Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 150
Chương 150
Buôn muối Tô Hoài là vụ án lớn, mặc dù không quan tâm đến chính trị, nhưng Xu Xu cũng biết vụ buôn muối Tô Hoài cấu kết với hai quan viên, nguồn gốc giao lưu buôn bán cũng đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp, hiện tại Thuận Hòa đế đang lao tâm lao lực xử lý chuyện này, vốn phái Nhị hoàng tử đi xử lý, nhưng không ngờ bị lộ, Nhị hoàng tử bị thương chán nản quay về kinh thành.
Thuận Hòa đế tức giận, buộc hắn ta đóng cửa suy ngẫm sai lầm, lúc này mới sai thái tử điện hạ tiếp tục đi xử lý chuyện buôn muối, chỉ là vì Nhị hoàng tử, hai vùng buôn muối Tô Hoài và quan viên sớm đã biết Thuận Hòa đế muốn điều tra bọn hắn, chuyện này đã bại lộ, sẽ càng khó xử lý hơn trước.
Xu Xu nhanh chóng nghĩ thông điểm ấy, đang buồn ngủ cũng tỉnh, hỏi: “ Phu quân, vậy lần này có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Phó Liễm Chi vỗ nhẹ lưng của nàng, nói: “Đừng lo lắng, không có gì nguy hiểm, nàng ngủ đi.”
Xu Xu rúc vào lòng Phó Liễm Chi, nghĩ sáng mai phải dậy sớm, lúc thu dọn tay nải cho điện hạ, phải bỏ vào trong một ít thuốc.
Ngày hôm sau, Xu Xu đã thức dậy từ sớm, điện hạ đang rửa mặt ở tịnh phòng bên cạnh, Xu Xu liền mang giày thêu thu dọn tay nải cho điện hạ, ngày thường hắn ra ngoài chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, một ít bạc lẻ, hôm nay Xu Xu chuẩn bị thêm một ít bột cầm máu và một lọ thuốc nhân sâm nhỏ, những thứ này đều là thuốc có thể cứu được mạng người.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Xu Xu đi qua bên cạnh, vừa lúc Phó Liễm Chi từ trong thùng tắm đi ra, dáng người vạm vỡ cao ngất, nhìn thấy Xu Xu, đôi mắt hắn tối đen lại: “Sao nàng lại dậy sớm như vậy?”
Hai má Xu Xu ửng hồng, mặc dù cả ngày đều cùng giường với điện hạ, nhưng thấy điện hạ trần truồng như vậy, nàng cũng có phần thẹn thùng.
Nhưng mà Xu Xu rất thích điện hạ, biết hai người thân mật sẽ làm quan hệ phu thê càng tốt đẹp hơn.
Nàng đi qua nói: “Thiếp qua giúp phu quân mặc quần áo.” Xu Xu đi qua, cầm lấy khăn vải trong tay điện hạ lau nước trên người hắn.
Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, nàng mới vừa dậy, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, vẫn mặc bộ quần áo gấm đi ngủ đêm hôm qua, trên người lại còn mang theo mùi thơm nhè nhẹ, hầu kết hắn lên xuống, Phó Liễm Chi đưa tay xoa xoa hai má Xu Xu, Xu Xu ngẩng đầu ngước đôi mắt sóng nước mênh mông nhìn điện hạ, nhìn ra được điện hạ đang cố gắng kiềm nén, Xu Xu bỏ khăn vải trong tay ra, giơ cánh tay lên bám lấy vai nam nhân, kiễng chân hôn lên môi hắn, lẩm bẩm nói: “Phu quân, để thiếp giúp chàng.”
Nàng có thai, ngày thường điện hạ không nỡ đụng chạm nàng, nhưng đã hơn ba tháng, thái y có nói, qua ba tháng là có thể.
Nhưng Phó Liễm Chi vẫn không nỡ đụng chạm nàng, lo lắng sẽ làm bị thương nàng và đứa bé, cuối cùng Xu Xu phải dùng tay…
Vì hai người thân mật, đến lúc Phó Liễm Chi đi thì đã là lúc nắng chiếu rực rỡ, lại còn cùng Xu Xu ăn vài thứ rồi mới đi, Xu Xu đích thân tiễn hắn ra khỏi cung, đứng trước cổng cung, nhìn nam nhân cao to tuấn mỹ cưỡi ngựa đen rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn nàng một cái, Xu Xu giơ tay ra sức vẫy về phía hắn, mặt tươi cười.
Chuyện Xu Xu tiễn thái tử điện hạ rời cung nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, sau khi Thuận Hòa đế biết được, cười nói với Triệu quý phi: “Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này rất tốt, như vậy trẫm cũng yên tâm hơn chút.”
Ông chỉ lo lắng Liễm Chi ghét nữ nhân, cả đời đều không muốn gần gũi cô nương gia, hiện tại có thể chung sống với Xu Xu, cũng là duyên phận của hai người.
Sắc mặt Triệu quý phi có chút lo lắng, sau một lúc lâu do dự nói: “Bệ hạ, đợi sau này thái tử đăng cơ, trong hậu cung chắc chắn không thể chỉ có một phi tần…” thái tử ghét nữ nhân, không dễ dàng gì mới chung sống được với Xu Xu, nếu sau này đăng cơ thì chắc chắn phải tuyển tú tiến cung, nhưng chỉ sợ…
Thuận Hòa đế nhàn nhạt nói: “Sao lại không thể chỉ có một vị? Nếu nó không muốn nạp trắc phi, không ai có thể ép buộc được nó, chờ nó đăng cơ kế vị, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng gây bất bình thì cũng không cần làm chức thái tử này nữa.”
Trong lòng Triệu quý phi hoảng hốt, ngay cả hoàng thượng cũng đều theo thái tử và thái tử phi.
Thái tử chỉ có một mình thái tử phi, thậm chí chờ thái tử đăng cơ, vẫn chỉ biết một mình Xu Xu.
Như vậy ân sủng lớn biết bao nhiêu.
Nói không hâm mộ, đó là giả, nữ tử hậu cung, ai mà không muốn được độc sủng trong hậu cung chứ?
Nhưng mà, may mắn Xu Xu tốt số, may là bà ấy cũng rất thích Xu Xu, chưa từng đối nghịch với thái tử và thái tử phi, mà thái tử rời cung có việc, chỉ còn thái tử phi ở lại trong cung, thái tử phi lại còn có thai, bà ấy phải săn sóc hơn mới đúng.
Sau đó, Triệu quý phi thường xuyên qua Đông cung thăm Xu Xu.
Mới đó đã qua nửa tháng, vì Xu Xu lo lắng cho thái tử nên ban đêm ngủ không được ngon.
Lúc trời tối, nàng mới vừa ngủ, liền mơ thấy kiếp trước, là thời điểm sau khi nàng đã mất nhiều năm, trưởng tử của Tống Ngưng Quân và Tam hoàng tử đã mười hai mười ba tuổi, vì Thuận Vũ đế đăng cơ hơn mười năm, phi tần hậu cung cũng không có thai nên liền chọn ra người có độ tuổi thích hợp trong dòng dõi hoàng thất làm người thừa kế, chọn trúng trưởng tử của Tống Ngưng Quân và Tam hoàng tử.
Đứa bé kia tiến cung diện thánh, bị dọa sợ, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Thuận Vũ đế ngồi trên ngai vàng, biểu cảm rất lạnh nhạt, trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào, nhìn thoáng qua thiếu niên quỳ trên đại điện không dám ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Lui xuống đi.”
Chờ thiếu niên kia lui ra, Thuận Vũ đế ngồi trên ngai vàng lạnh lùng ho khan vài tiếng, thái giám đứng bên cạnh lập tức cúi người lấy khăn cho hắn, lo lắng nói: “Hoàng thượng, người phải chú ý sức khỏe.”
Sắc mặt Thuận Vũ đế tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, hắn dùng khăn che miệng, lại ho khan vài tiếng, trên khăn đều là cục máu đen.
Xu Xu bay lượn giữa không trung, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, quả thực khóe mắt muốn nứt ra, lo lắng gọi: “Phu quân, phu quân…”
Nàng biết rõ đây là cảnh kiếp trước, nhưng không thể nào trơ mắt nhìn nam tử trung niên trước mắt bệnh thành bộ dạng như vậy được.
Cuối cùng, Xu Xu được Trân Châu đánh thức, nàng mờ mịt mở mắt ra, bên tai còn có tiếng bối rối của Trân Châu: “Thái tử phi, người tỉnh chưa, có cần nô tỳ đi gọi thái y qua đây không?”
“Không cần.” Xu Xu muốn ngồi dậy, Trân Châu vội vàng tìm gối mềm đặt sau lưng nàng, Xu Xu tựa vào gối, nói khẽ: “Vừa rồi gặp ác mộng thôi.”
Trân Châu xoay người dùng tay ra hiệu, Linh Thảo phía sau vội vàng đi qua bên cạnh bàn, rót cốc nước ấm mang qua.
“Thái tử phi, người uống một chút nước đi.” Trân Châu lo lắng nói: “Vừa rồi nương nương mơ thấy thái tử điện hạ sao?”
Sắc mặt Xu Xu khẽ trắng bệch, nhẹ nhàng gật đầu, uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm.
Nàng nhớ đến chuyện trong mơ kiếp trước, trái tim thắt lại và bắt đầu đau đớn.
Kiếp trước điện hạ cô độc biết bao nhiêu, cũng cứ một mình như vậy đến cuối đời.
Trong lòng Xu Xu có chút khó chịu, còn muốn khóc lên.
Cuối cùng nha hoàn bưng nước ấm đến, lau người cho nàng, lúc này nàng mới nằm ngủ tiếp, nhưng lại không cách nào đi vào giấc ngủ được, đợi đến lúc chân trời hửng sáng, nàng mới dần dần thiếp đi trong mệt mỏi.
Cuối cùng tỉnh lại trong nụ hôn lạnh lẽo mà quen thuộc, nàng hơi ngẩn ra, vẫn chưa mở mắt đã theo bản năng giơ tay ôm lấy người đang cúi xuống ôm nàng, Xu Xu nghe thấy giọng nói quen thuộc có chút trong veo lạnh lùng như ngọc thạch: “Bảo nhi, nhớ phu quân rồi sao?”
Xu Xu không nói chuyện, nước mắt lại rơi xuống.
Nước mắt ấm áp dính lên trên mặt Phó Liễm Chi, hắn hơi ngẩn ra, ngồi dậy, nhìn thấy hốc mắt Xu Xu đỏ bừng, nước mắt từ hai gò má chảy dài càng lúc càng nhiều.
Nhất thời hắn cũng bối rối, ôm người vào lòng, hỏi: “Bảo nhi làm sao vậy?”
Xu Xu nắm chặt vạt áo của hắn, thút tha thút thít nói: “Thiếp mơ thấy ác mộng, thấy phu quân sắp chết, thiếp rất sợ.”
Phó Liễm Chi bật cười, ôm nàng chặt hơn: “Xu Xu đừng lo lắng, không phải phu quân đã về rồi sao?”
Xu Xu càng khóc nức nở hơn, nhớ tới kiếp trước nam nhân cô đơn cả đời, trong lòng nàng co rút lại đau đớn.
“Ngoan, đừng khóc nữa.” Phó Liễm Chi càng nhẹ nhàng vỗ lưng Xu Xu.
Xu Xu thút tha thút thít, cuối cùng rúc trong ngực nam nhân rất lâu, mới ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, Xu Xu xấu hổ ngồi dậy, lau lau nước mắt, hỏi: “Phu quân mới vừa về chưa tắm rửa sao?”
“Uhm, vừa về cung liền đến xem nàng thế nào.”
Thậm chí chưa đi bẩm báo với phụ hoàng chuyện quan viên tham ô cấu kết buôn muối lần này.
Xu Xu cũng nhớ đến việc ấy, vội vàng đẩy hắn ra, nói: “Phu quân mau tắm rửa rồi đi gặp hoàng thượng đi, thiếp không sao, nhìn thấy phu quân bình an trở về thiếp yên tâm rồi.”
Phó Liễm Chi đứng dậy, vân vê lòng bàn tay Xu Xu, nói: “Nếu quá nhàm chán thì có thể để bọn Khang Bình tiến cung cùng nàng nói chuyện.” Hắn lo lắng nàng có thai, ở trong cung ngột ngạt như vậy cũng không tốt.
Xu Xu mềm giọng nói: “Khang Bình đã chuyển thiếp mời tiến cung, ba ngày sau nàng ấy, Châu Châu và Ngỗi Cao Lan sẽ vào cung thăm thiếp.”
Lúc này Phó Liễm Chi mới đi tắm rửa, sau đó đi gặp Thuận Hòa đế.
Chuyện tham ô buôn muối lần này, hắn đã giải quyết rất triệt để, lấy về hơn một ngàn vạn lượng bạc cho quốc khố.
Bởi vì chuyện này, Thuận Hòa đế lại răn dạy Nhị hoàng tử một trận trước mặt triều thần.
………
Ba ngày sau, Đông cung.
Phó Liễm Chi dậy rất sớm chuẩn bị lâm triều, Xu Xu vẫn mặc áo gấm ngủ say, để lộ bả vai trắng nõn nhẵn nhụi, hắn mặc xong, đi qua cúi người hôn hai má Xu Xu một cái.
Lúc Xu Xu thức dậy, đã là giờ Thìn, Xu Xu chậm chạp mặc quần áo xong, mới qua ăn sáng.
Bọn Khang Bình chắc sẽ không vào cung quá sớm, có lẽ phải giờ Tỵ mới đến.
Xu Xu ăn sáng xong, qua thư phòng đọc sách một canh giờ, Trân Châu mới qua bẩm báo: “Thái tử phi, Khang Bình quận chúa và các cô nương đã đến rồi.”
“Mau mau mời họ vào trong.” Xu Xu cũng đứng dậy ra ngoài đón, cuộc sống trong cung thật sự quá ngột ngạt, trước nàng ở Vương phủ, còn có thể thường xuyên ra ngoài đi dạo, hiện tại ở trong cung, thỉnh thoảng có Triệu quý phi qua chơi cùng nàng, còn Vệ trắc phi là trắc phi của Nhị hoàng tử, cũng không thể lúc nào cũng qua với nàng.
Cho nên Xu Xu rất nhớ bọn Khang Bình Châu Châu.
Đều là khuê hữu thân mật nhất, Xu Xu không sai Trân Châu dẫn người qua thiên sảnh đãi khách mà dẫn thẳng đến phòng nàng.
Phòng nàng rất lớn, chỗ ngủ có bình phong ngăn cách, chỗ ngồi bên ngoài có thể đãi khách được.
Bọn Khang Bình nhìn thấy Xu Xu cũng rất kích động, ánh mắt đầu tiên lúc ba người vào nhà liền rơi vào bụng Xu Xu.
Hiện tại bụng Xu Xu cũng gần bốn tháng, hơi lộ ra rồi.
“Các ngươi đến đây, mau đến đây ngồi đi.” Xu Xu gọi ba người ngồi xuống.
Phương Châu Châu nhịn không được nói: “Xu Xu, chúc mừng ngươi!”
Khang Bình cũng nói: “Chúc mừng Xu Xu, lúc mới biết ngươi mang thai, chúng ta đã muốn tiến cung thăm ngươi, nhưng mẫu phi nói, chưa tròn ba tháng không được phép gặp khách, cho nên bây giờ chúng ta mới đến.”
“Cảm ơn các ngươi.” Xu Xu cười nói.
Ánh mắt Ngỗi Cao Lan cũng dịu dàng rơi vào bụng Xu Xu: “Chúc mừng Xu Xu, Xu Xu mang thai, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Mẫu thân ta nói nữ tử mang thai rất dễ nôn oẹ, vô cùng khó chịu.”