Song Nguyệt Vô Biên - Chương 107
Hắn đối với cái chết của Tô Họa luôn canh cánh trong lòng, tìm người liều mạng trả thù là bình thường. Đại tư mệnh bình tĩnh nói được thôi, “Ta luôn ở Bồng Sơn, các hạ đại giá bất cứ lúc nào.”
Đừng nói đến Hồ tộc Đan Khâu, có là hồ yêu thời thượng cổ hắn cũng không sợ. Hắn tự hỏi không có làm gì sai, một Tô Họa hại nhiều tính mạng như vậy, nhìn thấy Si Mị Võng Lượng sắp bỏ mạng trong tay cô ta chẳng lẽ còn không đáng chết sao?
Hồ ly vẫn là hồ ly, xử lý đầy cảm tính không phân rõ thị phi, vừa bắt đầu không lâu, tràn ngập trong đầu là tình tình yêu yêu với cô nương của hắn. Thấy hắn vừa mất người yêu nên không muốn so đo nữa, gặp như bình thường thật muốn dạy hắn biết thế nào là lễ độ.
Nhìn thấy hai bên đao kiếm sắp nổ, nếu nói rõ ra thì thật không tốt cho Đại tư mệnh. Tử Phủ Quân ra mặt giảng hòa, “Ta là chủ nhân của Tử Phủ, chuyện gì không phục nên nói với ta trước.”
Hồ Bất Ngôn vẫn trừng trừng nhìn Đại tư mệnh, không nghe lọt lời hắn, chỉ nói: “Đại tư mệnh là thủ hạ của Tiên quân đương nhiên ngài sẽ ra mặt cho hắn.”
Tử Phủ Quân gật đầu, “Phải, ta muốn thay mặt hắn nói chuyện thật đấy. Nếu đổi lại đặt ngươi ở vị trí của hắn ngươi sẽ làm gì? Nhìn cả đám người Ba Nguyệt bị Tô Họa giết hết sao? Ngươi muốn trả thù thì hãy luyện tập cho tật tốt, quyết đấu một chọi một. Tử Phủ không muốn kéo cả lũ ra đánh nhau, làm lớn chuyện sau này thật khó ăn nói.”
Hồ Bất Ngôn cười cười nói: “Tử Phủ có thể diện của tiên gia, nên không cần chịu trách nhiệm cho mạng người sao. Các ngài thử hỏi hắn, hắn đến cùng từng có trái tim không? Với khả năng của hắn hoàn toàn có thể khống chế Tô Họa vậy mà một kiếm kết liễu chứ.”
Yêu khác với không thương chỗ đó, nếu vẫn như trước kia, đương nhiên Đại tư mệnh sẽ nghĩ mọi cách bảo toàn cho nàng. Một khi dứt tình rồi, chút trí nhớ nhỏ nhoi về đối phương cũng không giữ lại, đến lúc cấp bách, giết là hết chuyện, ai có thể lưu tình với một kẻ xa lạ đâu.
Nhai Nhi sợ Hồ Bất Ngôn tức giận đạp đổ xe chở hạch đào, vội vàng lôi kéo hắn đến đầu kia của thần điện.
Hồ Bất Ngôn liếc nàng, “Biết ta là hoàng thái tôn Đan Khâu, bà chủ cô đổi ý định phải không? Nhưng trong lòng ta giờ chỉ có một mình Tô Họa, cô muốn nói chuyện tình cảm với ta thật sự quá muộn rồi.” Dứt lời bất lực buông lỏng tay.
Lại bắt đầu tự mình đa tình nữa, Nhai Nhi không thương xót hắn mới khóc sướt mướt như mưa nữa, hung dữ cảnh cáo hắn: “Lão còn nói hưu nói vượn ta cắt lưỡi luôn đó.”
Hồ Bất Ngôn bưng kín miệng, ú ớ nói: “Cô có trái tim đồng cảm không vậy? Ta vừa chịu mất mát tang thương mà!”
Nhai Nhi hất cằm về hướng Tiên quân, “Mắng lão là muốn tốt cho lão ấy, nhìn thấy ông đọa tiên kia không? Hắn mà điên lên làm tới cái gì ta không biết đâu nha.”
Sợ chứ… Bởi thấy Tử Phủ Quân cũng bình thường, hắn quên mất tiêu ngài ấy giờ đã là đọa tiên. Hồ Bất Ngôn rụt cổ hỏi: “Vậy bà chủ cô lôi kéo ta chi? Ta không muốn bị Tiên quân hiểu lầm nha, ta sợ hắn đánh bay mất hồn vía lắm.”
Nhai Nhi nói: “Ta kéo lão đi là vì Đại tư mệnh, lão muốn báo thù thì báo nhưng tốt nhất đừng đụng chạm chuyện tình cảm. Đêm dạ yến ở Giao cung đó, Đại tư mệnh tìm Tô Họa nói chuyện hai người, Tô Họa không chịu nên hắn đã hết mọi hy vọng. Để hoàn toàn cắt đứt, hắn đã quét sạch mọi trí nhớ liên quan đến Tô Họa, cũng để trọn vẹn cho hai người đó. Chỉ không nghĩ tới Tô Họa lại là người của Lệ Vô Cữu, nàng ấy nội ứng ngoại hợp giết nhiều môn chúng của Ba Nguyệt Lâu như thế, mạng của nàng tính là mạng, mạng người khác không tính hay sao? Hơn ba mươi người đó, giờ đã chìm nơi đáy nước. Sóng thần ập đến không biết trôi dạt phương nào, đến xác còn không thu nhặt về được, lão có từng đồng cảm cho bọn họ chưa?”
Hồ Bất Ngôn bị nàng nói lòng chùn xuống, lúng ta lúng túng nói: “Thực lòng xin lỗi bà chủ. Nếu Tô Họa còn sống ta nghĩ nàng ấy sẽ muốn trực tiếp nói với cô câu này. Giờ nàng đã mất đi rồi chỉ còn mình ta đau lòng, ta biết trong lòng nàng chắc chắn không chịu nổi, đối với Ba Nguyệt lâu nàng vẫn có nhiều cảm tình mà.”
Nhai Nhi thở dài, chuyện này ai có thể nói chính xác, nhìn cách nàng ấy đối phó Si Mị Võng Lượng, thật sự không thấy khoan dung chỗ nào. Nàng lắc đầu nói: “Thôi tạm không nhắc nàng ấy nữa, ta vẫn một câu, lão muốn báo thù cứ việc báo, nhưng đừng lôi chuyện riêng giữa hắn với Tô Họa. Tô Họa không muốn dùng tình yêu để lợi dụng hắn thì lão cũng đừng lấy đó để làm vũ khí chỉ trích hắn, chuyện nào ra chuyện đó.”
Hồ Bất Ngôn sợ run, “Ta biết đêm đó ở đại yến Giao cung họ có gặp nhau, nhưng là ta không biết bọn họ nói chuyện này…”
Sau này Tô Họa nhiệt tình khác thường, giờ nhớ lại cảm thấy trong lòng chua chát. Là do nàng đã nói lời từ biệt với tình yêu của mình, người nàng thích, vẫn là Đại tư mệnh. Vận mệnh thật tàn nhẫn vô cùng, người trong lòng khua kiếm chỉ thẳng vào nàng, thanh kiếm không chút do dự đâm vào ngực nàng.
Ý trời rồi, duyên số đã an bài, người nàng mặc dù ở bên hắn, nhưng trái tim nàng chỉ thuộc về Đại tư mệnh, dù có nói không lui tới nữa vẫn không thu về. Hồ Bất Ngôn cảm thấy khổ sở, “Bà chủ à, vậy đến cùng ta vẫn là kẻ thua cuộc, chắc có khi Tô Họa tình nguyện chết trong tay gã Đại tư mệnh rồi.”
“Có ai muốn chết đâu,” Nhai Nhi nói, “Nhưng nếu phải chọn một cái chết, ta cũng nghĩ rằng nàng ấy muốn thế.”
Hồ ly dại ra nhìn nước mưa cuồn cuộn rơi từ mái hiên, lại tóe ra hai hàng nước mắt. Hắn nghiêng đầu tự an ủi mình: “Ít nhất là khi chúng ta ở cùng nhau nàng cũng không có lỗi với ta, nàng cự tuyệt Đại tư mệnh cũng là vì ta, nàng là người phụ nữ có đạo nghĩa. Lâu chủ cô yên tâm, sau này ta có tìm Đại tư mệnh liều mạng, cũng tuyệt đối không nhắc lại chuyện này. Tô Họa là Tô Họa của một mình ta thôi, không liên can đến hắn.”
Nhai Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, “Lão có thể nghĩ như vậy ta an tâm rồi. Tiếp theo đây lão có dự tính gì không? Ta thật kinh ngạc khi biết thân phận lão nha ——” nàng củng chắp tay, “Thái tôn Đồ sơn, thất kính thất kính.”
Hồ ly trả lễ, “Không dám không dám, ở trước mặt người quen thân phận đều là mây bay. Dự tính tiếp theo hả, cũng không ngoài việc kế thừa vương vị của ông nội. Ta bỏ đi hơn một trăm năm, không biết gia gia ta chết chưa nữa.”
Giờ nghĩ lại, trước kia từng đã cưỡi hắn chạy ngàn dặm trong đêm, đức vương tương lai của Hồ tộc bị cỡi trên lưng không biết hắn có thấy nhục không nữa. Còn nữa, lúc mới gặp ở Phương Trượng Châu xém chút giết luôn hắn, may mà còn tha cho một kiếm chứ nếu không kết thù với Đan Khâu, cả tộc hồ ly dốc toàn bộ lực lượng tới Vương Xá Châu đuổi giết nàng, mạng có lớn cỡ nào nàng cũng không thể thoát chết.
Nàng nhìn lại đánh giá hắn, ơ nhìn cái lão hồ ly miệng rộng này kiểu gì cũng không giống một kẻ tai to mặt lớn nha.
“Lão xuất thân lợi hại vậy mà đến một tên tùy tùng cũng không mang theo, nghĩ không hiểu nha.”
Hắn nhẹ phất áo choàng bố màu xanh, “Nhà chúng ta chú trọng cùng dưỡng và tán dưỡng*. Huống hồ tính ta trời sanh kín đáo, không thích lấy thân phận dọa người, thời này hồ ly như ta không còn nhiều nha.”
*
Hoàn cảnh nuôi lớn thiếu thốn, chia ly sớm để trưởng thành.
Nói cũng đúng, dù chịu khổ cỡ nào hắn cũng chưa từng lôi gia tộc ra. Sức chiến đấu là con số không lại còn đi theo bọn họ ra sống vào chết, sống tới bây giờ đúng là mạng hắn lớn.
Nhai Nhi hỏi: “Không có được thành tựu mà về có biết xấu hổ không?”
Hắn đột nhiên cảm thấy Lâu chủ hơi xem nhẹ hắn, “Thế nào mà không thành tựu hả? Ta là kẻ đầu tiên của tộc Kim mới ba trăm tuổi hóa người đó, hồ ly khác đều phải cần đến cả ngàn năm, ta sớm hơn bảy trăm năm, chả nhẽ còn không đủ để kiêu ngạo sao? Huống hồ ta còn làm tới Môn chủ của tổ chức sát thủ lớn nhất Sinh Châu, ta nói mình có tiền đồ thì là có tiền đồ, không nghe bất cứ lời phản bác nha.”
Biến hóa là dựa vào lúc làm tạp dịch ở trên Bồng Sơn đương đổi được, Môn chủ là Môn chủ của một Môn một người tự phong, thành tựu chả tốt chút xíu sức gì. Mà thôi, phấn chấn lên được thì tốt, Nhai Nhi vuốt cằm nói: “Lão sẽ tìm được một cô nương tốt thôi, Tô Họa cũng thực lòng mong lão được hạnh phúc.”
Nhắc tới Tô Họa, sắc mặt hắn lại ỉu xìu, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Sau rồi nói, giờ ta không nghĩ nhiều vậy. Thời gian có thể xóa đi tất cả nhưng lòng ta sẽ vẫn luôn nhớ đến nàng, nếu kiếp sau nàng có là đàn ông ta cũng mong được lấy nàng.”
Tình yêu của hồ ly vĩ đại khiến người ngạt thở, Nhai Nhi không biết nói sao nữa, chỉ gật đầu. Nhớ lúc hắn vừa bước chân vào Ba Nguyệt lâu đã nhảy qua cửa sổ phòng Si Mị, thật sự mà Tô Họa chuyển kiếp thành nam, hắn cũng chả phải khó xử.
Nói chuyện phiếm nửa ngày mưa vẫn không nhỏ bớt, trong thần điện thời gian chậm chạp trôi mãi đến giờ Dậu, mấy giao nhân do Giao vương phái đi bắt cá đã quay về, mấy người cùng nhau khiêng một con cá hoa vàng rất lớn, bộp một tiếng ném trên nền gạch vàng. Rồi lần lần lượt lượt chuyển tới cua, bạch tuộc,…, biến thần điện thành cái chợ cá.
Giao vương cười ha ha: “Tha hồ mà ăn nha, bao đủ. Còn đã hứa sẽ tặng trân châu làm quà, quả nhân đã sai thủ hạ chuẩn bị luôn rồi, đợi khi các người rời đi sẽ trực tiếp mang đến tận thuyền.”
Phục vụ chu đáo đến thế, đã đi không thoát mà bụng thì đói kêu vang, cả đám quyết định tạm thời cứ vậy đi đã.
Vì vậy mới gom đốt lửa, đông một nhóm tây một nhóm nướng các ăn, nóc nhà thần điện rất cao, không sợ bị ngộp hay bén cháy. Nhìn thấy ai ai đều có cặp có đôi còn mình lẻ loi, Hồ Bất Ngôn lại nghĩ tới Tô Họa, nhớ tới vẻ mặt ghét bỏ nhặt cơm dính trên mặt hắn, lau mỡ trên khóe miệng hắn, ác miệng la hắn ăn từ từ, không ai thèm giành.
Hồ ly ngậm cành cua, nước mắt nóng hổi đầm đìa rơi, nói với Trương Nguyệt Lộc ngồi đối diện: “Ta nhớ Môn chủ của cô quá.”
Mặt Trương Nguyệt Lộc lạnh lùng, “Cô ta là phản đồ, nhớ làm gì!” Vừa nói vừa quyết định không chịu hắn lên cơn nữa, bưng cá nướng kiếm người khác nói chuyện.
Hồ Bất Ngôn khóc nghẹn, người chết như đèn tắt không còn chút gì, đến môn chúng trước kia nhắc tới nàng đều nghiến răng nghiến lợi, cuộc đời nàng thật sự thất bại thảm hại. Hắn khều thịt trong càng cua ăn hết sạch, từ từ đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí. Lúc hắn nướng con mực thứ ba mưa đã tạnh. Hắn đi ra dưới mái hiên nhìn, một vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu tượng Long thần, nước mưa rửa sạch mặt gạch vẫn còn ướt, dưới ánh trăng sáng lên một vầng bóng loáng. Người đang buồn, đêm dài tịch mịch càng buồn thêm. Hắn suy sụp dựa vào tấm chắn bảo vệ thở dài, bỗng nhiên nghe thấy rắc một tiếng, âm tuy không lớn nhưng ban đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
Có chuột ư? Bắt nó bẻ cái móng cho vấy bẩn Tử Phủ Quân với Đại tư mệnh cũng được.
Hắn kích động chạy lên quảng trường tìm, đáng tiếc không tìm được gì. Mất hứng đứng một lát, lại nghe thấy tiếng va chạm, tiếng như người ném vào gạch.
Trong lòng nhảy lên đánh bộp, nhìn quanh cảnh đêm khắp nơi, mơ hồ thấy nền gạch xanh góc Đông Nam quảng trường nhô lên một khối gì. Vì địa thế rất bằng phẳng cũng không có vật cản nên có động tĩnh gì đều thấy rất rõ. Nền gạch xanh tự nhiên đội lên, còn thả vòng đi vòng lại, hồ ly bản tính nôn nóng, sớm không kiên nhẫn đợi tiếp.
Gì vậy ta? Chuột chù à? Hắn chuẩn bị phóng ra xem, vừa bước một bước, nền gạch nổi lên vài khối, một cái vòng tròn trượt qua trượt lại đột ngột xuất hiện trên mặt đất, Hồ Bất Ngôn quên cả thở, kinh ngạc nhìn nó. Nó giật giật, cuối cùng quay lại, dù dưới ánh trăng không quá tỏ cũng có thể nhìn ra là một cái đầu.
“Má ơi!” Hắn hô nhỏ một tiếng, cả đám gạch xanh đều bắt đầu bò, hắn lật đật chạy bổ vào trong thần điện, hoảng sợ kêu to, “Ghê quá rồi, xác sống vùng dậy kìa!”
Mọi người vội chạy ra nhìn thì thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Thứ chui từ mặt đất lên là hình người, đã được hơn nửa cái mình, chống lên mặt đất nỗ lực thoát khỏi lớp xiềng xích cuối cùng. Số lượng bọn chúng khá nhiều, sơ sơ trên quảng trường có mấy chục. Cuối cùng là người hay là quỷ vậy? A Bàng châm ống lửa ném qua, trong ống trúc ngọn lửa màu lam phụt ra mới nhìn rõ các mặt của “hình người”, là những khuôn mặt hóa sáp trong bức tường nước.
Động tác của bọn chúng cứng ngắc, mất không ít công sức để bò lên được mặt đất. Đứng trên mặt đứng ngóng lên ánh trăng, như người nhìn trăng rằm mà nhớ quê nhà. Bọn chúng không chỉ nhìn mà còn hát, giọng ca hơi dọa người, mới đầu còn ngâm nga từ từ chuyển thành gào thét.
Một giao nhân không rõ là ai không cẩn thận lạc vào trận của bọn chúng, trong chớp mắt bị xé xác thành từng mảnh. Mọi người nhìn thấy mà kinh hoàng, Tiên quân dời tay áo thốt lên: “Thật là một sóng chưa yên đã một sóng đập tới rồi.”
Còn chờ gì nữa, cả đám rút đao. Đám xác sống trui rèn nhiều năm, nguyên thân rất dày, cứng như đá, kiếm mà còn đâm không thủng lớp da, thân kiếm cong vòng.
Chính diện không được thì tấn công vào các đốt tay, Nhai Nhi vung kiếm chém rớt một cánh tay xác sống, Giao vương không dám tiến lên, biết đám này là quỷ nhưng nhớ tới cốt nhục tình thân ruột gan đứt từng khúc, quỳ trên mặt đất khóc váng trời: “Đừng đánh tổ tông ta mà…”
Tình hình chiến đấu kịch liệt, đám xác sống không phải dễ giải quyết như chém dưa, một đao chém xuống, ngay tại vết đao lưỡi đao liền kẹt lại trong nguyên xác. Rút đao ra không kịp sẽ bị đám xác sống có cơ hội phản kích, một trảo có thể nát ruột.
Hồ Bất Ngôn phát ngán tiếng ồn ào của Giao vương lớn tiếng hét to về phía hắn: “Rảnh thì nói tổ tông ông dừng tay mau, còn không thì ngậm miệng cho ông.”
Giao vương nghẹn ngào, “Ngươi dám bất kính với quả nhân ư? Chừng nào ngươi có chắt rồi thì lên mặt ông nha? Ta cũng đâu còn cách nào khác chứ… Mấy tổ tông của ta ơi!” Lại là mới nhất luân khóc lớn.
Tiên quân để Nhai Nhi dẫn mọi người rút lui, dương tay áo dẫn ra Thiên Sầm kiếm. Nâng kiếm liên như rồng bay lên không, thu thế nhỏ lại thành một điểm sáng. Bảy điểm sáng rất nhanh nối nhau thành đường, dệt thiên la địa võng, hắn nghiêm nghị quát: “Quang xạ đấu ngưu, pháp tương thư hùng, thượng bàn vân hán, nghiêm nhiếp cương phong…”*
*để nguyên Hán Việt, editor bó tay.
Bầu trời đêm sáng lên lập tức bị mây đen bao phủ, chớp mắt sấm sét giữa trời tụ về, lực mạnh gấp mười phần trước đó hút vào thân kiếm của hắn. Hắn đánh lên một luồng sáng bạc, một chưởng đánh tan ấn quyết dẫn hướng về phía đám xác sống, “Lôi bộ thiên quân, lập tức tuân lệnh!”
Oanh một tiếng, sét liên tiếp đánh xuống đất, đến đâu đá ở đó nghiền thành bột mịn.
Xác sống không có máu, sấm đánh qua chỉ có thịt rơi đầy đất. Mọi người vừa trải qua một trận quyết đấu quái đản chưa từng có, lòng không khỏi sợ hãi. Vừa muốn thở một hơi bỗng nhiên trời đất sụp đổ, trong hỗn loạn tay chân có thể vào vách đá túm chặt lấy, đợi sau khi ổn định rồi mới phát hiện thân treo nơi vách đá.
Bên cạnh có hòn đá rơi xuống, không nghe thấy tiếng vọng lên. Nhìn lên phía đỉnh núi có người đứng nhìn xuống bọn họ, dưới ánh trăng quanh thân tỏa màu sáng bạc, sóng bạc chảy dập dềnh lên xuống.