Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 158
Chương 158
Phó Lệ Nguyên cũng không nói nhiều, xoay người đi vào tẩm cung, Xu Xu với Triệu quý phi liếc nhau, nàng giao lại Phó Hạo cho Triệu quý phi, theo Phó Lệ Nguyên đi vào cung Thuận Hòa đế.
Trong tẩm cung, đế vương đang nằm trên giường, sắc mặt ngài ấy xám trắng, hôn mê bất tỉnh, Xu Xu nhìn thấy vậy, tiến lên bắt mạch cho Thuận Hòa đế, lại xốc mí mắt hoàng thượng lên, lật xem bựa lưỡi, cuối cùng lấy một giọt máu của Thuận Hòa đế, cẩn thận kiểm tra qua, sau một lúc lâu nàng mới đứng dậy, Phó Lệ Nguyên hỏi: “Thái tử phi, thân thể phụ hoàng sao rồi?”
Xu Xu rũ mắt nói: “Triệu chứng diễn biến nặng nên dẫn đến lục phủ ngũ tạng của hoàng thượng bị suy bại, nhìn không giống bị trúng độc, nhưng long thể hoàng thượng vẫn luôn an khang, không có khả năng vô duyên vô cớ bị tổn thương đến nội tạng, ta nghĩ nên xem xét lại những thứ gần đây hoàng thượng đã ăn.”
Phó Lệ Nguyên chậm rãi rũ mắt xuống, hắn ta nhớ người nọ từng nói, nếu đã hạ độc xuống, thì thần tiên cũng không cứu được, hơn nữa sau khi hạ độc, chỉ có thể nhìn ra lục phủ ngũ tạng suy bại, không thể tra ra dấu hiệu trúng độc, hắn chậm rãi nói: “Được, để ta kêu người đi lấy.”
Phó Lệ Nguyên phái người mang tới danh sách món ăn mấy ngày nay của Thuận Hòa đế giao cho Xu Xu, hỏi: “Nếu lục phủ ngũ tạng của phụ hoàng tiếp tục suy bại thì sẽ như thế nào?”
Xu Xu nhìn hắn ta, đáy lòng nàng trào phúng, nàng không thay đổi sắc mặt nói: “Nếu không thể tìm ra nguyên nhân triệu chứng, chưa được ba ngày, hoàng thượng sẽ…”
Lời này không cần nói tiếp, người kia cũng đã hiểu.
“Vậy làm phiền thái tử phi.” Phó Lệ Nguyên dứt lời, ra khỏi đại điện.
Tẩm cung chỉ còn lại Xu Xu, Thuận Hòa đế nằm trên long sàng, còn có mấy thái y cũng không dám thở mạnh, Xu Xu cùng Vi viện sử Thái Y viện nhìn nhau, đều chậm rãi rũ mắt xuống. Tất cả đều chậm rãi lắc đầu nhìn nhau.
Xu Xu ở lại tẩm cung với vài vị thái y đọc danh sách các món ăn gần đây của hoàng thượng.
Phó Lệ Nguyên đi vào đại điện, thấy Triệu quý phi ôm tiểu hoàng tôn, mặt hắn ta cũng không thay đổi, cũng không làm khó dễ Triệu quý phi chỉ phân phó, “Tuyên triều thần tiến cung.”
Triệu quý phi lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử, ý của ngươi là gì, hiện giờ điều nên làm là phải kêu người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành mời thái tử về cung.”
“Phụ hoàng hiện giờ hôn mê bất tỉnh,thời điểm này triều thần chẳng lẽ không nên tiến cung?” Phó Lệ Nguyên lạnh mặt nhìn về phía Triệu quý phi, “Chiến sự biên thành đúng thời điểm căng thẳng, lúc này mời thái tử về cung, Triệu quý phi cũng biết hậu quả sẽ như thế nào?”
Triệu quý phi ôm chặt Phó Hạo, không nói nữa, bà ấy tất nhiên hiểu lúc này triệu hồi thái tử đối với chiến sự biên thành sẽ bất lợi.
Huống chi, mục đích và dã tâm của Nhị hoàng tử giờ phút này quả thực là lòng Tư Mã Chiêu* người qua đường đều biết, vậy mà giờ phút này nàng ấy lại không làm gì được.
() Tư Mã Chiêu, biểu tự Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc. Được biết đến là một người có dã tâm.*
Thấy Triệu quý phi không nhiều lời nữa, Phó Lệ Nguyên phân phó xuống, lập tức có thị vệ rời hoàng cung đến trước nhà các văn võ bá quan thông báo.
Hôm nay nhất định là một ngày không an tĩnh, một canh giờ sau các văn võ bá quan đều chạy đến trong hoàng cung, nghe nói bệnh tình hoàng đế. Tất cả đều hoảng sợ cúi đầu đi vào đại điện, văn võ bá quan biết được bệnh tình hoàng đế vô cùng nguy kịch, vẫn chưa tỉnh lại, Lệnh thượng thư Thường Trí Lam nói: “Hiện giờ mấu chốt chính là thân thể hoàng thượng, nhưng trên triều đình không thể một ngày không có chủ, rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, thái tử điện hạ bây giờ lại ở xa biên thành, lúc này chiến sự ở biên thành vô cùng khẩn cấp, hoàng thượng bệnh nặng là chuyện lớn, việc này phải cho người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành báo cho thái tử.”
Thái phó Túc Thao lại nói: “Hoàng thượng bệnh nặng, tất nhiên phải thông báo cho thái tử điện hạ, hoàng thượng cũng từng để lại chiếu thư, không bằng xem chiếu thư rồi quyết định.”
Lời này vừa nói ra, trăm vị triều thần trong đại điện đều kinh ngạc cực kỳ, Lệnh thượng thư Thường Trí Lam nhíu mày nói: “Hoàng thượng đã lập thái tử điện hạ, nếu hoàng thượng có việc tất nhiên cũng nên triệu hồi thái tử điện hạ, huống chi chiến sự biên thành đã giảm bớt, bây giờ thái tử điện hạ về kinh cũng không phải không thể.”
Thái phó Túc Thao nói: “Hoàng thượng từng lập chiếu thư, tình huống trước mắt đặc biệt, Thường đại nhân vì sao không chịu xem qua chiếu thư trước? Sau đó phái người đến biên thành tìm thái tử điện hạ.”
Lập tức có triều thần phụ họa nói: “Như vậy cũng sẽ không xung đột, không bằng xem qua chiếu thư trước?”
Thượng thư lệnh Thường Trí Lam sắc mặt căng chặt, liếc Túc Thao một cái, “Tại sao thần không biết hoàng thượng đã từng lập chiếu thư?”
Có phân nửa triều thần tỏ vẻ không biết hoàng thượng đã từng lập chiếu thư.
Trên đại điện nháy mắt ồn ào lên, Phó Lệ Nguyên nhíu mày nói: “Làm càn, phụ hoàng hiện giờ còn ở bên trong điện dưỡng bệnh, các ngươi ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì, đã có chiếu thư, tất nhiên cũng là bút tích của phụ hoàng, mang tới xem qua thì biết.”
Triệu quý phi ôm tiểu hoàng tôn âm thầm cười lạnh một tiếng.
Xu Xu cùng vài vị thái y trong điện trầm mặc.
Trên Đại điện, sự tình kết cục đã định, lập tức có triều thần theo Nhị hoàng tử đến trước ngự thư phòng, mang tới một phần chiếu thư.
Trở lại phía trên đại điện, Phó Lệ Nguyên nhàn nhạt nói: “Chư vị ở đây, chỉ có Thái Phó với Lệnh đại nhân là tín nhiệm của phụ hoàng, vậy chiếu thư này hai vị đại nhân cùng nhau tuyên đọc đi.”
Mở ra tấm vải lụa màu vàng, mặt trên đúng là chữ viết của Thuận Hòa đế, thái phó với Lệnh thượng thư đều là lão quan trên triều đình, đi theo Thuận Hòa đế đã được hai mươi năm, tất nhiên quen thuộc với chữ viết của hoàng thượng.
Nhìn thấy chữ viết, sắc mặt Lệnh thượng thư khó coi, Thái Phó hơi hơi nhướng mày, lúc này mới nói ra nội dung trên chiếu thư, là chiếu thư thoái vị, sau đó truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên.
Chiếu thư được đọc xong, không ít triều thần trên đại điện đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, lập tức có mười vị đại thần quỳ xuống chúc mừng nói: “Chúc mừng Nhị hoàng tử đăng cơ làm tân đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Một quỳ này, đứt quãng lại có mười vị đại thần chần chờ quỳ xuống, chúc mừng ra tiếng.
Lệnh thượng thư Thường Trí Lam với hơn mười vị đại thần sắc mặt khó coi, Thường Trí Lam âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đã lập thái tử điện hạ, sao lại tùy ý lập chiếu thư như vậy! Các ngươi rốt cuộc có ý gì.”
“Lệnh thượng thư hẳn là biết được chữ của tiên đế.” Túc Thái Phó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thường Trí Lam, “Chữ viết này đúng là của tiên đế, vì sao lập thái tử điện hạ rồi lại thoái vị cho Nhị hoàng tử, trong chiếu thư này cũng viết rất rành mạch, thái tử điện hạ tuy chiến công hiển hách, nhưng lại quá mức tàn bạo, không thể trị quốc, tiên đế suy nghĩ rất lâu, nên mới lập chiếu thư.”
Triệu quý phi quát lớn nói: “Nói bậy nói bạ! Hoàng thượng lúc lập thái tử xem như đã chiêu cáo thiên hạ, tại sao lại lập lại chiếu thư, bổn cung thấy Nhị hoàng tử chính là lòng lang dạ thú!”
Thái thống lĩnh rút đao, âm thanh lạnh lùng nói: “Triệu quý phi ăn nói cẩn thận, Nhị hoàng tử được tiên hoàng lập làm tân đế, ngươi không được bôi nhọ!”
Trên đại điện lập tức chia làm hai phe, có Lệnh thượng thư Thường Trí Lam cầm đầu hơn hai mươi vị đại thần cũng không chịu thần phục, Thường Trí Lam nhìn Túc Thái Phó nói: “Phong chiếu thư này đúng là chữ viết của hoàng thượng, nhưng lão thần nhớ Túc Thái phó rất giỏi bắt chước chữ viết người khác, lúc trước còn từng được hoàng thượng khen ngợi…”
Túc Thái phó thay đổi sắc mặt, “Lệnh thượng thư nói quá mức rồi.”
Mắt thấy triều thần lại muốn ầm ĩ lên, Phó Lệ Nguyên nói: “Đủ rồi, trên chiếu thư còn có con dấu của phụ hoàng, lệnh thượng thư hẳn là nhận biết.”
Lệnh thượng thư trầm mặc, chữ viết rất có khả năng bị bắt chước, nhưng con dấu chỉ có một, nơi đặt con dấu cũng chỉ có Thuận Hòa đế mới biết, tuy nhiên bản thân cứ thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, hoàng thượng đột nhiên té xỉu, thậm chí thái y với thái tử phi đều chuẩn đoán không ra bệnh, sau đó đột nhiên tuôn ra chiếu thư lập Nhị hoàng tử làm tân đế.
Lão thần bọn họ đều rất rõ ràng con người Thuận Hòa đế, đã lập thái tử , thì không có khả năng lập Nhị hoàng tử làm tân đế.
Này hiển nhiên chính là mưu kế của Nhị hoàng tử, nhưng trước mắt hoặc là thần phục, hoặc là bị Nhị hoàng tử diệt trừ.
Dần dần, có vài đại thần quỳ xuống theo, chúc mừng tân đế.
Lệnh thượng thư Thường Trí Lam cầm đầu hơn hai mươi vị đại thần không chịu quỳ xuống, chỉ nói: “Việc này trọng đại, lão thần sẽ phái người ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành báo cho thái tử điện hạ.”
Túc Thái phó nói: “Tất nhiên, chẳng qua bây giờ Thường đại nhân có phải nên quỳ lạy tân đế trước, sau đó cử hành đăng cơ đại điển hay không?”
Lệnh thượng thư lạnh lùng nói: “Phong chiếu thư này còn nhiều nghi vấn, thứ lỗi lão thần bất trung, lập tân đế là đại sự, việc này không bằng không cứ trì hoãn, tìm thần y dân gian tới cho hoàng thượng trước, đợi hoàng thượng tỉnh lại rồi nói.”
Thấy người này khó có thể thuần phục, sắc mặt Phó Lệ Nguyên hơi trầm xuống, hắn ta biết rõ phong chiếu thư này như thế nào, cũng biết rõ nếu không có Lệnh thượng thư chỉ có Thái phó thuần phục, lễ đăng cơ đại điển này cũng sẽ không dễ thực hiện, trong kinh thành rốt cuộc còn có rất nhiều triều thần ủng hộ Phó Liễm Chi…
Phó Lệ Nguyên rất rõ ràng chuyện này kéo dài càng lâu, càng dễ dàng biến động.
Giờ phút này không bằng cứ mạnh mẽ trấn áp.
Hắn ta liếc mắt một cái ra hiệu cho Thái thống lĩnh, Thái thống lĩnh duỗi tay, trường kiếm đè ở trên cổ Thường Trí Lam, cười lạnh một tiếng nói: “Trên chiếu thư viết rõ ràng, hiện giờ Nhị hoàng tử đã là tân đế, Thường đại nhân, ngài không tuân thánh lệnh! Ngài nên biết kết cục như thế nào!”
Thân kiếm lộ ra hàn khí thật sâu, Thường Trí Lam không sợ, kiên trì không chịu cúi đầu với Nhị hoàng tử.
Đã có Lệnh thượng thư đi đầu, cũng có vài triều thần khe khẽ bàn tán, bắt đầu có triều thần ủng hộ Lệnh thượng thư, cho thấy trước trước mắt tìm đại phu cho Thuận Hòa đế quan trọng hơn.
Các nhóm triều thần muốn nháo lên, Thái thống lĩnh vung tay lên, thị vệ đại điện tiến lên ngăn chặn Thường Trí Lam, Thường Trí Lam bị áp đầu không có cách nào ngẩng lên, tranh chấp càng sâu.
Phó Lệ Nguyên nói: “Người đâu, áp Lệnh thượng thư xuống đi.”
“Dừng tay, ngươi muốn áp ai xuống?” Một thanh âm uy nghiêm đột nhiên từ ngoài cung truyền vào.
Mọi người quay đầu nhìn qua, không khỏi trừng lớn hai mắt, trên đại điện đủ loại quan lại kinh hô, “Bệ hạ!”
Đúng là Thuận Hòa đế.
Sắc mặt ông khô vàng như cũ, được thái tử phi với Vi viện sử nâng đỡ đứng trước cửa tẩm cung, Thuận Hòa đế sắc mặt tuy không tốt, nhưng vẫn uy nghiêm như cũ, ông vừa xuất hiện, mọi người đều hoang mang rối loạn đứng thẳng lên. Nhị hoàng tử, Ninh phi, cùng với Thái phó Túc Thao cầm đầu mười vị đại thần, còn có Thái thống lĩnh, thị vệ đại điện, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Biểu tình Phó Lệ Nguyên hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch vội quỳ xuống lắp bắp: “Phụ hoàng…”. Đây là thế nào? Người nọ rõ ràng nói với hắn ta, cái này dùng sau hai tháng là không có khả năng lại tỉnh lại, chẳng lẽ là —— ánh mắt hắn ta nhìn về phía Xu Xu bên cạnh người Thuận Hòa đế.
Xu Xu rũ mắt.
Một tháng rưỡi trước, lúc Phó Hạo còn chưa sinh ra nàng đã phát hiện Thuận Hòa đế trúng độc, ngày ấy khi dùng bữa với Nhị hoàng tử Tam hoàng tử và Triệu quý phi, Xu Xu phát hiện sắc mặt Thuận Hòa đế có gì đó không đúng lắm. Chờ dùng cơm xong, nàng lấy lí do có việc muốn ở lại, đại điện chỉ còn lại nàng với Thuận Hòa đế, nàng giúp Thuận Hòa đế bắt mạch, tra ra Thuận Hòa đế trúng độc, may mà lúc đầu Thuận Hòa đế cũng không đáng lo ngại, độc là dùng hỗn hợp một loại hương liệu với long tiên hương Thuận Hòa đế thường dùng, thứ này dùng riêng sẽ không sao, nhưng lại tương khắc với trà thiên ngọc, nếu ngửi hương sinh thảo sau khi uống xong trà thiên ngọc thì sẽ sinh ra một loại độc tố trong cơ thể, hai tháng sau, người trúng độc sẽ lâm vào hôn mê, thân thể cũng chậm rãi bại hoại, cơ bản là không có khả năng tỉnh lại.
Thuận Hòa đế tin nàng, sau hơn một tháng, Thuận Hòa đế muốn tìm ra ai hạ độc, cũng muốn xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
Vì thế một tháng rưỡi sau, Thuận Hòa đế tương kế tựu kế dựa theo kế hoạch ban đầu giả bộ hôn mê.
Thực tế, trong lòng Thuận Hòa đế cũng biết rõ là ai hạ độc, chỉ không thể tin được, tới bây giờ, Thuận Hòa đế mới hoàn toàn thấy rõ, đứa con trai này của ông, vì ngôi vị hoàng đế mà thật sự muốn hạ độc ông.