Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 155
Chương 155
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Phó Liễm Chi về thẳng Đông cung, buổi sáng lúc hắn đi, Xu Xu vẫn còn ngủ, bụng nàng đã rất lớn, chỉ có thể nằm nghiêng, lúc đó hắn mặc quần áo xong, liền đứng trên giường, ánh mắt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống Xu Xu, không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn đã trúng cổ hơn ba tháng, đau đớn nơi lồng ngực dần dần tăng lên, với hắn mà nói, cũng không có khác biệt gì quá lớn, cho đến bây giờ hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Hắn rời khỏi tẩm cung, Xu Xu còn đang ngủ.
Sau khi điện hạ từ triều đình về, Xu Xu mới phát hiện ra một tia khác thường của hắn.
Điện hạ đi vào triều không bao lâu, Xu Xu cũng đã tỉnh lại, rửa mặt mặc quần áo xong mới đi ăn sáng.
Hiện tại thời tiết khá lạnh, bụng nàng cũng đã lớn, nếu như không có cung yến thì lúc ở Đông cung nàng cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác thêu dài với họa tiết mềm mại, mặc lên người cũng có vẻ thoải mái.
Dùng bữa sáng xong, Xu Xu tìm một quyển sách thuốc dựa vào giường đọc, nghe Trân Châu nói thái tử điện hạ trở về.
Nàng vội vàng đặt sách xuống, kéo lê giày thêu đi ra ngoài đón.
Xu Xu vừa ra khỏi buồng trong, điện hạ cũng vừa vào đến đại điện, cung tỳ và thái giám hai bên đều cúi đầu đứng hai bên, trong đại điện im lặng như tờ.
Mặt thái tử điện hạ không chút thay đổi bước vào đại điện, đi về phía buồng trong, nhìn thấy Xu Xu đứng ở cửa, nét mặt hắn mới dịu đi một chút, nhưng vẫn rất lạnh lùng.
Không biết vì sao, trong lòng Xu Xu bỗng hồi hộp một phen.
Phó Liễm Chi đi đến cửa, nắm tay Xu Xu, đầu mày lạnh lùng, hỏi: “Sao tay nàng lại lạnh như vậy?”
Giọng nói hắn cực lạnh, toàn bộ cung tỳ và thái giám trong đại điện đều quỳ hết xuống.
Xu Xu thấy thế, vội vàng kéo hắn vào buồng trong, nhỏ giọng nói với hắn: “Phu quân đừng trách bọn hắn, vừa rồi là thiếp thấy nóng nực khó chịu quá nên liền mở cửa sổ ra.” Nàng nắm lấy bàn tay điện hạ dán lên trên mặt mình, hai má vẫn ấm áp, lông mày Phó Liễm Chi mới giãn ra, đi qua đóng song cửa sổ lại, nói: “Gió đầu thu rất lớn, nàng đừng để bị cảm lạnh đấy.”
“Được, đều nghe theo điện hạ.” Xu Xu nói xong, nàng bị điện hạ kéo ngồi lên giường nhỏ, hắn ôm Xu Xu vào lòng, lòng bàn tay hắn vuốt vẻ cái bụng đã nổi lên cao cao của nàng, hỏi: “Nó có ngoan không?”
Xu Xu tựa vào lòng điện hạ gật đầu, nói: “Bảo Bảo rất ngoan, cũng không làm ầm ĩ.” Nàng mang thai thực sự rất nhẹ nhàng, lúc đầu không có phản ứng nôn nghén, đến giai đoạn cuối cơ thể cũng không bị phù nề gì cả.
Xu Xu nghĩ đến gì đó, hơi nhổm ra khỏi người điện hạ, cách vạt áo của hắn nhìn, đường vân màu đỏ kia đã xuất hiện năm nhánh, màu đỏ sậm, cổ trùng ở ngực vẫn không động đậy gì, ngón tay Xu Xu khẽ vuốt ve theo đường vân, nàng nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, có phải rất đau không?”
“Không sao.” Phó Liễm Chi rũ mắt, che giấu cảm xúc, chậm rãi cầm ngón tay nhỏ mảnh khảnh của Xu Xu đang khẽ vuốt đường vân đỏ sậm trên người hắn, đặt lên môi khẽ hôn.
Xu Xu lẳng lặng rúc vào lòng điện hạ, nghe tiếng tim đập liên hồi trong ngực hắn, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi của hắn ở đại điện, trong lòng luôn có chút bất an, ban đầu đúng là điện hạ không nói gì nhiều lắm, nhưng còn ôn hòa với đám nha hoàn bên cạnh nàng, nhưng hôm nay lại gần như không chút cảm xúc thậm chí còn lạnh giọng chất vấn, điện hạ như vậy Xu Xu vẫn chưa từng thấy qua.
Có phải điện hạ sẽ dần trở nên mất đi lý trí như lời Đoan nãi nãi nói hay không?
“Nàng suy nghĩ gì vậy?” Phó Liễm Chi đột nhiên hỏi.
Xu Xu lắc đầu, hơi nghiêng người ôm lấy eo hắn, nói khẽ: “Thiếp nhất định sẽ giúp phu quân giải được cổ trùng.”
Phó Liễm Chi nắm lấy ngón tay Xu Xu ngắm nghía, rũ mắt, cũng không nói gì thêm.
………
Ngày hôm sau, Xu Xu liền phát hiện, nếu điện hạ không ở Đông cung thì không khí ở Đông cung rất thanh nhàn, khá tốt, Trân Châu và đám nha hoàn cũng nói chuyện với Xu Xu cho đỡ buồn, nhưng nếu điện hạ về, không khí Đông cung lập tức khác ngay, ngay cả mấy tên tiểu thái giám ban đầu hầu hạ điện hạ cũng câm như hến, tuyệt đối không dám phát ra một chút tiếng động.
Dần dần, Xu Xu cũng phát hiện điện hạ càng ngày càng ít nói, ánh mắt mỗi lần nhìn nàng đều rất nóng bỏng, điện hạ đã trúng cổ bốn tháng nhưng hắn cũng không hề nói cho nàng biết rốt cuộc hắn có đau hay không, nàng hỏi điện hạ, điện hạ cũng chỉ hôn môi nàng, nói với nàng đừng lo lắng, hỏi thêm chút thì điện hạ sẽ lại hôn môi nàng một cách vô cùng hung tợn, cho đến cuối cùng, nàng cũng không hỏi được gì.
Trong Đông cung, đám người hầu lo lắng chồng chất.
Bên phía Chiêu Ninh cung của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên ở cũng không khá hơn.
Tất cả cung tỳ và thái giám trong đại điện đều ở bên ngoài, không dám đi vào, tất nhiên không nghe thấy được tiếng cười lạnh của Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên truyền ra: “Nàng nói một chút xem nàng làm được gì có ích, đều đã hơn hai tháng, mà ngay cả mặt thái tử phi cũng chưa thấy.”
Tất nhiên Tề Tư Nguyệt không dám trả lời, nén giận trong lòng nói: “Điện hạ, sao có thể trách mắng lên thần thiếp được, không phải điện hạ không biết thái tử phi không muốn gặp thần thiếp, vậy thì thần thiếp cũng không có cách nào khác cả.”
Phó Lệ Nguyên phất tay áo ý bảo không cần nhiều lời nữa, sự tức giận trên mặt đều không thể che hết.
Tề Tư Nguyệt đi qua nói: “Điện hạ, dù sao thì thái tử phi cũng không chịu gặp thần thiếp, vậy thì thôi, cứ dựa theo thần thiếp nói, Ngỗi Cao Lan kia là khuê mật của thái tử phi, đã tặng quà cho thái tử phi, tất nhiên là do thái tử phi mở ra, người trúng cổ chắc chắn là thái tử phi, cần gì phải chính thần thiếp qua xem nữa.”
Phó Lệ Nguyên nhớ đến lá thư đã nhận được hai tháng trước, sắc mặt bắt đầu biến hóa.
Nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, nếu như không nắm bắt cơ hội lần này thì hắn ta sẽ không còn cách nào đi lên vị trí kia được.
Người kia nói với hắn ta, một trong hai người thái tử hoặc là thái tử phi trúng cổ trùng phệ tâm, nếu có thể chắc chắn là thái tử bị trúng cổ trùng thì người kia có thể giúp hắn ta đi lên ngôi vị hoàng đế.
Điều này sao có thể không khiến hắn ta động tâm, hắn ta cũng không có gì kém so với Đại hoàng huynh, nhưng từ nhỏ phụ hoàng đã sủng ái Đại hoàng huynh hơn, hắn ta không phải tên ngốc như Tam hoàng đệ, vị trí này, hắn ta nhất định phải tranh.
Chỉ là, rốt cuộc không rõ ai bị trúng cổ, người kia cũng không dám mạo hiểm hành động.
Chỉ cần đợi cho người kia hành động thì hắn cũng có thể…
Việc này tất nhiên hắn ta không thể để Vệ Sở Tuyền đi tìm hiểu được, trong lòng nữ nhân này luôn hướng về thái tử Phi, nếu như nói với nàng ta, chắc chắc nàng ta sẽ nói cho thái tử phi biết.
Không được, hắn ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình hình ở Đông cung, rất nhiều chuyện hắn ta không nói với Tề Tư Nguyệt.
Người kia nói với hắn ta, cổ trùng phệ tâm không thể nào giải được, người trúng cổ này, dần dần sẽ mất đi lý trí, mất hết tính người, cuối cùng mạch máu ở tim đều bị đứt hết, cổ trùng này vô cùng độc ác, nhưng nếu muốn cổ thành, chỉ có người đầu tiên mà cổ trùng nhìn thấy mới bị cắn trúng, cho nên ở Đông cung nhất định đã có người trúng cổ.
Nhưng tin tức đưa ra cho thấy người trúng cổ là thái tử Phi, thậm chí đã giải được cổ.
Đây là chuyện không thể nào.
Nếu như thái tử phi trúng cổ thì thai nhi trong bụng sẽ không thể giữ được, nhưng bụng thái tử phi lại mỗi ngày một to hơn.
Vậy tin tức lúc trước truyền ra ngoài rất có thể là giả.
Hơn nữa, hắn ta còn cài một tiểu thái giám vào Đông cung, mặc dù không phải người gần gũi hầu hạ thái tử và thái tử phi, nhưng cũng có thể nghe ngóng được một chút tình hình, hắn nói gần đây tính tình thái tử điện hạ rất lạnh lùng, toàn bộ Đông cung đều câm như hến, không ai dám phạm sai lầm.
Phó Lệ Nguyên cũng bí mật tìm Đại hoàng huynh, mặt ngoài nhìn không có gì khác thường, thậm chí càng kín không kẽ hở hơn cả trước kia.
Phó Lệ Nguyên cũng không hiểu biết về cổ, nhưng đã định nói lại tình huống của thái tử và thái tử phí cho người kia biết.
Người kia mới có thể nhận định được rốt cuộc là ai trúng cổ.
Chưa đầy mấy ngày, người kia đã trả lời Phó Lệ Nguyên, nói với Phó Lệ Nguyên người trúng cổ chính là thái tử điện hạ, tháng sau sẽ bắt đầu tiến hành kế hoạch của họ, cũng để Phó Lệ Nguyên âm thầm chuẩn bị trước.
Phó Lệ Nguyên xem xong thư trong tay, im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới ném bức thư vào trong lò than, rồi ra ngoài một chuyến.
……
Vào tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi đợt đầu tiên, có lẽ vì mang thai, trong tẩm cung lại bày nhiều những chậu than nóng nên Xu Xu cảm thấy rất khô nóng, Xu Xu không thích nhóm cung tỳ bày nhiều chậu than, nàng chấp nhận mặc dày hơn chút.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, trong tẩm cung chỉ bày một chậu than, nàng khoác áo choàng ngồi trên giường nhỏ dưới song cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài.
Trên thực tế nàng rất không yên lòng, hiện tại rõ ràng điện hạ đã có chút thay đổi khác thường, mặc dù chưa đến mức không nhận ra ai mất hết tính người, nhưng thái độ hắn đối xử với nhóm cung tỳ trong Đông cung thực sự rất lạnh lùng, còn lúc đối mặt với nàng, mặc dù không đến mức lạnh lùng, nhưng cũng ít nói đi rất nhiều.
Xu Xu có chút khó thích ứng, trong lòng càng lo lắng điện hạ sẽ thật sự trở nên không nhận ra ai mất hết tính người.
Xu Xu âm thầm thở dài, nàng đặt cốc trà trong tay xuống, đưa tay sờ soạng cổ trùng béo trắng dưới hộp gấm, lấy vài lá non còn dính nước cam lộ bỏ vào trong hộp gấm, cổ trùng béo trắng động đậy, bắt đầu ăn lá xanh.
Xu Xu ngơ ngẩn nhìn con cổ trùng béo trắng này, lẩm bẩm nói: “Cổ của điện hạ, rốt cuộc phải làm sao mới giải được đây…”
Thân thể mũm mĩm của con cổ trùng béo trắng bỗng cứng lại, nó tạm dừng một chút rồi lại bắt đầu điên cuồng ăn những lá cây đó.
Con cổ trùng béo trắng này ăn hết mấy lá cây, Xu Xu biết đây là dáng vẻ lúc nó ăn chưa no, liền cho nó thêm vài lá, kết quả ăn xong, nó lại tiếp tục muốn ăn nữa, ăn phải nhiều gấp ba lượng lá ăn thường ngày mới dừng lại, rồi nó lại rúc trong hộp gấm không hề nhúc nhích, Xu Xu nhịn không được thì thào nhỏ nhẹ nói: “Sao lại ăn nhiều như vậy chứ, cẩn thận càng ngày càng béo đấy.”
Cổ trùng béo trắng cọ cọ ngón tay Xu Xu, liền không nhúc nhích nữa, bắt đầu nằm ngủ.
Sau đó đến tối, Xu Xu cho nó ăn phát hiện sức ăn của nó vẫn rất lớn, Xu Xu cảm thấy rất kỳ quái, lại còn nói với thái tử điện hạ: “Phu quân, hôm nay nó rất kỳ lạ, sức ăn phải gấp ba lần ngày thường.”
Phó Liễm Chi nhàn nhạt nhìn thoáng qua con cổ trùng béo trắng trong hộp gấm, lạnh lùng nói: “Nàng đang có thai, ít đụng vào nó thôi.”
Cổ trùng béo trắng nghe thấy giọng của Phó Liễm Chi, thân thể béo tròn của nó khẽ run rẩy.
Xu Xu giữ chặt tay điện hạ, nói: “Phu quân, nó có vẻ sợ chàng rồi, chàng đừng làm nó sợ, hơn nữa nó rất sạch sẽ, thiếp cố ý nghiền nhỏ một loại thuốc bột, mỗi ngày đều cho nó lăn một vòng trong thuốc đó nên nó rất sạch sẽ.”
Phó Liễm Chi cũng không nói gì nữa, nhìn Xu Xu cho con cổ trùng béo kia ăn.
Buổi tối lúc đi ngủ, bụng Xu Xu cũng đã hơn tám tháng, đã rất lớn, mặc dù không gặp các vấn đề phù nề ở giai đoạn cuối thai kỳ, nhưng giai đoạn cuối vẫn không quá thoải mái, bụng nặng, đi ngủ cũng không được ngon giấc.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Phó Liễm Chi đều sẽ đích thân giúp nàng xoa bóp chân tay sau bả vai, như vậy nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Thực ra lúc đầu có thai, Trân Châu Linh Lung cũng có giúp Xu Xu đấm bóp chân tay và lưng, nhưng một tháng gần đây, mỗi khi trời tối đều đích thân Phó Liễm Chi giúp Xu Xu đấm bóp.
Đợi đến lúc Phó Liễm Chi đã đấm bóp xong hai chân vai cổ gáy cho Xu Xu, Xu Xu lim dim, mơ mơ màng màng nói: “Phu quân, chúng ta ngủ đi thôi.”
“Uhm.” Phó Liễm Chi nhàn nhạt ừ một tiếng, rũ mắt nhìn Xu Xu đang buồn ngủ, cánh môi mềm mại ướt át, hắn cúi người xuống chậm rãi hôn lên cánh môi trơn bóng của Xu Xu, lại nhẹ nhàng ngậm chặt, động tác cẩn thận mềm nhẹ, theo bản năng Xu Xu cũng mở mắt ra, sau đó dựa sát vào người điện hạ, nóng bỏng đáp lại nụ hôn của điện hạ, một tay Phó Liễm Chi giữ chặt eo Xu Xu, một tay xoa xoa gáy Xu Xu, nụ hôn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi Xu Xu bị hôn đến mức không thở nổi, điện hạ vẫn không định dừng lại.
Cho đến cuối cùng Xu Xu bị hôn đến mức thân thể nóng lên, sắp sửa ngất đi, vô thức nhỏ giọng phát ra tiếng khóc nức nở.
Phó Liễm Chi mới dừng lại, cúi đầu nhìn Xu Xu, hai má nàng ửng hồng, mắt rươm rướm nước, bụng dưới dâng lên một cảm giác khô nóng khiến hắn gần như không đè nén nổi suy nghĩ tăm tối trong lòng.
Nếu như nói ban đầu có tình cảm với Xu Xu, hắn muốn che chở nàng cả đời thì hiện tại hắn lại muốn đem cả người nàng khảm vào tận trong xương thịt.
Vì Xu Xu mang thai nên cuối cùng hắn đè nén hết tất cả mọi suy nghĩ xuống dưới đáy trái tim mình.
Chỉ là nhịn không được hôn Xu Xu rất lâu, lăn qua lộn lại, hết lần này đến lần khác.
Ngày hôm sau, lúc Xu Xu thức dậy, trên người đầy dấu vết bị điện hạ hôn, thức dậy điện hạ cũng không còn ở tẩm cung nữa, Xu Xu sai nha hoàn tiến vào hầu hạ, thì thấy sắc mặt Trân Châu và Linh Lung đều nặng nề, Xu Xu nhịn không được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trân Châu nhìn cung tỳ xung quanh, thấy đều là nha hoàn ban đầu hầu hạ bên người thái tử Phi, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Thái tử phi, vào đầu giờ Dần đêm qua, điện hạ được hoàng thượng gọi vào cung, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.”
Trong lòng Xu Xu cả kinh: “Đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Trân Châu lắc đầu.
Đây là cơ mật, tất nhiên không phải chuyện nha hoàn như các nàng có thể hỏi thăm được, hơn nữa còn đang ở trong cung, các nàng đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Trong lòng Xu Xu lo lắng, nhưng nàng mới vừa mặc quần áo xong, điện hạ đã trở về Đông cung.