Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 84
Chương 84
Bạch Nguyệt Quang rốt cuộc là…
Nghe được suy đoán có lẽ Sở Diễn thích mình, trái tim Hình Uyên đột nhiên nhảy lên một chút.
Hắn cũng không chán ghét phần tình cảm này, thậm chí Hình Uyên còn có thể cảm nhận được sự vui mừng không thể bỏ qua trong lòng.
Nhưng hắn vốn là người giỏi kiềm chế nên sự ngạc nhiên này bị hắn đ è xuống rất nhanh.
Thân là Chủ Thần hắn luôn có rất nhiều nỗi lo, có rất nhiều việc không thể theo ý hắn được.
Trên người hắn có rất nhiều xiềng xích trói buộc.
Bây giờ virus đã quay lại, sao hắn có thể yêu một nhiệm vụ giả vào thời điểm này?
Chưa nói đến việc hắn có thể sẽ đồng quy vu tận với virus, tất cả nhiệm vụ giả của Cục Quản Lý Thời Không sẽ chờ không gian Chủ Thần chọn ra Chủ Thần tiếp theo vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nếu virus nhận ra tình cảm hắn dành cho Sở Diễn, Sở Diễn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Suy cho cùng, có lẽ lúc này virus đang ngủ yên bên cạnh họ, không nhúc nhích quan sát hướng đi của hắn bằng đôi mắt u ám.
Hắn không muốn liên lụy Sở Diễn.
Hắn cũng không muốn Sở Diễn thích mình, dù sao bản chất của thanh niên này là một người thiếu thốn tình cảm cho nên hắn không muốn nhìn thấy những người hay vật quan trọng với y rời khỏi y, cho dù người đó chính là hắn.
Nhưng hắn lại bị vận mệnh đẩy vào tình thế này, rất nhiều chuyện thật sự không thể tránh khỏi, rất bất lực.
Thân là Chủ Thần lại không có cách nào thay đổi vận mệnh của mình.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là không để Sở Diễn đặt hắn trong lòng nữa.
Vị trí đó nên dành cho người quan trọng hơn.
Một người có thể khiến y mỉm cười thật lòng.
Người có thể kéo y khỏi vũng bùn trong thời khắc mấu chốt.
Một người có thể ở bên y mãi mãi.
Và người đó hiển nhiên sẽ không phải hắn.
Trong mắt Hà Hồi, khi nghe đến từ “thích”, Hình Uyên đã khác hoàn toàn với những gì anh biết. Những gì viết trong mắt hắn không còn chỉ là sự cân nhắc mà là ánh sáng linh động, sinh cơ bừng bừng và rực rỡ lóa mắt.
Chỉ là tia sáng này quá nhanh cũng quá ngắn ngủi, nó đã biến mất trước khi anh kịp nhận ra đó là gì.
Hình Uyên chỉ nhàn nhạt nói: “Ta hiểu rồi.”
Hà Hồi: “???”
Ngài hiểu cái gì?
Sao lại bình đạm như vậy?
Nhân tiện, người bạn trong miệng ngài là ai?
…
Sau khi biết Hình Uyên có thể có Bạch Nguyệt Quang từng cầu mà không được, cả người Sở Diễn đều không thích hợp.
Nhưng điều đáng buồn nhất khi ăn dưa là bạn luôn là người ngoài cuộc, không thể nhìn rõ toàn cảnh của ruộng dưa này.
Bây giờ Sở Diễn cực kỳ muốn biết rốt cuộc là kiểu người như thế nào mới có thể khiến Hình Uyên nhớ mãi không quên. Y cũng là một con người, vì sao gen của người đó lại ưu tú như vậy, ưu tú đến mức một người lợi hại như Hình Uyên cũng bị người nọ đánh bại?
Càng nghĩ sâu, trái tim y càng như bị cào xé.
Tình trạng này kéo dài cho đến chiều hôm sau, khi y đi đánh giá huấn luyện với hai nhiệm vụ giả mới khác.
Họ ngồi quanh bàn tròn, vẻ mặt bốn người đều căng thẳng, chỉ có Tống Chước là nghé mới sinh không sợ cọp, sắc mặt rất thoải mái, hai cẳng chân dưới bàn khẽ đong đưa. Một nhiệm vụ giả thích trẻ con bị vẻ đáng yêu của bé thu hút, anh ta dụ dỗ bé gọi mình là anh trai.
Tất nhiên Tống Chước phớt lờ anh ta.
Nhưng khi Sở Diễn gọi tên bé, bé sẽ ngoan ngoãn quay lại và gọi “anh Tiểu Diễn” ngọt sớt.
Mọi người ngồi đây tâm đều mềm nhũn.
Ngay lúc mọi người đang ghen tị khi Sở Diễn được bé ưu ái thì đã nghe tiếng bước chân truyền đến từ xa.
Bầu không khí vui vẻ ban đầu nhạt đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Người tới mặc đồ đen nghiêm ngặt, phong thái tỉ mỉ, vai rộng, eo hẹp, quai hàm sắc bén tạo cho người ta cảm giác thượng vị giả.
Đó không ai khác chính là Hình Uyên.
Loại khảo sát tinh thần lực này trong hầu hết các trường hợp đều cần có sự tham gia của Chủ Thần, bởi vì hắn có tinh thần lực mạnh nhất và có tính chính xác hơn cả hệ thống.
Thấy hắn đến, các nhiệm vụ giả vội đứng dậy ngay lập tức.
Sở Diễn phản ứng chậm nửa nhịp nhưng vẫn dứng dậy kịp thời, không gây chú ý.
Tống Chước uể oải nhảy xuống ghế, trẻ con tùy hứng như vậy cũng bình thường.
Trước khi đánh giá, Hình Uyên sẽ gắn huy chương nhiệm vụ lên áo của họ.
Thiết kế của huy chương có hình đồng hồ nhưng một lỗ nhỏ hình quạt bị cố tình bỏ trống từ vị trí số bốn đến số năm tượng trưng cho lối vào Cục Quản Lý Thời Không.
Nhiệm vụ giả đứng trước được Hình Uyên tự tay đeo huy chương cho.
Sở Diễn theo bản năng nín thở, yên lặng chờ đợi.
Có lẽ là bởi vì trong lòng y cũng mong chờ điều gì đó.
Nhưng khi Hình Uyên đến gần Sở Diễn, tay hắn đột nhiên khựng lại, do dự, sau đó đặt huy hiệu vào tay y, ánh mắt nhạt như lưu ly.
Nhìn Hình Uyên vòng qua mình đi tới người bên cạnh, Sở Diễn mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó tin.
Y đang bị phân biệt đối xử sao?
Phải không, phải không?
Chẳng lẽ y đã làm gì đó khiến người ta chán ghét mà không biết sao?
Nhiệm vụ giả đứng sau nhìn chiếc huy chương mà Chủ Thần đích thân đeo cho mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xúc động, liên tục xin lỗi nhưng Chủ Thần chỉ nhàn nhạt đáp lại anh ta.
Dư quang Hình Uyên vẫn không ngừng liếc về phía Sở Diễn, tất nhiên không bỏ sót sự mất mát và bối rối trong mắt y.
Nhìn y cô đơn như vậy, trái tim Hình Uyên khẽ thắt lại, kéo theo đó là sự hối hận không thể kiềm chế.
Nhưng trước nay hắn luôn là người có năng lực quyết định và năng lực thực thi mạnh mẽ. Hắn đã quyết không đổi ý, huống chi hắn làm vậy là vì tốt cho Sở Diễn.
Hắn không thể để người này thích một người xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, tương lai mờ mịt như mình được.
Người cuối cùng nhận được huy chương là Tống Chước.
Cậu bé khác với những người khác, khi Hình Uyên cúi xuống trao huy chương cho bé, Tống Chước thờ ơ ngăn hắn lại sau đó giật lấy huy chương và xiêu xiêu vẹo vẹo đeo nó lên.
Hình Uyên không ngăn cản cũng không trách bé không tôn trọng mình, chỉ đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra.
Nó quay đầu lại, Sở Diễn vẫn còn bối rối về việc mình bị Hình Uyên ghét khi nào, sự thất vọng trong mắt đã tràn ra ngoài.
Tống Chước cảm thấy rất khó chịu.
Điều nó muốn là Sở Diễn biết thích Hình Uyên rất khó khăn, biết khó mà lui.
Nhưng nó lại không muốn thấy Hình Uyên tự cho mình là đúng mà phớt lờ Sở Diễn như vậy.
Virus ghét nhất chính là bộ dáng cao cao tại thượng này của Hình Uyên.
Nó biết Hình Uyên có tình cảm với Sở Diễn.
Nhưng xét theo tình huống này, sao Hình Uyên lại dùng hành động từ chối Sở Diễn?
Điều này khác với những gì Tống Chước nghĩ.
Mục đích lớn nhất của nó là thay đổi tâm ý của Sở Diễn nhưng bây giờ nó lại nhìn Hình Uyên giày xéo tâm ý Sở Diễn.
Sao lại như vậy?
Sau một buổi khảo sát huấn luyện tâm trạng của Tống Chước và Sở Diễn đều không tốt, một người tức giận, một người trống vắng.
Mặc dù từ đầu đến cuối Hình Uyên chưa bao giờ nói một câu đặc biệt nào với Sở Diễn nhưng khi Sở Diễn không để ý, Hình Uyên vẫn luôn chú ý tới y.
…..
Đêm hôm đó, Sở Diễn nằm ngây ngốc trên giường.
Hình Uyên u sầu trong đêm muộn.
Tống Chước đọc sách trong phòng Sở Diễn, những thứ trong sách tuy mới lạ và thú vị nhưng không thể thu hút sự chú ý của nó.
Đôi mắt u ám lặng lẽ rời khỏi cuốn sách, không nhúc nhích nhìn Sở Diễn đang chán nản vô hồn trên giường.
Trước kia vào lúc này, rõ ràng y sẽ tới kể chuyện và dỗ dành nó.
Sở Diễn không hề hay biết vùng u ám trong lòng Tống Chước đang dần lan rộng.
Nó đặt cuốn sách xuống và từng bước tiếp cận Sở Diễn.
Nó không biết mình muốn làm gì và làm như thế nào nhưng nó không muốn người thanh niên này nghĩ về hắn ta nữa.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao mới có thể khiến anh không nghĩ về hắn ta nữa?
Tại sao không… đưa anh ấy đi, đưa anh ấy đến một nơi không ai có thể tìm thấy, cách ly anh ấy với thế giới bên ngoài, khiến anh ấy không thể đi đâu được nữa.
Ngay lúc lý trí trong mắt sắp bị bóng tối nuốt chửng Sở Diễn đã chú ý tới nó. Y khẽ xoay người nhìn nó, tức giận nói: “Tiểu Chước, em nói đúng, anh nên tránh xa những người tâm tình bất định như Hình Uyên.”
Tống Chước: “…”
Sở Diễn kiên quyết nói: “Cho nên em phải giám sát anh, là hắn bất nhân bất nghĩa trước, anh nhất quyết không làm li3m cẩu.”
Tống Chước nghe vậy trầm giọng hỏi: “Vậy… anh thích hắn sao?”
Sở Diễn sửng sốt một lúc khi nghe điều này, như thể bị chọc thủng tâm tư.
Y không phủ nhận mà còn nhấn mạnh: “Một chút, chỉ một chút thôi.”
Sắc mặt Tống Chước không tốt nhưng nó nhịn xuống, không bộc phát.
Trong lòng nó không khỏi chao đảo.
Từ xưa đến nay nó và Hình Uyên vốn là quan hệ ngươi chết ta sống, thứ mà nó không có Hình Uyên cũng đừng mơ có được.
May mắn thay, bây giờ Sở Diễn đang dần mất đi hảo cảm với Hình Uyên.
Khi phần hảo cảm tốt đẹp này biến mất, Hình Uyên sẽ chẳng còn lại gì.
Sau khi đánh bại và khiến hắn ta biến mất mãi mãi, nó có thể trở thành chủ sở hữu của tất cả các thế giới.
Nhưng tất cả những thứ này cộng lại so ra vẫn kém thú vị hơn người trước mặt.
*
Trăng sao thưa thớt.
Hình Uyên dựa bên bệ cửa sổ, vẻ mặt cô độc nhìn bóng tối bên ngoài, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không, nó không quá phức tạp…mà là đau đớn.
Đau như bị dao cùn cắt vào thịt.
Nếu có thể, hắn cũng muốn được làm một người bình thường.
Có thể thích ai đó một cách bình thường.
Sống một cuộc đời bình thường với người mình thương.
Không cần sinh mệnh vĩnh hằng.
Năm dài tháng rộng thật sự quá mệt mỏi.
Khi mà đã cô đơn trong thời gian quá dài, cái chết cũng được coi là một loại giải thoát.
…..
Trong đêm khuya, Tống Chước lặng lẽ rời phòng.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi này, cơ thể nó đã hồi phục rất nhiều.
Thừa dịp sức mạnh của mình đang không ngừng tăng lên, Tống Chước phải nắm bắt thời cơ làm một việc.
Nó muốn lẻn vào không gian Chủ Thần để xem chuyện gì đã xảy ra ở thế giới Hình Uyên bị xóa ký ức vì giá trị tiêu cực quá cao.
Nếu ký ức đó quay lại với Hình Uyên, khả năng bị viris ký sinh của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều.
Khi thời cơ đến, nó sẽ dễ dàng đánh bại hắn ta.
Nó muốn nhìn xem khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả không gian Chủ Thần cũng phải vi phạm nguyên tắc, dùng sức mạnh của nó để xóa bỏ.
Đêm tối, không gian Chủ Thần đã bị virus lẻn vào mà không bị phát hiện.
Sức mạnh của nó không đủ để kiểm soát toàn bộ không gian này nhưng lại quá đủ để giải phóng ký ức.
Kỳ thật chỉ cần Hình Uyên nguyện ý hắn cũng có thể tự làm được.
Tuy nhiên để giữ cho bản thân luôn tỉnh táo, hắn sẽ không chủ động nếm thử trái cấm này.
Vậy thì nó đành giúp đỡ hắn ta vậy.
Ánh sáng xanh nhạt trong không gian phủ lên khuôn mặt nó, nửa khuôn mặt Tống Chước ẩn trong bóng tối, ngón tay nó gõ nhanh trên bàn phím. Một chuỗi mã dài nhanh chóng xuất hiện trên màn hình ba chiều.
[ Muốn trả lại ký ức? ]
[ Đúng. ]
[ Xác nhận lại lần nữa, bạn có chắc chắn không? ]
[ Tôi chắc chắn. ]
Chẳng bao lâu sau, một ánh sáng đỏ đột nhiên phát ra từ cơ sở dữ liệu trong không gian này, nó nổi bật và cực kỳ kỳ quái.
Nụ cười đắc thắng hiện lên trên khuôn mặt Tống Chước.
Nhưng chẳng mấy chốc nó đã cứng lại.
Bởi vì thế giới này… là thế giới của Sở Diễn.
Hôm nay tạm đến đây thôi mn nhé, vừa đau lưng vừa đói, đi kiếm cái gì ăn đã. Chắc tối nay hoặc chiều mai sẽ có phần còn lại đó(~ ̄▽ ̄)~
…
Trên đường phố giữa hè, người đến người đi đều vội vàng trên quỹ đạo cuộc đời của mình.
Nếu có người lười biếng vào thời điểm này thì đó là những người đã bị loại khỏi tập thể hoặc những người vô gia cư.
Khi đó Hình Uyên vẫn còn là một nhiệm vụ giả, hắn có sự cố chấp và quật cường mà hầu hết các thiên tài đều có. Trong thế giới nhiệm vụ, hắn thường không nghe theo sự chỉ dẫn của hệ thống mà lựa chọn hành động theo ý mình.
Chính vì lý do này mà Hình Uyên đã bị Chủ Thần tiền nhiệm trừng phạt phải trải qua cuộc sống của tầng lớp dưới đáy trong một thế giới nhiệm vụ nhằm mài phẳng các góc cạnh của hắn.
Trong Cục Quản Lý Thời Không không có sự phân biệt giữa thời gian và không gian.
Hàng vạn năm trước, Hình Uyên đã đến thế giới đó.
Hàng vạn năm sau, Sở Diễn lại đến Cục Quản Lý Thời Không.
Rào cản lớn nhất không phải thời gian mà là không gian.
Ở thế giới kia, cái gọi là cuộc sống ở tầng lớp dưới đáy chính là Hình Uyên trở thành một kẻ mù lưu lạc.
Ý nghĩa của trải nghiệm này là để hắn cảm nhận được một người đã mất đi kỹ năng sinh tồn và chỉ có thể sống bằng cách bán đi phẩm giá của mình sẽ như thế nào.
Có thể nói, Hình Uyên đã cảm nhận được nhân gian khó khăn ở đây.
Một cái dạ dày vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Sự chế giễu vô tận.
Nếu có điều gì khiến hắn thấy biết ơn thì đó có lẽ là hắn không nhìn được.
Không thể nhìn thấy gì cả, cũng không thể nhìn thấy những đôi mắt giễu cợt và những ánh nhìn khinh thường.
Cảm nhận lớn nhất của Hình Uyên lúc đó có lẽ là khi bạn sống ở tầng đáy, rất nhiều cặn bã sẽ xuất hiện cùng lúc.
Nếu không thì tại sao con người lại muốn vươn đến những nơi cao hơn?
Ngoại trừ bị mù thì sức khỏe Hình Uyên cũng không tốt, nửa người tê mỏi, cử động khó khăn.
Mái tóc bẩn thỉu dính chặt vào mặt, người qua đường không nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt hắn nhưng trong tiềm thức họ coi hắn là quái vật, nếu chạm vào sẽ gặp xui xẻo.
Mùa hè nắng chói chang, thế gian khô nóng tràn ngập thờ ơ.
Hình Uyên lặng lẽ ngồi bên đường, không định ăn uống hay sống lâu thêm chút nào.
Sự trừng phạt của Chủ Thần tuy khắc nghiệt nhưng cũng rất nhân từ, tức là sau khi chết hắn sẽ quay lại Cục Quản Lý Thời Không.
Vào thời đó, thiên chi kiêu tử sau khi nếm qua đau khổ nhân gian hiếm có một lần cúi đầu.
Có lẽ cuối cùng hắn cũng hiểu rằng trên hắn có một thế lực còn mạnh mẽ hơn.
Dù kết quả như thế nào thì lấy trứng chọi đá chưa bao giờ là hành động khôn ngoan.
Hắn định lẳng lặng chết ở chỗ này, không cầu cứu cũng không van xin.
Ngay lúc hắn đang bị cơn đói khát hành hạ thì một chai nước bất ngờ chạm vào môi hắn.
Hình Uyên sửng sốt một lúc, nhìn chủ nhân chai nước bằng đôi mắt trống rỗng, mặc dù không nhìn thấy gì.
Người đó không ai khác chính là Sở Diễn, người sắp bước vào đại học.
Để kiếm tiền đóng học phí, y đã tìm cho mình vài công việc bán thời gian. Không cần nghĩ cũng biết cha mẹ sẽ không bao giờ chi tiền cho y đi học.
Cuộc sống hàng ngày của y rất đơn giản, y làm việc bán thời gian, nghỉ làm và tiết kiệm từng chút một số tiền cần thiết cho việc học, số tiền còn lại được dùng làm chi phí ăn uống.
Thứ y ăn cũng không xa xỉ gì, chỉ có ít nước và mấy cái bánh hấp, một ngày ba bữa.
Hàng ngày trên đường đi làm thêm, y đều thấy người ăn mày này ngồi ở đây.
Người ta nói trẻ khóc có kẹo ăn, người vô gia cư cũng không ngoại lệ, chỉ có làm việc chăm chỉ mới có thể trang trải cuộc sống hàng ngày.
Nhưng người đàn ông này lại không làm gì cả, hắn giống như một đám cỏ dại đang dần khô héo, sắp chết.
Hắn thậm chí còn không kêu cứu.
Sở Diễn phát hiện ra rằng người đàn ông vô gia cư ngốc nghếch này thậm chí còn không biết cách nhờ người qua đường giúp đỡ, tất nhiên y không thể mặc kệ hắn được.
Có lẽ nghiệp vụ của tên ăn mày này còn chưa đủ thành thục.
Khi mọi người nhìn thấy người đàn ông vô gia cư, họ bước đi với vẻ chán ghét.
Nhưng Sở Diễn lại từng bước một tới gần hắn.
Y muốn chào hỏi nhưng không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng, khi nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của người đàn ông vô gia cư, y nghĩ mình nên làm gì đó thiết thực nên đã lấy ra một chai nước chưa mở nắp từ trong ba lô và cẩn thận đưa cho hắn.
Đầu tiên người đàn ông cảm nhận được chất lỏng trên môi mình, sau đó muộn màng nhận ra có ai đó đang chắn đi ánh nắng gay gắt trước mặt mình.
Mắt hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.
Nhưng hắn biết giọng nói của y rất êm tai và dịu dàng.
Người nọ khẽ nói: “Anh đói không? Ở đây còn bánh bao hấp. Nếu anh không phiền, chúng ta có thể ăn chung.”
Khóe môi Hình Uyên mấp máy, có lẽ hắn không muốn nhận sự bố thí từ người khác nên chỉ nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng cho tôi, tôi đang muốn chết.”
Sở Diễn sửng sốt một chút, câu trả lời này quả thực là điều y không ngờ tới.
Trên đời này khó cứu nhất chính là một người muốn chết.
Y gãi đầu bất lực như thể đang xấu hổ.
“Vậy… tôi để nước ở đây. Khát thì nhớ uống nhé.”
“Tôi biết cuộc sống có thể khó khăn nhưng tôi cảm thấy chỉ có sống mới tìm được những món quà mà ông trời đã tỉ mỉ sắp xếp cho mình. Nếu chết sẽ không tìm thấy gì cả.”
Y đặt chai nước khoáng bên cạnh Hình Uyên, không hề có chút khó chịu nào, giọng điệu như dòng suối trong trẻo ấm áp nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.
Sở Diễn đang muốn rời đi thì đột nhiên nhìn thấy hai người bước ra từ canteen bên kia đường.
Hai người này không ai khác chính là những kẻ đã chặn Sở Diễn trước cửa lớp, cũng là người dẫn đầu cô lập y ở trường.
Bọn họ cầm cây kem năm tệ trong tay vừa ăn vừa trò chuyện, Sở Diễn chưa kịp trốn thì đã bị phát hiện.
“Này, đây không phải là Sở Diễn sao? Sao mày lại ở đây?”
Nhìn người đàn ông vô gia cư bẩn thỉu bên cạnh Sở Diễn, hai người lộ ra nụ cười mỉa mai, dùng giọng điệu kỳ quái: “Này, mày đang bàn chuyện xin ăn trên phố như thế nào với anh trai vô gia cư của mình à? Hahaha.”
Sở Diễn không định tiếp chuyện họ, y đang chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng chưa bước được mấy bước, y đã bị hai tên kia đuổi theo tóm lấy.
“Đừng đi, chúng ta đều là bạn học cũ, sao mày không ở lại ôn chuyện với bọn tao? Đừng vô tâm như vậy chứ ~”
Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Sở Diễn cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Buông ra.”
Hai người đó không muốn để y đi dễ dàng như vậy.
Sở Diễn bị bọn chúng ức hiếp suốt ba năm, không ngờ cuối cùng thành tích của y lại hơn hẳn chúng, thậm chí còn đỗ vào một trường đại học danh tiếng trong nước. Ngay cả giáo viên trong trường cũng coi y là trường hợp điển hình.
Đây chẳng phải giống như chim sẻ bay lên cành thành phượng hoàng sao?
Làm sao chúng có thể cho phép người mà chúng đã chà đạp dưới chân suốt ba năm thẳng lưng mà sống được?
Y chỉ nên sống dưới cái bóng của chúng. Dù đi đâu, dù thành tích như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không khuất phục dưới chúng.
Sở Diễn bị làm phiền, muốn rời đi lại phát hiện những người này mạnh hơn y nhiều, rất khó thoát ra.
Kỳ thực cái này cũng không trách Sở Diễn được, hôm nay y làm việc nặng nhọc quá nhiều, tay đều mềm nhũn. Huống chi mỗi ngày y ăn không nhiều, chỉ có thể ăn bánh bao hấp để thỏa mãn cơn đói, dinh dưỡng thiếu hụt nên khi đứng trước những người bạn cùng lứa, trông y gầy gò và nhỏ hơn bọn họ vài tuổi.
Một trong hai tên kia ác liệt nói với y: “À phải rồi, Sở Diễn, nhà mày nghèo quá, nhất định không được ăn kem, bọn tao đãi mày nhé?”
Nói xong, kem trong tay gã rơi thẳng xuống đất bụi bặm, kem bắn tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Sở Diễn lập tức tái nhợt.
Thấy vậy, một tên khác cũng khoa trương: “Ồ, sao mày có thể bất cẩn như vậy? Sở Diễn, thấy mày mỗi ngày đều rất tiết kiệm, không biết bao nhiêu năm mới đổi quần áo một lần, có lẽ sẽ không nỡ nhìn cây kem đắt tiền rơi xuống đất không có người ăn phải không?”
Nghe vậy, Sở Diễn nhìn chúng với ánh mắt ngày càng tức giận.
Nhưng chúng căn bản không quan tâm đ ến cảm xúc của y. Y càng tức giận, bọn chúng càng hưng phấn.
Ngay khi một tên trong đó muốn đá vào xương bánh chè* của Sở Diễn để buộc y phải quỳ xuống, tay gã đã bị người đàn ông vô gia cư im lặng tóm lấy từ phía sau.
*xương đầu gối ấy
Gã cố gắng giãy giụa nhưng phát hiện hai tay của người đàn ông này giống như một chiếc kìm sắt, căn bản không thể thoát được.
Chỉ nghe người đàn ông bực bội cau mày, lạnh giọng nói:
“Cút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển thứ tư: Tranh đoạt
Thực hiện lời hứa hôm qua với mn đây φ(* ̄0 ̄)
Từ chương sau chúng ta sẽ bước vào chặng cuối của truyện nhé