Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 152
Chương 152
Đến lúc Ngỗi Cao Lan tới ngôi miếu hoang ngoài thành, vừa mới tiến vào đã bị người ta đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì không còn thấy người đâu mà là ở trong một ngôi nhà khác với đầy những người mặc hắc y bịt mặt đứng quanh, nhìn hình thể thì đều là nam nhân, lúc đó một người nam nhân kéo nàng ta tới sau bình phong, nàng ta nhìn thấy mẫu thân Lạc phu nhân gương mặt tiều tụy nằm trên giường.
Lạc phu nhân bị trói tay trói chân, trong miệng bị nhét giẻ, thấy nữ nhi bị người ta kéo tới đây, hai mắt bà ấy đỏ bừng, giãy dụa lên giống như nổi điên.
Ngỗi Cao Lan có chút sợ, cũng giãy dụa muốn chạy tới chỗ Lạc phu nhân và khóc lớn.
Trong đó có y nhân mặc đồ đen đạp Ngỗi Cao Lan một cái, “Câm miệng, không được khóc, còn dám khóc thì bây giờ ta sẽ làm thịt các ngươi!”
Ngỗi Cao Lan sợ tới mức câm miệng, Lạc phu nhân vẫn giãy dụa, người nọ tát một cái vào mặt Lạc phu nhân, “Lão nương, im miệng lại cho ta.”
“Mẫu thân!” Ngỗi Cao Lan giống như điên muốn xông lên.
Trước kia phụ thân Ngỗi Cao Lan cũng chỉ sủng ái tiểu thiếp và con vợ kế, mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả đợi đến lúc phụ thân Ngỗi Cao Lan qua đời, hai mẹ con hai người mới rời khỏi đất phong, trở lại kinh thành và gần đây mới sống tốt hơn chút.
Tình cảm hai mẹ con vô cùng tốt, đương nhiên Ngỗi Cao Lan không muốn nhìn mẫu thân chịu nhục nhã như vậy.
Hắc y nhân kia cũng không bình tĩnh, đánh mẹ con hai người một chút, thấy bọn họ bắt đầu im lặng thì lúc này mới cười lạnh một tiếng, “Gọi ngươi tới đây là có việc cho ngươi, nếu ngươi thành thật làm theo thì chúng ta sẽ không động tới một ngọn tóc của mẫu thân ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ giết mẫu thân ngươi.”
Ngỗi Cao Lan cắn môi nói: “Các ngươi muốn ta làm cái gì?”
Hắc y nhân lấy một cái hộp nhỏ ra, nói với Ngỗi Cao Lan: “Qua mấy ngày nữa, ngươi tiến cung một chuyến, tặng hộp này cho thái tử phi, cần phải làm cho thái tử phi mở hộp ngay trước mặt ngươi.”
Sắc mặt Ngỗi Cao Lan tái nhợt nói: “Không, ta cự tuyệt, ta sẽ không đồng ý.”
Ngay từ đầu nàng ta tiếp cận Xu Xu với ý đồ không tốt lắm, sau khi nàng ấy và mẫu thân trở lại kinh thành, mẫu thân nói hai người cô nhi quả phụ ở kinh thành cũng dễ dàng bị người khi dễ, cho nên hy vọng nàng có thể tìm được một cửa hôn nhân tốt, người mẫu thân chọn chính là Thục vương cũng là thái tử điện hạ, nàng ấy thân là biểu muội của Thục vương, mẫu thân nói là như vậy thân càng thêm thân.
Hơn nữa nàng ấy cũng thích Thục vương nên liền đồng ý.
Nhưng thời điểm này Thục vương đã thành thân, mẫu thân muốn nàng ta tiếp xúc với Xu Xu, như vậy có thể thường xuyên ra vào phủ Thục vương, nếu có thể được Thục vương nhìn trúng thì không cần nghĩ cách khác.
Nhưng nàng ta càng tiếp xúc với Xu Xu thì trong lòng lại càng tự trách, mặt khác nàng ta cũng nhận ra biểu ca nàng ta chỉ thích một mình Xu Xu, căn bản sẽ không thích cô nương khác.
Sau đó quan hệ của nàng ta và Xu Xu ngày càng tốt, nàng ta cũng trở về nói với mẫu thân không muốn làm trắc phi của Thục vương biểu ca, nàng ta không muốn vào phủ Thục vương, nàng ta muốn sau này gặp một người khác thích hợp rồi thành thân, không muốn phá hư tình cảm của mình với Xu Xu.
Sau đó mẫu thân bị thuyết phục nên cũng không ép bách nàng ta, nàng ta phóng bình tâm tính, toàn tâm toàn ý làm bạn với Xu Xu, nhưng bây giờ. . . . . .
“Không được, ta, ta cự tuyệt.” Ngỗi Cao Lan dùng sức lắc đầu.
Hắc y nhân cười lạnh, “Việc này không cho phép ngươi cự tuyệt, nếu thứ này có thể thành công đưa đến trước mặt thái tử phi, mẫu thân ngươi liền bình an vô sự, nếu không thì. . . . . .” Hắn ta hừ cười một tiếng, không cần nói thêm cũng hiểu.
Ngỗi Cao Lan vẫn không chịu đồng ý, quỳ trên mặt đất dùng sức lắc đầu.
Người nọ thật sự lười nói nhiều với nàng ấy, đi đến trước mặt Lạc phu nhân, nắm tay bà ấy đặt lên bàn, giơ tay chém xuống, một ngón út đã bị chặt đứt.
Ngón tay bị chặt đứt rơi xuống trước mặt Ngỗi Cao Lan, nàng ấy ngây ngốc nhìn ngón tay trên mặt đất, sau đó bên tai là tiếng thét chói tai của mẫu thân, Ngỗi Cao Lan hoàn hồn, hét lên một tiếng muốn lao tới chỗ mẫu thân, lại giãy dụa làm ầm ĩ.
Cuối cùng mẹ con hai người bị tách ra, Lạc phu nhân đau đến cả người phát run, mắt nhìn chằm chằm Ngỗi Cao Lan khẩn cầu.
Ngỗi Cao Lan nhìn đoạn ngón tay của mẫu thân, nhìn thấy vết máu trên váy mẫu thân, nàng ấy lau nước mắt cầm lấy chiếc hộp nhỏ ở trên bàn, “Được, ta giúp các ngươi, các ngươi không được làm thương tổn đến mẫu thân ta, còn nữa, trong cái hộp này là cái gì? Vì sao lại đưa cho thái tử phi.”
Nam nhân cười nói: “Ngươi không cần quan tâm , chỉ cần ngươi đưa đồ vật này cho thái tử phi, nàng ta mở hộp ra thì chúng ta sẽ tha cho mẫu thân ngươi.”
“Được, đây chính là ngươi nói.” Ngỗi Cao Lan khóc, không dám hỏi lại trong hộp này là cái gì, rốt cuộc có thể làm thái tử phi bị thương hay không, cái gì nàng ta cũng không dám hỏi, lại bị người ta đánh bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong miếu đổ nát, trong lòng ngực còn có cái hộp vuông nhỏ.
Sau đó, Ngỗi Cao Lan mang theo cái hộp thất hồn lạc phách trở về phủ.
Nàng không dám nói chuyện này với bọn hạ nhân, chỉ có thể nói với bọn họ là mẫu thân đi tới nhà thân thích, có thể hơn nửa tháng mới quay về.
Lúc sau, nàng ta biết được Phương Châu Châu và Khang Bình muốn vào cung thăm Xu Xu, nàng ấy đã rủ Khang Bình và Phương Châu Châu đi chợ chọn quà cho cục cưng trong bụng Xu Xu, sau đó nàng ấy cho bọn Phương Châu Châu xem qua, hôm ấy vào cung nàng ta đã đổi đồ vật đó thành cái hộp vuông nhỏ.
Từ đầu tới cuối, nàng ấy cũng không dám mở cái hộp ra.
Chỉ là không nghĩ tới, thái tử đột nhiên trở về, rồi chắn ở trước mặt Xu Xu, nàng ấy thậm chí cũng không biết rõ trong cái hộp đó là cái gì.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nghe Ngỗi Cao Lan nói xong, Phương Châu Châu và Khang Bình đều rất tức giận, Phương Châu Châu chất vấn nàng ta nói: “Ngỗi Cao Lan, sao ngươi có thể làm Xu Xu thất vọng như vậy!”
Ngỗi Cao Lan khóc ròng nói: “Thực xin lỗi, ta biết mình có lỗi với Xu Xu, ta, ta đã muốn chờ mẫu thân ta trở về, ta nguyện ý bồi mạng cho Xu Xu.”
Khang Bình thản nhiên nói: “Xem ra chính ngươi cũng hiểu rõ thứ trong hộp hại đến mạng Xu Xu, ngươi lại còn. . . . . .”
Xu Xu nghe xong, mặt không chút thay đổi, hỏi nàng ấy, “Vậy hắc y nhân kia tổng cộng mấy người? Có điểm gì đặc biệt? Khẩu âm là người ở nơi nào?”
Ngỗi Cao Lan còn đang khóc.
Xu Xu khiển trách, “Đừng khóc!”
Lúc này Ngỗi Cao Lan mới dừng lại, cẩn thận hồi tưởng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Những người đó dáng người cao lớn, khẩu âm không giống người Đại Ngu, hơi có chút khẩu âm biên thành, bọn họ đều che mặt, còn lại thì ta cũng không thấy.” Nàng ta nói xong nhìn về phía Xu Xu, trong con ngươi còn đầy nước mắt, “Xu Xu, van xin ngươi cứu mẫu thân ta.”
Xu Xu vẫn chưa phản ứng nàng ta, nói với Khang Bình và Phương Châu Châu: “Châu Châu, Khang Bình, hôm nay sợ là không thể chiêu đãi các ngươi, các ngươi về trước đi.”
Phương Châu Châu và Khang Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi gì, thứ trong hộp cắn thái tử điện hạ rốt cuộc là cái gì, các nàng cũng không rõ ràng lắm, hiện tại cũng không giúp được cái gì nên chỉ có thể về phủ trước.
Xu Xu tiễn hai người đi ra ngoài, sau đó Ngỗi Cao Lan khóc ròng nói: “Xu Xu. . . . . .”
Xu Xu quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Trước hết cứ canh giữ nàng ta đã, ta sẽ thông bẩm với hoàng thượng một tiếng, còn lại không được nhiều lời.”
“Vâng” Thị vệ lên tiếng trả lời.
Xu Xu tiễn Phương Châu Châu và Khang Bình rời khỏi Đông cung, còn nói: “Chuyện hôm nay xin Châu Châu và Khang Bình đừng nói ra ngoài.”
Hai người gật đầu, “Xu Xu, chúng ta hiểu, ngươi mau trở về chăm sóc thái tử điện hạ đi, nếu có gì cần chúng ta hỗ trợ thì cứ tìm người đến nói một tiếng là được.”
“Được.”
Xu Xu trở lại phòng Phó Liễm Chi, hắn đang đứng ở trước song cửa sổ, quần áo cũng đã mặc, thay áo bào bình thường, nghe thấy tiếng bước chân Xu Xu thì mới xoay người.
“Phu quân.” Xu Xu đi qua vuốt phẳng vạt áo của hắn từ chỗ bả vai đến hình thù màu đỏ trên trái tim kia.
Màu sắc rất đậm, lúc trước màu có hơi nhạt, nhưng sau khi Xu Xu cho uống cam lộ thì màu lại càng đỏ hơn, Xu Xu cũng không dám để điện hạ uống thêm cam lộ nữa.
“Đã hỏi rõ ràng ?” Phó Liễm Chi kéo Xu Xu ngồi lên giường.
Xu Xu gật đầu, nói lại chuyện của Ngỗi Cao Lan cho điện hạ, Phó Liễm Chi hơi nhíu mày, “Trùng này tốc độ cực nhanh, không phải trùng bình thường, hẳn là cổ trùng, mặc dù Tiêu Thận quốc và Đại Ngu giao hảo, nhưng lúc trước có vu y bên người Phùng Bắc vương, huống chi lại nhằm vào nàng, cho nên vô cùng có khả năng vẫn là Phùng Bắc vương gây chuyện.”
Lần trước Phùng Bắc vương phái người ám sát Xu Xu, sau khi thất bại cũng không chết tâm, lại dùng cổ trùng đối phó nàng.
“Phu quân, chàng có cảm giác không thoải mái không?” Trong lòng Xu Xu có chút khó chịu, nàng lo lắng điện hạ xảy ra chuyện, nếu ngay cả cam lộ cũng không thể làm bớt cổ trùng trong người điện hạ, vậy còn có cách gì khác?
Thái y và Thuận Hòa đế nhanh chóng tới đây.
Lúc Thuận Hoà đế tới đây khi, sắc mặt cực lạnh, Xu Xu thấp giọng nói: “Phụ hoàng, thực xin lỗi. . . . . .” Điện hạ là vì cứu nàng mới bị trùng chui vào trong cơ thể.
Thuận Hòa đế nhìn trưởng tử mặt không chút thay đổi, thở dài nói với Xu Xu: “Hắn cứu con là đúng, chuyện này muốn trách chỉ có thể trách người sau lưng hãm hại, đã hỏi rõ chưa?”
Xu Xu nói lại toàn bộ mọi chuyện cho Thuận Hoà đế nghe, thái y bắt đầu bắt mạch cho thái tử điện hạ.
Nhưng cho dù bắt mạch như thế nào, mạch tượng của thái tử điện hạ không khác thường, cuối cùng xem xét vết tích màu đỏ từ bả vai đến ngực điện hạ, còn có cái hình nhỏ ngay chỗ tim bọn họ chưa từng gặp qua, căn bản không có đầu mối.
Thuận Hòa đế hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Thái y nói: “Hoàng Thượng, mạch điện hạ bình thường, nếu thật sự là cổ trùng, chỉ sợ là trăm triệu lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Thuận Hòa đế lạnh lùng nói: “Các ngươi thật là vô dụng!”
Đế vương tức giận, cả một phòng quỳ xuống.
Nhóm thái y không dám nhiều lời, quỳ rạp trên mặt đất.
Vẫn là thái tử điện hạ lên tiếng, “Phụ hoàng, phái người tới Tiêu Thận một chuyến.”
Thuận Hòa đế biết được, chỉ có thể như thế, nếu thật sự là cổ trùng, cho dù là thần y của Đại Ngu cũng vô dụng.
Thuận Hòa đế lập tức phái người thúc ngựa tiến đến Tiêu Thận, cũng phái người mời Phục thần y sư phụ của Xu Xu vào trong cung một chuyến.
Phục thần y nhìn nửa ngày, mới ra phòng ở bên ngoài thương lượng với Xu Xu, “Xu Xu, chỗ ngực điện hạ hẳn là cổ trùng, rốt cuộc là cổ trùng gì thì sư phụ cũng không thể khẳng định. Rất nhiều năm trước sư phụ từng đi qua Tiêu Thận, có tán gẫu một đêm với vu y, vu y kia từng nói với ta Tiêu Thận quốc có một loại cổ trùng lợi hại nhất là phệ tâm trùng, vô cùng đáng sợ, nó là trùng độc nhất thế gian nuôi mấy chục năm mới có một con, tốc độ cực nhanh, cổ kia khi gặp người thì ngay lập tức chui vào cơ thể, sẽ làm lộ mạch máu đỏ trên thân thể.”
Xu Xu nhớ tới cảm quan của nàng cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ, có thể thấy được tốc độ rất nhanh chóng, hơn nữa trên người điện hạ thật sự bắt đầu nổi mạch máu đỏ.
“Sư phụ. . . . . .” Xu Xu sắc mặt tái nhợt, “Vậy có thuốc giải cổ trùng này không.”
Phục thần y thở dài một tiếng, “Ta cũng hỏi qua vu y, hắn nói cho ta biết, phệ tâm trùng không có thuốc nào cứu được.”
Xu Xu mềm cả người, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa té trên mặt đất, được Trân Châu và Linh Lung đỡ lấy.
“Như thế thì làm sao. . . . . .” Xu Xu lẩm bẩm nói: “Không có thuốc chữa sao?”
Ngay cả cam lộ có thể tẩm bổ vạn vật cũng không thể sao?
“Sư phụ, phệ tâm trùng, vậy cuối cùng sẽ như thế nào?”
Phục thần y nói: “Vu Y nói, phệ tâm trùng ở trong người, kinh mạch sẽ từ từ nổi đỏ che kín toàn thân đến lúc hoàn toàn mất đi lý trí, hơn nữa phệ tâm trùng che kín những mạch máu trên cơ thể sẽ xuất hiện đau đớn kịch liệt, rồi từ từ trở nên lãnh tình lãnh huyết, tới khi màu đỏ che kín toàn thân, hắn sẽ trở thành không hề cảm tình hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành quái vật luôn công kích con người, bình thường sau khi trạng thái này xuất hiện thì người này cũng không sống được mấy ngày, kinh mạch toàn thân sẽ bạo liệt mà chết, nhưng đồ nhi chớ lo lắng, nói không chừng trong người điện hạ cũng không phải phệ tâm trùng, hoàng thượng phái người tới Tiêu Thận một chuyến, chờ người bên kia tới xem sẽ biết rốt cuộc là thế nào.”
Xu Xu lại bắt đầu nhỏ giọng khóc.
Phó Liễm Chi từ trong phòng đi ra, nắm tay Xu Xu trở về phòng, xoay người còn nói với Phục thần y: “Thần y đừng nói như vậy với Xu Xu, nàng còn đang có thai, không nên bị kinh hách.”
Dứt lời, kéo Xu Xu xoay người vào đại điện, Phó Liễm Chi ôm người vào trong ngực ngồi ở trên tháp, Xu Xu giãy dụa, “Chàng, chàng không cần ôm ta, nhỡ đụng đến vết trên ngực thì làm sao? Hiện tại cũng không rõ là tình huống gì, chàng chớ tùy tiện lộn xộn.”
Phó Liễm Chi buông nàng ra, để cho Xu Xu ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó cúi người hôn môi mặt nàng dừng trên nước mắt nàng, “Đừng quá lo lắng .”
Xu Xu lẩm bẩm nói: “Sao có thể không lo lắng, đều do ta. . . . . .”
Nếu người trùng cắn là nàng, nàng có bình ngọc hộ thân, nói không chừng sẽ không xuất hiện bệnh trạng này.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáu ngày sau, ám vệ Thuận Hòa đế phái tới Tiêu Thận rốt cục cũng mang theo người trở về kinh thành.
Phù Hoa công chúa cũng theo tới kinh thành, trừ bỏ Phù Hoa, còn có một vị lão thái thái tóc đã hoa râm, nhưng nhìn tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng nhuận.
Phù Hoa và vị lão nhân gia này cùng đi ngựa, một đường tới kinh thành, trên đường cũng chưa dừng nghỉ.
Hai người trực tiếp theo ám vệ vào cung.
Thái tử điện hạ bị thương vẫn chưa ai biết, Ngỗi Cao Lan cũng bị tạm giam, tạm thời không động đến nàng ấy.
Thái tử cũng theo lẽ thường mỗi ngày sẽ lâm triều, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, chỉ có Xu Xu biết được chỗ kinh mạch màu đỏ trên ngực điện hạ dần dần lan sang bên vai còn lại, vậy là trùng kia vẫn ở trong ngực điện hạ chưa thể lấy ra.