Số 13 Phố Mink - Chương 3227
Chương 3227: Nơi cần đến (2)
Những người bỗng nhiên bị nuốt chửng mà mất tích kia thì không sao, càng đáng sợ hơn đó là không ngừng có người bắt đầu nổi điên tấn công những người bên cạnh.
Cũng may trong đoàn đội có kỷ luật, mọi người đi đến hiện tại thì cũng đều đã có quán tính, đối với những người đồng đội sắp nổi điên thì người bên cạnh sẽ kịp thời ra tay kết liễu tính mạng của hắn, sau đó tiếp tục tiến lên. Lúc tiến lên một nửa, Ranedal có chút bất đắc dĩ đưa thay sờ sờ cái đầu trọc của mình, giọng nói của hắn vang lên trong lòng mấy người lãnh đạo của đoàn thám hiểm này là Pall, DeCarloster và Bá tước Recar:
“Ta không chịu nổi.”
Cái vũng bùn này ngay cả Thần linh cũng không thể chịu đựng quá lâu.
DeCarloster đáp lại nói: “Không nên nói cho bọn hắn biết, ngươi thu hồi Thần lực nghỉ ngơi giữ sức, để bọn hắn dùng sự sống giúp chúng ta cố thêm một đoạn.”
Pall mở miệng nói: “Xem ra ngươi vẫn không hoàn toàn hiểu về Trật Tự Thần Giáo.”
Pall giơ tay lên, giọng nói của cô thông qua cầu nối tinh thần trong đoàn mà truyền đến trong tai mỗi một thần quan còn sống:
“Thần linh ở trong đội ngũ chúng ta đã không còn sức để che chở toàn bộ đoàn đội, cần nghỉ ngơi, để chuẩn bị dành sức cho sau này.
Mục tiêu của nhiệm vụ chúng ta ở ngay phía trước, hiện tại, ta cần các ngươi dùng mạng sống để giúp chúng ta tranh thủ càng nhiều thời gian.
Ở quê hương, Trật Tự Thần Giáo giao chiến với Thần linh, rất nhiều rất nhiều thần quan chết trận.
Mà nơi này, chính là chiến trường của chúng ta, là nơi chúng ta chết trận.
Bây giờ cần các ngươi hi sinh.”
Tất cả mọi người, đều trầm mặc.
Nhưng sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, từng tiếng cầu nguyện thông qua cầu nối tinh thần mà phản hồi lại Pall.
Cô nghe được từng câu:
“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”
Lập tức, Pall truyền tin riêng cho Ranedal: “Chó ngu, thu hồi phòng ngự mà nghỉ ngơi đi.”
Ranedal thu hồi Thần lực che chở.
Trong chốc lát, tần suất tình huống thần quan lạc lối nổi điên tăng lên gấp mấy lần, lỗ hổng trong đội cũng càng ngày càng nhiều, nhưng đoàn đội cũng không bối rối, mọi người giống như đã tiếp nhận kết cục của mình, cũng giống như trước đó, vừa giết chết đồng đội lạc lối vừa giữ vững cương vị của mình, duy trì cả đoàn tiếp tục đi về trước.
Bây giờ mỗi một bước tiến lên đều là đang giẫm trên xác của đồng đội.
DeCarloster cảm khái nói: “Vực Thẳm Thần Giáo chúng ta cũng đã từng có khí chất như vậy.”
Đó là những năm tháng của kỷ nguyên trước được ghi lại trong “Khúc Ca Vực Thẳm”, các tín đồ Vực Thẳm đi theo Thần của bọn họ, trấn áp Địa Ngục dưới sâu, đồng thời vì nhân loại mà tìm kiếm Thiên Đường đại diện cho điều tốt đẹp.
Pall: “Khi Thần Vực Thẳm chủ động hủy đi con đường nối liền Thiên Đường thì có nghĩa rằng khí chất đó cũng đã biến mất.”
DeCarloster: “Đúng vậy, chủ ta phản bội Thần Trật Tự.”
Pall: “Không, hắn phản bội chính bản thân mình.”
DeCarloster không nói gì đáp lại.
Pall tiếp tục nói: “Nếu như hắn không quay đầu lại, như vậy hắn cũng sẽ không chết trên bầu trời Wien, mà là sẽ được Thần Trật Tự đối đãi như Ánh Sáng và Vĩnh Hằng, chừa lại một vị trí, sánh vai đừng cùng.”
DeCarloster tiếp tục trầm mặc.
Sau khi hết thần quan này đến thần quan khác chết đi, quy mô của cái đoàn người này cũng đang thu nhỏ lại.
Sự sụp đổ sau cùng cũng đã ở ngay trước mắt.
Bá tước Recar giang hai tay, bắt đầu ngâm xướng sử thi gia tộc Ellen, đó là một đoạn năm tháng cướp biển huy hoàng của gia tộc Ellen, so sánh với lịch sử Thần Giáo thì nó nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, nhưng lại là câu chuyện kể mà mỗi một người trong gia tộc Ellen được nghe mà trưởng thành.
Những người còn lại bây giờ đã không còn cách nào tiếp tục duy trì phòng ngự, Bá tước Recar bắt đầu thiêu đốt, các thần quan còn sót lại cũng tuân theo hiệu lệnh mà cùng thiêu đốt.
Hình chiếu của một chiếc thuyền hải tặc xuất hiện ở dưới chân, nó hội tụ sức mạnh cuối cùng mà đám người hiến tế, đây là thuật pháp di chuyển mới được nghiên cứu ra, kết hợp trí tuệ của tất cả những thành viên trong quan tài tụ tập ở trang viên Ellen khi đó.
Thuyền, di chuyển, từ nơi tràn đầy ánh lửa hướng vào màn đen vô ngần.
Pall đứng trên thuyền, nhìn xem ánh sáng ở đuôi thuyền không ngừng biến mất, có thể là khoảng cách càng ngày càng xa, đương nhiên cũng có thể là là đã đốt sạch mà dập tắt.
Bá tước Recar, cứ như vậy mà chết đi.
Pall thậm chí chưa kịp nói một lời tạm biệt hắn, nhưng đây cũng là trạng thái bình thường của nhà thám hiểm và cướp biển, bởi vì lời tạm biệt kiểu gì cũng sẽ đến quá đột ngột, cho nên mọi người sớm đã quen với việc không từ mà biệt.
Ranedal sờ lên lỗ tai của mình, nói: “Thật ra đến lúc cuối cùng hắn đã để lại một câu, khoảng cách có hơi xa nên có lẽ ngươi không nghe thấy, nhưng ta nghe được, ngươi có muốn nghe không?”
Pall lắc đầu, biểu thị từ chối.
Ranedal cười.
Bởi vì Bá tước Recar trước lúc cơ thể thiêu đốt không còn gì thì đã hô lên một câu rằng: Nếu như có thể còn sống trở về, sớm cùng với hắn sinh vài đứa bé đi!
Rất hiển nhiên là Pall biết hắn sẽ nói gì.
“Hắn đã sống rất đáng, nằm ở trong lăng mộ gia tộc mấy trăm năm, sau khi tỉnh dậy còn có thể hoạt động lâu như vậy.”
Nói xong, Pall kéo mũ trùm đầu xuống, triệu hồi gậy phép, cúi người chống gậy phép lên trên con thuyền ma pháp này, mở miệng nói:
“Chó ngu, giúp ta giải trừ khế ước cộng sinh với Karen.”
Đây là thuyền hải tặc của gia tộc Ellen, hiện tại, cô muốn hiến tế cho con thuyền này để cho nó chạy đi càng xa.
Ranedal không nhúc nhích.
Pall lớn tiếng nói: “Chó ngu, làm đi!”
Ranedal vẫn không nhúc nhích như cũ.
Pall không có tiếp tục hô lên, ngọn lửa cháy lên trên người cô, cô bắt đầu thiêu đốt chính mình.
Sức mạnh của Thần có mạnh hơn nữa, nhưng khi đối mặt với người một lòng muốn chết, vẫn không thay đổi được cái gì, huống chi, Ranedal rõ ràng, mình ra tay can thiệp tất nhiên sẽ gặp phải sự phản ứng càng cực đoạn.
“Ai, vì cái gì đây?”
Ranedal phát ra một tiếng thở dài, hắn không khỏi nhớ tới trưa ngày ấy, mình đứng trên sườn núi, nhìn xem Mills ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, lái vào vòng xoáy nơi đáy biển.
Hắn vốn cho rằng sau khi mình thành Thần thì có thể thay đổi loại cục diện này, ít ra thì sẽ không để cho cảnh tượng tương tự phải xảy ra.
Nhưng có vẻ… Lại không có gì khác biệt.