Song Nguyệt Vô Biên - Chương 104
Giờ phút này còn có tâm tư nói lời công bằng cho kẻ khác, Lệ Minh chủ ngươi tính kế hay lắm, tính giỏi lắm!
“Ý ngươi là, trước khi ta vào Ba Nguyệt Các, Tô Họa là ngươi sai khiến ư? Lúc trước hãm hại đời nàng, có thật là Lan Chiến chứ?”
Chuyện nàng hỏi là mối quan tâm của mỗi người đàn bà trong Ba Nguyệt lâu, cuối cùng là ai phá thân các nàng, hại các nàng cửa nát nhà tan, khóc hận không có lối về. Gã đàn ông đó là cội nguồn của mọi tội ác, đào ra người này dường như sẽ rửa sạch mọi tội nghiệt.
Y cười đến ý vị thâm trường, năm đó nàng mười ba tuổi, phụng mệnh cùng Tứ tinh phục kích Châu Thương. Lần đó xong việc, vốn định là ngày phá thân nàng, nhưng khi y đến nhìn, nàng bệnh đến dặt dẹo, gầy yếu cuộn mình nằm trên giường cứng, dù không còn thần trí vẫn cương trực nắm chặt hai đấm. Y đối với thiếu nữ còn nhỏ không có hứng thú, chỉ đứng trước giường nhìn một lát rồi ra cửa dặn dò Tô Họa chăm sóc tốt cho nàng. Y nhìn khuôn mặt nàng thấy bóng hình Liễu Giáng Niên trong đó, dù sao nhiều năm trước y đúng là từng đã thích mẹ nàng, là con gái của cố nhân, cũng không thể thừa dịp nàng thất thố mà làm loại chuyện này.
Sau lần này không còn cơ hội nào nữa. Lan Chiến không còn nhắc nàng trước mặt y mà tự tính toán giữ cho riêng mình. Một nữ sát thủ có thể giữ thân nguyên vẹn đến mười tám tuổi là chuyện hầu như không tưởng. Nhóm hộ pháp Ba Nguyệt Các từng nguyện ý cống hiến sức lực, đều bị hắn cự tuyệt, hắn muốn chừa lại hạt giống này để nếm khi chín mùi.
“Lâu chủ cho là ta sao?” Lệ Vô Cữu bật cười, “Đương nhiên không phải ta, trước giờ ta không làm chuyện ép buộc người khác, nhất là phụ nữ.”
Đáng tiếc, nhất thời nhân từ nương tay, để cô có cơ hội đặt chân lên Tử Phủ, náo loạn ra tầm cỡ trời đất không ai không biết. Nếu lúc trước mình dằn lòng, thu con rắn nhỏ này, giờ cô còn càn rỡ vậy sao?
Nhai Nhi cảm thấy lời y thật đáng khinh, một người đã từng bội ước không có tư cách nói về nhân phẩm. Nàng có biết sơ qua cuộc đời của Tô Họa, từ nhỏ sống bên trong cánh tủ ở thanh lâu, không bao lâu trôi giạt khắp nơi được một đôi vợ chồng già nhận về nuôi dưỡng. Sau này cha mẹ nuôi lâm nạn, nàng ấy bị người cưỡng hiếp, không thể không vào Ba Nguyệt Các, không lâu sau được Lệ Vô Cữu thu về dưới cờ, dường như không ngày nào không chờ Lan Chiến chết.
Cũng vì nàng đánh ván cờ liều chí mạng, hoàn thành chuyện Tô Họa muốn làm mà không dám lâu nay, cho nên khi đó Tô Họa cảm kích nàng từ trong lòng. Nhưng có những con đường đã đặt chân đi không thể quay đầu, nàng ấy không chỉ là Nhược Thủy Môn môn chủ, mà còn là Lục Thủy Thành thành chủ. Tình cảm của nàng ấy với Ba Nguyệt Lâu càng lúc càng sâu, lại càng lo lắng một ngày kia sẽ mất hết, bởi vậy có một dạo lơ mơ thất thường. Nàng vốn tưởng Tô Họa buồn rầu vì tình cảm với Đại tư mệnh, đâu biết là bởi vì ngày càng rút ngắn khoảng cách với lão đông gia.
Đời người vốn phải có kết thúc, Tô Họa hẳn sớm đoán trước nên mới khéo léo từ chối Đại tư mệnh một lần nữa. Nàng đến cuối cùng vẫn giữ lại một chút nhân tính thuần thiện, nếu như nàng không cần bảo toàn cho Đại tư mệnh, hoàn toàn có thể kéo hắn xuống nước, cũng không đến mức làm hắn quét sạch ký ức về nàng, cuối cùng lạnh lùng xuống tay giết nàng.
Nhai Nhi nhìn Đại tư mệnh, trên mặt hắn không vui không buồn, chắc là đã thật sự quên sạch đoạn tình cảm của mình với Tô Họa. Nếu quả có một ngày hắn bỗng nhiên nhớ tới, lúc đó làm sao có thể đối mặt chính mình đây? Tiên quân ý bảo nàng không cần cố tình theo đuổi, chuyện này có thể hàm hồ thì hàm hồ. Tô Họa cũng đã chết, Đại tư mệnh nhớ lại là chuyện rất tàn nhẫn với hắn.
“Rốt cuộc thứ ngươi đeo đuổi là gì?” Tiên quân nhìn dàn tế bằng đá giữa cái ao tròn, “Ta biết vàng bạc không phải mục đích của ngươi, nhất định là có thứ gì khác ngươi đang mơ tới.”
Lệ Vô Cữu tặc lưỡi nói: “Mơ tới à? Thật khó nghe, dù gì cũng quen biết vạn năm, đâu cần dùng từ ngữ ác liệt như vậy hình dung về ta chứ.”
Tiên quân cười cười nói: “Ta còn có từ khó nghe hơn để hình dung ngươi đây, ngươi chỉ làm chuyện xấu, nếu không phải chỗ này cổ quái, ta đã sớm kết liễu ngươi.”
Lệ Vô Cữu nói đừng, “Sông ngầm liên thông với bức tường nước bên ngoài, nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ có chuyện lớn.”
Y cách bãi đá rất gần, vừa nói vừa đưa tay đặt lên chính giữa hình sao sáu cạnh.
Bỗng nhiên trong lòng bàn tay bị cái gì cắt phải, y đau đớn rụt tay lại, lòng bàn tay xuất hiện một miệng vết thương dài cả tấc. Máu rơi xuống ven thạch cữu, thạch cữu ăn máu, trong phút chốc thạch điêu mười hai mặt ở vòng ngoài chìm xuống, phiến đá ở giữa hiện lên, sau đó một khối lục giác mười hai mặt dâng lên cùng với lớp chất lỏng màu bạc, xoay tròn, hội tụ tám phương.
Là thủy ngân sao? Y quay lại nhìn, bên cạnh ao tròn, xuyên qua làn hơi nước bốc lên lượn lờ dường như có ánh sáng chuyển lưu động. Có vẻ giống như kim loại lỏng, nhanh chóng chia cắt chỗ đứng dưới chân bọn họ. Thủy ngân kịch độc, còn muốn bay hơi theo không khí, ai nấy đều đưa tay áo bịt mũi miệng. Lúc này có tiếng chấn động ù ù từ lòng đất đẩy lên, nâng chỗ đứng bọn họ càng lúc càng cao, hình thành một hình gãy khúc ba mặt. May mà trên thân có một có phần bằng phẳng để bọn họ có thể đặt chân. Dưới chân xuất hiện rất nhiều thủy ngân, dần dần tràn lên. Chỗ cao nhất của khu vực, vùng sao sáu cạnh trên không bỗng nhiên sáng lên ánh đèn màu sáng xanh lục, hắt lên mặt hắn, phát xanh trắng rất quỷ mị.
“Tề Quang!” Tiên quân kinh ngạc hô to, “Đừng đụng vào đó!”
Lệ Vô Cữu định đưa tay đặt lên, váy dài nhẹ nhàng bay trên dòng khí xoay tròn, mặt lộ ra vẻ thẫn thờ, “Lại nghe được cậu gọi tên ta, cảm thấy thiệt… thân thiết. Cái tên này đã biến mất cả vạn năm trong trời đất, không ai nhớ, chỉ có cậu.”
Giờ không phải lúc nhớ thương xuân thu, thủy ngân càng lúc càng dâng lên cao, tình thế này, đám người Vương Tại Thượng kia đang lăn lộn trong núi vàng biển bạc khó mà may mắn thoát khỏi. Xuân Nham Thành vốn chìm vào trầm đáy nước, ở đâu ra mà nhiều thủy ngân như thế? Rốt cục trong thành che dấu bí mật gì?
Không thể quay lại đây lần sau, ban đầu Tiên quân rất có hứng thú mạo hiểm cùng với Nhai Nhi, giờ xem ra chuyện mỗi lúc mỗi rối rắm. Thủy ngân nhanh chóng dâng lên từ đáy tháp, không bao lâu sẽ tràn qua đầu người. Nếu dâng cao vô chừng mực có lẽ toàn bộ thành đều bị phủ lấp.
Từ đáy tay áo hắn Thiên Sầm hóa thành một luồng sáng, bay lên đỉnh tháp, trường kiếm đi trước, người theo sau. Người trên đỉnh tháp rút ra Ngọc Cụ kiếm đánh lui chiêu tấn công đầu của Thiên Sầm, rũ mắt nhìn, người kia áo trắng hơn tuyết, tóc đen như mực, nhẹ nhàng thiền y bay ngược mà lên, ngang dọc tung hoành triền miên uốn lượn, làm y nhớ đến lúc xưa hắn ở trong Thi Lâm cưỡi gió giao đấu. Trong lòng tự nhiên có một chút đau lòng, từng là bạn tốt đến thế, đến cuối cùng thành như vậy. Hồi ức hắn từng đã vô cùng sợ hãi quay trở lại, bởi không thể đối mặt với bản thân mà tẩu hỏa nhập ma.
Hối hận chăng? Đúng vậy, y thật sự hối hận, cho nên bao lâu nay luôn tìm kiếm cách quay lại cửa tiên pháp. Người kiếp này làm y quá chán ghét, quyền thế hay tiền tài đều không phải thứ y muốn. Nghe nói trong cô sơn cất giấu một cái Tứ tượng Bát giác giám có thể tự do khống chế thời gian, chỉ cần có nó, y có thể tùy ý qua lại, không ngờ phát sinh chuyện không lường trước, người không muốn tồn tại sẽ biến mất sạch sẽ.
An Lan chấp kiếm đánh đến, Thiên Sầm trong tay hắn có sức nặng nghìn quân. Hắn tấn công lúc nào cũng thế, không một kẽ lưu cho người đường lui, kiếm khí bí mật mang theo trận gió cực áp người thổi tới, nếu không phải y sớm tìm lại tu vi kiếp trước, thực không thể nào ngăn được thế công của hắn.
Lúc trước ở Cam Uyên, cũng dáng vẻ sát khí lạnh thấu xương này, trường kiếm chấp trên vạn con sóng xanh, chân trời nhuộm ánh nắng chiều đỏ rực, hắn giận dữ nhìn y, chấp y ra chiêu. Ánh mắt đó, Tề Quang đến giờ còn nhớ rõ, đáng tiếc đã qua rất nhiều năm, hận đã dần dần tiêu tán, dù quyết đấu lần nữa, đôi mắt An Lan đã yên tĩnh như biển sâu, không còn gì có thể làm hắn phẫn nộ dậy sóng nữa.
Thiên Sầm thẳng chỉ mi tâm, không có lý do gì tránh né, liền cầm kiếm nghênh đón. Nhất thời mây trời biến sắc, hai luồng khí vô cùng lớn nghịch hướng va chạm, làm vỡ nát trùy tháp bên góc. Đá vụn rơi lã tã xuống biển thuỷ ngân dậy sóng bạc bắn tung toé. Tháp trên đỉnh không được đốt sáng, hai kiếm đối chọi, kiếm phong giao đấu, “Sát” một tiếng, chớp mắt tóe ra hoa lửa. Mặt đối mặt, y muốn nhìn ra chút manh mối, nhưng tất cả đều không có, An Lan chỉ một khuôn mặt, xuống tay không chút do dự. Nếu trong quá khứ còn một chút lưu tình, từ lúc y đối địch với Nhạc Nhai Nhi, vị Tiên quân này liền bắt đầu ra tay bao che. So với người phụ nữ của mình, bạn cũ từng phản bội mình là thứ gì chứ!
Tề Quang cười khổ, xong sắc bén đánh trả, tay phải chấp kiếm, tay trái âm thầm bấm quyết tung Nhiếp tâm khoá về phía hắn. Khoá không có hình, nhưng có thể hãm người sâu vào vũng bùn, khó mà phản kháng.
Có điều đạo hạnh vạn năm của Tử Phủ Quân đâu phải số không, hắn tự nhiên có cách hóa giải y. Kết khởi một ấn túm dẫn đánh tan Nhiếp tâm khoá, là ngọn lửa dệt thành võng vạn trượng, từ trên xuống dưới từ Nam ra Bắc, muốn đốt hắn thành tro bụi.
Đúng vậy, ba ngàn năm trước con vật cưng bị Thiên hỏa thiêu chết, bây giờ hắn cũng muốn thủ phạm nếm thử tư vị. Quả nhiên là vẫn để ý con rắn nhỏ kia, ba ngàn năm trước chưa kịp chu toàn, ba ngàn năm sau muốn tiếp tục đánh vì bất bình sao?
Sai lầm kiếp trước, ngưng tụ thành thai nghén kiếp này. Chu sa nơi mi tâm của Tề Quang tự nhiên rực rỡ, như thả hoa trên hồ, giãn mở cánh hoa yêu dị.
“Ngươi thích con rắn kia đúng không?” Khoé môi y mang theo nét cười, miễn cưỡng chống đỡ chân hoả thuần dương chân hỏa trong Túm dẫn ấn. Y biết đánh trực diện rất khó đánh lại, chỉ có thể dùng mưu, dù sao mục tiêu cuối cùng không phải hắn, mà là Bát giác giám.
Đánh người đánh vào chỗ hiểm, mà chỗ hiểm uy hiếp Nhiếp An Lan chính là Nhạc Nhai Nhi.
Hắn lật tay chuyển Thuần dương chân hỏa đánh về hướng nàng, nở nụ cười giả tạo: “E là lịch sử lặp lại …”
Động tác khoa trương, dáng vẻ hiện ý đồ thật rõ rệt, người quấn đấu với hắn quả thực bị phân tán. Làm sao hắn có thể bỏ con rắn nhỏ của hắn bị đốt chết lần nữa? Tề Quang nhìn hắn dứt ra cứu giúp, vừa vặn để lại một khe hở cho y tiến đến mặt sao sáu cạnh.
Khoảnh khắc y sắp thành công, một thanh kiếm đằng đằng sát khí bay đến trước mặt, y vung thiết trảo bẻ kiếm làm đôi, một thanh theo sát sau đó đánh vào yết hầu của y. Y nghiêng người né tránh, chỉ nghe kiếm khí gào thét đi qua, lập tức lưu lại trên má một chuỗi đau đớn. Cố không sờ lên, phía bên kia lòng bàn tay An Lan đã phóng lôi chưởng. Y trúng bị một chưởng, cơ thể vốn đã hư nhược do tàn phá của cực địa, một chưởng này đánh huyết mạch rối loạn, không thể chịu nổi phụt mạnh máu ra từ cuống họng, vẩy đầy trên bãi đá.
Có năng lực một chưởng đánh chết y sao, y cười lạnh, kiếm phong đánh đến trước, một quyền giáng lên trên mặt sao sáu cạnh.
Bãi đá vỡ vụn, y cũng rệu rã hết sức, lúc này ánh sáng từ khe đá nứt ra làm y vô cùng mừng rỡ. Bát giác giám… Có nó rồi thì có thể quay về. Y chan chứa hi vọng nhìn ánh sáng kia ngày càng chói loá. Biển thuỷ ngân dưới truỳ tháp quay cuồng, rít gào dâng lên. Lúc này không ai đoái hoài tới y, con rắn nhỏ kia và thủ hạ của nàng lâm vào cùng đường, An Lan muốn cứu bọn họ.
Bảo giám treo trên bãi đá, Bát quái kính tối đen, mở ra trung tâm có hình cá âm dương, để mở pháp môn. Y điên cuồng vận khí chuyển động nó, xoay tròn như bánh xe. Hy vọng trong chớp mắt y sẽ quay về, nằm trên cỏ rừng Thi Lâm, ánh nắng xuyên qua tàng lá trên ngọn cây, nhẹ nhàng chiếu lên ngực mình.
Lúc vào bảo tàng là vực sâu vạn trượng, nhìn lên không thấy đỉnh. Thủy ngân chỉ còn cách một bậc thềm, người chạy hết, y muốn mang theo Bát giác giám, hai tay vừa chạm đến, người nghiêng mạnh xuống, toàn bộ không gian giống một cái lọ, lọ bị quay ngược lại, biển thuỷ ngân cũng lập tức giàn giụa.
Trong chớp mắt y đột nhiên kinh hoàng, thế giới như muốn lật ngược. Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao không giống như giấc mơ, mở mắt người nằm ở chỗ khác? Y muốn chạy trốn lại không biết đi hướng nào. Lúc này không hỗn loạn, trùy tháp ngang dọc, thủy ngân song song với nó. Lại là chấn động, tháp nhọn không biết khi nào đến trên đỉnh đầu hắn. Hắn nhớ lại, thế giới này mọi thứ đảo ngược, cô sơn hướng về đáy biển, nước biển ở trên mép núi…
Nhưng tỉnh ngộ quá muộn, cả biển thủy ngân mãnh liệt ập đến, y bị bao phủ không còn một kẽ hở. Trong hoảng loạn y giơ cao tay, thả từ tay áo một cái túi nhỏ, tinh phách nhanh chóng bay lên không, biến mất trong bóng đêm. Trơn trượt, thủy ngân nặng nề tràn lên, từ mỗi lỗ trên người y tiến sâu vào cơ thể, thấm vào lục phủ ngũ tạng. Muốn nói mà không kịp, cũng không cần nói nữa. Màu bạc đọng nơi đáy mắt xoay tròn, cuối cùng lấp đầy đồng tử y. Y nhắm mắt lại, một áng mây trên cổ tay thoát ra rơi xuống, chậm rãi chìm vào đáy biển thuỷ ngân.
Biến cố dưới đáy Xuân Nham Thành đương nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở bên dưới, nó hình thành một chấn động cộng hưởng, từng đợt rồi từng đợt sóng vỗ lên trên. Toàn bộ thành như nằm trên cái sàng, mọi người trở thành hạt đậu, lắc lư đến trời rung đất chuyển. Nước biển rung động, không bao lâu nữa, thế giới này có thể bị hủy diệt. Giờ đây cả bọn còn ở cùng nhau, ngay sau một giây có ai biết được, có thể bị hải lưu cuốn đi vài dặm, phơi thây trên phiến san hô không tên dưới ánh trăng.
Trong hoảng loạn, nghe thấy Giao vương hoảng sợ kêu: “Mẹ nó, tổ tiên chúng ta sống lại kìa!”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về bức tường nước, đám thi thể hoá sáp bắt đầu chính thức biến thành hai chân mà đi. Bọn họ giống như đám con rối bị mất dây, đụng chạm lộn xộn, cuối cùng dán mặt lên trên tầng bình chướng, ngũ quan biến hình, điên cuồng mà đấm vào bức tường nước.
Không khí ngạt thở như ngày tận thế, hiện Xuân Nham đang cùng cô sơn chìm vào biển sâu. Bức tường nước sẽ vỡ ư? Xoáy nước phía trên Thái Ất kính đã không còn thấy, tất cả mọi người bị nhốt lại dưới lòng đất trong thành, không cách nào thoát thân.
Kiến trúc xung quanh đổ sập, Giao vương khóc lớn: “Vương quốc của quả nhân mất rồi!”
Ùm một tiếng, nước biển nghiêng dần cuối cùng đổ ập lên bọn họ, Tiên quân và Đại tư mệnh liên thủ tung màn bảo vệ chống đỡ, nhưng nước quá nặng, không thể cản được lâu. Lúc này nghe thấy tiếng lướt sóng rì rào mà đến, một con mắt vĩ đại xuất hiện ngoài bình chướng, là Long vương kình. Mọi người nắm tay thật chặt, Tung Ngôn lắc vây quẫy đuôi phá mặt tường khí, cúi đầu để bọn họ trèo lên lưng. Da Long vương kình rất trơn, không dễ leo lên, may có Tiên quân cầm được lưng vây hắn.
Tiếng nước ù ù ép vào màng nhĩ người, khí trong phổi cũng muốn nín đến mức cuối, Tung Ngôn quẫy đuôi nhanh chóng nổi lên, một phát thật mạnh thoát lên mặt nước.
Chung quanh nước tiếp tục dâng, đại kình lẳng lặng đứng yên, trên trời một vầng trăng cong đang sáng rực rỡ.