Suối Tiên Của Xu Nữ - Chương 149
Chương 149
Thuận Hòa đế nghe đám lão thần này già mồm át lẽ phải, tức giận đến mức bật cười: “Con nối dõi trở thành tiêu chuẩn lựa chọn thái tử của bậc đế vương từ khi nào vậy? Đám cẩu vật các ngươi thật quá to gan lớn mật, dám cản trở trẫm lập thái tử, có mưu mô gì? Trước kia cũng là các ngươi quấn lấy trẫm, muốn trẫm sớm lập thái tử, mấy năm nay Liễm Chi bình định biên thành cho trẫm, lập được chiến công hiển hách, cho dù giúp trẫm xử lý chính vụ cũng không hề có bất cứ chỗ nào có thể bắt bẻ được, trẫm lập nó làm thái tử cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi.”
Lời này vừa nói ra, trong triều đình yên tĩnh không một tiếng động, mấy cựu thần cũng cúi đầu không dám nhiều lời, nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp, có cựu thần ngay thẳng nói: “Hoàng thượng, cựu thần cũng chỉ suy nghĩ vì hoàng tộc thôi, dù sao tuổi tác Thục vương điện hạ cũng càng ngày càng lớn, hơn nữa cũng chỉ cưới mình Thục vương phi, cựu thần thật sự rất lo lắng vấn đề con nối dõi của điện hạ, vẫn xin hoàng thượng suy nghĩ kĩ, nếu như không được thì hoàng thượng cũng có thể nạp vài trắc phi cho điện hạ, như vậy con nối dõi của điện hạ thịnh vượng, chúng thần cũng có thể yên tâm.”
Sắc mặt Thục vương điện hạ nhàn nhạt, nhìn không có gì tức giận.
Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không nói gì.
Tam hoàng tử Phó Lệ Tố nhịn không được nói: “Đại hoàng huynh ta và hoàng tẩu mới thành thân hơn một năm, đám cựu thần các người gấp gáp gì chứ?” Hơn nữa, ai mà không biết Đại hoàng huynh ghét nữ nhân, mấy năm nay cũng thích một mình đại hoàng tẩu, bây giờ đám cựu thần này lại bảo phụ hoàng nạp trắc phi cho Đại hoàng huynh, đây là có ý đồ gì?
Thuận Hòa đế đang muốn nóng giận, nhưng nhớ lại hôm nay là ngày lập thái tử, ngày cát tường như vậy, ông cũng không muốn phá hoại tâm trạng, đang muốn kiên quyết kêu bãi triều, dù sao ông cũng mới là hoàng đế, chiếu thư đều đã ban xuống, không thể nào thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, trong đầu đám cựu thần này cũng rất rõ, chính là chán ghét ông và Liễm Chi.
Đang muốn bãi triều, Trần Vượng Đức khom người, lặng lẽ đi vào một góc đại điện, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, lão nô có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
Thuận Hòa đế nhìn nét vui mừng không ngớt trên mặt Trần Vượng Đức, trong lòng vừa động, ngay cả Thục vương điện hạ đứng trên đại điện vốn thờ ơ với mọi chuyện cũng phải ngước mắt lên nhìn về phía Trần Vượng Đức.
“Hoàng thượng, thái tử phi có thai rồi !” Giọng nói mềm mại của Trần Vượng Đức vang vọng trong đại điện, Trần Vượng Đức lại khom người về phía Thục vương, nói: “Chúc mừng thái tử điện hạ, vừa rồi thân thể thái tử phi không thoải mái, gọi Trương thái y qua bắt mạch, Trương thái y là thái y giỏi về phụ khoa nổi tiếng của Thái Y viện, sau khi bắt mạch cho thái tử Phi liền phát hiện thái tử phi mang thai, nhưng hiện tại tháng vẫn còn ít, chỉ mới một tháng rưỡi, phải đợi ba tháng sau mới có thể ổn định lại.”
Bình thường nữ tử thế gia có thai, ba tháng sau mới có thể báo cho bạn bè người thân biết, hiện tại Thục vương phi mới mang thai một tháng rưỡi đã cho thiên hạ biết, chắc chắn cũng là vì hôm nay là ngày lập Thục vương làm thái tử, sắc mặt đám cựu thần vừa rồi phản đối lập thái tử như mở phường nhuộm.
Trần Vượng Đức cũng là người thông minh, lúc này liền sửa lại lời.
Trong nháy mắt, sắc mặt Nhị hoàng tử cũng tái nhợt đi, tiện đà trở nên âm trầm hơn.
Chỉ có Tam hoàng tử Phó Lệ Tố vui như người ngốc: “Đại hoàng huynh, chúc mừng huynh!”
Sắc mặt Phó Liễm Chi nhu hòa xuống.
Thuận Hòa đế cười to nói: “Hôm nay cũng thật là ngày song hỉ lâm môn, thưởng, tất cả đều có thưởng.”
Triều thần quỳ lạy, tiếng chúc mừng vang vọng khắp đại điện.
……
Hạ triều xong, Phó Liễm Chi trực tiếp về Chiêu Dương cung, Xu Xu đang tựa vào giường nghỉ, Phó Liễm Chi đi qua cúi người ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên mặt nàng, cũng không nói thêm gì khác.
Xu Xu ôm lấy điện hạ, cười tít mắt nói: “Phu quân đây là mơ sao? Sao không nói gì cả.”
Phó Liễm Chi lại cúi đầu hôn môi Xu Xu, khàn khàn nói: “Xu Xu, cám ơn nàng.”
Xu Xu ngơ ngẩn nhìn Thục vương, sau một lúc lâu mới trầm thấp nói: “Thiếp cũng phải cám ơn phu quân.” Cám ơn điện hạ đã yêu thương nàng như vậy, ở bên hắn, nàng chưa bao giờ hối hận.
Phó Liễm Chi quỳ trên giường, ôm chặt lấy Xu Xu.
Hiện tại Thục vương phi mang thai hoàng trưởng tôn dòng chính, chuyện vui lớn như vậy tất nhiên sẽ thông báo cho cả thiên hạ biết.
Chưa đến vài ngày, tin Thục vương phi có thai đã truyền khắp kinh thành, chuyện vui song hỉ lâm môn như vậy, Thục vương phi được chẩn đoán có thai đúng vào ngày Thục vương lập thái tử, rất nhiều người bệnh từng được Thục vương phi cứu biết được tin vui này, đều vui vẻ phấn chấn, định đến Tự Miếu cầu phúc cho Thục vương phi.
Sau đó là phủ Quốc Công, còn có vài vị khuê hữu của Xu Xu cũng nghe nói chuyện Xu Xu mang thai.
Nhưng Thục vương mới được lập làm thái tử, chỉ sợ trong cung cũng đang rất bận rộn.
Trong cung đúng là rất bận, Thục vương mới được lập thái tử, rất nhiều chuyện đều phải làm.
Mặt khác lại còn chuyển từ Chiêu Dương cung sang Đông cung nữa, Đông cung là nơi ở của hoàng hậu và thái tử, mấy năm nay chưa từng lập hậu, cho nên Đông cung liền bỏ trống.
Lập thái tử xong, Đông cung lại được dọn dẹp sạch sẽ, Xu Xu và Thục vương dọn sang Đông cung trước.
Bên trong Đông cung đã bố trí xong từ trước, Thục vương lại còn sai thợ mộc làm hai phòng thuốc, đều cho Xu Xu để dược liệu.
Chuyển vào Đông cung hơn một tháng, Xu Xu cũng bận rộn, tuy trong Đông cung có hoa cỏ cây cối, nhưng không quá tươi tốt, nàng thích cây xanh thành rừng nên nhờ Thục vương tìm giúp nàng vài giống cây cổ thụ nhỏ và hoa cỏ vào cung, để Xu Xu trồng.
Còn ba con mãnh thú báo xa-li, sư tử trắng và hổ trắng cũng đều chuyển vào Đông cung.
Xu Xu cũng không hạn chế chúng nó tự do hoạt động, nhưng dù sao cũng là hoàng cung, Xu Xu lo chúng sẽ va chạm những người khác nên chỉ cho chúng hoạt động trong Đông cung thôi.
Bận đến gần cuối tháng năm, lúc này Xu Xu mang thai cũng tròn ba tháng, mỗi ngày Trương Thái y đều đến bắt mạch cho nàng, lại còn nói, bào thai của Xu Xu rất khỏe mạnh.
Đúng là Xu Xu không có cảm giác gì quá lớn, ngay cả nôn nghén nàng cũng không có, chỉ là thích ngủ, mỗi ngày đều ngủ nhiều hơn hai canh giờ so với trước.
Tròn ba tháng, Xu Xu có thể tiếp khách, Thôi thị và lão phu nhân Thịnh thị của phủ Định Quốc Công liền chuyển thiệp mời tiến cung thăm Xu Xu.
Sau khi Thôi thị và Thịnh thị tiến cung thấy sắc mặt Xu Xu vẫn tốt, nhìn còn có vẻ béo hơn trước một chút, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Hai người nói với Xu Xu, cả nhà đều khỏe mạnh, bảo Xu Xu yên tâm dưỡng thai, tranh thủ sinh một hài tử mũm mĩm, hai người dùng xong bữa trưa với Xu Xu mới đi về.
Ngày tiếp theo, Xu Xu mới vừa dậy, để nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc quần áo, dùng xong bữa sáng, Trân Châu đi vào nói: “Nương nương, Vệ trắc phi cầu kiến.”
Trong cung Vệ trắc phi chỉ có một mình Vệ Sở Tuyền.
Xu Xu nói: “Để cho nàng ấy vào đi.”
Vệ Sở Tuyền đi theo cung tỳ vào nhà, nhìn thấy sắc mặt Xu Xu rất tốt, cũng có chút hâm mộ.
Xu Xu nhìn thấy Vệ Sở Tuyền thật sự có chút kinh ngạc, nàng ta còn gầy hơn so với năm trước, thậm chí sắc mặt còn kém hơn.
“Tham kiến Thục vương phi.” Vệ Sở Tuyền hành lễ.
“Sở Tuyền đừng khách sáo như vậy, mau ngồi đi.”
Đợi Vệ Sở Tuyền ngồi xuống rồi, Xu Xu ấm giọng hỏi: “Sở Tuyền, ngươi không sao chứ?”
Vệ Sở Tuyền cười nói: “Vương phi không cần lo lắng cho ta, ta không sao.” Đúng là nàng ta không sao, có lẽ vì gia tộc của nàng ta không thể giúp được gì cho Nhị hoàng tử, cho nên thời gian này, Nhị hoàng tử rất ít đến tẩm cung của nàng ta, đi qua cũng chỉ là cùng nàng ta theo thông lệ, hy vọng nàng ta sớm mang thai con nối dõi mà thôi.
Nhưng phần lớn thời gian, Nhị hoàng tử chấp nhận qua bên các vị thông phòng thân thể đẫy đà kia hơn.
Cho nên, ngược lại nàng ta càng thoải mái không ít.
Xu Xu nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi muốn chữa khỏi thân thể thì chỗ ta có phương thuốc.”
Vệ Sở Tuyền lắc đầu: “Đa tạ Xu Xu, thật sự không cần thiết đâu, ta không muốn mang thai con nối dõi của hắn, trước mắt cứ như vậy càng tốt.”
Nếu nàng ta không muốn thì Xu Xu cũng không ép buộc, liền tán gẫu những đề tài khác với Vệ Sở Tuyền.
Vệ Sở Tuyền ở Đông cung gần nửa canh giờ, thấy Xu Xu bắt đầu che miệng ngáp, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Xu Xu, ngươi cẩn thận chút, từ sau khi ngươi mang thai, sắc mặt Nhị hoàng tử trở về Chiêu Ninh cung đã không dễ chịu, còn có Nhị hoàng tử phi, cũng không biết đập bể bao nhiêu thứ rồi.” Hôm nay nàng ta qua đây, thực ra cũng muốn nhắc nhở Xu Xu một câu, dù sao Nhị hoàng tử một lòng vì ngôi vị thái tử, hiện tại thái tử rơi vào tay Thục vương, Xu Xu lại mang thai, nàng chỉ lo lắng Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi gây bất lợi cho Xu Xu nên qua đây đề cập một câu.
Xu Xu gật gật đầu, nói: “Đa tạ Sở Tuyền, ta sẽ chú ý.”
Trong đầu Xu Xu cũng rất rõ ràng, cho nên ngày thường ăn uống mặc mang đều đặc biệt chú ý.
Nhưng Xu Xu suy đoán, có lẽ Nhị hoàng tử và Tề Tư Nguyệt cũng không thể nào ra tay trong cung của nàng, ra tay với nàng, còn không bằng đối đầu với Thục vương hoặc là Thuận Hòa đế.
Nhị hoàng tử không ngu ngốc, hắn ta nên biết rõ, dù đứa bé trong bụng Xu Xu có thuận lợi sinh ra đời hay không thì cũng không quá ảnh hưởng đến ngôi vị thái tử của Thục vương.
Cho nên Xu Xu không lo lắng cho mình, mà ngược lại lo lắng cho thái tử điện hạ.
Chờ Vệ Sở Tuyền đi rồi, Xu Xu đi phối thuốc, đến trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, buổi chiều lại tiếp tục phối thuốc, mặc dù nàng có thai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phối thuốc, nàng đã không thể đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh, vậy thì lợi dụng cam lộ và y thuật của bản thân, phối ra nhiều thuốc một chút, như vậy có thể cứu được nhiều người hơn.
Lúc dùng cơm tối, thái tử mới về cung, dùng cơm xong, Phó Liễm Chi tự mình ôm Xu Xu vào phòng tắm rửa mặt.
Hắn tự mình giúp Xu Xu tắm rửa thân thể, động tác mềm nhẹ, lại sợ nàng bị cảm lạnh, sau khi lau khô người cho nàng liền ôm nàng về tẩm cung.
Phó Liễm Chi ôm nàng qua tẩm cung, chậu nước đá bày bên ngoài tẩm cung đã tan hết đi, đợi hơi nước trên người Xu Xu đã hết, nha hoàn mới bưng chậu nước đá vào, Xu Xu tựa vào lòng thái tử, dịu dàng nói: “Phu quân, không cần phiền phức như vậy.”
“Nàng mang thai phải luôn chú ý giữ gìn sức khỏe tốt, hơi ẩm ướt sẽ rất dễ bị cảm lạnh, đã không thể dùng thuốc, đến lúc đó khó chịu cũng sẽ là nàng.” Phó Liễm Chi nói, cũng đã lau khô hết nước trên tóc cho Xu Xu rồi.
Xu Xu bắt đầu mệt rã rời, do mang thai, Phó Liễm Chi cũng không đụng chạm nàng nữa, lúc khó chịu cũng chỉ hôn môi nàng thôi.
“Phu quân, thiếp buồn ngủ quá.” Xu Xu rúc vào lòng Phó Liễm Chi tìm vị trí thoải mái.
“Uhm, ngủ sớm đi.” Phó Liễm Chi kéo chăn mỏng đắp kín cho Xu Xu, ôm nàng vào trong lòng, vừa cẩn thận không đụng vào bụng nàng, nói: “Sáng ngày mai ta phải ra khỏi cung làm chút chuyện, có liên quan đến vụ buôn muối Tô Hoài, có thể phải mất mười ngày nửa tháng, nàng ở trong cung phải cẩn thận chút.”
Buôn muối Tô Hoài?
Xu Xu mơ mơ màng màng, nhớ hình như là chuyện xấu gì đó của Nhị hoàng tử, nghe nói là làm hỏng việc, mấy ngày trước bị hoàng thượng mắng một trận, ngay cả nàng cũng nghe nói.