Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 154
Chương 154
Sau khi Triệu Quý phi rời đi, Xu Xu dùng cam lộ nấu một bình trà, chờ thái tử trở về, nàng rót một chén nhỏ, bưng qua cho hắn.
Phó Liễm Chi không nói gì, một hơi uống cạn chén trà, sau khi uống xong, hắn vuốt vuốt chén nhỏ trong tay, bình tĩnh liếc mắt nhìn ấm trà một chút, trong mắt có thâm ý, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì nhiều.
Xu Xu tiếp nhận chén trà từ tay thái tử, đặt sang một bên.
Trước khi Đoan nãi nãi và Phù Hoa rời đi, Xu Xu từng nhờ Đoan nãi nãi xem cách điều chế dưỡng sinh hoàn, sau khi Đoan nãi nãi xem xét, có nói cho Xu Xu, lúc trúng phệ tâm trùng, về mặt ẩm thực không cần kiêng kị cái gì, đồng thời, ngày thường cũng có thể bồi bổ thân thể, như vậy có lẽ cũng có thể khiến độc phệ tâm trùng phát tác chậm hơn.
Cho nên dưỡng sinh hoàn lần này là Xu Xu phối riêng cho thái tử điện hạ.
Từ lúc hắn trúng độc phệ tâm trùng đến nay đã được một tháng.
Đoan nãi nãi từng nói, sau khi trúng loại cổ độc này một tháng, độc tính của phệ tâm trùng sẽ bắt đầu phát tác, trên người sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn, đây là nhẹ nhất, chờ đến ba tháng sau, cảm giác đau đớn do phệ tâm trùng mang lại sẽ dần dần khiến người trúng độc không thể chịu đựng được.
Xu Xu hỏi: “Thân thể phu quân như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Phó Liễm Chi kéo Xu Xu vào ngực mình rồi ôm lấy nàng: “Đừng lo lắng, phu quân không hề có chỗ nào không thoải mái, tim cũng không có cảm giác đau đớn, nếu như có, ta nhất định sẽ nói cho Xu Xu biết.”
Lúc này Xu Xu mới thở phào, gần đây nàng vẫn luôn tìm kiếm sách liên quan đến cổ trùng, Thuận Hòa đế cũng cho phép nàng vào thư khố lớn nhất hoàng cung để tìm xem.
Nhưng thư tịch liên quan đến cổ độc quá ít, Thuận Hòa đế cũng bí mật phái người đi thu thập những thư tịch liên quan đến phương diện này.
“Sau khi dùng bữa trưa phu quân còn phải làm gì nữa không?”
Phó Liễm Chi trả lời: “Sau khi cùng nàng dùng bữa, ta còn phải qua ngự thư phòng thương lượng vài chuyện với phụ hoàng.”
Xu Xu nói: “Vậy để ta sai ngự thiện phòng hầm chút canh, chờ buổi tối khi chàng về có thể dùng.”
Phó Liễm Chi bóp bóp khuôn mặt trắng nõn của nàng, khàn khàn nói: “Ngoan, đừng bổ cho phu quân quá nhiều, phu quân chịu không nổi.”
Giọng nói của hắn trầm thấp lại mang theo chút ám chỉ mơ hồ, khiến Xu Xu nghe được liền đỏ hai tai, chỉ có thể đáp: “Vậy ta lại dặn phòng bếp nấu chút canh ngọt, buổi tối cũng mang qua cho phụ hoàng dùng.”
“Được.”
Buổi trưa, hai người cùng nhau dùng bữa, sau đó thái tử đi qua thư phòng của Thuận Hòa đế.
Xu Xu định qua dược phòng, Trân Châu lại bước vào nói: “Thái tử phi, Nhị hoàng tử phi tới cầu kiến.”
Tề Tư Nguyệt cầu kiến? Xu Xu nhớ tới những chuyện mà nàng ta đã làm, người này và nàng vốn không hợp nhau, dựa theo tính tình của nàng ta, hoàn toàn không khả năng chủ động đến tìm nàng, nhất định có dụng ý gì đó.
Xu Xu đương nhiên không đồng ý gặp: “Nói cho Nhị hoàng tử phi, ta mệt mỏi muốn ngủ, hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Trâu Châu đáp: “Vậy nô tỳ liền đi trả lời.”
Rất nhanh sau đó, Trân Châu lại trở về: “Thái tử phi, Nhị hoàng tử phi đã về rồi, còn nói chỉ là tới tìm ngài trò chuyện giải buồn.”
Tất nhiên Xu Xu không tin, nàng nói với Trân Châu: “Nếu như nàng ta lại đến, ngươi liền nói ta đang mang thai, thân thể nặng nhọc, dễ dàng mệt mỏi, không muốn tiếp khách đuổi nàng ta đi, ta không muốn gặp nàng ta.”
Trân Châu đáp ứng.
Sau đó mấy này, Tề Tư Nguyệt lại tới tìm Xu Xu.
Chỉ là ngay cả cái bóng của Xu Xu nàng ta cũng không được thấy.
Ngoài ra, phệ tâm trùng trong người thái tử điện hạ bắt đầu phát tác, trái tim bắt đầu cảm thấy đau nhói.
Chuyện này là do Xu Xu tự phát hiện ra, sáng sớm lúc nàng cùng điện hạ thức dậy, phát hiện cơ thể điện hạ hơi cứng lại, sau đó lại giống như không có gì xảy ra, tiếp tục mặc quần áo.
Nàng và điện hạ bên nhau đã hơn hai năm, tất nhiên phát hiện ra hắn khác thường, áo ngoài cũng không khoác, trực tiếp bước xuống giường bước đến cạnh điện hạ, lo lắng hỏi: “Có phải tim bắt đầu cảm thấy đau đớn rồi đúng không?”
Phó Liễm Chi đã mặc triều phục chỉnh tề, thấy Xu Xu vác bụng bầu bước tới, liền đỡ eo nàng bước qua mép giường ngồi xuống: “Cẩn thận đừng ngã, phu quân không sao, vừa rồi quả thật có chút khác thường, nhưng cũng không phải rất đau.”
Xu Xu hỏi: “Thật sự là bắt đầu đau nhức?”
Phó Liễm Chi biết nàng lo lắng thân thể hắn, cũng không định gạt, đều nói cho nàng.
“Không tính là đau, cảm giác chỉ như bị kim châm mà thôi.” Đối với hắn mà nói, bị kim châm quả thật không đau, nhưng đây mới chỉ là giai đoạn thứ nhất của quá trình cổ độc phát tác, nên mới ngừng lại.
Vừa nghe hắn nó như vậy, Xu Xu liền đỏ mắt.
Cam lộ cũng không thể ngăn cản cổ trùng phát tác, rốt cuộc là tại sao chứ?
Nói cách khác, lại qua hai tháng nữa, đến giai đoạn thứ hai của quá trình cổ độc phát tác, loại cảm giác đau đớn mà gần như tất cả người thường đều không chịu được sẽ xuất hiện trên người điện hạ.
Đến lúc đó thì phải làm sao mới được?
Phó Liễm Chi duỗi tay lau đi giọt nước mắt nới khóe mắt nàng, dịu giọng dỗ dành nàng: “Xu Xu đừng sợ.”
Đối với hắn mà nói, chút đau đớn đó chẳng đáng gì, hơn nữa khống chế tình cảm cảm xúc chủ yếu là bản thân hắn, chứ không phải một con sâu ở trong cơ thể hắn.
Hắn không sợ đau đớn, cũng càng sẽ không thay đổi đến mức mất đi lý trí, lục thân bất nhận, làm Xu Xu chịu tổn thương.
Đây đều là những lời nói vô căn cứ.
Chí có bản thân hắn mới rõ ràng, đối với hắn, Xu Xu có ý nghĩa như thế nào, làm sao hắn có thể tổn thương nàng được cơ chứ.
Chờ Phó Liễm Chi thượng triều sớm, Xu Xu nhớ kỹ thời gian hắn phát bệnh, đương nhiên là chỉ nhớ kỹ trong đầu, không viết ra giấy, nàng sợ bị người khác thấy.
Chuyện điện hạ bị trúng cổ, tạm thời trước mắt còn chưa thể bị truyền ra bên ngoài.
Điện hạ sai người đi thăm dò, Lạc phu nhân còn chưa hồi phủ, người của Lạc phủ đã bắt đầu sốt ruột.
Bởi vì hơn một tháng trước, Ngỗi Cao Lan vào cung tặng lễ cho thái tử phi, đến nay vẫn chưa trở về, cho nên hạ nhân Lạc phủ đã bắt đầu tìm kiếm Ngỗi Cao Lan khắp nơi.
Dù sao Ngỗi Cao Lan cũng là vào cung nên mới mất tích, hiện giờ vẫn luôn giam giữ ở Đại Lý Tự, chuyện này tất nhiên không thể cứ thế mà giấu diếm, mà xử lý Ngỗi Cao Lan cũng cần lý do.
Thuận Hòa đế liền để Đại Lý Tự tuyên bố lý do với bên ngoài là, Lạc phu nhân Ngỗi Cao Lan bị bắt giữ vì hành thích thái tử phi, hiện tại đang giam giữ ở Đại Lý Tự thẩm vấn.
Hàm ý trong đó cũng tương đối rõ ràng, coi như báo cho người đứng đằng sau hạ cổ biết, người trúng cổ độc là thái tử phi, mà không phải thái tử điện hạ.
Xu Xu hiểu rõ, nếu như giữa nàng và thái tử thật sự có một người bị trúng cổ độc, vậy người đó nhất định chỉ có thể là nàng, nếu không Thục vương mới được phong thái tử mấy tháng, để mấy lão già trên triều kia biết thái tử trúng cổ, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.
Chuyện này vừa truyền đi, mọi người đều xôn xao bàn tán, hạ nhân Lạc phủ cũng không ngờ chuyện sẽ là như vậy, sau đó cũng không dám tiếp tục đi khắp nơi tìm người nữa.
Ngỗi Cao Lan mưu hại thái tử phi, nàng ta cũng đã nhận tội, hiện tại tạm thời giam giữ trong đại lao, mưu hại thái tử phi là tội lớn, rất có thể nàng ta sẽ bị lưu đày hoặc phán tội chết.
Tin tức thái tử phi trúng cổ độc vừa được truyền ra, đầu tiên chính là Thôi thị phủ Quốc Công, vừa nghe được tin này, bà thiếu chút nữa ngất xỉu.
Ngay ngày hôm sau liền đưa thiếp mời tiến cung, Thôi thị và Thịnh thị cùng nhau tiến cung thăm Xu Xu.
Hai người nhìn thấy Xu Xu, lại thấy sắc mặt nàng hồng hào, da thịt trắng nõn, không có gì khác thường, trong lúc nhất thời trong lòng cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Xu Xu không thể nói chân tướng cho mẫu thân và tổ mẫu biết, chỉ nói Hoàng Thượng và thái tử đã mời vu y Tiêu Thận quốc đến, hiện giờ cổ độc trong cơ thể nàng đã được giải hết.
Thôi thị vẫn không tin, do dự hỏi: “Xu Xu, ngươi đừng gạt mẫu thân, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho mẫu thân, chúng ta đều sẽ giúp ngươi.”
Xu Xu thở dài, chuyện này phủ Quốc Công thật sự không giúp được nàng cái gì, cổ độc này đến cả Đoan nãi nãi còn không thể giải được, hiện tại chỉ có thể chờ, hơn nữa nàng cũng không thể mẫu thân bọn họ, thực ra người trúng cổ độc là điện hạ.
“Mẫu thân, tổ mẫu, hai người nhìn dáng vẻ của ta xem? Có giống bị trúng cổ độc không?” Xu Xu dịu giọng nói: “Mẫu thân và tổ mẫu cứ yên tâm, ta thật sự không xảy ra chuyện gì, hài tử cũng không sao cả, cổ độc đã được giải.” Nói đến đây, nàng nhịn không được đặt hai tay lên bụng, đứa nhỏ trong bụng hơi hơi động.
Thôi thị buông lỏng, thấy bụng Xu Xu đã lớn như vậy, liền bắt đầu nói đến chuyện liên quan tới thời gian mang thai.
Thịnh thị thấy Xu Xu không có chuyện gì, trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi, các nàng cũng không dám hỏi nhiều chuyện liên quan đến Ngỗi Cao Lan.
Đó là bạn tốt của Xu Xu, nhưng lại hạ cổ độc Xu Xu, các nàng cũng sẽ không tha thứ.
Chờ mẫu thân và tổ mẫu rời đi, thái tử điện hạ cũng hạ triều trở về, nhìn hắn có vẻ lạnh nhạt, không chút biểu tình, về đến phòng vẻ mặt mới có chút hòa hoãn, nói với Xu Xu: “Mẫu thân và tổ mẫu về rồi? Sao không giữ ở lại dùng bữa?”
Xu Xu nói: “Mẫu thân và tổ mẫu nói còn có việc, nên không ở lại cùng ta dùng bữa.”
Xu Xu cũng không nhìn ra được gì từ sắc mặt hắn, nhưng nàng biết trên triều nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, do dự mãi mới hỏi: “Phu quân, có phải có người nói gì đúng không?”
Thái tử phi trúng cổ, bên cạnh thái tử lại chỉ có một mình thái tử phi, chắc chắn sẽ có nhiều triều thần động lòng, muốn nữ nhi của mình trở thành trắc phi bên cạnh thái tử.
Phó Liễm Chi nhìn dáng vẻ lo lắng của Xu Xu, nhướng mày nói: “Đừng lo lắng.”
Trên triều đình, quả thật có người trình sổ con, nói thái tử phi trúng cổ, bên cạnh thái tử không nên chỉ có duy nhất một mình thái tử phi, còn nói thái tử phi trúng cổ độc, cứ coi như cổ độc đã được giải, nhưng vẫn không thể khẳng định độc có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng hay không, hi vọng thái tử có thể nạp trắc phi.
Phó Liễm Chi chỉ lạnh mặt nói một câu: “Các ngươi cứ thử đưa người đến cạnh bản cung thử xem.”
Trên triều đình, những đại thần đang không ngừng nói liền ngậm miệng lại.
Thuận Hòa đế cũng quở mắng hết mấy vị đại thần kia một lượt, nói cho bọn hắn, thái tử phi còn đang mang thai, bọn họ đừng có làm loạn.
Như vậy chuyện này mới tính cho qua, chỉ là mấy này sau đó những đại thần có tâm tư nhất định vẫn sẽ quấn lấy Thuận Hòa đế, thuyết phục Thuận Hòa đế nạp trắc phi cho thái tử.
Về sau quả nhiên cũng làm loạn mấy lần, nhưng thái tử hoàn toàn không có ý định nạp thiếp, có một vị đại thần làm ầm ĩ hung hăng nhất, lại bị phát hiện đích nữ con chính thất nhà hắn cấu kết với thị vệ trong phủ.
Đại thần kia lập tức xì hơi, không dám tiếp tục làm ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng, trước kia hắn còn định để vị đích nữ này làm Trắc phi cho thái tử, nhưng hiện giờ hắn đã không còn mặt mũi này.
Bởi vì chuyện nay, mấy vị đại thần làm ầm ĩ lớn nhất mới coi như dừng lại.
Xu Xu cũng có nghe thấy chuyện này, chờ sau khi thái tử hồi cung dùng bữa tối xong, lúc hai người sắp ngủ rồi nàng mới cố ý hỏi điện hạ: “Phu quân, sao đích nữ nhà Hà đại nhân lại cấu kết với thị vệ trong phủ?”
Nàng thật sự muốn biết liệu có phải điện hạ cố tình làm ra chuyện này hay không.
Phó Liễm Chi đáp: “Nữ nhi kia của Hà đại nhân quả thật là thích một thị vệ trong phủ, có thư từ qua lại với hắn ta.” Cho nên hắn không cần làm gì hết, chỉ là phái người thu thập thư từ qua lại giữa hai người kia mà thôi.
………
Đến ngày thu trung tuần tháng chín, khí trời bắt đầu trở lạnh, điện hạ đã trúng cổ độc ba tháng, bụng Xu Xu cũng càng lúc càng lớn, đã có khoảng bảy tháng, qua hai ba tháng nữa liền sinh.
Thường ngày Xu Xu lo lắng chuyện điện hạ trúng cổ độc, trong lòng có tâm sự, khẩu vị cũng không được tốt cho lắm.
Mỗi lần Phó Liễm Chi hạ triều trở về đều sẽ cùng nàng ăn thêm chút gì đó.