Song Nguyệt Vô Biên - Chương 109
Thiên đế có vẻ rất bất đắc dĩ, “Bổn quân không phải không muốn cho ngươi cơ hội, thật sự là ngươi gây rắc rối rất lớn. Nếu không phải nể mặt Tử Phủ Quân sẽ không giữ ngươi lại cho đến hôm nay.”
Đây là đường đường chính chính muốn nói nha, cũng do là chúa tể của trời đất mà thêm vẻ nhân nghĩa từ bi thôi. Vết thương nhiều đến không đếm được trên người Nhai Nhi đổ máu nhiễm đỏ gạch bạch ngọc trong đền. Trên người có khoá xích tiên nặng ngàn cân, người thường không thể chịu nổi, nàng cắn răng không nói một câu, tính cách nàng rất quật cường, tuyệt không muốn lãng phí cho người trông thấy mình khổ sở.
Máu tươi hoà quyện thành một dòng chảy màu đỏ theo khe gạch chảy xuôi ra phía trước, Thiên đế cao quý đứng cách nàng không xa, đến khi máu đỏ sắp làm bẩn giầy của ngài, làm như không có chuyện gì nhấc chân dời đi. Nhai Nhi khó khăn ngẩng đầu lên, “Thiên quân muốn giết muốn chém cứ tự nhiên, không cần cố ý khó xử, tốt nhất cứ theo tội nặng mà xử lý, cho ta được thoả mãn.”
Thiên đế à một tiếng, “Đúng là thứ cứng đầu không sợ chết, ngươi thành thật nhận tội, mềm mỏng khuất phục thì bổn quân còn có thể tha một đường sống.”
Nhai Nhi cười rộ lên, “Nếu quả như Thiên quân muốn thả cho ta một đường sống sẽ không tốn nhiều lời như vậy. Nhân lúc Tử Phủ Quân còn chưa tới, Thiên quân ra tay đi. Một mình ta làm một mình ta chịu, tuy rằng mở ra kho tàng ở cô sơn là do Tề Quang sau khi chuyển kiếp thúc đẩy, nhưng đúng là ta có tham dự, ta không chống chế, mặc Thiên quân xử lý.”
Lời cao ngạo như thế khiến Thiên quân rất không thoải mái. Hắn chờ kẻ phàm này tâm phục khẩu phục không được, nghĩ có nói thêm mấy câu cũng chả quan trọng, liền vung tay lên, “Giải lên Trảm tiên đài.”
Nhai Nhi cho rằng đưa một kẻ phàm lên đài Trảm tiên không khỏi dùng dao mổ trâu mà giết gà, tính mạng đã như con kiến, tùy ý mà dày vò nghiền nát. Nàng không biết rằng, Chém tiên trên đài Trảm tiên thì tiên chẳng qua chỉ mất đi hết linh căn, xuống lục đạo luân hồi. Còn chém người trên đài, người cùng hồn phách đều bị chém sạch sẽ, từ đây trên trời dưới đất sẽ không thể tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào nữa.
Đại Cấm hơi sốt ruột, “Quân thượng… Việc này có nên bàn bạc kỹ hơn không?”
Thiên đế không vui, một đôi sắc bén rét lạnh nhìn hắn, “Chẳng lẽ tội cô ta phạm còn chưa đủ đáng chết hay sao? Một người phàm nhỏ bé hết lần này đến lần khác phạm vào Thiên quy, nếu như không phải Tử Phủ Quân không hỏi ra ngọn nguồn cứ một mặt che chở, cô ta đã phải sớm nên vào Bát Hàn cực địa. Bồng Sơn yên ổn trên một vạn năm, vì sự xuất hiện của cô ta mà biến Lang Huyên Quân thành tiên không ra tiên, yêu không ra yêu, mọi thứ đều do cô ta sai.”
Lời Thiên đế đương nhiên không ai dám phản bác, Đại Cấm là lo lắng nếu qua loa xử tội đến khi Tử Phủ Quân trở về sẽ quậy long trời lở đất. Hắn nôn nóng xoa tay, lại tiến lên một bước, “Quân thượng, tình trạng Lang Huyên quân bây giờ không nên chịu kích thích ạ, lỡ ngài ấy thật sự đoạ nhập Ma đạo, thì …”
Thì không thể nào ăn nói với Trinh Hoàng Đại đế và Tuyền Cơ Phật mẫu, Thiên đế dĩ nhiên rõ ý hắn, nhưng xuất phát từ nhiều niềm tị hiềm, liên tiếp khiêu chiến đến uy quyền của ngài, thật khiến người ta không vui. Ngài cười hừ, lạnh lùng nói: “Đại đế là đấng sáng thế, lòng ngài quảng đại bao la vượt xa Đại Cấm tưởng tượng. Hôm nay người này phạm tội, bổn quân tự mình ra lệnh chém, nếu Đại đế muốn trách tội, bổn quân sẽ lên nhận tội trên Trì thiên, chờ Đại đế răn dạy.”
Thiên quân phẩy tay áo một cái, kiên quyết sẽ không nhận lời khuyên can nào nữa. Ngoài điện Thiên vương áp đao tiến vào áp giải phạm nhân, tay vừa chạm tới khoá xích tiên liền bị một lực rất lớn đánh trúng thối lui năm sáu bước. Mọi người quay qua, là Tử Phủ Quân đánh đến, tóc hắn rối tung, ánh mắt rất khác thường, từ ngoài điện từng bước đi vào, âm trầm nói: “Bổn quân hôm nay muốn thấy, ai dám đụng vào một ngón tay phu nhân của bổn quân.”
Nói rất không khách khí, lúc trước lựa chọn Thiên đế, cũng không chỉ có một Thiếu Thương ứng cử, hắn cũng là một cạnh tranh có lực. Nhưng xuất thân hắn rất chói lọi, hơn nữa tính tình thích đơn giản, vị trí thủ thần hắn chủ động tặng cho Thiếu Thương, bản thân mình không có tiền đồ tình nguyện đóng ở nhân gian, làm Lang Huyên quân nửa người nửa tiên. Nhiều năm như vậy, bản thân tuy không thèm để ý, nhưng lòng người khác vẫn không nhịn được khúc mắc. Làm sao để Thiếu Thương mới được vui đây? Chẳng lẽ để cho hắn thoải mái, thì mình dẫn theo Nhai Nhi cùng chết mới được hay sao? Hắn luôn luôn mong muốn được thái bình, không hề có ý khơi mào tranh chấp gì, khỏi liên lụy tới phụ mẫu. Nhưng thật đã bức hắn đến đường cùng thì hắn cũng không cần tính có quậy cái ngài nhật nguyệt vô quang kia nữa không.
Hắn càn rỡ không phục, cặp mắt hung hăng nhìn thẳng Thiên đế, trong nháy mắt vung tay chặt đứt xiềng xích trói trên người Nhai Nhi.
“Thiên quân đối xử với một người có thai như vậy có vẻ không nhân đạo chút nào rồi! Không tính nàng là phu nhân ta, chỉ tính là một người thường, cũng không nên đành lòng dùng hình cụ tra tấn nàng ấy chứ. Thiên quân là một Tiên quân nhân đức, lúc trước ngài với ta cùng luyện hư hợp ở Tổ châu, bổn quân nhớ Thiên quân không phải người thế này, sao hôm nay sau vạn năm, ngài lại trở nên tàn nhẫn đến thế?”
Lời nói khiến mặt Thiên đế khẽ biến sắc, chuyện xa xôi như vậy, hơn nữa còn là chuyện khi hắn còn chưa lên ngôi vị Thiên quân, hắn đã không còn muốn đề cập. Hắn chẳng phải thượng thần lớn tuổi nhất Thiên giới mà chẳng qua là người thích hợp nhất để thống lĩnh chúng tiên thôi. Một người từng đã là đối thủ cạnh tranh, lấy giọng cùng ngồi cùng ăn ngươi ta ngang hàng với hắn, thật làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Thiên đế dù sao cũng là Thiên đế, hắn có tự trọng và kiêu ngạo, “Bổn quân chấp chưởng Thiên giới vạn năm, luôn luôn chấp pháp theo công bằng, cho tới nay không vì lòng riêng. Bổn quân chỉ hỏi Phủ quân có còn nhớ chuyện ba vạn năm trước Bạch đế xử phạt Long Bá quốc hay không? Tuy ta không thể may mắn được thấy, nhưng vẫn nghe được đoạn lịch sử này. Bạch đế hạ lệnh lưu đày Long Bá trọn đời không được bước ra nơi giam cầm. Đáng tiếc người Long Bá rất không an phận, nên trước khi Bạch đế thoái vị đã lệnh là tộc người nên diệt triệt để.”
Tử Phủ Quân vẫn một điệu bộ không quan tâm hơn thua, hắn nâng Nhai Nhi dậy để nàng dựa vào ngực mình, vừa xem xét vết thương của nàng vừa thuận miệng trả lời Thiên đế, “Truyền thuyết dĩ nhiên là có nghe qua, nhưng có tư liệu lịch sử nào chứng minh cô sơn là núi Long Bá không? Xuân Nham là thành Long Bá chứ? Núi kia trôi dạt khắp nơi, cuối cùng chìm xuống dưới có ai chính mắt chứng kiến không? Bổn quân thật không biết cô sơn có liên quan đến người của Long Bá quốc…” Hắn hơi cúi xuống, đưa mắt nhìn thẳng Thiên đế, “Chẳng lẽ Thiên quân sớm đã biết mà còn có ý giấu diếm? Nếu quả thật là như vậy, mục đích của quân ngày đó là gì?”
Hắn liên tiếp hỏi lại, Thiên đế không thể đáp lời. Trên điện có nhiều cặp mắt nhìn như vậy, hắn có thể hỏi một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, Thiên đế mất thật nhiều khí lực mới có thể ổn định nỗi tức giận vì bị mạo phạm trong lòng.
“Phủ quân cảm thấy bổn quân có mục đích gì hả? Dẫn dắt các ngươi vào cuộc, mượn việc này hãm hại Phủ quân sao?” Thiên đế hơi mỉm cười một cái nói, “Phủ quân thay bổn quân chấp chưởng nhân gian, dù có xét theo chư vị, vẫn là tiên ở hạ giới, đối với Phủ quân vừa kính trọng vừa yêu quý. Phủ quân là trợ thủ đắc lực của bổn quân, Lang Huyên duy trì ổn định xưa nay đều phải dựa vào Phủ quân, chẳng lẽ Phủ quân cảm thấy bổn quân có ý nhằm vào ngài sao?”
Nhưng vấn đề vừa vặn ở cái chỗ vừa kính vừa yêu đó. Đã là vị cao giả, không hề muốn có một người xuất hiện bên cạnh mình có thể có địa vị ngang hàng mình, mà người này xuất thân cực tốt lắm, năm đó rất có tiếng nói.
Đương nhiên mấy chuyện ẩn giấu bên trong, quyết không thể đề cập ra trên miệng. Người ở dưới mái hiên người, phải hiểu nên giữ mặt mũi cho chủ nhà, trừ phi quyết định xé rách thể diện chiến đấu đến chết.
Tử Phủ Quân không tiếp lời, chỉ hỏi: “Thiên quân đã quyết định giết nàng à?”
Thiên đế bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt có vẻ thương hại, “Phủ quân cảm thấy bổn quân còn có thể tiếp tục tha một đường sống nữa sao? Lần trước cô ta suýt đặt chân vào Bát Hàn cực địa, lúc đó Phủ quân chính miệng đáp ứng bổn quân, sau khi lấy Ngư Lân đồ liền trở về Bồng Sơn, bởi vì căn cơ Bồng Sơn không ổn định còn cần Phủ quân duy trì bảo vệ. Bổn quân cũng đã nói qua, Phủ quân phải giữ phép tắc của tam đồ lục đạo, không được dùng tiên thuật ở nhân gian, Phủ quân làm được sao?” Thiên đế cười lạnh, đưa tay chỉ về hướng cô sơn, “Vừa nãy tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Cửu thiên đều có thể cảm nhận được chấn động, mọi việc đều do các người đảo lộn thay đổi vị trí của cô sơn, các ngươi xông vào đại hoạ tới tận trời như vậy, bổn quân thấy vì Phủ quân vốn bị yêu nữ này mê hoặc, không tính truy cứu trách nhiệm của Phủ quân? Thế nào, Phủ quân cảm thấy bổn quân phán xử bất công, nên luận tội cùng xử cả hai người các ngươi hay sao?”
Náo loạn đến mức này, có vẻ đã lớn chuyện. Thiên đế thật muốn một lòng chặn đường, cùng lắm thì chuyển Lang Huyên ra khỏi Phương Trượng Châu, Phù Sơn muốn hủy thì hủy, trời đất bao la, chưa hẳn không có chỗ thích hợp bằng Bồng Sơn để đặt Lang Huyên. Khi Phương Trượng Châu không cần Tử Phủ Quân nữa, hắn còn lấy gì để đòi nói chuyện với Thiên đế? Có điều di chuyển Lang Huyên cũng không đơn giản như tưởng tượng, người học nghề mới nhậm chức cũng khó mà tiếp quản cho tốt ngay, có thể giữ được hiện trạng đương nhiên tất cả đều có lợi.
Đại Cấm nhìn Tử Phủ Quân một cái, hạ giọng nói: “Tiên quân vạn lần không thể hành động theo tình cảm nha.”
Hành động theo tình cảm à? Hắn mà hành động theo tình cảm thì Thiếu Thương đã sớm không thể sống yên ổn .
Hắn cũng không muốn nói mấy câu vô nghĩa, nói thẳng: “Thiên quân không thể giết nàng, nàng đã có thai, ai động đến nàng và con của bổn quân, đó là kẻ thù một mất một còn của bổn quân.”
Thiên đế à một tiếng, “Phủ quân đây là nhắc nhở ta, trong bụng cô ta giữ dòng dõi của người Long Bá, càng không được giữ.”
Tử Phủ Quân nghe xong cười vang, “Đúng vậy, thật là phiền, là con cháu của người Long Bá mà cũng là tôn tử của Trinh Hoàng Đại đế. Thiên quân chỉ trọng mẫu tộc, không nặng phụ tộc, ngài muốn lấy đi huyết mạch Nhiếp thị huyết mạch để trừng trị Long Bá quốc, lòng của Thiên quân vén ra vô cùng rõ ràng rồi.”
Tình thế càng ngày càng phức tạp, hoạ hai người gây ra cũng đủ để hỏi tội, nhưng trong bụng của Nhạc Nhai Nhi lại có cốt nhục của Nhiếp thị, dù xử trí thế nào, hậu quả về tình về lễ đều không thể nào nói được.
Chúng tiên khó xử nhìn nhau, khe khẽ nói nhỏ, Thiên đế đang tiến thoái lưỡng nan, không ai bắc thang cho leo xuống được bậc thềm được.
Vẫn là Đại Cấm tiến lên, chắp tay nói: “Quân thượng, thần có chủ ý này, Nhạc Nhai Nhi đã mang tôn tử của Đại đế, sao không tạm thời dời lại thời hạn thi hành án đi? Chờ cô ấy sinh con xong xử trí không muộn. Như vậy vừa có thể pháp luật nghiêm minh vừa có thể pháp vẫn dung tình, sau Đại đế có hỏi, quân thượng cũng không thẹn với lương tâm, quân thượng ngài thấy thế nào?”
Thiên đế xem xét chủ ý này có thể nói cũng có rủi ro. Một tiên thai, trời mới biết cuối cùng sẽ mang mất bao lâu. Chuyện đời thay đổi trong nháy mắt, lúc đó phát sinh ra bao nhiêu thứ có ai nói được. Hắn làm Thiên đế, mới đầu chỉ nghĩ, cùng lắm để lão Tử Phủ Quân quay về trạng thái vô dục vô cầu lúc xưa, tiếp tục thống lĩnh tiên dưới hạ giới giúp hắn, trông coi Lang Huyên thích đáng. Nhưng giờ đây tình thế phát triển không còn nằm trong lòng bàn tay hắn, bọn họ phản kháng đến lợi hại, càng làm hắn nổi lên quyết tâm ngọc ngói cùng vỡ.
Ác độc sao? Cũng không phải, hắn đang có lý, vẻn vẹn là muốn duy trì tôn nghiêm của thủ thần, không bị phản loạn làm mất mặt. Lại nói hắn đường đường là chúa tể thiên giới, có chút chuyện phiền toái còn xử lý không tốt, há không thành chuyện đáng chê cười ư!
Hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Thiên giới không phải có nhiều cách nuôi dưỡng bào thai để sinh ra sao, cho sen nuôi dưỡng, cho cây bách tử nuôi dưỡng, có khối người có thể dưỡng.”
Sắc lạnh hiện lên trong mắt Tử Phủ Quân, cười lạnh nói: “Ai bắt con ta rời khỏi bụng mẹ, nuôi nơi lạnh lẽo, ta liền để hắn cũng nếm thử mùi vị thê ly tử tán*, không để một mình bổn quân gánh tội.”
*
xa vợ rời con
Lời vừa nói ra, trên điện lập tức giương cung bạt kiếm. Nhai Nhi không phải chưa thấy qua chuyện lớn, nàng cho nay chưa từng sợ chết. Đã đến lúc này, nói nhiều đều uổng công, xả thân một trận thôi.
Đang muốn rút kiếm bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một chuỗi nhạc chuông thanh nhã, chớp mắt ánh sáng mờ chiếu khắp, liên tục từ ngoài điện tràn vào trong điện.
Nhạc chuông theo cặp chân ngọc bay tới, từng bước tới gần, tiếng leng keng lưu luyến trong điện. Người tới mặc lớp cà sa như khói như mây, bên dưới lớp váy hình có sông núi liên miên, một chấm đỏ nơi mi tâm, phía sau có ánh sáng mười trượng tròn. Trước ngực chuỗi ngọc bát trân không thấy xa hoa mà gây cảm giác trang nghiêm Pháp tướng, đi đến đâu, chúng tiên thiên giới ào ào cúi đầu hành lễ đến đó, Thiên đế có thấy, cũng không thể không nhượng lễ ba phần.
Nhai Nhi chưa thấy qua người nào xinh đẹp tĩnh lặng an nhàn đến thế, không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Tiên quân mắt nhìn khắp nơi, không chút để ý thoáng nhìn, “Nương ta đó.”
Nhai Nhi thật ngoài ý muốn, thầm nghĩ vị Mẫu bà này thật sự nhìn rất trẻ, cùng lắm chỉ ở tuổi Tô Họa. Nhìn cách bà giơ tay nhấc chân, tất cả đều toát ra ý thiện. Đi đến trước mặt Thiên đế, hợp thành chữ thập thi lễ, “Mạo muội đến, mong Thiên quân thứ lỗi.”
Thiên đế vội đáp lễ, “Phật mẫu pháp giá quang lâm, xin thứ cho bổn quân chưa kịp từ xa nghênh đón.”
Đại nhân vật tự mình tới đây, kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho dù bà có lên tiếng hay không, án của Nhạc Nhai Nhi là không có cách nào xử nữa.
Phật mẫu là người ngay thẳng, tính bà cũng không ưa mấy việc vòng vèo. Nhìn Nhai Nhi một cái, ắt là nhìn thấy vừa lòng con dâu, nhẹ nhàng mở miệng cười, đáp lời Thiên đế: “Tiền căn hậu quả, bổn tọa đều biết cả rồi. Con trai của ta làm việc lỗ mãng, Thiên quân dạy dỗ một chút là đúng, không có phép tắc thì chẳng thành vuông tròn. Vốn đây là việc nhà của thiên giới, người ngoài như ta không nên tham dự, nhưng vì việc liên quan đến cháu nội nhỏ của ta, ta không thể không đi một chuyến. Nghe nói Thiên quân muốn lấy con ra khỏi cơ thể mẹ, thả vào hoa sen hay cây bách tử sao? Làm vậy e là thiếu thoả đáng rồi, Thiên quân không phải là đàn bà, không hiểu rằng con cái chỉ có lớn lên trong cơ thể mẹ mới là tốt nhất. Bổn tọa đành trưng ra cái mặt già nua này tới bàn với Thiên quân một việc nhân tình, nể mặt bổn tọa mà bỏ qua lỗ mãng của đứa con này để con cái nó được thiện lành.”
Thiên đế còn có thể nói gì nữa, không thể sao, dĩ nhiên là không được. Hắn chần chừ, “Phật mẫu tính xử trí thế nào?”
Tuyền Cơ phật mẫu lấy trong tay áo ra một vòng vàng, tùy ý ném ra ngoài, cười nói: “Cô sơn giờ đánh chìm lại xuống đáy, còn La Già đại trì trời nước một màu, Thiên quân xem như vậy có được chưa?”
Chúng tiên đều nhìn lên hướng kính Càn Khôn treo ở không trung, vòng vàng kia pháp lực vô cùng, bay lên giữa không xuất lực một lần vô cùng lớn, đánh cô sơn trở về kích thước cũ. Sau đó đỉnh núi, xoay xuống phía dưới, mặt núo và thành trì kịch liệt chấn động, chấn xuống từ từ chìm. Biển thuỷ ngân trắng xoá, do vòng vàn chìm xuống đáy nước trầm, bắt đầu từng sóng lại từng sóng gột rửa. Dòng nước bạc quay cuồng, vô cùng vô tận, dần dần màu bạc có chuyển biến, từ từ tẩy rửa lặp đi lặp lại biến trong thành màu nước xanh, cuối cùng trở lại dáng vẻ ban đầu, đến sóng nước cùng xoáy cũng giống lúc trước như đúc.
Một con cá vô cùng to lớn từ đáy nước nhảy lên, vây đuôi nặng nề đánh lên mặt nước, thành cột sóng cao mấy trượng. Bọt nước bắn tung tóe đầy kính, chúng tiên rùng mình, như nước kia bắn tung tóe đến mặt của mình.
Phật mẫu mặt mũi hiền lành mỉm cười: “Thiên quân xem, đã vừa lòng chưa?”
Thiên đế gật gật đầu, “Phật mẫu thần thông quảng đại, bổn quân bội phục.”
Tuyền Cơ phật mẫu mỉm cười, “Là vì pháp môn các phái không như nhau thôi, bổn tọa đã khôi phục nguyên trạng của Đại trì rồi, tiếp theo còn có một chuyện muốn nhờ, mong thiên quân để bổn tọa mang đi đứa con dâu này, thân thể nó đầy thương tích cần phải nhanh chóng tĩnh dưỡng, nếu bị thương đến căn cơ của cháu nội bé bỏng của ta, không phải chuyện đùa nha.”
Thiên đế chỉ phải nói được rồi: “Phật mẫu xin cứ tự nhiên.”
Tuyền Cơ phật mẫu vẫy vẫy tay, Nhai Nhi bước lên phía trước, bà dắt tay Nhai Nhi dẫn nàng ra cửa điện. Tiên quân phía sau nhanh đuổi kịp, lại bị phật mẫu trừng mắt, “Ngươi ở lại đây, để người kia tới đón!”
Tiên quân chùng bước, tha thiết chờ mong nhìn các nàng nhẹ nhàng lướt qua, trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót bị vứt bỏ lần nữa.