Sinh Được Người Thừa Kế Hào Môn, Tôi Huênh Hoang - Chương 72
Chương 72: PHU NHÂN NGOẠI GIAO
Cố Nhạc Sán muốn đi thành phố Lạc tham gia một buổi tụ tập quan trọng, phải đi mấy ngày, Dịch Duy mang theo con đi với anh. Còn có Ngụy Nam Phong và đám bạn tốt của hắn, cũng sẽ đi.
Các trưởng bối của nhà họ Cố, hy vọng Cố Nhạc Sán mang theo Cố Hoành, Cố Xương, và đám cháu trai đã đến tuổi của anh đi nhìn thử các mặt xã hội. Mà bản thân Cố Nhạc Sán cũng cảm thấy, cũng nên để cho thế hệ trẻ nhà họ Cố lộ mặt, thế nên đồng ý đích thân mang họ đi chung.
Sau khi vào khách sạn, họ từng người đi vào trong phòng mình, thay trang phục chỉnh tề, chuẩn bị đi tham gia tiệc ngày đầu tiên.
Đám người Cố Hoành, Cố Xương thay xong quần áo, đứng đợi bên ngoài phòng Cố Nhạc Sán và Dịch Duy. Một lát sau, hai cánh cửa mở ra, Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi ra, người khác đi phía sau, cùng nhau đi về đại sảnh tiệc.
Cố Hoành đi theo sau, thấy Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy, nghĩ đợi sau khi Mễ Vi mang thai, có tư cách tranh đấu với Dịch Duy, bộ dáng ân ái bây giờ của họ, có thể duy trì bao lâu? Nếu cuối cùng Mễ Vi thắng, có phải cũng sẽ nhận được đối xử như vậy của chú tư gã? Cố Hoành trong chớp mắt có suy nghĩ, không biết bản thân hy vọng Mễ Vi thắng, hay hy vọng Mễ Vi không cần thắng.
Lần tụ tập thương giới Nam Bắc này, đến rất nhiều nhân vật có máu mặt, khung cảnh tiệc rất long trọng.
Trong quá trình giao lưu, ngoại trừ nói một vài lời khách sáo, quan trọng nhất và mấu chốt nhất là, trong quá trình nói chuyện giao lưu, có thể giữa lúc nói chuyện nhận ra đối phương cố ý hoặc vô ý lộ ra một vài tình báo có tác dụng hay không.
Cố Xương nhỏ tiếng nói với Cố Hoành: “Trước đây tôi cảm thấy, với người như cậu mà nói, Dịch Duy bên cậu, quá thiệt thòi. Bây giờ tôi càng chắc chắn cách nghĩ của tôi, quả nhiên năng lực và điều kiện của Dịch Duy, vẫn xứng với chú tư nhất.”
Cố Hoành hung ác trừng Cố Xương, xoay đầu đi không để ý hắn.
Cố Xương cười tiếp tục nói: “Dịch Tuyên rất xứng với cậu, nhưng bây giờ dường như ngay cả cậu ta cũng xem thường cậu, đoán chừng bởi vì cậu vô vọng kế thừa nhà họ Cố, nên nhanh chóng phủ sạch quan hệ với cậu, đi tìm nơi tốt hơn.”
Cố Hoành giả vờ bộ dáng bình tĩnh và không để ý Cố Xương nói gì, xoay người đi tìm người nói chuyện, nhưng trên thực tế lời Cố Xương vừa rồi, như cây đinh đâm vào trong lòng gã, khiến tim gã nhói đau mạnh liệt. Gã trước đây chưa từng nghĩ, Dịch Tuyên có thể vì gã không thể thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, mới giải trừ hôn ước với gã, tuy bây giờ gã cũng không muốn nghĩ như thế, nhưng gã mỗi lần gọi điện thoại cho Dịch Tuyên, Dịch Tuyên thái độ lạnh nhạt với gã, gã không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Cố Xương nhìn Cố Hoành châm chọc cười cười, cũng xoay người rời đi tìm người khác nói chuyện, trong lòng hắn nghĩ như vậy, cho nên nói ra như thế với Cố Hoành, hơn nữa hắn cảm thấy bản thân không nói sai, nếu không tại sao Dịch Tuyên bỗng nhiên đồng ý giải trừ hôn ước với gã?
Tiệc sắp kết thúc, Dịch Duy có hơi mệt, Cố Nhạc Sán để cho cậu về phòng nghỉ ngơi, Dịch Duy nhớ con còn ở trong phòng, thế nên về phòng trước.
Lúc Dịch Duy đang suy xét sắp xếp kế hoạch, Cố Nhạc Sán đi vào.
“Ừ, hẹn một vài người ngày mai lại tụ tập, đến lúc đó tiếp tục trò chuyện.” Cố Nhạc Sán nói.
Cố Nhạc Sán lúc Dịch Duy giúp anh cởi vest, xoay đầu nhìn những bộ đồ nữ Dịch Duy đặt trên sofa nói: “Tối nay muốn mặc đồ nữ làm?”
“Nói cái gì đó?” Dịch Duy bị lời nói trắng trợn của anh làm đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Không phải đặc biệt mặc cho anh nhìn, nhanh đi tắm rửa.”
“Không phải đặc biệt mặc cho tôi nhìn?” Cố Nhạc Sán hơi cau mày nói: “Vậy mặc cho ai nhìn?”
“Ai cũng không phải, anh nhanh đi tắm rửa, đợi anh tắm xong ra ngoài em lại nói với anh.” Dịch Duy đẩy Cố Nhạc Sán về phía phòng tắm.
“Cùng nhau.” Cố Nhạc Sán tóm lấy tay Dịch Duy kéo cậu vào phòng tắm.
“Con còn ngủ ở bên ngoài.” Dịch Duy nói.
“Bên ngoài phòng khách có vệ sĩ canh giữ, không cần lo lắng, chúng ta không đóng cửa phòng tắm là được.” Cố Nhạc Sán kéo Dịch Duy vào phòng tắm.
…………………………..
Ngày hôm sau Cố Nhạc Sán đã dậy, chuẩn bị xuất phát đi gặp gỡ những người hôm qua đã hẹn xong, Dịch Duy còn ngủ mê màng.
“Thật sự không đi với anh?” Cố Nhạc Sán ngồi bên giường vuốt ve mặt Dịch Duy hỏi.
“Không…đi.” Dịch Duy còn rất buồn ngủ nói.
“Vậy em đợi lát nữa rồi dậy, phải ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi trong phòng, hoặc đi dạo trong khách sạn, nếu không đi tìm tôi cũng được.” Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói.
“Ừ…” Dịch Duy tuy còn rất mơ màng, nhưng láng máng nghe thấy lời anh nói.
Cố Nhạc Sán cúi người hôn Dịch Duy, rồi mới đứng lên đi ra ngoài.
Sau khi Cố Nhạc Sán rời đi, Dịch Duy lại ngủ hơn một tiếng mới thức dậy rời giường.
Lúc Dịch Duy ăn sáng, sai vệ sĩ lặng lẽ đi xem Cố Hoành đang làm gì.
Đợi sau khi cậu ăn xong bữa sáng, vệ sĩ vừa vặn trở lại báo cáo tình huống với cậu, nói nhìn thấy Cố Hoành một mình uống trà trong vườn trà khách sạn, thoạt nhìn dường như tâm tình rất tốt.
Vườn trà là nơi đặt biệt cho khách thưởng trà ngắm cảnh, bên trên hồ sen, có một hàng dài phòng, Cố Hoành ở một phòng trong đó, một mình nhàm chán uống trà.
Lúc Cố Hoành căng thẳng đóng cửa, Dịch Duy thản nhiên đi qua ngồi xuống.
Cố Hoành hoảng hốt quay đầu nhìn Dịch Duy, lại mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, xác định bên ngoài không có người, gã mới lại bước nhanh đi đến ngồi xuống đối diện Dịch Duy, đè thấp thanh âm hỏi: “Cô sao chạy đến chỗ này rồi?!”
Cố Hoành nhìn sửng sờ, thầm nghĩ lần trước hai người gặp nhau cách cây cối, nhưng hành vi vừa rồi của gã, đồng nghĩa trực tiếp thừa nhận quen biết cô, bà nội gã phái người liên lạc với cô rất nhiều lần, cô cũng đồng ý hợp tác với họ, cho nên gã quen biết cô cũng không phải chuyện kì lạ.
Cố Hoành xem xong, nghĩ bây giờ che giấu hay không đã không quan trọng nữa, dù sao cô đã đồng ý với tác với họ, thế nên nhìn cậu nói: “Cô đến làm gì?”
“Cô bây giờ chạy đến chỗ này tìm chú tư tôi làm gì? Dịch Duy ở cùng chú tư tôi, trường hợp như thế cô bỗng nhiên xuất hiện, chú tư tôi khẳng định sẽ tức giận.” Cố Hoành nói.
Cố Hoành nhìn chữ Dịch Duy gõ sửng sờ hồi lâu nói: “Cô suy nghĩ kĩ lại đi, nếu cô thật sự nghĩ kĩ muốn rời khỏi chú tư tôi, trước không cần nói cho chú ấy, tôi giúp cô rời đi.”
Mà Cố Hoành vì lời của mình vừa rồi, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, gã dùng sức lau mặt mình, không đứng lên đuổi theo.
“Cô không sao chứ?” Người đỡ Dịch Duy hỏi.
“Ngài Mạnh, bên này mời.” Người đằng trước dẫn đường nói.
“Ồ, được.” Mạnh Dương tỉnh táo lại trả lời, rồi nhìn Dịch Duy hỏi: “Cô có thể đi không?”
Mạnh Dương xoay người lại nhìn Dịch Duy, thầm nghĩ nữ sinh này thật đẹp, nhưng khiến y có loại cảm giác kì lạ, tuy trên người cô có mùi hương đồ trang điểm, nhưng hương vị bản thân cô, dường như không giống mùi hương của nữ sinh.
“Ngài Mạnh?” Người dẫn đường lại gọi.
“Đi thôi.” Mạnh Dương tiếp tục đi về trước.