Song Nguyệt Vô Biên - Chương 108
Dù đó là ai, xuất hiện trong tình huống này nhất định lai giả bất thiện*.
kẻ đến không có gì tốt lành
Cả đám miễn cưỡng ổn định thân hình, nghiêm túc mà nói đã là vách núi mà còn là sườn dốc cực kỳ. Núi này do đá đỏ cấu thành, tính chất đá đỏ tương đối xốp, nếu dùng lực trèo lên hơi lớn sẽ bể vụn. Trong tình huống như vậy, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, may mắn chút thì còn có thể nhìn thấy người kia, hỏi thăm lẫn nhau xem đối phương an toàn không.
Sát thủ vượt nóc băng tường, thủ pháp gặp chỗ nhô ra có thể đặt chân vốn là luyện từ kinh nghiệm lâu dài, người bình thường rất khó làm được. Cách phía tay trái Nhai Nhi không xa là Quan Sơn Việt, một tay đại hán to lớn bắt được một khối đá nhô ra, nhìn nó có dấu hiệu lỏng dần muốn rơi ra, xung quanh bắt đầu rớt những mảnh vụn nhỏ. Nhai Nhi thấy thế, tung cánh tay phóng kim châm, những mũi nhọn nho nhỏ như vuốt ưng mở rộng trên không thành hình mạng nhện, hình trảo tám cạnh ôm lấy hòn đá thật chặt. Sau đó nắm phía đầu dây này dùng tay ra sức cắm vào ngọn núi, một sợi tơ vàng mỏng manh treo lưng chừng sườn núi đã có thể giữ yên Quan Sơn Việt.
Nếu nàng không ra tay nhanh chóng, chỉ sợ hắn không kiên trì được bao lâu. Quan Sơn Việt cảm kích nhìn nàng, “Đa tạ.”
Nhai Nhi hơi vuốt cằm, giang hồ chính đạo bình thường rất khinh thường việc dùng ám khí, không giống trong Ba Nguyệt Lâu, ai nấy đều xem loại này rất cần thiết để phòng thân tự giải cứu, đúng là võ lâm chính thống cứng nhắc trong mấy lúc bảo vệ tính mạng không thể linh hoạt bằng đám sát thủ bọn họ.
Chung quanh có tiếng tay áo chụp phất, nàng ngửa người nhìn, là đệ tử Tử Phủ người người đạp kiếm mà lên, theo Tiên quân đánh lên đỉnh. Phía dưới Giao vương lại thở dài sườn sượt: “Tổ tông ơi các ngài đã bỏ quả nhân không thèm để ý tới, thật không thể nào nói nổi nha!”
Hắn vừa thở dài thở ngắn, vừa giống như con bạch tuộc đeo cứng trên lưng Hồ Bất Ngôn. Hồ Bất Ngôn gần như bị hắn ghìm đến tắt thở, lớn tiếng ho khan: “Đừng có ghìm ở cổ… tắt thở cả đám xong đời hết luôn giờ.”
Thật lòng hắn rất muốn kêu cứu mạng, ai tới cứu hắn lôi con cá này xuống giùm đi! Khi nãy rối loạn hắn tốn rất nhiều sức mới có thể tự dừng lại an toàn. Lúc đó vừa vội lại sợ hãi nên không phát hiện, ổn định rồi mới phát hiện trên lưng có người. Hắn quay đầu nhìn lại, là gã Giao vương, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngươi đừng lắc ta rớt ra nha, ta sẽ cho ngươi thêm một túi trân châu, tặng kèm thêm một bụi san hô cực phẩm nữa í.”
Hừm, tiền đếch phải là vấn đề nhé, hắn đường đường là hoàng thái tôn của Đan Khâu, trước nay coi tiền như cặn bã. Quan trọng chỉ có một cái mạng, vừa mới trải qua sinh ly tử biệt, biết còn sống đâu phải dễ.
Hồ Bất Ngôn đồng ý, bảo hắn đừng lộn xộn, nhưng gã Giao vương này thật đáng giận, như kẻ sắp chết đuối bám được khúc cây trôi, quá chú tâm bám chặt lấy hắn. Hồ Bất Ngôn cảm thấy đầu mình bắt đầu thiếu dưỡng khí, đã vậy còn tệ hơn hắn thật muốn giết cái con cá này quá. Đúng lúc này, có tiếng Long vương kình kêu lớn từ bên dưới, Tung Ngôn gom từng người từng người ném lên lưng, sau đó đáp mây bay lên không. Lượm được cái mạng về Hồ Bất Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cảm thán một câu cái cậu Tung Ngôn này thật là giống loài hi hữu, xuống được dưới nước lên được trên trời, thật sự hữu dụng mà lại vẹn toàn.
“Cũng là cá hết mà ngươi xem ngươi kìa!” Hắn không che giấu tỏ vẻ xem thương Giao vương.
An toàn rồi Giao vương lại ngạo mạn như trước giờ, hắn không kiên nhẫn bĩu môi, “Nếu không phải tình huống khẩn cấp, quả nhân cũng không hạ mình quan tâm ngươi đâu. Trên người ngươi có mùi hồ ly hôi lắm, không biết hả?”
Hồ Bất Ngôn tức giận đỏ hết cả mặt, một cước đá hắn dính vách, “Ta đá ông nội nhà ngươi!” Sau đó phóng tới cưỡi lên người Giao vương, đấm đá túi xụi khiến lão Giao vương rên mấy ngày.
Nhai Nhi ngồi trên trán Tung Ngôn quan sát, Tiên quân và người nọ đã đánh được mấy chiêu, đối phương có thể hóa giải, hai tướng quấn đấu, không bên nào yếu thế. Cẩn thận nhìn áo giáp trụ trên người y, theo cử động mà loé ánh sáng phản xạ di động. Nhai Nhi hỏi Tung Ngôn: “Là thủy ngân ư?”
Tung Ngôn nói đúng rồi, mây gió dâng lên giữa trời đất, pháp khí hai bên va vào nhau, ánh lửa toé khắp nơi. Từng trận gió quét ngang qua lại, nếu tránh né không kịp sẽ bị liên luỵ. Tung Ngôn chỉ có thể đứng xa xa nhìn cuộc chiến, phóng tầm mắt xuống Đại trì, nước hồ không biết từ khi nào đã biến thành màu bạc. Xuân Nham với cô sơn đang ở xa xa đột nhiên phóng lớn gấp trăm lần, vị trí bay lên rất cao, có thể thấy rõ toàn cảnh núi với thành trì.
Tung Ngôn nói không ổn rồi, “Sao Cô sơn này có thể trở nên lớn như vậy?”
Nhai Nhi không hiểu được ảo diệu của huyền môn thù thắng, nàng cho rằng có lẽ là do so pháp lực, xem ai cao hơn một bậc.
Tung Ngôn phản đối, “Sự vật trên thế gian đều có mức độ, núi trên đời tối cao nhất là Tu di sơn, Cô sơn dám can đảm siêu việt tu di, là đang thị uy khiêu khích lên trời. Còn Đại trì này, nước đầy thuỷ ngân, làm chết bao nhiêu sinh vật sống, tạo ra bao nhiêu sát nghiệp, ai chịu trách đây?”
Nhai Nhi giật mình trong lòng, cúi xuống nhìn, trên đỉnh núi một thân ảnh bọc bởi ánh đao. Chân hỏa và sấm sét trước sau bủa vây, người được bọc bởi thủy ngân bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuy đã bị thẩm thấu nhưng mi tâm vẫn còn dấu đỏ tươi rõ ràng. Khoé môi nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng cười không ra tiếng, nàng kinh hãi: “Tề Quang!”
Trong con ngươi y thủy ngân dâng đầy, sự thực chắc hắn không thấy được, chỉ tấn công theo bản năng. Nhai Nhi sợ Tiên quân vẫn không đành lòng xuống tay, sẽ bị y lén đánh ngược, gấp gáp muốn xuống trợ giúp, thì bị Tung Ngôn ngăn lại.
“Chuyện này cô không xen vào được đâu, người dưới kia cũng không phải là Tề Quang, e là Xuân Nham tư tế mượn xác hoàn hồn mà thôi.”
Hồ Bất Ngôn đang đánh khí thế ngất trời, vội bớt chút thời gian nói: “Gã tư tế kia lúc trước tuy vốn là con người, nhưng có lực rất lớn, linh hồn sau khi chết bất diệt, chắc theo chuyển động của bát giác giám mà trở lại bám vào một thân xác khác đó.” Giao vương bị hắn đè bên dưới muốn ngẩng đầu lên, bị hắn thoi một thoi vào hốc mắt trái, “Ngươi yêu quái nửa người nửa cá, còn dám phản kháng hả? Sóng gió lộn xộn đến mức độ này, đều là nhờ tổ tông ngươi đó! Nợ cha con phải trả, có biết không? Ta đánh chết ngươi đồ yêu tinh hại người.”
Giao vương khóc vô cùng thê thảm, cả hai đều không có pháp lực, chỉ dựa sức mà vật lộn, chiến đấu ngang hàng, xem ai dữ hơn thôi. Hồ Bất Ngôn khẳng định đang chiếm ưu thế, hồ ly khôn hơn cá thì phải. Mà Giao vương cũng không phải ngồi không, hắn bị đánh đến nóng máu, bắt đầu biến sắc mặt. Ngóc đầu, miệng há to, răng nanh dày đặc, kia miệng thật sự là thật lớn, gần như có thể nuốt được đầu Hồ Bất Ngôn.
Con thỏ nóng nảy muốn cắn người, Giao vương nổi khùng muốn dạy cho Hồ Bất Ngôn một bài, trong cổ họng kéo ra một tiếng thét dài như thổi ống bễ, táp một cái. May mà Võng Lượng tay mắt lanh lẹ kéo Hồ Bất Ngôn ra, thuận tay rút đao chèn lại cái miệng to kia, chỉ nghe rắc một tiếng, răng Giao vương rớt một mớ khiến hắn khóc rất thảm hại: “Quả nhân cuối cùng làm sai chỗ nào mà các ngươi đều nhằm vào ta, cũng có phải ta làm cho bọn họ sống lại đâu …”
Nhai Nhi bất chấp bọn họ tranh cãi ầm ĩ, sốt ruột thò người ra chăm chú nhìn tình hình đánh nhau bên dưới. Tề Quang cả người đúc bằng thủy ngân gần như chỉ là một khối có hình dạng, không có máu thịt, toàn thân y là chất lỏng lưu động. Một kiếm đâm xuyên qua cơ thể rút ra mang theo vô số bọt nước tròn nhỏ li ti, miệng vết thương khép lại trong giây lát không hề tổn thương.
Đệ tử Tử Phủ tu vi quá thấp, bị đánh rơi ào ạt, ở lại không giúp ích gì được cho Tiên quân, còn làm hắn vướng bận tay chân. Hắn ra lệnh cho Đại tư mệnh đưa đi hết, cả người nhảy lên cao, một thân thiền y đón gió uốn lượn mấy chục trượng, xoay quanh nơi đỉnh núi thành một làn khói nhẹ che phủ.
Thấy không rõ tình huống bên dưới, chỉ thấy trên đầu thân áo trắng sấm chớp cuồn cuộn, cùng với một tiếng hô của hắn: “Phá!” Trên sườn ngọn núi đá đỏ tung toé ra vô vàng tia bạc, màu đỏ của núi, màu bạc như ánh sáng luyện kim, trong nháy mắt dưới đêm trăng cảnh tượng tráng lệ không thể tưởng tượng, Hồ Bất Ngôn cảm thán: “Thủy ngân tinh này, chết cũng chết đẹp vậy hả!”
Thật sự kết thúc rồi sao? Nhai Nhi không phát hiện ra bóng dáng Tiên quân đâu cả, trong lòng lo sợ bất an, đợi mọi thứ lắng xuống hết mới thấy hắn đứng nơi đó. Nàng vừa thả lỏng bỗng nhiên hắn loạng choạng, lảo đảo quỳ ngồi xuống đất. Cả người Nhai Nhi như bị điện giật, nhảy mạnh trong lòng, cuống quít hối thúc Tung Ngôn, “Mau lên! Mau cho tôi xuống!”
Tung Ngôn hạ thấp thân hình tiếp cận đỉnh núi, còn chưa tới độ cao phù hợp, nàng đã nhảy từ trên cao xuống. Chạy đến gần phát hiện Tiên quân đã bị thương, máu nơi khóe miệng đầm đìa nhỏ xuống thấm đỏ áo bào trước ngực.
Nhai Nhi ôm hắn vào lòng, cuộn tay áo vội lau cho hắn, hắn nói không sao, “Bát Hàn cực địa ta còn qua được …”
Nhưng là vạn năm của tư tế cộng với vạn năm của Tề Quang, dùng nội lực một mình hắn mà thắng, thật vượt quá tưởng tượng. Nhai Nhi sờ tay hắn thấy hơi lạnh, vội xoa bóp cho hắn, đặt vào miệng hà hơi nóng. Hắn rút tay trái ra dán vào bụng nàng, thấp giọng nói: “Vừa rồi bị nhiễm hàn độc của Tề Quang sợ là sẽ dẫn ra bệnh cũ. Nàng chiếu cố con mình cho tốt nhé, đừng để con lạnh.”
Hắn thả Gạo Nhi vào bụng mẹ, không thấy cảm giác đặc biệt gì, chỉ như một luồng khí ấm áp, mềm nhẹ mà có lực qua lại, cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào người nàng.
Nhìn hắn thế này nàng vô cùng sợ hãi, “An Lan, chàng cố gắng kiên trì nhé, muội đưa chàng về Ba Nguyệt Lâu.”
Hắn lắc đầu, chống xuống đất nhìn quanh bên dưới, Xuân Nham Thành hóa rất lớn, như vượt cả Yên Uyên và La Già đại trì. Còn có biển thủy ngân tràn không bờ bến… Hắn nặng nề thở dài, mọi thứ đến giờ không thể quay ngược lại nữa, cho nên kho tàng chốn cô sơn này, kẻ tính kế cuối cùng là ai!
Hắn dùng sức chụp tay nàng, “Dù tiếp theo tình thế tiến triển thế nào, nàng chỉ cần tự bảo trọng mình và con chúng ta nhé, mọi chuyện khác đừng quản.”
Bỗng nhiên hắn nói như vậy làm nàng không khỏi sốc, gặng hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “Chàng cứ ậm à ậm ừ muội an tâm được sao? Giờ người mang con là muội, làm muội sốt ruột sẽ động thai khí có biết không?”
Hắn cười khanh khách, đúng là con đặt ở trong tay ai, người đó giữ vương bài. Chuyện nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, giấu cũng giấu không được, hắn vỗ cô sơn dưới người mình: “Núi này giống như người, biết dùng mặt nạ tự ngụy trang. Ta trước nay thật không nhận ra, cô sơn này và Xuân Nham, chính là chỗ mà người Long Bá ở.”
Nhắc tới Long Bá, Nhai Nhi không biết nhiều, chỉ loáng thoáng nghe nói qua, “Nghe nói người Long Bá thân dài ba mươi trượng, có thể sống đến tám ngàn tuổi?”
Tiên quân thở nhẹ hai hơi nói: “Đấy là lúc trước khi bọn hắn bị phạt, bị lưu đày rồi không khác gì người thường. Nhưng lúc đó những gã khổng lồ này quá cuồng vọng, bọn họ xâm nhập vào Quy khư, thả câu câu đi mất thần ba ba Lục chỉ củng cố Tiên Sơn , khiến Đại Dư và Viên Kiều bồng bềnh trôi theo sóng, chìm vào đại dương mênh mông. Sau khi Thiên đế biết được rất tức giận, làm cho cơ thể người Long Bá nhỏ lại, cũng như tuổi thọ ngắn lại, trục xuất đến vùng đất hung hiểm không người ở. Ai ngờ người Long Bá có khả năng thích ứng rất tốt, sau khi không còn phải lo cơm áo lại bắt đầu rục rịch, định ngóc đầu trở lại.”
Sau này kết cục đương nhiên rất thảm, khi cô sơn và thành trì phiêu lưu đến Yên Uyên bị toàn bộ cuốn vào đáy nước không xoay xở được. Lời nguyền có hiệu lực vĩnh cữu, tiếc là tính không qua tư tế của Long Bá, một vạn năm sau hắn mượn tay kẻ đi tìm kho báu để dẫn động bát giác giám, đưa cô sơn về lại trần thế. Biển thuỷ ngân và đá đỏ là tương liên, tạo thành một cái nền móng lớn, cố định ngọn núi này. Muốn đánh chìm nó vào đáy biển trừ phi dùng sức bốn biển.
Nhai Nhi nửa ngày không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Muội là con cháu của Long Bá sao?”
Tiên quân liếc nhìn nàng một cái, “E là vậy.”
Nàng đã là con cháu Long Bá, thành núi Long Bá quay lại trần thế, nói vậy, lại thuận lý thành chương phạm vào thiên quy. Hắn đưa mắt nhìn lên trời, người trên kia ắc đang đắc ý nhìn xuống hạ giới đây! Xưa nay người và trời đấu với nhau, có ai toàn thân trở ra đâu? Đã từ bỏ lâu như vậy, vẫn lọt vào trong bàn tính của người khác.
Hắn nỗ lực đứng dậy, “Đi thôi, mau rời khỏi đây thôi.”
Cách tốt nhất bây giờ là nhanh chạy đến Chờ Trì thiên tị nạn. Chờ trì thiên là đàn tràng của Trinh Hoàng đại đế, ngài không nể mặt Phật mẫu thì cũng nể mặt cháu nội, mời ngài rời núi lần nữa dùng thân phận chủ trì công đạo.
Bóp quyết hô mây, đang định mang nàng bay lên, đột nhiên một tiếng sấm đánh từ trên đỉnh, một tia sáng nhanh lao xuống như tên bay. Tên thủ phóng ra một dòng khí ma sát cháy lửa chói mắt, thẳng tắp đánh về hướng họ. Nhai Nhi thấy thế phóng Thần bích chém tới, chỉ nghe coong coong hai tiếng, Thần bích bị văng xa mấy trượng, một luồng sáng lạnh thoáng hiện rồi xích sắt quấn thân trói nàng thật chặt.
Là khoá buộc tiên, xích sắt vô cùng dài từ trời cao tỉ dặm rơi xuống, có thể chính xácn mà khóa nhốt tiên hay yêu muốn bắt. Một khi đã khoá không thể nới lỏng, sau đó xích sắt nhanh chóng bị thu, không cho chút thời gian nào để người kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, nàng biến mất ở mây trời rộng lớn, cả đám người lẫn đại kình đều hô to: “Lâu chủ!”
Tiên quân như tên rời cung, phóng lên như tia sáng mà đi, chỉ còn lại bọn họ đứng trên không của biển thuỷ ngân hoang vắng, nhất thời không biết đi đâu.
***
Nếu xích sắt trói chặt nàng bỗng nhiên đứt, ắt không ai cứu được nàng.
Gió mãnh liệt thổi bay tóc nàng, sợi tóc bay như vũ bão, giống như lưới võng che tầm mắt nàng, người càng lên càng cao, trời càng ngày càng lạnh. Nàng híp mắt, muốn nhìn rõ hơn chút, lúc đầu còn thấy chín châu và bốn biển nhanh chóng nhỏ đi, sau đó mờ mịt không còn nhìn thấy gì.
Tốc độ bay lên quá nhanh, trên Cửu thiên gió như đao cắt vào người nàng, thương tích đầy mình. Nàng miễn cưỡng mở to mắt, rõ ràng nhìn thấy máu trào ra trước ngực thành giọt châu không trọng lượng bay lơ lửng, sau đó rơi xuống. Ba ngàn sợi tóc phiền não, không ngừng ở nàng trước mắt quay quanh, xuyên qua khe thật nhỏ nhìn xuống. Dường như có trông thấy Tiên quân nhưng nháy mắt lại không thấy nữa, nàng cảm thấy rất mệt, cố hết sức nhắm hai mắt lại.
Không biết quá bao lâu, bị nặng nề mà ném xuống đất. Khoảng khắc này trời đất rung chuyển, gạch dưới thân bạch ngọc rất mềm. Nàng nghe thấy tiếng phượng hót, còn có tiếng đánh nhau của ngọc quyết ngọc hoàng. Tay bị trói lại, không thể chống nổi thân ngồi dậy đến, nàng khó khăn nằm phủ phục trên mặt đất, chỉ nhìn thấy chung quanh có vạt áo bào và giày thêu mây nhiều không đếm nỗi, bồnh bềnh thoát trần san sát nhau.
“Tội đã đến nước này, các khanh đều tận mắt nhìn thấy. Bổn quân vẫn luôn đồng ý tình cảm của nàng và Tử Phủ Quân, bọn họ đã cùng nhau vượt mọi chông gai đi tới hôm nay thật không dễ dàng. Có điều người phàm nhỏ bé này thật sự rất không an phận, trước thì trộm sách quý Lang Huyên, sau thì phá mệnh lệnh của chính Bạch đế, người như thế mà giữ lại không biết còn có thể sinh ra bao nhiêu mầm tai vạ. Bổn quân không muốn giết cô ta, muốn nghe ý các khanh, nếu có ai cầu tình cho cô ấy, bổn quân nguyện xem xét, giữ lại cái mạng nhỏ cho nàng.”
Không một thượng tiên nào ở Liệt các chịu đứng ra nói lời công bằng cho nàng. Chẳng phải bọn họ lòng gan dạ sắt mà là vì lỗi sai đã định, nàng quả thật phải chịu trách nhiệm rất lớn. Là con cháu tộc Long Bá vốn đã là cái tội, chảy trong máu thịt của nàng, vĩnh viễn không thể nào xoá sạch. Cô sơn và Xuân Nham đã quay lại, Long Bá là tộc người mạnh mẽ đến mười vạn thiên lôi cũng diệt không được, như hạt cỏ ngủ đông trong bùn đất, chỉ cần nước mưa đầy đủ, không sợ đất đai cằn cỗi, nó cũng vẫn có cách thấy lại ánh mặt trời. Giò đây thành là thành trống, trải qua mấy ngàn năm nhất định lại phồn vinh hưng thịnh, sinh sôi không ngừng. Cho nên ai chịu trách nhiệm bây giờ? Chỉ có kẻ đã phạm tội lớn là hậu nhân Long Bá mà thôi.