Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 59
Chương 59
Giả chết
Trong thư viện nhỏ được trang trí đơn giản tươi mát, một người quản lý với khuôn mặt thanh tuấn mỉm cười vừa ngồi phẩm trà vừa đọc tờ nhật báo tinh cầu mới nhất trong ngày.
Tóc y rất dài, giống như tơ lụa thẳng tắp rũ xuống vòng eo, vài sợi tóc rơi rụng nơi thái dương hơi che khuất đôi mắt nhưng vẫn không thể che nổi dung mạo tuyệt sắc của y. Một lọn tóc dài dừng trên bờ vai y, vừa ưu nhã lại vừa mê người. Trang phục y mặc cũng không có loại cảm giác hiện đại như ở Đế quốc hay Liên Bang, mà là một chiếc áo choàng dài màu trắng, thoạt nhìn có chút phức tạp, có chút giống như trang phục của người truyền giáo phương Tây.
Điều khác biệt chính là trên vai phải của y còn choàng một chiếc áo khoác nâu ngắn tay hơi mỏng, vòng qua eo quấn quanh ống tay áo bên trái, cho người ta một loại cảm giác thanh tao nho nhã.
Lúc này, có một cô gái nhỏ vừa tan lớp đang chuẩn bị tới thư viện mượn một ít sách về đọc.
Đương nhiên, mục đích sao có thể đơn giản như vậy.
Cô thắt hai bím tóc đơn giản, hơn nữa ở đuôi mỗi bím tóc đều gài thêm một chiếc nơ con bướm nghịch ngợm, quần áo cũng phối hợp tỉ mỉ, ngay cả giày da dưới chân cũng được đánh bóng cẩn thận.
Nhưng người ở thành thị này đều biết, cô đã từng là một cô gái lôi thôi.
Thừa dịp thư viện vắng người, thi thoảng cô sẽ trộm liếc mắt ngắm người quản lý trẻ tuổi này một cái.
Có đôi khi người quản lý dịu dàng sẽ chú ý tới ánh mắt của cô, sau đó không rõ nguyên do nhìn qua, nở nụ cười nhẹ với cô gái nhỏ như một phép lịch sự.
Trên gò má cô gái lập tức hiện lên một rặng mây đỏ, lan đến tận cổ.
800 năm qua, cô chưa từng thấy người nào đẹp như vậy!
Khi y cười rộ lên trông rất ôn nhuận khiêm tốn, thời điểm hạ mi nói chuyện là có thể nhìn thấy hàng mi mảnh dài và khuôn mặt dịu dàng.
Không thể không nói, giọng nói người này trong trẻo tựa như suối nhỏ chảy qua, nhu hòa dễ nghe, khiến người nghe nhịn không được mà lưu luyến mãi, không thể tự kềm chế. Khi nào tâm tình cô không tốt sẽ thường chạy tới nghe y nói một hai câu, cho dù chỉ là một câu vô cùng đơn giản “Nhớ trả sách đúng hẹn nhé” phiền não tức khắc tan thành mây khói, chỉ lưu lại một mình cô lén lút cười đến hoa chi loạn chiến*.
*花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Cho nên thư viện nhỏ này đã trở thành điểm đến quen thuộc mỗi ngày của cô gái nhỏ, ồ, có lẽ không phải chỉ có mình cô gái nhỏ, bởi vì vài nam thanh niên đứng bên kia đọc sách thỉnh thoảng cũng nhìn về phía người quản lý, tựa đang tự hỏi giữa y và thiên sứ trong những bức họa có gì khác nhau.
Sau khi đăng ký tên, thông tin liên lạc và thời gian mượn sách, người quản lý trẻ nâng lên đôi mắt trong trẻo ôn hòa, hai tay cầm cuốn sách đưa cho cô gái, ôn thanh nói: “Được rồi, chúc em đọc sách vui vẻ.”
Cô gái nhỏ tức khắc kích động tới mức không nói nên lời, hận mình không thể lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, dứt khoát ăn vạ không đi!
Quản lý trước đây là một ông già tính tình nóng nảy, mái tóc hoa râm lộn xộn, râu ria xồm xoàm, tính tình còn đặc biệt gắt gỏng, trên mặt như đang viết [ thích thì đọc, không thích thì cút! ].
Ông ta đối xử với tất cả những người tới đọc sách bằng thái độ hung dữ và thô lỗ, phảng phất như bọn họ đều không xứng đặt chân tới nơi thần thánh như thư viện.
Nhưng ngược lại bọn họ cảm thấy người quản lý hung hãn kia mới là kẻ rác rưởi lớn nhất thư viện này.
Bởi vậy, số người tới thư viện vẫn luôn thưa thớt, dù sao cũng không ai muốn tới đọc sách thôi cũng phải xem sắc mặt người khác.
Nhưng từ mấy tháng trước, mọi thứ đều thay đổi.
Mọi chuyện bắt đầu với sự xuất hiện của chàng thanh niên xinh đẹp tại thành thị này.
Trang phục y mặc không giống bọn họ, khi mới đặt chân đến nơi này còn có chút mờ mịt, giống như một người xứ khác trèo đèo lội suối tới đây, phong trần mệt mỏi, khiến người ta đau lòng lại trìu mến.
Cũng may cư dân nơi này vẫn rất thiện lương, rất nhanh đã chỉ cho y đây là nơi nào, có tập tục gì và y phải sống ở đây như thế nào.
Sau đó bọn họ lại phát hiện, người thanh niên này kỳ thật tài hoa hơn người, năng lực rất mạnh. Vì thế có rất nhiều công việc tiền lương rất cao nhưng lại rườm rà muốn kêu gọi y, ngay cả thị trưởng luôn ít nói ít cười cũng muốn mời y làm gia sư cho con gái.
Điều này khiến cho đám trai trẻ ở thành thị này hâm mộ không thôi.
Nhưng chàng trai nọ dứt khoát tỏ vẻ mình chỉ muốn làm một công việc nhàn tản, ngày ngày uống trà xem báo, sống cuộc sống ngủ sớm dậy sớm của người dưỡng lão.
Thị trưởng cũng không làm khó y, vì thế chuyển y sang làm quản lý thư viện.
Không thể không nói đây quả thật là một quyết định sáng suốt.
Bởi vì mọi người trong phạm vi trăm dặm xung quanh đều sinh ra niềm yêu thích với sách!
Không sai, vị quản lý trẻ tuổi này chính là Sở Diễn tới đây để dưỡng lão.
***
Ở biên giới tinh tế, có một tinh cầu có nên văn minh thấp tên là Mạt Duy tinh, mạng lưới internet ở nơi này vẫn chưa phát triển, tin tức lạc hậu, phần lớn thời gian đều không liên lạc được với hành tinh chính, không thể truyền tin tức ra ngoài, cũng rất khó nhận tin tức ngoại giới.
Thiên ngôn vạn ngữ cô đọng thành một câu —— cực kỳ thích hợp với cuộc sống dưỡng lão nhạt nhẽo của y.
Ngày đó, khi Sở Diễn muốn thoát khỏi căn phòng kh ủng bố kia để cầu cứu Quân Bất Thần, còn chưa đụng tới then cửa đã bị Cát Quỷ phía sau túm chặt cổ áo, bị kéo sền sệt trên đất một cách thô bạo như kéo một cái xác về phía bàn công cụ.
Tại thời khắc mấu chốt, Quân Vong cũng bởi vì sử dụng tinh thần lực quá mức mà lâm vào trạng thái hôn mê.
Thời khắc sinh tử, Sở Diễn nản lòng thoái chí cảm thấy có lẽ lần này mình thật sự phải chết, hơn nữa còn chết trong tay tên sát nhân bi3n thái, lấy đủ loại phương thức kỳ quái chết đi.
Hơn nữa quá trình chết thảm của y còn bị cái camera trước mắt này quay lại, tương lai còn bị tên sát nhân chiếu lên mặt tường để hắn chiêm ngưỡng.
Y sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Thời điểm y tuyệt vọng, thời gian giống như ngừng lại tại một khắc kia.
Bên tai không nghe được bất kỳ động tĩnh nào, bốn phía im ắng, Sở Diễn chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Y chậm rãi mở mắt, nhìn tên sát nhân trước mắt đã ngừng động đậy, tâm tình sợ hãi còn chưa bình phục lại, trái tim vẫn còn nhảy lên thật mạnh trong lồ ng ngực, nhưng điều này cũng đại biểu cho việc y còn sống.
Khi y còn chưa phản ứng lại, một âm thanh máy móc quen thuộc vang bên tai.
Sao y có thể quên được âm thanh này!
Đó là thanh âm của hệ thống chi phối y nhiều năm, y có thể cực kỳ thâm tình nói, cho dù con hàng hệ thống này có hóa thành tro y cũng nhận ra được!
Hệ thống hình như cũng vừa mới tỉnh dậy, tiếng chào hỏi cũng có chút không nhanh nhẹn, Sở Diễn nhịn không được muốn hỏi một câu, có phải gần đây mày cũng dưỡng lão hay không?
Hệ thống mơ hồ nói: [ đã lâu không gặp nha ký chủ, cuộc sống về hưu của ngươi thế nào? ]
Sở Diễn dùng ánh mắt cạn lời trả lời nó: Cậu cảm thấy hiện tại tôi có tốt không, mạng của tôi đang treo trên sợi tóc đây này!
Hệ thống có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự thong dong, bình tĩnh tỏ vẻ: [ không cần sợ, không phải ta đã tới giúp đỡ ngươi hay sao? ]
Tuy rằng hệ thống nhìn không đáng tin cậy, nhưng hôm đó vẫn dùng năng lượng giúp y hóa giải nguy cơ.
Ngày đó, hệ thống cho nổ đống thuốc dưới gầm bàn, lại khởi động trình tự bảo hộ, một giây trước khi nổ mạnh đã đưa Sở Diễn đến nơi an toàn.
Không thể không nói, hệ thống còn có chút lương tâm, biết bồi thường y, còn giúp y giải quyết vấn đề con chip trong mắt, từ nay về sau y sẽ không cần phải nạp điện cho đôi mắt này nữa, thật khó có khi nó thiện lương một lần.
Không chỉ như thế, hệ thống còn thực hiện một số điều chỉnh với khuôn mặt y, cho y một thân phận mới, về sau y phải sửa tên đổi họ, từ đây chỉ có Hứa Lai Thu tồn tại.
Hệ thống nói: “Sợ ngươi không quen, ta chỉ điều chỉnh khuôn mặt của ngươi một chút, nếu ngươi muốn biến thành bộ dáng trước kia chỉ cần nói cho ta biết một tiếng là có thể.”
Tiếp theo, Sở Diễn cũng nói với nó ý định rời khỏi Đế quốc và Liên Bang của mình.
Hệ thống không nói chuyện nữa, không khí lặng im vài phần, một người một hệ thống yên lặng đối chất, không biết đang tự hỏi cái gì.
Nhưng cũng may cuối cùng nó vẫn giúp y chọn một nơi ẩn thân khó tìm được, tuy rằng vẫn phải ở lại thế giới này nhưng lại cách xa Đế quốc và Liên Bang, cực kỳ hẻo lánh, người dân giản dị và thuần phác, ở chỗ này y hẳn là có thể nhẹ nhàng trải qua tuổi già.
Nó nói đúng, nơi này xác thật phong cảnh xinh đẹp, rất thích hợp để dưỡng lão.
Đây là một tinh cầu ở biên giới, trang phục văn hóa đều bất đồng rất lớn với những tinh cầu kia, nhưng cũng may y rất nhanh đã thích ứng được.
Căn cứ theo lời thị trưởng nói, công việc ở thư viện cực kỳ nhàn hạ.
Sở Diễn khảo sát một chút phát hiện xác thật là như thế, người tới thư viện đọc sách cực kỳ thưa thớt, lão quản lý thậm chí còn ghé vào bàn làm việc mà ngáy.
Vì thế y vui vẻ tiếp nhận công việc này.
Nhưng khiến y không nghĩ tới chính là từ khi mình tới làm việc lượng người tới nơi này ngày càng đông, mỗi ngày có rất nhiều người đến đây, gần như không có chỗ ngồi, có lúc thậm chí còn phải xếp hàng!
Y không thể hiểu nổi vì sao người dân ở thành thị này lại đột nhiên đam mê đọc sách như thế?
Tui cảm thấy nếu đến đây tg cho hoàn truyện tui cũng k buồn đâu. Dù SD k được trở về TG ban đầu nhưng ít ra ẻm có thể sống cuộc sống về hưu dưỡng lão như ẻm mong muốn, đối với tui như vậy đã tốt lắm rồi, có mấy ai được sống cuộc đời như ý muốn đâu.
Đến giờ tan tầm, Sở Diễn duỗi người, có chút buồn ngủ dụi dụi mắt.
Nhìn từng hàng nam nữ miễn cưỡng rời khỏi thư viện Sở Diễn bắt đầu cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, là thời điểm tuyệt vời nhất để làm việc chăm chỉ, nhiệt tình và yêu thích đọc sách.
Hơn nữa, những vị khách tới đây rất khách khí, trước khi ra ngoài không bao giờ quên chào hỏi y thật nồng nhiệt, nhược điểm duy nhất là có quá nhiều người chào hỏi, khiến y gần như không kịp đáp lại.
Nói chung, y cảm thấy đây là một nơi rất hài hòa.
Sau khi cẩn thận sắp xếp tài liệu trên bàn, Sở Diễn cầm một cuốn sách, dáng thẳng tắp như tùng bước ra khỏi thư viện.
Phong tục tập quán của nơi này rất đặc biệt, ngay cả đàn ông cũng không tùy ý cắt tóc vì họ tin rằng những điều này là do Thần ban tặng và không thể tự ý vứt bỏ, như vậy mới có thể thể hiện tình yêu với Thần trong lễ rửa tội hàng năm.
Vì vậy, bây giờ Sở Diễn cũng phải tuân theo phong tục địa phương, mái tóc y ngày càng dài hơn.
Thông thường, ở thành phố này việc đàn ông để tóc dài sẽ rất kỳ lạ, bởi vì xét cho cùng họ có khuôn mặt quá nam tính, kết hợp với kiểu tóc như vậy luôn có chút không hợp.
Nhưng Sở Diễn thì khác, vóc dáng y vốn đã mảnh khảnh, khuôn mặt như ngọc, khi cười dịu dàng luôn như có một cơn gió thổi qua lòng người, khiến người ta cảm thấy y trong trẻo như trăng, ấm áp như xuân vậy.
Y bình thản bước đi trên những con phố vắng vẻ, một phong cảnh hiếm có.
……
Ở thành thị tầm thường này, ngôi nhà có thể coi là tương đối sang trọng chính là nhà thị trưởng.
Khi y mới đến, chính vị thị trưởng hiền lành này đã nhìn thấy y lạc lối trên đường và đưa y về nhà ăn trưa cùng gia đình ông.
Sức khỏe vợ ông vốn ốm yếu, nằm liệt giường quanh năm.
Con gái ông không biết giống ai, tính tình rất hoạt bát, hay leo cây lấy tổ chim, việc gì cũng thích trừ học hành, điều này khiến thị trưởng rất đau đầu.
Ngày hôm đó, sau khi ông đưa Sở Ngôn về nhà, vị phu nhân nằm liệt giường quanh năm hiếm thấy nở nụ cười.
Con gái thị trưởng đang chạy xung quanh với mô hình xe đua, đôi khi làm đổ cốc nước, đôi khi lại đá trúng cái ghế, ngay lập tức đứng sững lại ngay sau khi nhìn thấy y, chiếc xe đua trên tay cô cũng phát ra một tiếng “bang” lăn lốc trên đất.
Cô sửng sốt hồi lâu, lấy từ trong hộp đồ chơi ra một con thỏ nhồi bông mà cô đã không chơi mấy năm rồi, sau đó cô ngồi xuống ghế sofa một cách rất ngay ngắn, trong nháy mắt cô đã biến từ một cô bé vốn nên sinh ra dưới hình hài là một đứa bé trai nghịch ngợm thành một thục nữ với khuôn mặt hơi ửng hồng.
Thị trưởng gần như chết lặng.
Vì vậy, ông càng tin chắc rằng Hứa Lai Thu là một chàng trai trẻ sở hữu sức mạnh phi thường, ông rất hiếu khách, mỗi ngày đều mời y tới nhà.
Con gái thị trưởng còn thái quá hơn, xua tay một cái, bảo rằng y hãy ở trong biệt thự của cô, tốt nhất là ở cả đời!
Sở Diễn chỉ cười nhẹ, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng từ chối.
Trên mặt cô bé lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng thị trưởng lại có suy nghĩ chín chắn hơn, ông yêu cầu Sở Diễn làm việc ở thư viện ba ngày một tuần, những ngày còn lại hãy đến đây dạy học cho con gái ông.
Sở Diễn là người dễ nói chuyện, dưới sự nhiệt tình của thị trưởng đã đồng ý không chút do dự.
Phải nói rằng y thực sự là một người tài năng, khi bên cạnh y thị trưởng cảm thấy con gái mình như trở thành một người khác, đôi mắt đầy trí tuệ, cô trở nên hiểu biết và lịch sự, rất dễ thương, giống như con gái ông đang bị đa nhân cách vậy.
Đương nhiên, điều này chỉ xảy ra khi Sở Diễn ở đây.
Sở Diễn vừa đi, cô lập tức lộ ra bộ dạng vượn người, chạy khắp các phòng và cười “Hahahahaha!”, Mỗi lần thị trưởng nhìn thấy đều đau đầu.
Nói chung, hiện tại Sở Diễn đã trở thành Định Hải Thần Châm* trong gia đình thị trưởng.
* cây gậy của Tôn Ngộ Không ấy, giống như một trụ cột vậy
Hôm nay, ông mời Hứa Lai Thu tới nhà dùng cơm như bình thường, giúp ông chăm sóc con gái để cô bé có thể bơi trong biển tri thức một lúc chứ không phải ở nhà tru tréo như người nguyên thủy.
Sở Diễn đương nhiên đồng ý.
Y đặc biệt mang đến đây một cuốn sách có nhiều tranh ảnh vì con gái thị trưởng khá thích thú với những bức tranh hấp dẫn.
Thấy y vừa đến, cô bé lập tức vui vẻ ôm y rồi lại vui vẻ kéo y vào nhà.
Nhìn thấy con gái mình còn nhỏ đã là nhan khống*, thị trưởng cảm xúc lẫn lộn, nhưng chỉ cần con gái có thể bình tĩnh lại một lúc, ông nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
* người ham mê sắc đẹp
Ông nhìn bọn họ nghiêm túc đọc sách trong phòng, Hứa Lai Thu rũ mi, dùng giọng điệu ôn hòa đọc truyện cổ tích cho con gái ông nghe, cô con gái chống tay lên mặt, chăm chú nhìn y, tựa như đang rất nghiêm túc nghe.
…Hy vọng không phải con gái ông ngắm nghía người ta nghiêm túc như vậy.
Hiếm có khi yên tĩnh như vậy, thị trưởng mỉm cười hài lòng rồi bước về phòng làm việc của mình.
Mặc dù công nghệ thông tin trên hành tinh này chưa phát triển lắm, văn hóa cũng có chút lạc hậu nhưng với tư cách là thị trưởng, ông vẫn có cơ hội tiếp xúc với tin tức từ thế giới bên ngoài.
Ví dụ như, con tin của Đế quốc bị bắt cóc đến Liên bang đã chết trong một vụ nổ.
Ví dụ như, một kẻ sát nhân phạm tội ác tày trời cuối cùng đã bị trừng phạt.
Ví dụ như Lăng Phong, người đã trở thành Đại Hoàng tử của Đế quốc đã không cười trong suốt một thời gian dài từ sau cái chết của con tin, hắn biến thành một cỗ máy vô cảm chỉ biết làm việc. Hắn coi công việc như liều thuốc cứu mạng dường như chỉ cần dừng lại sẽ chết.
Ví dụ như, sau khi vị hôn phu của Đoàn Trạch Vân qua đời, ngày 22 tháng 6, Đoàn Trạch Vân kiên quyết đính hôn với người đã chết, ngoan cố đến mức khiến người ta phải thở dài. Tuy nhiên, dù cố chấp như vậy nhưng hắn vẫn bị Lăng Phong và Chương Tuyển ngăn cản, hôn sự cuối cùng cũng không thành, địa điểm tổ chức hôn lễ được chuẩn bị kỹ lưỡng lại trở thành một mớ hỗn độn, quả thực khiến người ta chấn động.
Một ví dụ khác, chứng cuồng loạn của Tổng thống Liên bang Quân Bất Thần dường như càng trở nên nghiêm trọng hơn, ngày nào cũng hỉ nộ vô thường khiến cho mọi người đều hoảng sợ. Đôi khi hắn sẽ nhìn chăm chú vào một số cuốn sách rồi bật cười, có đôi khi hắn sẽ nhìn chằm chằm vào những chiếc lá trà được hong nắng suốt buổi chiều.
Một ngôi nhà được xây lên tại nơi con tin kia chết.
Không hiểu vì lý do gì mà không có ai xây phần mộ cho y, nhưng lại có một người không tên ra tay hào phóng xây cho y một khoảng sân cực kỳ đẹp, nửa trồng hoa, nửa trồng trà, đến mùa xuân hoa nở khắp vườn, ong bướm bay khắp nơi, tiếng chim kêu và tiếng côn trùng khiến người ta cảm thấy dù ai đó được chôn ở đây cũng sẽ không quá cô đơn.
Đó thực sự là một câu chuyện buồn.
Ông có chút tò mò muốn biết rốt cuộc là người như thế nào mà sau khi chết vẫn có thể khiến cho các đại boss của tinh cầu cao cấp nhớ mãi không quên.
Tất nhiên, nếu chỉ có mình ông biết những câu chuyện phiếm cẩu huyết này thì sao có thể thỏa mãn được h@m muốn biểu đạt mãnh liệt của ông.
Vì vậy, tại bàn ăn ông lập tức trở thành người có tài hùng biện và kể lại những tin tức mà ông đã đọc được một cách sống động.
Đây là một câu truyện sinh tử ngược luyến*. Một cái kết sơ sài với một câu chuyện tàn nhẫn như vậy, thực sự rất sốc… Rất khó chấp nhận.
* chắc là như mấy truyện ngược âm dương cách biệt chăng
Thị trưởng phu nhân nghe xong không khỏi ôm mặt khóc, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay vừa lau nước mắt vừa nói: “Trên đời này sao lại có chuyện đau lòng như vậy? Y đã chết rồi.”” “Thật là một người tốt, lại khiến cho những người còn sống đau lòng như vậy.”
Con gái thị trưởng cũng mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt.
Rõ ràng cả bàn ăn không thiếu gì món ngon nhưng Sở Diễn đã không thể ăn thêm được nữa.
Y tưởng rằng với sự ra đi của mình thế giới sẽ dần dần trở lại đúng hướng.
Không ngờ Đoàn Trạch Vân lại điên đến mức cho dù y đã chết cũng không từ bỏ ý định kết hôn, thật không biết nên nói là hắn thâm tình hay là tự lừa mình dối người.
Thị trưởng rất hài lòng vì cuối cùng con gái ông cũng thông tình đạt lý hơn một chút, cô bé có thể nảy sinh sự đồng cảm với một câu chuyện như vậy, điều này thật đáng khen ngợi.
Trước đây, cô cười nhạo hầu hết những câu chuyện bi thảm này và tự nhủ như một người lớn rằng những câu chuyện đó là dối trá, những ai tin vào chúng đều là những kẻ ngốc.
Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện này, cô đã khóc một cách bất thường, càng khóc càng thương tâm.
Thị trưởng nhanh chóng an ủi cô, nghi ngờ hỏi: “Bình thường cha không thấy con khóc lóc thương tâm như vậy. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Con gái ông kêu lên: “Con, con vô tình thay anh Lai Thu vào người đó, sau đó liền không nhịn được, hu hu hu…”
Sở Diễn: “…”
Y phải nói rằng, ở một mức độ nào đó cô bé đã đúng.
Sở Diễn cũng hợp tác bày ra vẻ mặt buồn bã, sau đó cau mày nuốt từng hạt cơm một.
Không thể không nói, một cái cau mày của mỹ nhân cũng rất có hương vị.
Tú sắc khả xan*, một bữa ăn hoàn hảo.
*Tú sắc khả xan đúng với nghĩa tả thực. Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói
***
Nếu như Sở Diễn đã từng dán ảnh Đoàn Trạch Vân khắp mọi ngóc ngách trong nhà như một kẻ bi3n thái…
Thì bây giờ Đoàn Trạch Vân có lẽ đã trở thành y.
Rèm cửa không kéo, một tấm màn dày che khuất ánh nắng thiêu đốt bên ngoài khiến căn phòng giống như một căn hầm tối tăm không có chút sự sống.
Đoàn Trạch Vân ngồi giữa phòng, trên tay là một điếu thuốc, mặt không biểu cảm phả khói.
Hắn thường không hút thuốc vì ghét mùi của chúng.
Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn.
Một số bạn bè không thể chịu nổi khi thấy hắn tiếp tục sa sút như vậy nên thỉnh thoảng sẽ tặng người cho hắn, cố gắng khiến hắn để ý đến họ và quên đi người kia.
Nhưng tất cả những người đó đều bị hắn đuổi đi.
Hắn không muốn người khác chiếm giữ trái tim mình.
Hắn chỉ có thể thất thần nhìn những bức ảnh này rồi mơ mộng khi người đó còn sống sẽ trông như thế nào, sống động và tươi sáng như thế nào.
Hắn chợt cảm thấy việc mình trọng sinh dường như chẳng cứu vãn được điều gì.
Bởi vì hắn lại mất đi người này.
Người đó vẫn chết theo cách tương tự kiếp trước, hôi phi yên diệt* trong thế giới hoang tàn này.
* hồn phi phách tán, cái gì cũng không lưu lại
Hắn nghĩ, đây có lẽ là sự trừng phạt.
Trừng phạt hắn vì đã cô phụ người kia.
Cô phụ người từng yêu hắn nhiều như vậy.
Lúc này, thiết bị bên cạnh đột nhiên sáng lên, là đèn nhắc nhở Lăng Phong gửi hồ sơ cho hắn.
Hắn thở dài và mở nó ra một cách vô cảm.
Gần đây Lăng Phong không ngừng nỗ lực, ngoại trừ củng cố căn cơ hiện có của Đế quốc, hắn còn muốn mở rộng lãnh thổ đưa những hành tinh có nền văn minh kém vào tinh vực của Đế quốc.
Đoàn Trạch Vân cảm thấy tên này đang cố gắng gây tê bản thân, khiến mình có tham vọng.
Trong kế hoạch của Lăng Phong, hắn đã liệt kê chi tiết một số hành tinh có nền văn minh có trình độ rất thấp và muốn chinh phục chúng.
Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi ném nó sang một bên.
Có một hành tinh tên là Mạt Duy nằm một cách kín đáo ở dòng cuối cùng của tài liệu, được đánh máy bằng những ký tự nhỏ màu xám, bị bỏ qua như một hạt bụi.
Giờ SD có thêm một cái tên là Hứa Lai Thu, lúc edit cứ cảm thấy không quen, mà công nhận con gái ông thị trưởng mê trai thật ( như tui (^///^))