Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 151
Chương 151
Nghe Ngỗi Cao Lan nói đến đây, Xu Xu theo bản năng sờ bụng dưới, “Cũng không có, cục cưng rất ngoan, ngoại trừ có chút buồn ngủ thì không có triệu chứng gì khác, các ngươi không cần lo lắng.” Trong bụng có động tĩnh nhẹ, trong lòng Xu Xu lại thêm mềm mại, nửa tháng trước bắt đầu máy thai, tiểu bảo bảo cũng rất ngoan, cùng nàng làm việc và nghỉ ngơi, buổi tối rất ít động, ban ngày thì thường xuyên cảm nhận được, hơn nữa từ lúc mang thai đến giờ chưa từng có phản ứng nôn nghén.
Phương Châu Châu và Khang Bình đều thở nhẹ, Phương Châu Châu nhỏ giọng nói: “Xu Xu mang thai thật là khỏe, ta thấy đại tẩu ta mang thai ba tháng đầu nôn không ngừng.”
Khang Bình cũng gật đầu.
Mấy người nói chuyện, Phương Châu Châu lấy cái hộp gấm ra, đưa cho Xu Xu, “Xu Xu, ngươi có thai, chúng ta đã nghĩ nên tặng tiểu bảo bảo vài thứ, đây là ta tặng cho cục cưng.” Hộp gấm hình vuông rất nhỏ, Xu Xu tiếp nhận sau đó nói cám ơn, mở hộp gấm ra, bên trong chính là một bình ngọc hình hồ lô, vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Xu Xu cười nói: “Cám ơn Châu Châu.”
Khang Bình cũng đưa cho Xu Xu một cái hộp gấm, Xu Xu mở ra, bên trong là một chiếc bùa bình an nhỏ thêu chỉ vàng, Khang Bình nhỏ giọng nói: “Hoa văn ở trên này đều là do ta tự thêu, ngụ ý là bình an suôn sẻ, ý là lớn lên khỏe mạnh.”
“Cám ơn Khang Bình.” Xu Xu đều nhận những đồ vật này.
Ngỗi Cao Lan cũng lấy ra cái hộp nhỏ, hòa nhã nói: “Ta cũng chuẩn bị lễ vật cho tiểu bảo bảo.”
Nàng ta vừa dứt lời đã thấy rèm cửa xốc lên, nam nhân cao lớn mặc triều phục đi đến, đúng là thái tử điện hạ đã hạ triều.
Khang Bình và Phương Châu Châu cùng Ngỗi Cao Lan vội vàng đứng dậy hành lễ.
Phó Liễm Chi nhìn các nàng một cái, nói: “Các ngươi nói chuyện đi, ta vào lấy vài thứ.”
Xu Xu lại đây nói: “Phu quân có việc gì sao? Muốn tìm cái gì?”
“Một con dấu.” Phó Liễm Chi đi đến bên cạnh Xu Xu, nhìn thấy trên bàn có bình hồ lô và mảnh bùa bình an, biết được là quà của bạn bè Xu Xu tặng cho đứa bé chưa ra đời thì vẻ mặt ôn hòa hai phần.
Chỉ có Ngỗi Cao Lan đang tính toán đưa quà cho Xu Xu thì điện hạ đi vào nên còn chưa đưa được, cánh tay nâng lên rồi lại rút lại.
Xu Xu thấy thế, vội vàng tiếp nhận hộp gấm trong tay Ngỗi Cao Lan, nói với nàng ấy: “Cao Lan, cám ơn ngươi.” Lại quay đầu nói với thái tử điện hạ, “Phu quân, con dấu của chàng đều đặt ở trong rương, phu quân tự mình đi lấy đi.”
“Được, các ngươi tán gẫu tiếp đi.” Phó Liễm Chi nói xong thì quay đi, thấy Xu Xu đã nhận hộp gấm mà Ngỗi Cao Lan tặng.
Khang Bình cùng phương Châu Châu cũng nhìn về phía hộp gấm kia, hai người còn trêu đùa: “Cao Lan chọn cho cục cưng cái gì đều là hao hết tâm tư, Xu Xu mở ra là hiểu.”
Ngỗi Cao Lan nhẹ giọng nói: “Không phải cái gì tốt, chỉ là vừa lúc nhìn thấy, nghĩ rằng rất thích hợp để tặng cục cưng nên liền mua. . . . . .”
Phương Châu Châu nghi hoặc nói: “Cao Lan còn cố ý thay đổi hộp gấm sao? Hộp gấm này cũng thật tinh xảo.” Ba người các nàng đã cho nhau xem quà tặng cho cục cưng, cho nên cũng nhớ rõ lúc trước Cao Lan không dùng hộp gấm này.
Ngỗi Cao Lan nở nụ cười, “Đúng vậy, vừa lúc thấy trong khố phòng có hộp gấm, cảm thấy thích hợp nên đã thay đổi.”
Xu Xu cười tủm tỉm mở hộp gấm.
Rất khác thường, Xu Xu mở hộp gấm trong nháy mắt, bên trong có một bóng đen nhỏ chỉ như đầu móng tay bật ra.
Xu Xu cho dù cảm quan có linh mẫn hơn người thường nhưng cũng nhất thời sửng sốt, thậm chí cũng chưa thể nhìn rõ bóng đen nho nhỏ ấy, có thể thấy được tốc độ của nó nhanh như thế nào.
Khoảnh khắc phát sinh trong nháy mắt, lúc này Phó Liễm Chi còn chưa rời đi, thấy bóng đen trong hộp gấm lao đến Xu Xu, tốc độ của nó cực nhanh, muốn đánh chặn nó thì khó, hắn đã theo bản năng di chân che ở trước mặt Xu Xu, giữ Xu Xu ở phía sau lưng, sau đó cảm giác bả vai đau đớn.
Tốc độ của đồ vật kia cực nhanh, Phương Châu Châu và Khang Bình thậm chí cả Ngỗi Cao Lan hoàn toàn không nhìn thấy bóng đen.
Chỉ có Xu Xu cùng Phó Liễm Chi nhìn thấy, nhưng cũng không kịp phản ứng.
Xu Xu sắc mặt đại biến, thứ này bọn họ không thể tránh thoát, đợi đến lúc điện hạ che ở trước mặt nàng thì sắc mặt nàng đã trắng bệch, lúc phản ứng lại thì vội vàng xoay người cầm cánh tay điện hạ, “Phu quân, chàng không sao chứ.”
Phó Liễm Chi nhìn bả vai, áo trên vai có một chỗ rách nhỏ.
Xu Xu sắc mặt đại biến, lôi kéo điện hạ đi ra sau bình phong, Khang Bình và Phương Châu Châu thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy điện hạ đột nhiên che ở trước mặt Xu Xu, sau đó sắc mặt Xu Xu tái nhợt, lôi kéo điện hạ bước đi, hai người mờ mịt nói: “Xu Xu, xảy ra chuyện gì?”
Xu Xu quay đầu lại, nhìn về phía Ngỗi Cao Lan vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh nói: “Người đâu! Bắt Ngỗi Cao Lan lại cho ta.”
“Cái gì?” Sắc mặt Khang Bình và Phương Châu Châu cũng trắng theo, cho dù các nàng không phát hiện chuyện vừa rồi, cũng biết chắc chắn vừa rồi trong hộp có gì đó.
Lập tức có thị vệ tiến vào, lúc này Trân Châu và Hạnh Nhi cũng đi theo vào, Xu Xu nói với Trân Châu: “Tới Thái Y viện, gọi tất cả Thái Y đến đây.”
“Từ từ.” Phó Liễm Chi bình tĩnh nói: “Gọi Trương thái y viện sử đồng đến là được rồi.”
Xu Xu lập tức hiểu được, hắn đây là không nghĩ muốn kinh động nhiều người, còn chưa biết đồ trong hộp gấm kia là cái gì, mà hắn lại là thái tử điện hạ, chuyện này không thể để lộ ra ngoài.
Trân Châu không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Thị vệ đông cung đều là người của thái tử điện hạ, biểu tình thái tử trong trẻo nhưng lạnh lùng phân phó xuống, “Trước hết cứ tạm giam người này đi đã.”
Xu Xu lại nói với Phương Châu Châu và Khang Bình: “Châu Châu, Khang Bình, các ngươi uống trà trước, ta còn có một số việc, đợi lát nữa lại nói chuyện với các ngươi.” Nàng kéo điện hạ ra sau bình phong, lúc xoay người nhịn không được mà nhìn Ngỗi Cao Lan một cái, biểu tình của Xu Xu cực lạnh.
Ngỗi Cao Lan ngơ ngác, rốt cuộc cũng không nói lời nào.
Xu Xu và điện hạ vào buồng trong, Xu Xu nhanh chóng cởi y bào trên người điện hạ, phát hiện nội y ở bả vai cũng có một lỗ hổng nhỏ, bỏ nội y ra thì nhìn thấy trên vai điện hạ bị bóng đen kia cắn tạo thành một vết nhỏ sưng đỏ, từ bả vai đến trái tim còn có một đường hoa văn lạ, chỗ trái tim còn có một hình thù lớn bằng một cái móng tay.
Phó Liễm Chi ngồi ở trên giường, nhìn thấy môi Xu Xu môi run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, hắn cầm tay Xu Xu nói: “Đừng lo lắng.”
Hình dạng hoa văn rất quỷ dị, làm sao có thể không có việc gì.
Xu Xu lắc đầu, đưa tay đặt lên mạch tượng của điện hạ, nhưng mạch tượng cũng không khác thường.
Xu Xu đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi vào bàn lấy chiếc chén không, để một chút cam lộ ra, vị trí nàng đang đứng điện hạ nhìn không tới, Xu Xu bưng cam lộ tới, “Phu quân, chàng uống chén nước trước đi, thái y sẽ nhanh chóng tới đây.”
Phó Liễm Chi nhìn chén nước, vẻ mặt không thay đổi tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Xu Xu đặt chiếc chén không ở một bên, lại thấy cái hình thù kì dị kia ngày càng đỏ lên.
“Sao lại như thế. . . . . .” Xu Xu lẩm bẩm nói.
Vì sao cam lộ lại không có tác dụng.
Mới vừa rồi cái bóng đen quỷ dị kia tốc độ rất nhanh, màu đen, làm rách vai áo điện hạ và đi vào trong thân thể điện hạ, vị trí đúng ở trái tim của điện hạ.
Sâu, cổ trùng sao?
Trong lòng Xu Xu loạn thành một đống, nói với điện hạ: “Phu quân, chàng nghỉ ngơi trước, ta, ta ra ngoài nhìn một cái.”
Đều do nàng, tin tưởng nhầm Ngỗi Cao Lan, Ngỗi Cao Lan sao lại. . . . . .
Xu Xu xoay người rời đi, Khang Bình và Châu Châu còn ngồi ở bên ngoài, hai người nhìn như có chút ảo não, nhìn thấy Xu Xu đi ra vội vàng chào đón, “Xu Xu, thái tử điện hạ làm sao vậy? Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiếc hộp Ngỗi Cao Lan cấp có giấu cái gì đó, điện hạ vì cứu ta mà đồ vật kia chui vào bên trong da thịt hắn.”
Phương Châu Châu và Khang Bình ngây ngẩn cả người.
Xu Xu đi ra cửa, hai người vội vàng đuổi kịp.
Thị vệ đưa Ngỗi Cao Lan vào trong phòng cách vách, Xu Xu đi vào thấy Ngỗi Cao Lan ngơ ngác đứng một chỗ, Xu Xu đi qua, nâng cánh tay tát một cái, nàng dùng mười phần lực đạo, một cái tát làm cho má Ngỗi Cao Lan đỏ lừ, khóe miệng có vết máu chảy ra, Xu Xu lạnh lùng nói: “Bên trong hộp gấm là cái gì? Là ai cho ngươi, ai bảo ngươi tới hại ta?”
Chiếc hộp kia là do nàng mở ra, cho nên là nhằm vào nàng.
Ngỗi Cao Lan thấp giọng nói: “Ta không biết Xu Xu ngươi nói vậy là sao, ta định tặng cho cục cưng trong bụng Xu Xu môt vòng phật châu, nhưng sao vòng phật châu lại không ở bên trong, có lẽ là nha hoàn bên người đã để lầm rồi. . . . . .”
“Chát” một tiếng, Xu Xu lại tát một cái vào mặt Ngỗi Cao Lan, “Ngươi còn muốn nói dối sao? Ta tự hỏi ta đối đãi ngươi không tệ, Ngỗi Cao Lan ngươi vì sao còn muốn hại ta, ta hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc bên trong hòm là cái gì!”
Ngỗi Cao Lan cúi đầu không nói câu nào.
Khang Bình và Phương Châu Châu cũng khó thở, Phương Châu Châu giọng căm hận nói: “Ngỗi Cao Lan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Khang Bình cũng cả giận: “Cao Lan, rốt cuộc trong hòm là cái gì? Xu Xu đối đãi ngươi như thế nào trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi sao có thể. . . . . .”
Ngỗi Cao Lan đột nhiên bụm mặt khóc lớn lên, “Thực xin lỗi, ta không muốn, ta cũng không muốn, chính là bọn họ bức bách ta, Xu Xu, thực xin lỗi. . . . . .”
“Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Ngỗi Cao Lan lau nước mắt, lúc này mới nói hết mọi chuyện với Xu Xu.
Nửa tháng trước, Ngỗi Cao Lan và Khang Bình còn có Phương Châu Châu đi dạo chợ, muốn chọn quà tặng cho cục cưng trong bụng Xu Xu, nàng ta chọn đến một chuỗi phật châu, đợi đến buổi trưa trở về muốn tán gẫu với mẫu thân một lát, lại không tìm thấy mẫu thân, tới buổi tối, mẫu thân cũng không về, thậm chí ngày hôm sau, mẫu thân cũng không hồi phủ.
Lúc này Ngỗi Cao Lan mới bối rối, đang muốn đi báo quan, người gác cổng đột nhiên cầu kiến, nói bên ngoài có người gửi phong thư cho nàng ta.
Ngỗi Cao Lan mở lá thư, bên trong viết, mẫu thân ở trong tay bọn họ, nếu muốn mẫu thân sống, ba ngày hãy tới ngôi miếu hoang ở ngoài làng, cũng không cho báo việc này cho bất cứ kẻ nào biết.
Ngỗi Cao Lan chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng lại hoảng sợ, nô tài hỏi vì sao mẫu thân không trở về phủ, nàng ta cũng chỉ lấy một cái lý do để nói dối.
Đợi ba ngày, Ngỗi Cao Lan thậm chí còn nghĩ rằng nếu may mắn không chừng mẫu thân sẽ trở về.
Nhưng mẫu thân vẫn không quay về, nàng ta không có biện pháp, một mình đi ra ngôi miếu hoang ở ngoài thành.