Song Nguyệt Vô Biên - Chương 110
Cho nên đứa con trai như hắn tính là gì đây, giống như luôn không chịu gặp, hồi nhỏ bị ném ra Thi Lâm, cách tám năm mười năm mới đến nhìn hắn một lần. Giờ có cháu nội rồi, coi con trai càng thêm nhẹ hẫng, rõ ràng có thể cho hắn cùng đi, vì sao phải chờ cái “Người kia” tới đón chứ? Chẳng lẽ hắn không phải con trai của bà sao?
Tiên quân cô đơn đứng đó, tính không ra sao mình lại thê thảm dữ, cũng nghĩ không ra mình đến cùng lớn lên làm sao. Dưới mắt chúng tiên, Tử Phủ Quân tuổi hơn một vạn ở trước mặt mẹ hắn vẫn là một đứa con trai nhỏ, Phật mẫu mang đi đứa con dâu mình quan tâm, về phần thằng con gây ra họa, phủi tay mặc kệ, để cái gã oan gia đối đầu cha của nó đến dẫn về.
Cha mẹ không hoà thuận, con cái luôn là người chịu khổ, Thiên đế cũng cảm thấy hắn hơi hơi đáng thương, ở lại cũng không giải quyết được mắc mứu rối mù nữa, “Hay là, Phủ quân về Bồng Sơn trước?”
Tử Phủ Quân cúi đầu đứng, “Giờ Thiên quân có thể rõ vì sao ta nhất định phải bảo vệ cho Nhạc Nhai Nhi rồi chứ, là để cho con ta một gia đình trọn vẹn hoàn chỉnh.”
Thiên đế đồng tình gật đầu, ân oán giữa Trinh Hoàng đại đế và Tuyền Cơ phật mẫu ồn ào huyên náo mấy vạn năm. Nguyên nhân bên trong, đại khái là Phật mẫu băng thanh ngọc khiết, không thể nhận mình tình nguyện bậy bạ rồi sinh con cho Đế quân. Dù là ai đi nữa bị oan ức đều sẽ hận kẻ gây chuyện đến tận xương tuỷ, tuy Đại đế hồ lý hồ đồ, nhưng con cũng sinh rồi, đâu thể trốn tránh trách nhiệm.
Cứ như vậy Phật mẫu dẫn đi một người, còn để lại một người này làm chi? Trinh Hoàng đại đế đã lui về ở ẩn mấy vạn năm không thấy tung tích, ngài tìm cho mình một thánh địa thanh tịnh lại không thiếu cách dưỡng lão để an dưỡng tuổi già, đương nhiên thực tế mà nói, đối với một sinh mệnh vô cùng, dưỡng lão quá sớm, nhưng người ta có thích sinh hoạt như này hay không cũng không ai dám có nửa câu rảnh rỗi. Ngài có đến nhận đứa con này không, chắc là không rồi. Dù sao ngài chẳng mấy khi hỏi đến Tử Phủ Quân, thậm chí có đôi khi Thiên đế sinh ra hoài nghi, đối với việc Tử Phủ Quân xử lý mình luôn liên tục ganh này tỵ kia, có phải là quá buồn lo vô cớ rồi không?
Chuyện sau này lại tính cũng không còn ý nghĩa, bây giờ thế cục đã định, Thiên đế cũng mất đi hứng thú, định giải tán chúng tiên, còn mình quay về đánh hai ván cờ với Đại Cấm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chúng Thiên vương giải kiếm, còn có tiếng tuân lệnh vang như chuông đồng: “Bái kiến Đế quân.”
Rất nhanh liền có người bước tới cửa, một thân đi tới, đến tiên quan một cái cũng không mang, vào điện liền hỏi: “Bổn quân đến chậm rồi sao?”
Thiên đế quay đầu nhìn, người mới đến áo tím mũ vàng, phong thái lỗi lạc. Ngài vô cùng giống Tử Phủ Quân, tiên vốn trường sinh bất tử, bởi vậy nhìn qua cha con tuổi tác không mấy cách xa. Chẳng qua đại đế muốn biểu hiện mình đã làm cha người ta nên cố ý để lại hai chòm râu, kết quả chẳng những không thấy già chút nào, càng có dáng vẻ điềm đạm.
Thiên đế cả kinh, vội cùng chúng tiên lạy dài nghênh đón, Đại đế nghiêm mặt nói miễn lễ, sau đó nhìn về phía thằng con, “Người đâu rồi? Đã hành hình xong rồi à?”
Tiên quân không khỏi thở dài, cha hắn thật không đáng tin cậy, thật sự là vạn năm không thay đổi. Mấy chuyện cứu mạng vầy, Phật mẫu vẫn đáng tin hơn, nếu cứ trông cậy vào ngài, người đã sớm chết tám trăm năm trước.
Hắn dịch tay nói: “Được Phật mẫu mang đi rồi ạ.”
Đại đế không hiểu, “Vậy sao con còn ở đây?”
Vì sao à… Nói đến thêm đau lòng, “Phật mẫu không cần con nữa, để con lại chờ Đế quân tới dẫn về.”
“Lão bà tử này!” Đại đế thấy muốn nổi cơn, bỗng nhiên nhớ tới chúng tiên đang nhìn chăm chú, chút thất thố của mình lọt vào trong mắt mấy ông tiên cứng nhắc này, đều là hành động đáng giá ghi lại quan trọng kinh người, liền hậm hực hờn dỗi sờ mũi, nói với Thiên đế, “Khuyển tử không tốt, phạm sai lầm lớn khiến Thiên quân phiền lòng, bổn quân thay mặt nó thỉnh tội với Thiên quân. Trừng phạt làm sao Thiên quân cứ lệnh, nó tuổi trẻ người khoẻ, chịu khổ rất giỏi.”
Thật là có cha như vậy, muốn khóc cũng khóc không được. Gặp người khác đã giả lả làm hoà cho qua chuyện, còn ngài thì ngược lại, khẳng khái thật sự, không sợ nó phải chịu khổ, chỉ cần đừng chết là được.
Nhưng Đại đế đã ra lời khách sáo, ai cũng không dám nhận. Muốn nó bị phạt thì đâu có một đường xa xôi từ Chờ trì thiên đuổi tới Cửu Trọng thiên đâu. Thiên đế cười không tự nhiên, chắp tay nói: “Đúng là chuyện quậy ra rất lộn xộn, không phạt thì quả là không thể ăn nói với bát phương, nhưng lúc Phật mẫu đến đã đánh cô sơn và thành trì về lại đáy nước, tất cả đã phục hồi như cũ, nên không cần truy cứu nữa.”
Đại đế chậm rãi vuốt cằm, “Vậy là không phạt hả?”
Thiên đế nói dạ phải, “Không phạt.”
Đại đế nghe xong thật vừa lòng, nhưng cũng phải giữ tí mặt mũi cho Thiên đế chứ, ngài quay qua răn dạy thằng con: “Còn không mau cám ơn Thiên quân khoan hồng độ lượng!”
Quả là cha mẹ trên thiên hạ này đều giống nhau, làm bộ đánh chửi đứa con gây họa cũng chỉ là để trong lòng người nhìn vơi đi phần nào thôi. Một Tử Phủ Quân vạn tuổi, trước mặt cha hắn không một chút uy nghi nào, thành thành thật thật nghe lời cha, bày qua một đại lễ chu đáo đến Thiên đế, “Tội thần đường đột, xin Thiên quân thứ tội.”
Thiên đế dĩ nhiên mượn lưng xuống ngựa luôn, vỗ vai hắn nói: “Phương Trượng Châu và Lang Huyên còn phải dựa vào Phủ quân, chỉ mong qua biến cố lần này không làm nảy sinh hiềm khích giữa hai ta.”
Tiên quân nói: “Đó là lẽ tự nhiên mà, kết quả đã đều giải quyết rõ ràng rồi, An Lan sao dám thành địch của chính đạo được.” Cười một cái rồi xoay người đi theo Đại đế rời Thiên cung.
Quả nhiên sau lưng có người, nhiều chuyện có thể hóa hiểm thành không. Nếu không có hai vị Phật Đế to bự này, hắn vì bảo vệ cho Nhai Nhi nhất định sẽ nhập ma.
Đại đế quay đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt ghét bỏ, “Nhìn xem con kìa, khó trách nương con không cần con.”
Tiên quân rất buồn bực, “Con làm sao chứ?”
Đại đế nói: “Con còn mặt mũi hỏi làm sao hả, ấn đọa tiên trên trán là chuyện gì đây? Không tiên không yêu, không tăng không sĩ, không biết lúc trước làm sao ta có thể cùng mẹ con sinh ra con nữa!”
Việc này có thể oán ai nữa trời, Tiên quân nhún vai, “Oán năng lực tự khống chế của người quá kém đi, cũng đâu phải con muốn gửi hồn sống ở nhà người chứ. Không phải lúc Đế quân dẫn con nhập đạo có nói sao, ưu việt lớn nhất khi thành tiên là có thể cưới vợ, giờ con muốn lấy vợ, ai biết lộn xộn đấu đá một ngày đâu, xém tí nữa là mất mạng luôn.”
Đại đế cười nhạo hắn: “Ai bảo con ngốc như vậy, sinh hoạt riêng tư mà ầm ĩ cho cả đám biết hết, như ta lén lút như vậy, mấy vạn năm nay không phải vẫn vui sướng như thường sao!”
Hắn lại lắc đầu, “Con không giống như người, con muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, con lo cho nàng một mình xoay xở ở nhân gian.”
Đại đế nghe đến răng phát ê, “Cái tính ngấy ngấy méo mó này của con, cũng không biết giống ai.”
Mặc kệ là giống ai, giờ việc quan trọng hơn là vợ chồng đoàn tụ. Tay hắn khum lên che nắng nhìn về hướng đông xa xa, nơi ở của mẫu thân có đạo tràng cạnh cây bồ đề già diệp, Nhai Nhi chắc chắn đã được đưa về đó. Chẳng qua chỗ đó đàn ông ngoại giới vĩnh viễn không được đặt chân tới, muốn vào chỉ e là không dễ.
Tiên quân nhìn Đại đế, “Đế quân à, Phật mẫu mang vợ con của con đi, còn quăng con lại đây, người đoán thử là tại sao?”
Đại đế tản mạn liếc hắn, “Bởi vì nàng không muốn gặp con chứ gì. Thường thường người già đều muốn thân với đời thứ ba hơn, nàng chướng mắt con chứ đâu có chướng mắt cháu nội nhỏ bé đâu.”
Tiên quân bỗng nhiên cảm thấy chỉ số EQ của cha hắn quả thật rất có vấn đề, khó trách nhiều năm như vậy, mỗi lần chạm mặt Phật mẫu đều là mưa to gió lớn mà về tay không, cũng không thể lừa Phật mẫu về Chờ trì thiên cùng ngài. Không biết cách cân não, còn muốn học người nói chuyện yêu đương, tính của Phật mẫu thật sự quá tốt, nếu đổi lại là Nhai Nhi, e là đã một cước đá tên đàn ông như này rớt thẳng xuống La Già đại trì.
Hắn thở dài một hơi, “Hai người bao nhiêu năm không gặp rồi? Phật mẫu đây là nhớ tới người đó.”
Đại đế hửm một tiếng, âm điệu hơi cao, vô cùng không hiểu, “Nhớ ta ư?”
“Chuyện đầu tiên con muốn làm sau khi rời khỏi Thiên cung là đi tìm vợ con. Đế quân người đi với con không? Nếu đi, gặp Phật mẫu một lần không phải quá hợp lẽ sao. Nếu bà mang ta đi luôn, người tới tay không, rồi mệt mỏi quá có khi lại quay về nhà thì làm sao.” Vừa nói vừa lắc đầu, “Không biết người suy nghĩ thế nào nữa, là bất đắc dĩ nhân nhượng vì lợi ích chung đó à.”
Đại đế nháy mắt mấy cái, “Bên trong còn có nhiều ý nghĩa vậy hả?”
Tiên quân bắt đầu đồng cảm với Phật mẫu, đối mặt với gã đàn ông như vầy mà còn có thể dẫu xa cách vẫn còn vương tơ lòng mấy vạn năm, chẳng lẽ thật sự là vì nể mặt đã có một mặt con với nhau sao?
Hắn hỏi Đại đế, “Vậy chứ hồi xưa làm sao Đế quân lại ở cùng với Phật mẫu được vậy? Đổi lại là con con còn chướng mắt người.”
Làm việc thì dông dài, đầu thì đầu gỗ, còn tự cho mình là đúng, Phật mẫu chắc phải chịu nhiều thê thảm lắm mới có thể coi trọng người này.
Đại đế nghe có ẩn dụ trong lời hắn, trừng mắt: “Nhiếp An Lan, ta là cha ngươi đó nha!”
Tiếng hô lớn đến đinh tai nhức óc. Tiên quân ngoáy lỗ tai, không muốn cùng ngài ấy đạp chung một đụn mây, lắc mình tránh xa ra chút. Đại đế hơi buồn bực, chống hông nói: “Tình cảm một khi tới, giống như dời núi lấp biển vậy, ai đâu mà quản nhiều như vậy? Con cũng là người từng trải chả nhẽ không biết sao? Không biết còn chạy đến Vân Phù quấn quít lấy cô nương nhà người ta, đến ta còn xấu hổ giùm. Nếu nói không biết xấu hổ, so với ta con còn không biết xấu hổ hơn, trò giỏi hơn thầy mà. Nhớ ngày đó ta với nương của con, ở bờ đá Tam sinh tình cờ nhìn nhau một cái, ta thấy nàng rất xinh đẹp, nàng thấy ta phong lưu phóng khoáng… Giờ là vì có con rồi á, ta mới cố ý để râu, chứ năm ấy ta cũng là tiểu sinh nho nhã sạch sẽ gọn gàng, vừa vặn là kiểu người mẫu thân con thích đó nha.”
Tình yêu của trưởng bối thiệt làm cho người khó lý giải! Tiên quân ném một câu, “Những việc con làm ở Vân Phù người đều trông thấy à?”
Đại đế nói đúng rồi á, “Con hơn một vạn tuổi mới nghĩ thông, ta sợ đầu óc con lâu dài đóng sỏi, bị người ta lừa. Cho nên làm cha mẹ thật sự là rất vất vả, cái gì cũng phải quan tâm hết.”
Ngài thở dài thở ngắn, Tiên quân kêu to, “Dù là thượng tiên thượng thần gì cũng không được mở phép mà nhìn xuống Sinh Châu, là trái với phép tắc con định ra đó.”
Đại đế thật muốn cười rộ, “Nhi tử còn nói phép tắc với lão tử à, là năng lực sở trường của con à. Lại nói ta mà là thượng tiên thượng thần hay sao? Ta là đấng sáng thế thực tế đó, con đừng có hồ đồ nha!”
Tiên quân bị ngài đạp đổ nói không ra lời, nửa ngày mới oán giận: “Như vậy lúc con bị rút gân đoạn cốt, người cũng trơ mắt nhìn à?”
Đại đế khoanh ngực, ánh mắt mơ hồ, “Đã làm sai thì chịu phạt, hồi con còn nhỏ ta đã dạy vậy rồi. Đàn ông muốn cưới vợ chịu khổ một chút thì đã sao, không phải hở tí là tìm cha nương đâu! Chúng ta không phải không giúp con, là vì biết con còn sẽ tiếp tục gặp hoạ lớn hơn nữa, quyền lực dùng ở trên lưỡi đao con có hiểu không? Không đến lúc nguy cấp thì không ra mặt, là tín điều của bọn ta.”
Tiên quân cứng miệng không trả lời được, thầm nghĩ thật sự là một cặp cha mẹ tốt vô cùng, làm gì cũng phải đợi đến lúc chỉ mành treo chuông mới bằng lòng ra cứu mạng, trễ một bước là có thể trực tiếp nhặt xác về.
Đại đế mặc kệ hắn oán thầm câu gì, ngài quan tâm là quan tâm đứa con trong bụng con dâu, “Cháu của ta, là trai hay là gái?”
Tiên quân nói là trai, “Con đầu sinh trai rất tốt, sau này có thể chăm sóc cho đệ muội.”
Đại đế cảm thấy hắn nói ngược, “Con đầu nên là gái, mới giỏi chăm sóc mấy đứa em.”
Tiên quân nở nụ cười, “Khó trách hai người sinh con đầu là con, vốn đâu định sinh đứa nữa hả.”
Đại đế đối cắm tay áo thở dài: “Không có cách nào đó, không cùng một hệ, sinh đứa đầu còn có thể nói là sự cố, sinh đứa thứ hai lại sự gì chứ, rất không thể nào nói được.”
Đã nếm đến hương vị tình yêu như thế nào Tiên quân cảm thấy, mọi khó khăn đặt trước tình yêu đều không phải quan trọng, “Hai người không thể phá tan thành kiến thế tục, dũng cảm đi đến với nhau à?”
Đại đế kỳ dị nhìn hắn một cái, “Con mới ba tuổi sao? Nói câu ngây thơ như vậy! Giữ chức vị càng cao, càng không thể xằng bậy. Ta cũng muốn giống con làm cái chức quan tép riu ở thế gian ấy, ta cũng thích làm gì thì làm.”
Tiên quân phát hiện cha hắn nói câu nào đeo đao câu đó, đâm vào tim con mới vui. Hắn tức giận ghê gớm, khó nói nên lời, cuối cùng rặn ra một câu: “Một khi đã như vậy, sao người còn muốn trêu chọc Phật mẫu chứ?”
Đại đế nói đã hết cách, “Vị cao giả thì cũng phải có tình cảm với nhu cầu sinh lý chứ, con độc thân một vạn năm còn không rõ sao?”
Tiên quân ngượng ngùng ngậm miệng, hắn quyết định chưa đến bồ đề già diệp tuyệt đối không mở miệng.
Không quá một nén nhang, hạ mây đáp xuống, phía trước là đích. Bồ đề già diệp là niết bàn cực lạc, có cây cổ đại che trời cỏ xanh như người, cũng có tịnh xá toà sen tường trắng đỉnh viền vàng. Trước nay quy định của các nhân vật lớn nơi đàn tràng cực nghiêm, trí nhớ của Tiên quân về nơi đây chỉ đến khi mười mấy tuổi, thành niên rồi không tới nữa, mẹ con chỉ gặp nhau tại Thi Lâm.
Lối vào Đàn tràng có dũng phụ* canh gác, sắc mặt họ trang nghiêm, pháp khí trong tay giao nhau, chặn đường cha con Đại đế.
*
Không hành giả, thần hộ pháp
(
chú thích của tác giả)
“Là ai, dám xông vào niết bàn!”
Tiên quân mở miệng, Đại đế nhanh nói trước một câu: “Bổn quân là Trinh Hoàng Đế quân trên trời chỉ có một, mang con tới tìm mẹ.”
Lão con mới một vạn tuổi quay đầu nhìn phụ thân một cái, mấy dũng phụ kia hiển nhiên bị lời Đại đế dọa rồi, cả đám đều không biết làm thế nào.
Ngàn câu vạn chữ về Đại đế với Phật mẫu đương nhiên mọi người đều nghe qua, nhưng chủ chân bước tới cửa vẫn là lần đầu. Buông hay không buông ra, hình như không dám không buông, dù sao người ta đã mang cả con đến.
Tiên quân cảm thấy hơi xấu hổ, cũng vì vậy mà từ sau khi hắn đắc đạo không thích qua lại với Đại đế, mấy việc này ông cha luôn biết cách làm hắn mất mặt. Hắn thở mạnh hỏi: “Phật mẫu đã về chưa?”
Dũng phụ gật đầu.
Hắn nói tốt lắm, “Vợ con của Bổn quân cùng đi về với bà, bổn quân tới đón bọn họ về nhà.”
Nói vậy hợp tình hợp lý, dũng phụ không cản họ nữa, để họ thuận lợi vào bồ đề già diệp.
Phía bên kia Phật mẫu đang trị thương cho Nhai Nhi, khuyên nàng nghỉ ngơi cho tốt, Nhai Nhi không yên lòng Tiên quân, nhấp nhổm đứng dậy muốn đi tìm hắn.
Phật mẫu trấn an nàng nghỉ ngơi trên giường, bảo nàng bình tĩnh lại nằm nghỉ, “Con không cần lo lắng cho nó, La Già đại trì đã về lại nguyên trạng, Thiên đế không còn cớ khó xử nó nữa. Huống hồ Đại đế sẽ không ngồi yên không chạy đến, Thiên đế dù gì cũng phải nể mặt ông ấy mấy phần.”
Nhai Nhi nghe xong mới an tâm, nghĩ lại mình có quan tâm cũng không được, chỗ nàng đang ở, nàng thật không bằng ai, có xảy ra chuyện gì, lấy năng lực cũng nàng cũng không cấp cứu được.
Nàng hơi ngượng ngùng, “Để Phật mẫu chê cười rồi, trong khoảng thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, trong đầu con căng đến sắp đứt rồi.”
Phật mẫu cười nói: “Giờ con phải thả lỏng đầu óc đi, con không còn một mình, hễ con căng thẳng thì đứa con trong bụng sẽ khổ đó. Ta biết quá khứ của con vất vả, từ nay trở đi hãy tạm quên đi chuyện cũ, cuộc sống có đủ loại, con trải qua được rồi, công đức viên mãn giờ có thể rời khỏi thị phi, tâm tình tự tại được rồi.”
Lệ Vô Cữu cũng từng đã nói qua như vậy, hắn nói những người bên cạnh tưng xuất hiện trong đời, dù là người thân hay là bạn tốt, đều chỉ là góp mặt vào cuộc đời bọn hắn khi đi giữa nhân gian, duyên hết thì tan, thậm chí không cần thiết có tình cảm với bọn họ. Nàng lúc đó nhìn không thấu, nhưng nghe Phật mẫu nói như vậy, lại cẩn thận cân nhắc, hình như cũng có lý.
Phật mẫu vuốt vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Thời gian thấm thoát nhanh thật, không nghĩ chớp mắt ta đã có cháu nội. Ta thấy đứa nhỏ này theo hai con sóng to gió lớn chịu nhiều đau khổ, trước khi ra đời đã trải qua khổ, sau này sẽ lấy phúc bù lại cho nó, nhất định vô kinh vô hiểm cả đời.” Bà lại cười cười, “Sau này để nó theo Phật đi, tâm vô trần ai, đại từ đại bi, ta thấy tốt hơn là theo đạo…”
Nói chưa xong, liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng gào to: ” Lão bà tử kia, đừng mượn cơ hội nha. Nhập đạo có chỗ nào không tốt? Nhập đạo được tiêu dao, không tốt hơn mấy người không thể đụng vô đồ mặn à? Không nói nữa, cháu nội ta đương nhiên là theo ta nhập đạo, ngươi muốn truyền lại y bát thừa kế ah, chờ đứa sau đi.