà nhớ đến tình thân, hay có lẽ nên nói là ấp ủ một tia may mắn cuối cùng.
Nhưng mà tia may mắn đó lại gây cho ông một màn cung biến máu chảy thành sông, vì sự mềm lòng của ông mà hôm nay có vô số người phải bỏ mạng.
Thuận Hoà đế chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm xung đột hòa với tiếng va chạm của vũ khí bên ngoài kia càng lúc càng rõ ràng.
Mãi đến khi chạng vạng phủ xuống, trên mặt đất phản chiếu ánh trời chiều, theo kẽ hở tiến vào.
Vết máu đỏ tươi trên mặt đất đã gần thẫm lại, Xu Xu vẫn ôm Phó Hạo, Phó Hạo vừa được uống sữa no nê bèn lăn ra ngủ.
Vừa ra ngoài đại điện liền nghe thấy tiếng của chỉ huy sứ cẩm y vệ Dương Khiếu, “Hoàng thượng, giải quyết xong cả rồi.”
Vi Viện Sử tiến lên mở cửa nội điện, thấy trên Đại điện có vô số thi thể ngã xuống, máu chảy thành sông, Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên với Ninh phi đều bị chế ngự.
Thuận Hoà đế nhìn thấy bạt ngàn thi thể bên ngoài, đứng dậy đi ra ngoài nội điện, nói với Dương Khiếu: “Đưa Thái tử phi và tiểu Hoàng tôn về Đông cung trước đi.”
Xu Xu ôm Phó Hạo đứng dậy, nàng không thể giúp gì ở đây cả.
Dương Khiếu tuân lệnh, đưa thái tử phi và tiểu hoàng tôn trở về Đông Cung, khi đi ngang qua Phó Lệ Nguyên, chính là Nhị hoàng tử cả người đầy máu đột nhiên gọi Xu Xu lại, Xu Xu ôm Phó Hạo quay đầu nhìn hắn.
Phó Lệ Nguyên nhìn Xu Xu, trong mắt đã mất đi quá nửa ánh sáng, hắn ta hỏi, “Có phải nàng rất hận ta không?”
Hắn ta luôn mong rằng một ngày nào đó sẽ có thể chiếm được nàng, thậm chí vì nàng mà không muốn tổn thương Phó Hạo, nhưng mà tạm thời ủy khuất nàng một chút, chờ khi hắn ngồi yên trên vương vị sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Ánh mắt của Xu Xu vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Ta chưa bao giờ hận người, với ta mà nói thì ngươi chính là Phó Lệ Nguyên.”
Đối với nàng mà nói, Phó Lệ Nguyên là hoàng đệ của thái tử, mà nhiều hơn thì ngay cả người xa lạ cũng không bằng, trước khi nói hận, chi bằng nói thấy hắn rất đáng thương.
Ý tứ trong lời này, Phó Lệ Nguyên đã hiểu, hắn cười khổ một tiếng.
Ninh phi bên cạnh đường như đã phát điên, bà ta ra sức giãy dụa, căm hận nhìn Xu Xu bằng khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng điên cuồng, hận không thể nhào lên cắn chết Xu Xu, “Con tiện phụ này, nếu không phải tại ngươi thì sao con ta thất bại được chứ!” Nàng ta quay sang mắng Phó Lệ Nguyên, “Bản cung đã sớm bảo con phái người giải quyết ả đi, nếu không tại ả thì chúng ta sẽ không thất bại thế này, con …”
Còn không chờ bà ta mắng xong, Thuận Hoà đế sắc mặt xanh mét nói: “Bịt miệng lại cho ta!” Sao có thể để nàng ta sỉ nhục Xu Xu như vậy được chứ.
Lập tức có cẩm y vệ tiến lên bịt miệng Ninh phi.
Dương Khiếu tiếp tục đưa Xu Xu rời đi, trước khi Xu Xu rời khỏi đại điện còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của cẩm y vệ bịt miệng Trữ phi kia, hình như là bị bà ta cắn vào tay, sau đó là thanh âm cầu xin đau khổ của Ninh phi, “Hoàng thượng, thiếp, nô tì cũng không định mưu hại ngài, ngài đối xử với hoàng nhi bất công nên nô tì mới nhất thời hồ đồ, hoàng thượng…”
Xu Xu không muốn nghe tiếp nữa, ôm Phó Hạo bước xuống bậc thang.
Bên ngoài cũng là máu chảy thành sông, thi cốt chất chồng, Xu Xu đi thẳng qua đó, lòng bàn chân cũng dính dớp vết màu gần như đã chuyển đen.
Nhanh chóng trở lại Đông cung, cung nữ nhìn thấy Xu Xu an toàn trở về đều thở phào nhẹ nhõm.
Xu Xu trở lại Đông cung, sai người chuẩn bị nước ấm rồi cẩn thẩn rửa mặt chải đầu, tẩy sạch mùi máu trên người, tắm rửa sạch sẽ cho Phó Hạo, cuối cùng dùng bữa tối qua loa rồi sớm lên giường đi ngủ.
Ngày tiếp theo, Xu Xu ra lệnh cho cung tì trong Đông cung đừng có đi hỏi thăm xung quanh, chủ yếu ở lại Đông cung chiếu cố nàng và Phó Hạo thật tốt là được.
Kỳ thật nàng mới sinh con không được bao lâu, những chuyện khác cũng không muốn quản nhiều.
Đảo mắt đã là mấy ngày sau, mặc dù Xu Xu không cho cung tì hỏi thăm tình cung biến ngày ấy, nhưng mà nàng vẫn biết được kết quả đằng sau.
Là Triệu quý phi đến đây nói cho nàng.
Giữa đợt cung biến này còn có bàn tay của thái hậu nhúng vào, nên thái hậu và Ninh phi bị tách ra nhốt trong lãnh cung, Nhị hoàng tử cũng bị tạm giam, có lẽ bọn họ sẽ không bị tử hình hay chém đầu, nhưng những triều thần và tướng quân tham dự việc này đều bị tịch thu tài sản, chém đầu đều đã chém, sung quân cũng đã xong.
Xu Xu không nói thêm cái gì, nàng còn nhớ mong Thái tử điện hạ ở Biên thành.
Hắn vẫn còn cổ trùng trong người, đã gần bảy tháng rồi, nhớ tới ảnh hưởng của loại cổ kia đối với người, trái tim Xu Xu như bị bóp nghẹt.
Triệu quý phi cũng không biết chuyện thái tử trúng cổ trùng, cứ nghĩ là Xu Xu quá lo lắng cho thái Tử bèn an ủi nàng: “Xu Xu đừng quá lo lắng, hai ngày trước biên thành truyền đến chiến báo, điện hạ đại thắng rồi, nhưng mà lại để Phùng Bắc vương kia trốn thoát.”
Nói Đến Phùng Bắc vương, Triệu quý phi thở dài, “Phụ vương con tra hỏi Nhị hoàng tử, đúng là Nhị hoàng tử cấu kết với Phùng Bắc Vương, loại độc kia cũng là Phùng Bắc vương đưa cho hắn.”
Thật ra Xu Xu đoán được một chút.
Đợi Đến khi Triệu quý phi rời đi, Xu Xu ôm Phó Hạo đi dạo trong đình viện một lát.
Sau khi dùng xong bữa tối, nàng bảo Trân Châu đem Mập Mạp ra, Mập Mạp chính là con cổ trùng màu trắng mà Phù Hoa đưa cho Xu Xu, mới qua mấy tháng mà con trùng kia đã béo thêm một vòng lớn, hình như cơ thể đã dài gấp đôi so với mấy tháng trước.