Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 153
Chương 153
Phù Hoa lập tức cùng vị lão nhân khỏe khoắn nhanh nhẹn tiến cung.
Lúc này đã hạ triều, thái tử đang cùng thái tử phi dùng bữa, mấy ngày nay bởi vì chuyện của thái tử, thái tử phi vẫn luôn mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Cho nên Phó Liễm Chi vẫn rất lo lắng Xu Xu, mỗi ngày sau khi hạ triều đều không đi ngự thư phòng mà trực tiếp trở về Đông cung bầu bạn với Xu Xu.
Thái Y và Phục thần y đều nói rồi, hiện tại Xu Xu mang thai, cho nên tính tình sẽ có chút thay đổi, trở nên đa sầu đa cảm, khẩu vị cũng có thể không giống trước kia. Phương diện ăn uống của Xu Xu vẫn còn tốt, chỉ là mấy ngày nay vì chuyện của thái tử, nàng luôn âm thầm khóc.
Nếu là trước đây, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, mặc dù tính tình Xu Xu rất dịu dàng mềm mại, nhưng nàng không phải là một cô nương ưa khóc lóc, cho dù có gặp được chuyện nghiêm trọng đến mức nào, nào cũng có thể lặng lẽ tiếp thu, sau đó tự mình nỗ lực giải quyết, chứ không phải thút thít.
Lúc Phù Hoa và lão thái thái tới Đông cung, Phó Liễm Chi đang khuyên Xu Xu uống thêm chút canh.
Xu Xu cảm thấy ăn không nổi nữa, nghe Trân Châu nói, Phù Hoa dẫn vu y đến, lập tức đứng dậy: “Nhanh, mau mời bọn họ tiến vào.”
Vừa dứt lời, nàng cũng nắm mép váy, vội vàng đi theo ra ngoài, liền thấy Phù Hoa và một vị thái thái sắc mặt hồng hào, tinh thần vô cùng tốt đứng ngoài đại điện. Phù Hoa nhìn thấy nàng cũng không ngừng vẫy vẫy tay.
Thấy vẻ mặt Xu Xu có chút rầu rĩ, Phù Hoa lập tức nói với vị thái thái bên cạnh: “Đoan nãi nãi, ngài mau xem bệnh cho điện hạ đi.”
“Được.” Vẻ mặt lão thái thái hòa nhã, nhìn qua có vẻ cũng là một người gần gũi dễ thân cận.
Xu Xu cùng Phù Hoa đáp: “Đa tạ Đoan nãi nãi.”
Đoan nãi nãi khen: “Ngoan.”
Đến đại điện, Phó Liễm Chi cùng lão thái thái bước ra sau bình phong, Phó Liễm Chi cởi áo, lộ ra những đường vân máu màu đỏ trên người và vết thương trên vai.
Xu Xu và Phù Hoa đứng ở ngoài, Phù Hoa nhỏ giọng nói chuyện với Xu Xu: “Xu Xu, ngươi đừng quá lo lắng, đứa bé trong bụng quan trọng, Đoan nãi nãi là vu y giỏi nhất trong tộc ta, sắc mặt và tinh thần của Đoan nãi nãi đều rất tốt, nhìn qua giống như chỉ mới năm sáu mươi tuổi, nhưng thực ra bà ấy đã hơn trăm tuổi rồi, là người lớn tuổi nhất trong tộc ta, bà rất lợi hại, dù là loại cổ độc nào bà ấy cũng từng gặp.”
“Phù Hoa, đa tạ ngươi.” Xu Xu thở dài: “Ta thật sự rất lo lắng, trước đó sư phụ từng xem qua tình huống của điện hạ, người nói… rất có thể là phệ tâm trùng.”
Nghe thấy ba chữ “phệ tâm trùng”, sắc mặt Phù Hoa lập tức trở nên trắng bệch, mặc dù nàng ấy không tinh thông cổ độc, nhưng thân là công chúa Tiêu Thận, sao nàng ấy có thể không biết phệ tâm trùng chứ.
“Phi phi, đừng nói lung tung, chắc chắn không phải phệ tâm trùng đâu.” Phù Hoa an ủi Xu Xu: “Phệ tâm trùng mấy chục năm mới có một con, đến cả Đoan nãi nãi cũng từng nói cả đời này bà ấy mới chỉ từng gặp qua một con, chắc chắn không phải là phệ tâm trùng.”
Nhưng nói như vậy, Xu Xu ngược lại càng lo lắng hơn. Nếu thật sự là phệ tâm trùng, như vậy chẳng phải ngay cả Đoan nãi nãi cũng không có cách sao?
Ước chừng mất khoảng một khắc, Đoan nãi nãi và thái tử điện hạ mới bước ngoài.
Vẻ mặt Đoan nãi nãi rất trầm trọng, trong lòng Xu Xu càng thêm lo lắng, run giọng hỏi: “Đoan nãi nãi, thật sự là phệ tâm trùng sao?”
Đoan nãi nãi thở dài một tiếng, gật gật đầu: “Quả đúng là phệ tâm trùng.”
Xu Xu trắng mặt, từ từ rũ mắt.
Phó Liễm Chi bước qua, dắt tay Xu Xu ngồi xuống ghế bành.
Phù Hoa công chúa và Đoan lão thái thái cũng ngồi xuống theo, Xu Xu hỏi: “Đoan nãi nãi, phệ tâm trùng thật sự không có thuốc chữa sao? Liệu… Liệu có biện pháp nào hay không?”
Đoan lão thái thái nói: “Thái tử phi đừng quá lo lắng, để ta nói rõ tình hình cho người nghe trước đã. Trong các ghi chép, Phệ tâm trùng quả thật không có thuốc chữa, ngay cả trong những quyển bí thuật của tộc ta cũng không hề có ghi chép về thuốc giải. Lúc còn nhỏ, ta từng gặp một người trúng phệ tâm trùng, từ lúc trúng cổ trùng đến lúc chết chỉ có ba tháng. Trên thực tế, từ khi bị cổ trùng chui vào kinh mạch cho đến lúc nó bị chiếm khắp toàn thân, mất đi lý trí có chừng hai năm thời gian, trong lúc đó vẫn có thể nghĩ cách cứu chữa, người kia là vì không chịu được đau đớn do phệ tâm trùng mang lại cho nên mới tự sát.”
Nhìn thấy sắc mặt Xu Xu càng trở nên trắng bệnh, Đoan nãi nãi tiếp tục nói: “Sau khi trúng phệ tâm trùng khoảng một tháng, sẽ xuất hiện những triệu chứng đau đớn, đến khoảng ba tháng, người thường không thể chịu đựng được loại đau đớn như vậy, sẽ dần dần trở nên vô tình vô ái vô dục, từ từ đánh mất lý trí, chờ đến lúc thật sự vì kinh mạch bạo liệt mà chết thì phải mất hai năm. Cho nên thái tử điện hạ có hai năm thời gian để nghĩ cách chữa trị cổ độc phệ tâm trùng. Thực ra tất cả các các loại cổ đều có cách chữa, cũng giống như các ngươi ở Trung Nguyên, bất kỳ loại độc nào cũng có thể giải, chỉ là giải như thế nào mà thôi. Hiện giờ trước mắt không có ai có cách giải cổ độc phệ tâm trùng, có thể là chỉ cần một vị thuốc, cũng có khả năng cần một loại trùng khác, nhưng phệ tâm trùng khó nuôi, không thể dùng biện pháp nuôi một con phệ tâm trùng khác rồi thử từng cách từng cách một được, hơn nữa phệ tâm trùng sau khi được nuôi thành công, vừa gặp người liền lập tức tấn công, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy không có một ai có thể nghiên cứu ra cách giải cổ độc phệ tâm trùng.”
Xu Xu im lặng, nàng rất muốn hỏi cam lộ có thể giải phệ tâm trùng hay không, nhưng nàng không có cách nào mở miệng.
Đoan nãi nãi tiếp tục nói: “Cách duy nhất không thể dùng để giải phệ tâm trùng chính là cắt thịt lấy trùng ra, nếu làm như vậy sẽ khiến phệ tâm trùng chui sâu vào tim cắn nuốt, cho nên tuyệt đối không thể làm như vậy.”
Xu Xu run run hỏi: “Như vậy ăn uống hàng ngày có cần kiêng kị gì không?”
Đoan nãi nãi đáp: “Không cần.”
“Như vậy nếu muốn giúp điện hạ bồi bổ cơ thể cũng không được đúng không?” Xu Xu không dám nói thẳng ra chuyện cam lộ, cam lộ có thể điều dưỡng thân thể, như vậy cho điện hạ uống cam lộ tinh khiết, không biết liệu có thể chậm rãi dẫn phệ tâm trùng ra khỏi cơ thể điện hạ hay không.
Đoan nãi nãi nói: “Ăn uống hàng ngày không cần kiêng kị cái gì, cho dù bắt mạch cũng không khám ra được gì cả, cho nên chờ ta và Phù Hoa trở về, nhất định sẽ giúp điện hạ thu thập những tư liệu về phệ tâm trùng, thái tử phi cũng đừng quá lo lắng, cũng không cần buông tay, có đôi khi trong lúc vô tình cổ độc cũng có thể bị giải cũng nên, cái này cũng không thể nói trước được. Trước đây ta đã từng gặp qua, cũng là một loại trùng độc gần như không có cách giải, nhưng trong lúc vô tình, người đó lên núi bị một côn trùng lạ cắn, không ngờ cổ độc nhờ vậy mà lại được giải, cho nên không đến bước cuối cùng người đừng từ bỏ hi vọng, biết đâu vẫn có may mắn bất ngờ.”
Nhưng khả năng như vậy xảy ra cũng rất mơ hồ, Xu Xu biết hoàn toàn không thể ôm hi vọng cổ độc có thể giải bằng cách này.
Nàng nói: “Đoan nãi nãi, ta thấy hình như màu của những vân máu đỏ trên người điện hạ trở nên đậm hơn so với trước kia.”
Đoan nãi nãi nói: “Quả thật là như vậy, màu của những đường vân máu sẽ càng ngày càng đậm, hai năm sau, khắp người sẽ gần như phủ kín vân máu màu đen.”
Cho nên, màu của những đường vân máu màu đỏ trên người điện hạ trở nên đậm hơn không phải vì uống cam lộ sao?
Nếu thật như lời sư phụ và Đoan nãi nãi nói, trúng phệ tâm trùng có thể biến điện hạ trở thành quái vật lục thân bất nhận, không bằng dùng cam lộ thử một chút.
Xu Xu âm thầm ra quyết định.
Lại nghe thấy Đoan nãi nãi tiếp tục nói: “Trước mắt người nuôi phệ tâm trùng mà ta biết chỉ có lão già Kim Cương kia, hơn hai mươi năm trước đã nghe nói hắn nuôi cái thứ này, nhưng trước đây vài ngày hắn đã phản quốc, chạy qua Điền quốc làm chó săn cho Phùng Bắc vương, cho nên việc điện hạ trúng phệ tâm trùng hẳn là do thủ đoạn của Phùng Bắc vương.”
Tiêu Thận quốc của bọn họ vừa trải qua một trận làm phản rất hỗn loạn, may mắn nhờ có hoàng đế Đại Ngu và Xu Xu nhắc nhở trước đó, cho nên không có tổn thất gì, cũng giải quyết được phản quân của Tiêu Thận quốc, chỉ là lão già Kim Cương kia vẫn luôn trốn bên cạnh Phùng Bắc vương, có lẽ hiện tại vẫn không việc gì.
Kim Cương? Xu Xu nhớ tới lúc trước khi Đại ca tra đuổi tin tức, từng gặp vu y bên cạnh Bắc vương, rất có thể hắn chính là Kim Cương vu y trong miệng Đoan nãi nãi.
“Cho nên, chuyện này tám chín phần mười là do Phùng Bắc vương làm, thái tử và thái tử phi đều phải cẩn thận, từ thủ đoạn thâm độc này của Phùng Bắc vương, có thể thấy được hắn rất hận hai người.”
“Đa tạ Đoan vu y.” Phó Liễm Chi vẫn luôn im lặng, lúc này mới mở miệng: “Phù công chúa và Đoan vu y đi thẳng một đường từ Tiêu Thận quốc đến đây, đi xe mệt mỏi, nhất định còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, hai vị trước tiên cứ đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Các nàng quả thật chưa được nghỉ ngơi, Đoan thái thái tuổi lớn, có chút chịu không được, gật đầu nói: “Vậy ta và Phù Hoa trước lui xuống nghỉ ngơi, mấy ngày nay ta sẽ cùng Phù Hoa ở lại trong cung nghĩ cách khác.”
Phó Liễm Chi sai người dẫn hai người họ lui xuống nghỉ ngơi, cả gian phòng chỉ còn lại Xu Xu và hắn.
Thấy vẻ mặt Xu Xu ưu sầu, nhíu mày lo lắng, nhịn không được liền ôm nàng vào trong ngực, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, dùng tay giúp này vuốt vuốt nếp nhăn trên mi tâm.
Xu Xu nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “Phu quân, ngươi còn đang bị thương….”
Phó Liễm Chi không chịu buông tay, tiếp tục ôm nàng: “Đoan vu y cũng nói, loại trùng độc này sẽ không có ảnh hưởng khác, cho nên Xu Xu không cần lo lắng.” Hắn nói xong, liền cúi đầu chặn môi nàng, Xu Xu có chút muốn cự tuyệt, nhưng lại nhớ tới, nếu theo lời Đoan nãi nãi, điện hạ sau này sẽ biến thành người đánh mất lý trí, lục thân bất nhận, thời gian nàng và điện hạ ở chung cũng sẽ càng ngày càng ít, thân mật giữa nàng và điện hạ cũng sẽ ngày càng ít đi.
Lòng Xu Xu càng như thắt lại, nàng hiểu được nàng cần đặc biệt trân quý điện hạ của hiện tại.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được đặt tay lên vai điện hạ, cẩn thận đáp lại nụ hôn của hắn.
Không lâu sau, Xu Xu liền cảm thấy có chút thở không được.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Trân Châu: “Thái tử điện hạ, Trần đại tổng quản tới, nói là hoàng thượng mời ngài qua một chuyến.”
Xu Xu giật mình, vội nói: “Điện hạ, hoàng thượng tìm người, có lẽ là muốn hỏi về chuyện của Phù Hoa và Đoan nãi nãi.”
Phó Liễm Chi dường như không nghe thấy, một tay nắm lấy hai tay Xu Xu, một tay ôm gáy nàng, khiến nàng không thể động đậy, tiếp tục hôn chậm rãi hôn lên môi nàng, ngậm lấy lưỡi nàng không chịu buông ra, mãi sau mới chịu từ từ buông Xu Xu ra, đưa tay sờ lên bụng nàng, khàn khàn nói: “Ngoan, để Trân Châu các nàng bưng chút đồ ăn tới, nàng lại ăn thêm chút, ta qua chỗ phụ hoàng trước đã.”
Xu Xu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngẩng đầu hôn hôn cằm điện hạ, rồi mới đứng xuống khỏi trên người hắn: “Phu quân mau đi đi.”
….
Cùng lúc đó, Điền quốc, trong vương cung.
Phùng Bắc vương ngồi ở vương vị trên đại điện, nghe người phía dưới thông bẩm: “Vương, chúng nô đã giao phệ tâm trùng cho Ngỗi Cao Lan.”
Phùng Bắc vương lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy phệ tâm trùng hẳn là đã cắn thái tử phi?”
Người phía dưới trả lời: “Vương, Ngỗi Cao Lan rất có thể giao phệ tâm trùng cho thái tử phi, bởi vì chỉ thấy hai bạn tốt của thái tử phi ra ngoài, nô phái người canh chừng mấy ngày, nhưng vẫn luôn không thấy Ngỗi Cao Lan bị thả ra cung, xem ra phệ tâm trùng hẳn là đã bị thả ra, chỉ là cắn trúng ai, thần cũng không dám khẳng định.”
Vẻ mặt Phùng Bắc vương hơi thay đổi, trước kia hắn định dùng thứ này để đối phó với thái tử phi.
Dù sao để tìm được người thả phệ tâm trùng cắn thái tử thật sự rất khó, nhưng với nữ nhân thì lại khác, sự đề phòng của các nàng đối với bằng hữu không cao, cho nên mới chọn Ngỗi Cao Lan.
Nhưng, dù sao thái tử cũng ở tại Đông cung, nếu lúc đó thái tử cũng có mặt, liệu hắn có thay thái tử phi ngăn phệ tâm trùng không?
Quả thật hắn càng hi vọng người trúng cổ độc là thái tử.
Như vậy đối với hắn càng có lợi.
Lập tức đi điều tra rõ ràng, người trúng cổ độc rốt cuộc là ai, là thái tử phi hay là thái tử điện hạ của Đại Ngu.”
“Vâng!”
“Chờ chút…” Phùng Bắc vương đột nhiên gọi lại thuộc hạ, âm trầm nói: “Con nối dõi của hoàng đế Đại Ngu rất nhiều, tuổi tác Nhị hoàng tử Tam hoàng tử không kém thái tử bao nhiêu, Tam hoàng tử Đại Ngu là một người không có dã tâm, nhưng Nhị hoàng tử lại là kẻ có dã tâm rất lớn, đã lập Thục vương làm thái tử, chắc hẳn Nhị hoàng tử không cam lòng ở dưới, Bản vương viết một bức thư, ngươi tìm cách đưa cho Nhị hoàng tử Đại Ngu.”
“Vâng!”
……….
Hoàng cung Đại Ngu.
Chuyện thái tử trúng cổ độc hiện tại mới chỉ có hoàng thượng, thái y viện cũng chỉ có hai người viện sử cùng với phó viện sử là Đồng Phương, Châu Châu và Khang Bình biết chuyện.
Ngỗi Cao Lan đồng thời hành thích thái tử và thái tử phi, là tội chết, nhưng trước mắt còn cần khẩu cung của nàng ta, cho nên tạm thời giam giữ tại Đại Lý Tự.
Trong lòng Xu Xu hiểu rõ, Ngỗi Cao Lan làm ra chuyện như vậy, nàng không có cách nào tha thứ cho nàng ta, hai người đã hoàn toàn không thể tiếp tục trở thành bạn tốt.
Mà sau này dù Ngỗi Cao Lan bị phán tội chết hay lưu đày, nàng đều sẽ không nể tình.
Ngỗi Cao Lan thương tổn người mà nàng yêu nhất, dựa vào cái gì Ngỗi Cao Lan có thể cảm thấy dùng tính mạng của người khác đổi lấy tính mạng của mẫu thân nàng ta?
Thật nực cười!
Sau khi biết Ngỗi Cao Lan bị giam ở Đại Lý Tự, Xu Xu liền không hỏi thêm gì.
Còn về Phù Hoa và Đoan nãi nãi, hai người lưu lại trong cung năm sáu ngày liền rời đi, Đoan nãi nãi cũng vội vàng muốn trở về tìm lật những bí thuật trong tộc, xem xem liệu có chút tư liệu nào liên quan đến phệ tâm trùng hay không, dù sao mà nói, Đại Ngu có ân với Tiêu Thận quốc, các nàng là thật lòng thật dạ muốn giúp thái tử và thái tử phi.
Chờ hai người rời khỏi Đại Ngu đã là đầu tháng bảy, Xu Xu đã mang thai năm sáu tháng.
Bụng nàng lớn hơn nhiều so với trước kia, nhưng tay chân nàng vẫn nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng vẫn vậy, làn da vẫn trắng nõn.
Lúc thái tử trúng cổ, ngay cả Triệu quý phi và hoàng thượng cũng không báo tin, nhưng Triệu quý phi biết Phù Hoa dẫn theo một vị lão giả của Tiêu Thận quốc đến kinh thành, hơn nữa còn đến Đông cung, bà đoán có lẽ Đông Cung đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng bà ấy thường xuyên tới Đông cung thăm hỏi thái tử phi, lại thấy thái tử và thái tử phi đều rất tốt, trong lúc nhất thời cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, Triệu quý phi cũng không có ý định nói lung tung ra bên ngoài.
Vẫn như thường lệ, cách mấy ngày lại đến thăm Xu Xu, cùng Xu Xu tâm sự, xem Đông cung có cần thêm thứ gì hay không.