Song Nguyệt Vô Biên - Chương 105
Vốn nghĩ đã cùng đường, Tung Ngôn xuất hiện bất ngờ thật là tốt.
Không ngờ khắc cuối cùng Tề Quang sẽ thả ra tinh phách, lòng căm hận của người người đối với y giảm đi mấy phần. Có lẽ trên đời này không ai hoàn toàn xấu, phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu có một chút tình vẫn muốn lưu đường sống. Ít nhất y không phải vô lương tâm kéo theo tất cả cùng chết.
Thứ gọi là kho tàng kia khi bọn họ vừa thoát ra cửa động không lâu thì sụp đổ. Mớ đá trên dàn tế sập xuống, đập vào dòng biển thuỷ ngân nặng nề vọng lại. Tề Quang bị bao phủ hoàn toàn, không thể quay về nữa, không ai biết phút cuối đời y xúc động cạnh ngôi sao sáu cạnh kia là vì thứ gì.
Nằm trên lưng đại kình lão Giao vương thở hổn hển, “Nguy hiểm thật, suýt nữa thì quả nhân chết đuối rồi.”
Ai nấy nhìn hắn, không rõ vì sao một tên giao nhân cũng muốn xem náo nhiệt.
Hắn giống như lấy lại tinh thần, nhột nhạt nói: “Kỳ ghê, rõ ràng quả nhân biết bơi, tốt nhất là nên đi cùng với giao tộc chớ…” Nhìn bốn phía, trong ánh sáng chiếu rọi trong vắt trên mặt nước lục tục hiện lên từng cái đầu, thần dân của hắn đều an toàn thoát hiểm. Giao vương thở ra một hơi, vỗ ngực nói, “Tốt quá, quả nhân còn tưởng còn có mình mình cô đơn à.”
Mọi người quay lại điểm danh, tiếc là Tô Họa một chiêu phản công, làm đám Ba Nguyệt Lâu vốn đã điêu linh lại thêm một lần gặp nạn kiếp. Tan rã chỉ còn lại mười mấy người, cây còn quả to, cành thì không còn.
Nhai Nhi cảm thấy thẹn với đồng bọn, “Có lẽ ta thật sự không thích hợp lãnh đạo Ba Nguyệt Lâu.”
Si Mị nói không phải, “Tôi theo Lâu chủ chạy một vòng, được biết rất nhiều cảnh lạ người hay chưa từng thấy qua, còn có ý nghĩa hơn là phát tài ấy chứ.”
Võng Lượng còn chưa phục hồi như cũ, nhếch bờ môi tái nhợt, “Lệ Vô Cữu chết rồi, chúng ta có thể tấn công lên Đài Chúng Đế, chiếm lấy Tàng Lung Thiên Phủ… Từ nay về sau, Lâu chủ ngài lên làm Võ lâm Minh chủ.”
Sát thủ tính tình xảo quyệt, nhưng có sức chịu đựng cứng rắn, chỉ cần còn một tia hi vọng, lại có mục tiêu anh dũng mà đi tới.
Nhai Nhi buồn bã, “Đáng tiếc, chỉ giỏi nói dẫn mọi người đi tìm bảo vật, ai ngờ gặp vận rủi rồi.”
A Bàng tằng hắng, “Chưa hẳn.” Tháo chuỗi ngọc đeo trên cổ ném qua phía nàng, “Cái này tặng cho Lâu chủ, vài bữa nữa cô với Tiên quân thành thân, vừa vặn có quà.”
Rốt cuộc chuyến đi này cũng không tệ, ít nhất giờ vẫn còn đây. Trước mặt cả đám chỉ thấy mù mịt, trên người ẩm ướt khó chịu, cảm giác không thể nói rõ là gì.
“Hồ Bất Ngôn đâu rồi?” Nhai Nhi bỗng nhiên nhớ tới, cuống quít đứng lên nhìn, sóng nước vỗ tới, không hề thấy tung tích của hắn. Cái chết của Tô Họa đả kích hắn quá lớn, hay là tên hồ ly này định tự tử. Nàng không nhìn sóng xô vô bờ, trong lòng buồn bã vô cùng.
Giao vương lúc này mới tỏ ra hữu dụng, hắn nói đừng nóng vội, “Ta sai thủ hạ lặn xuống tìm, nếu phát hiện tên hồ ly nhất định dẫn về cho cô.”
Nhai Nhi quay qua cảm tạ hắn, hắn xua tay, tựa vào vây Tung Ngôn ngắm trăng mà thở dài: “Quả nhân giờ nhà không có, tổ tông cũng mất, còn phải kiếm chỗ nào mà xây dựng lại từ đầu, nghĩ tới mà phiền ghê a.”
Mỗi người đều có nỗi niềm riêng, vừa trải qua một trận sống chết giờ đây vẫn còn sống vốn là chuyện đáng mừng. Đại kình thổi khí phun ra một cột nước cao mấy trượng, dưới ánh trăng bay như sương phun, trái lại nếu nhìn bằng con mắt lạc quan có thể xem như được ngắm mưa phùn, anh hùng mỹ nhân gặp gỡ, như đã trải qua hết những sóng gió giang hồ.
Sóng to gió lớn đã từ từ lắng xuống, làn nước cũng dần dần trở nên yên bình. Nhai Nhi quay lại nhìn, thấy Tiên quân khoanh tay nhìn ra xa. Nàng qua hỏi chuyện, hắn đưa tay chỉ, “Nàng xem, nàng nhìn thấy gì?”
Lời này khiến cả bọn chú ý, chỉ thấy thấp thoáng dưới ánh trăng, có cái bóng treo trên biển cách rất xa, hơn nữa tầm nhìn ban đêm không tốt, không thấy rõ là gì. Nhưng cả bọn đều nhớ rõ, đã từng quan sát kỹ lưỡng qua, chưa phát hiện gần đây có gì lạ thường.
Nhai Nhi hỏi: “Là núi ạ?”
Tiên quân chậm rãi gật đầu, “Không chỉ có núi, e là còn có thành.”
Đại tư mệnh biến sắc, “Để thủ hạ đi xem.”
Lại bị Tiên quân gọi giật, “Giờ không phải là lúc, tối nay không cần đi nữa, đợi sáng sớm mai lại nói… Tề Quang tốn công sức lớn đến vậy, ắt phải có chuyện.”
Bóng núi kia đổ lên mặt nước không to lớn, hao hao như cô sơn. Xem ra Lệ Vô Cữu liều mình đánh cược là vì muốn đem cô sơn trở về thế giới này. Nếu đúng là vậy thì thật không rõ, y và sự biến mất vạn năm trước của thành này không liên can, vốn không đáng trả giá lớn đến thế.
Cuối cùng bóng đen kia có phải cô sơn hay không, đám giao nhân hoàn toàn có thể đi qua thăm dò, nhưng Giao vương có đánh chết cũng không chịu, “Quả nhân sợ có trá, việc này rất quỷ dị, chả nhẽ gã Hữu minh chủ kia là bạn tốt của tổ tông bọn ta sao chứ?”
A Bàng thấy điệu bộ không đáng là vương giả của hắn cực xem thường, “Các ngươi không phải hậu nhân của Xuân Nham Thành sao, mù tịt chuyện cũ của tổ tiên thế?”
Giao vương nói quanh co, “Quả nhân sinh sau đẻ muộn, lúc ta ra đời, lão tổ tông chết lâu lắc rồi. Có điều quả nhân từng nghe cha ta nói, lúc trước trước khi tư tế hi sinh vì nhiệm vụ có để lại một câu.”
“Câu gì?” Cả đám chăm chú nhìn hắn.
“Chúng ta nhất định sẽ quay về!”
Lời vừa nói ra không khí nhất thời đọng lại. Mọi người nhìn nhau, tư tế nói được làm được hay sao? Lời thề vạn năm trước sao có thể thực hiện được? Nhất định phải mượn lực thế hệ sau này. Là người thế nào mới có thể nghĩ ra chuyển thành trì xuống nước trong vòng nước xoáy? Nhất định không phải người tầm thường.
Đã thấy nhân quả được miêu tả sinh động rồi, nhưng như thiếu gì đó khiến không ai nói được ngọn ngành. Lần mạo hiểm này kết thúc thật rồi sao? E là không đơn giản vậy.
Lúc mọi người đắm chìm trong suy nghĩ, dưới ánh trăng yên tĩnh một chiếc bảo thuyền mười sáu cột đang căng buồm chậm rãi lướt trên mặt biển, đầu thuyền khắc hình Thao Thiết dữ tợn thô lỗ trong bóng đêm
Có người thăm dò mạn thuyền, kêu một tiếng Nhạc Lâu chủ, sau đó thả thang dây, tiếp nước đón đám người phiêu bạt lên thuyền.
Nhai Nhi không ngờ đó là Quan Sơn Việt, lên thuyền quay lại chắp tay, “Xem ra là ta hiểu lầm Quan Minh chủ.”
Đại hán trung hậu thi lễ đáp lại, cười nói: “Việc này không thể oán Nhạc lâu chủ, trách ta không báo cho cô trước. Quan mỗ lỗ mãng, nhưng còn biết có ân phải báo đáp. Lúc trước đại chiến Xích Bạch, ta chạy mấy ngàn dặm cứu đứa cháu vợ, quay về trên đường tới Cửu đạo khẩu gặp sát thủ Ba Nguyệt Các phục kích, là Nhạc Lâu chủ thả ta một lần, tại hạ liên tục ghi nhớ trong lòng, tới giờ không dám quên. Lúc trước ta theo Lệ Vô Cữu vào Xuân Nham Thành chẳng qua là tương kế tựu kế, chạng vạng đêm mười lăm ta lấy cớ lên thuyền tiếp ứng, về trước đem bảo thuyền lại đây.” Ông vừa nói, vừa lấy từ tay áo ra một quyển trục đưa cho Tử Phủ Quân, “Đây là vật của Tiên quân Lang Huyên sao? Ta lên thuyền của Lệ Vô Cửu gần Long Diên Tự, luôn thấy y cầm Đồ thư xem, ắt là Ngư Lân đồ từng gây ồn ào trước đó. Bây giờ vật về nguyên chủ, mời Tiên quân thu nhận.”
Tử Phủ Quân tiếp nhận, mở ra xem, đường nét vẽ tỉ mỉ phác hoạ núi sông rất sống động. Chỗ này dòng nước chảy xiết, chỗ kia sóng nước ổn định, đều điều chỉnh tự động theo tình huống.
Hắn quay qua Quan Sơn Việt ôm quyền: “Đa tạ Quan đại hiệp, là vật Lang Huyên ta.”
Quan Sơn Việt nói: “Không cần phải cảm ơn, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến phật. Lệ Vô Cữu vẫn chưa phải luôn mang theo bức đồ suốt bên người, ta tìm được trong khoang của hắn. Chắc là dưới Xuân Nham, cuốn Đồ thư trở nên vô dụng rồi! Lúc các vị đến bảo thuyền đã bị đánh chìm, thuyền của Lệ Vô Cữu đã bị ta khống chế. Thần tiên đánh nhau, Quan mỗ phàm phu tục tử không dám tham dự, chỉ có thể làm chút chuyện vặt vãnh. Mong tới cứu các vị kịp thời.”
Vị Tả Minh chủ này là người đi chậm mà chắc, ông không ưa mạo hiểm, chuyện nào cũng cân nhắc ổn thoả. Tuy không thể trông cậy ông một tay che trời, nhưng ông có thể làm người không còn lo lắng, là một bạn tốt có thể dựa vào.
Đã lên được thuyền, tạm thời có thể ổn thoả một chút, vừa mới trải qua một đêm kinh hoàng, không một ai cảm thấy buồn ngủ, tụm năm tụm ba dạo trên boong tàu. Tung Ngôn quay về chính là thành quả đáng giá nhất, tính lại từ lúc cậu bị bắt đến giờ đã gần hai mươi ngày. Gã đại kình gặp nạn lớn, tuy không phải đồng loại nhưng tình nghĩa thắm thiết thâm tình mấy năm nay, cứu cậu về rồi lòng mới yên.
Nhai Nhi vỗ vai cậu, “Lúc Lệ Vô Cữu để lại cái xác, tôi còn sợ cậu sẽ biến thành tên ngốc đó.”
Sắc mặt Tung Ngôn lộ vẻ buồn bực, “Ta không giúp được gì, lúc mọi người gian nguy nhất ta không thể có mặt…”
“Cậu ở đó thì làm sao? Giết được người giùm tôi sao?” Nàng cười nói, “Long vương kình rất hiền lành, cậu cứ là chính cậu đi, tôi thích là thích cậu như thế. Lại nói lúc nguy cấp nhất cả bọn vẫn dựa vào cậu đó thôi, bức tường nước đổ ập, nếu không có cậu cả đám chết đuối hết rồi.”
Giọng họ nói chuyện hơi lớn, theo gió bay tới bên mạn thuyền.
Dựa vào lan can nhìn ra xa xa Tiên quân sắc mặt trấn định vô cùng tự nhiên, trong lòng đã bắt đầu kết băng. “Cứ làm chính cậu, tôi thích là thích cậu như thế” … Cái cô này, thật không có một chút xíu nhận thức là mình đã làm mẹ người ta rồi sao. Nàng không sợ mấy lời này làm cho kẻ chưa vợ hiểu lầm à? Còn có “Trong lúc nguy cấp đều nhờ cậu”, rõ ràng trong lúc nguy cấp là mình đánh nhau với Tề Quang, sau đó dẫn cả bọn thoát khỏi biển thuỷ ngân mà trời.
Hắn liên tục im lặng, môi mím chặt, vẻ không thoải mái tuy không lộ ra trên mặt nhưng vẫn lắng lại ở hàng mày đang nhíu chặt.
Đại tư mệnh quen biết hắn ba ngàn năm, đương nhiên biết hắn đã bắt đầu cảm xúc nổi dậy, liền tới bên cạnh định khuyên giải, “Đều là lời khách sáo thôi.”
Tiên quân nghe xong quay đầu, “Phải không?”
Đại tư mệnh gian nan múa may một chút, “Quân thượng, ngài đã biết đạo lý là quen biết càng sâu thì càng không khách sáo rồi đó? Chỉ có mấy mối quan hệ cần xây dựng gắn bó mới có thể moi ruột vét lòng nghĩ ra một đống lời dễ nghe để nói ấy.”
Tiên quân cảm thấy lão Đại tư mệnh này thật cơ trí như mọi khi, “Vậy bổn quân với Đại tư mệnh quen biết không sâu sao? Thấy ngươi vẫn cứ đối xử với bổn quân cung cung kính kính vậy hả?”
Đại tư mệnh kinh ngạc nói: “Do thuộc hạ với quân thượng là quan hệ cao thấp, hơn nữa thuộc hạ không có ý nghĩ không an phận với quân thượng, cho nên gắn bó một chút là bình thường.”
Tiên quân cười rộ, “Kiến thức Đại tư mệnh quả là không tệ, nói câu nào cũng đều có lí có cứ.”
Đại tư mệnh khiêm tốn một chút, “Quân thượng quá khen, nhưng nếu thật sự cô sơn quay lại nhân gian không thông báo gì sợ sắp có phiền phức.”
Sứ mệnh của kẻ xấu không phải làm cho người tốt không có ngày yên bình hay sao. Đem mạng ra cược lại không gợn sóng gì thì không hiểu nổi.
Khoé miệng Tiên quân hơi chùng, “Ai mà biết, binh đến tướng chặn vậy, còn cách nào đâu!”
Đang nói đột nhiên phát hiện Nhai Nhi nhìn qua, hắn vội đuổi lão Đại tư mệnh đi , cố tình quay lưng về phía bọn họ, đưa hai tay lên ra vẻ cẩn thận bảo vệ.
Vểnh tai nghe ngóng, trên boong tàu sau lưng hắn đúng là có tiếng bước chân dồn dập lại gần, khóe môi hắn chậm rãi nhoẻn lên, khi nàng hỏi thăm đến Gạo Nhi, nhíu mày nói: “Ban nãy đánh nhau ta sợ nó bị thương, chưởng cũng không dám dùng sức nơi lòng bàn tay. Còn nữa, thuỷ ngân nhiều vậy không biết có gây hại đến con không nữa.”
Hắn mở bàn tay đưa nàng xem, một hình người nhỏ bé vẫn nằm cuộn mình, bọc trong một màng sáng trong ấm áp. Nhai Nhi tinh tế nghiêm túc, mắt đầy hiền lành yêu thương, nhẹ giọng nói: “Thấy còn ổn lắm. Về đất liền rồi đưa con vào bụng em nhé, trì hoãn hoài, phải để con lớn lên đi chứ.”
Dưới ánh trăng mắt Tiên quân sáng ngời, “Nếu kịp, mình sinh đôi luôn nha?”
Đằng nào bụng mẹ sẽ phải để lâu không được dùng, Tiên quân tự hỏi cũng không rảnh lắm, nên hắn lo nghĩ có nên một thai hai đứa, như vậy tiết kiệm một lần thời gian rồi.
Nhai Nhi đang tập trung ngắm con, tuy bé còn rất nhỏ chỉ như hạt gạo, nhưng mắt nàng rất sáng, có thể thấy rõ tay chân bé. Nó cuộn tròn hai cẳng chân, cánh tay nhỏ ôm ngực đang ngủ say. Kinh thiên động địa vừa qua không thấy ảnh hưởng gì đến bé, thật là đứa nhỏ mạnh mẽ.
Khi nghe cha bé nói muốn sinh đôi luôn, nàng hơi ngượng, “Một đứa còn chưa về bụng lại, đã muốn đứa nữa, chàng nóng vội ghê.”
Trải qua trận đánh sống chết còn giữ được cái mạng, đại nạn không chết chắc chắn sẽ hưởng hạnh phúc đến cuối đời rồi! Nàng vươn tay ôm cổ hắn, “Ngư Lân đồ đã về tay, mình trả nó về Lang Huyên, báo kết quả tốt cho Thiên đế nhỉ. Xưa kia em tính sai làm hỏng hết, gây nhiều rắc rối đến vậy, giờ nghĩ lại, thật rất không đáng. Đánh một vòng về lại từ đầu, nếu em không từng lên Bồng Sơn thì…”
“Thì sẽ không gặp được ta, cũng sẽ không có Gạo Nhi.” Hắn vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, “Nàng không nghĩ trở lại bên ta là do số mệnh an bài sao? Nàng vốn thuộc về Bồng Sơn, nếu ngày đó ta không lên chịu tội ở Cửu trọng thiên nàng đâu chết thảm như thế…”
Sắc mặt Nhai Nhi cứng đờ, “Trước mặt con mà nói chết kiểu này, không cần canh cánh trong lòng đâu ạ!”
“A ha.” Hắn mỉm cười nói, “Không nói nữa, giờ ta rảnh rồi, để tìm tên đàng hoàng cho con. Cứ kêu Gạo Nhi hoài chắc nó buồn.”
Nhai Nhi vội nói vài lời câu khen ngon ngọt dỗ hắn vào khoang tàu nghỉ ngơi một lát, mình ra đứng ở đầu thuyền rùng mình, trận này tổn binh hao tướng cuối cùng không ai là kẻ thắng.
Ban đêm bồi hồi trôi qua đến lúc bình minh mờ ảo, nàng đi đến đuôi thuyền gặp một bóng dáng ngồi xổm dưới mạn thuyền trong bóng tối, ôm hai vai, đầu vai run nhẹ. Nhai Nhi ngạc nhiên, “Chàng Vũ à?”
Chàng Vũ nghe thấy nàng gọi, lấy lại bình tĩnh mới xoay người lại, “Chủ nhân.” Hắn cầm một đoạn kiếm lên, hai tay đưa đến trước mặt nàng, “Triều Nhan rốt cuộc không về được sao ạ?”
Bọn họ là kiếm linh luyện hoá từ cùng một Tàng Linh Tử, tình cảm dĩ nhiên không phải bình thường. Nhai Nhi nhận lấy đoạn kiếm, gật đầu trong ánh mắt hy vọng của Chàng Vũ.
Người chết như đèn tắt, tinh hồn của khí linh tan không thể nào sống lại. Kiếm là vật dẫn để họ dựa vào, kiếm gãy hồn tan. Bọn họ không giống như con người có ba hồn bảy vía để tiêu bớt, một khi có chuyện ngoài ý muốn sẽ gặp kết cục không thể cứu vãn hồi.
Chàng Vũ buông thõng hai vai, quay lại ngồi nơi mạn thuyền, nó đã mất đi tỷ muội cũng là chiến hữu, Nhai Nhi không thể nói gì hơn.
Nàng sóng vai ngồi xuống bên cạnh, nâng đoạn kiếm lên ngực, “Lúc trước ta luyện hóa các em, cho các em tình cảm của con người. Là người thì sẽ có thất tình lục dục, cũng có hỉ nộ ái ố. Nếu Triều Nhan chết làm em thấy rất khổ sở, là lỗi của ta, lúc trước ta quyết định sai rồi.”
Chàng Vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Không phải, thuộc hạ cũng không đồng ý làm khí linh không có linh thức, chủ nhân quyết định không sai.”
Nhai Nhi im lặng hồi lâu mới nói: “Thu lại Triều Nhan, chờ về tới đất liền rồi chúng ta sẽ chôn nó cạnh Minh Vương bầu bạn.”
Chàng Vũ buồn bã vuốt cằm.
Nước từ phương Đông là nơi tiếp ánh sáng mặt trời sớm nhất, cuối cùng đã từ từ hừng sáng. Mới đầu chỉ một điểm sáng mờ chợt loé, rồi một vòm cầu màu vàng dâng lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng đỏ rực, mặt trời tròn trịa trồi lên trên mặt nước, trời cuối cùng đã sáng.
Nhai Nhi đứng dậy nhìn về hướng bóng đen đêm qua, ẩn ẩn hiện hiện quả thật là một ngọn núi. Tiên quân cũng bước ra, sai thuyền đi về ngọn núi bên kia, sắc mặt hắn nghiêm trọng, đứng ở trên cọc mũi thuyền nhìn ra xa.
Ban ngày ánh sáng đã tỏ, còn chưa quá rực rỡ đã nhìn ra đó là cô sơn. Nếu muốn nói thì nói thế lực nào có thể làm cho ngọn núi cao đầu dưới chân trên mà vẫn vững chãi, đáng sợ ở chỗ, Xuân Nham Thành sụp xuống hủy diệt đều là ảo tưởng của bọn hắn.
Toà thành trước mắt này giống như mới xây, màu mực hoa văn trên mái hiên còn chưa tô vẽ. Chỉ là không có một ai, một toà thành không người, mới tinh không, công khai đứng sừng sững dưới bầu trời xanh, trên sóng biếc.