Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 56
Chương 56
Mình đã xem qua mấy chương tiếp theo, càng ngày càng dài mn ạ. Vậy nên mình quyết định nếu như có tg thì mình sẽ dịch cả 1 chương dài r đăng lên luôn, còn nếu quỹ tg k đủ thì sẽ chia ra đăng dần. Mn cứ yên tâm là chương nào cũng sẽ hơn 2k chữ, mình sẽ k chia nhỏ quá đâu, đọc k đã. Vậy nên nếu mn thấy một loạt chương chia p1, p2 thì cũng mong mn thông cảm.
Gặp mặt
Liên Bang gửi video răn đe cho Đế quốc quả thật có tác dụng, ít nhất hiện tại phía Lăng Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, đêm đó ba vị trụ cột của Đế quốc đã có một cuộc đàm phán rất lâu.
Vẻ mặt mỗi người đều áp lực như nhau, phảng phất như có thanh đao treo trên đầu họ, thời thời khắc khắc uy hiếp bọn họ, ngăn cản bọn họ hành động.
Hiện tại, con đường phía trước của Sở Diễn rất mịt mờ, vận mệnh cũng khó bề phân biệt, hết thảy những khốn cảnh này đều ngưng ở khe rãnh thật sâu giữa mày bọn họ.
Lăng Phong dùng tay chống trán, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những hình ảnh đã nhìn thấy ở Liên Bang, chỉ cần hơi nghĩ tới đã khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng, không thể thoát ra.
Chương Tuyển mở to đôi mắt đen nhánh đối diện với màn đêm bị mây đen che lấp không có lấy một tia sáng, nhíu chặt mi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đoạn Trạch Vân nặng nề đập tay xuống mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng, bình thường hắn vốn luôn thân sĩ bây giờ lại không màng phong độ mắng Quân Bất Thần không tiếc lời.
Cho dù như thế nào, bọn họ cũng phải mang Sở Diễn trở về.
Nhưng nếu tùy tiện khai chiến, ngược lại sẽ đẩy Sở Diễn vào hiểm cảnh, đây cũng là kết quả bọn họ không muốn nhìn đến.
Biện pháp duy nhất có lẽ chính là bí mật lẻn vào Liên Bang, lặng yên không một tiếng động mang Sở Diễn đi.
Như lúc trước y bị bắt đi vậy.
Nhưng một chuyện có độ khó cực cao như vậy không thể lập được kế hoạch trong một sớm một chiều.
***
Kết thúc một ngày hỗn loạn, Sở Diễn lê thân thể mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.
Y vừa mới cực kỳ cẩn thận tẩy rửa thân thể, dù sao trên da đều dính thuốc màu đỏ tươi, chúng nó đều là đạo cụ quan trọng để y “Cả người đẫm máu”.
Sở Diễn biết vì sao Quân Bất Thần lại muốn làm như vậy nhưng y vẫn vui vẻ phối hợp, dù sao y cũng không nghĩ trở lại vũng nước đục Đế quốc kia.
Y thử nghĩ, nếu mình trở lại Đế quốc sẽ bị đối xử thành bộ dáng gì.
Lăng Phong mang y về hẳn là vì báo ân, dù sao trước đó y đã từng giúp hắn chắn một thương.
Người tốt như hắn, nghĩ cũng biết sau khi hắn có quyền thế có năng lực nhất định sẽ muốn nghĩ cách cứu y, y quá hiểu người này.
Về phần tại sao Chương Tuyển và Đoạn Trạch Vân lại muốn nhúng tay vào chuyện này, y nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có thể hiểu được.
Đời này hình như Đoạn Trạch Vân cũng có chút hảo cảm với y, những điều này cũng rất dễ giải thích. Dù sao trước đó y quả thực ngoan ngoãn phục tùng người này, hận không thể đặt hắn vào trong điện thờ mà cung phụng, coi hắn như thần của mình.
Nhưng sau khi y trọng sinh thái độ đã hoàn toàn thay đổi, y không hề dính lấy Đoạn Trạch Vân, cũng không hề mặt dày mày dạn tiếp cận hắn mỗi ngày nữa, thậm chí còn trốn tránh hắn, không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều.
Sở Diễn cho rằng đây gọi là kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Nhưng đối với Đoạn Trạch Vân mà nói, tiểu tuỳ tùng trước đây đã từng vây quanh lải nhải bên tai hắn, người nguyện ý bao dung hết mọi thứ của hắn đã biến mất, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy khó có thể thích ứng, sau đó hắn mới chậm rãi chuyển sự chú ý lên người y, nhầm lẫn thói quen thành yêu thích.
Một lời giải thích rất hợp lý, gần như hoàn mỹ.
Về phần Chương Tuyển, hắn hiểu rõ nhất đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu Lăng Phong kế vị, không có lý nào hắn lại mạo hiểm bị ghi hận mà bác bỏ yêu cầu của Lăng Phong, mặt ngoài đương nhiên sẽ thuận theo Đại Hoàng tử mới.
Không sai, hắn chính là một người thông minh như vậy, cực kỳ thức thời, hiểu thời thế.
Cho nên ở thời điểm khinh thường y nhất hắn vẫn có thể nhẹ nhàng vào vai một người chú tốt, từ đó đạt được tín nhiệm của Sở Thiên Khoát.
Nhưng đồng thời, hắn lại không bằng lòng với việc y và Đoạn Trạch Vân ở bên nhau.
Điều này lại càng dễ lý giải hơn.
Dù sao hắn và Đoạn Trạch Vân cũng là đối thủ, có tranh chấp, nếu mình thật sự cùng người nọ kết hợp, Đoạn Trạch Vân cho dù là quyền thế hay địa vị đều có thể bay lên một bậc khác, ở Đế quốc cũng càng có quyền lên tiếng, việc này đối với hắn mà nói tuyệt đối là bất lợi.
Y ngồi trên sô pha một hơi phân tích như vậy, nháy mắt cảm thấy mình đã hiểu hết mọi chuyện.
Nếu y cứ tiếp tục theo hướng này nghĩ sâu hơn, sau khi Lăng Phong giải cứu y thành công mang về Đế quốc, chẳng khác nào đã báo ân xong.
Vậy thì tên tu hú chiếm tổ Hoàng tử giả như y phải an thân như thế nào ở Đế Quốc?
Y thử tưởng tượng một chút, phát hiện tình cảnh của mình ở Đế quốc thế nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Liên Bang, thậm chí có thể càng khổ hơn.
Có thể y sẽ bị giam lỏng lại, trên danh nghĩa là bảo hộ nhưng thực tế lại là sợ y âm thầm làm ra chuyện xấu xa gì.
Mà Đoạn Trạch Vân nói mình tuyệt đối sẽ không giải trừ hôn ước, đây hoàn toàn là bởi vì hắn còn chưa tiếp xúc với thiên mệnh chi tử* của thế giới này.
* Đứa con của trời, được yêu thương sủng ái, thường dùng để chỉ nvc
Nếu không phải y muốn về hưu, không muốn vào vai vạn người ghét nữa, vậy thì với tác dụng công cụ thúc đẩy hình người của y, Đoạn Trạch Vân đã có cơ hội tiếp xúc với Lăng Phong thật tốt rồi, hắn sẽ bị sự ưu tú và chính trực của vai chính đả động, bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Cũng may, hiện tại cũng không quá chậm.
Dù sao sau khi Lăng Phong trở thành Đại hoàng tử, bọn họ hẳn là sẽ có rất nhiều đề tài để nói, đến lúc đó còn sợ không có tình cảm sao?
Nghĩ như vậy, thế giới này hình như cũng chưa hỏng quá mức.
Sở Diễn thoáng yên lòng.
Tinh thần hơi lơi lỏng một chút mí mắt y đã bắt đầu đánh nhau, cả người mơ màng mệt mỏi rã rời.
***
Thời điểm Quân Bất Thần trở về trời đã khuya.
Hai chân còn chưa hoàn toàn bước vào phòng, Quân Bất Thần nương theo ánh trăng đã phát hiện trên sô pha có một thanh niên đang nằm.
Đầu Sở Diễn tựa vào gối, động tác có chút biệt nữu*, dựa theo cách ngủ này của y ngày hôm sau chắc chắn sẽ bị đau lưng.
*tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Khóe môi Quân Bất Thần nhẹ nhàng cong lên một chút, khí chất vốn đang lạnh lùng trước khi bước vào cửa đã bị nhu hòa đi rất nhiều.
Trong phòng không bật đèn, Sở Diễn giống như một con thú nhỏ không về nhà, dỡ xuống phòng bị, một mình lẻ loi ngủ trên sô pha, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Thấy y như vậy, Quân Bất Thần cuối cùng cũng yên lòng.
Kỳ thật hôm nay khi đàm phán với Đế quốc, nội tâm hắn không có chút kiêu căng sung sướng nào như biểu hiện bên ngoài.
Dù biết những hình ảnh đó là giả, trái tim Quân Bất Thần cũng giống như bị siết lại vậy, từng trận từng trận đau đớn.
Sau khi Lăng Phong dùng ánh mắt thù hận như vậy nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn cũng không khí định thần nhàn*, đạm nhiên thong dong như biểu hiện bên ngoài.
*dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã
Suy cho cùng, hắn cũng đau lòng cho người này.
May thay, cuối cùng bọn họ đã sợ hãi.
Quân Bất Thần tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người Sở Diễn, lòng bàn tay nâng đầu y lên, động tác ôn nhu giúp y thay đổi một tư thế thoải mái.
Sở Diễn tựa hồ mơ thấy cái gì, nhịn không được co rúm lại một chút.
Động tác Quân Bất Thần cũng dừng ở đó.
Gương mặt say ngủ của Sở Diễn thoạt nhìn cực kỳ bình thản, Quân Bất Thần có chút không đành lòng nghĩ xem có nên đánh thức y hay không.
Ngay lúc hắn đang suy tư, Sở Diễn tựa hồ đã xem tay hắn thành gối đầu, an tâm dán lên, hô hấp đều đều chậm rãi.
…… Thôi bỏ đi.
Vẫn nên ôm y lên giường thôi.
***
Đế quốc và Liên Bang tổng cộng giao thiệp ba lần, ba lần này, Chương Tuyển am hiểu phân tích căn cứ theo thái độ của Liên Bang một lần lại một lần điều chỉnh sách lược đàm phán.
Không thể không nói Chương Tuyển quả thật là thiên tài trong lĩnh vực này, hắn biết cách đàm phán trên điểm mấu chốt của Liên Bang mà không dẫm vào bãi mìn, luôn có thể chính xác tranh thủ được lợi ích tối đa cho bản thân.
Cuối cùng, Đế quốc đã đưa ra yêu cầu với Liên Bang.
Bọn họ muốn gặp Sở Diễn một lần.
Mày Quân Bất Thần nhíu lại, đương nhiên không đồng ý.
Lăng Phong lại cắn chết vào điểm này, tỏ vẻ nếu Liên Bang không cho bọn họ gặp con tin, hắn cũng sẽ áp dụng một số chế tài nhất định đối với Liên Bang và phát động một cuộc tiến công chớp nhoáng vào biên giới hai nước.
Gặp mặt một lần là có thể giải quyết việc này thật sự không cần phải làm khó coi như vậy.
Nhưng cho dù như thế, Quân Bất Thần vẫn do dự như cũ.
Cuộc đàm phán này cuối cùng tan rã trong không vui, nhưng Quân Bất Thần hứa hẹn ba ngày sau sẽ đưa ra hồi đáp.
Thời An Hà và quản sự vẫn luôn thông qua tin tức để theo dõi cuộc đàm phán này.
Thời An Hà nhìn thấu hết thảy không quá hiểu, sự tình đã đi đến nước này kỳ thật cũng rất dễ giải quyết, dù sao Sở Diễn cũng không phải là Đại hoàng tử Đế quốc, như vậy việc y có ở Đế quốc hay không cũng không quá quan trọng, còn không bằng đưa y đến Liên Bang hòa thân, như vậy hai nước có thể hòa thuận, thậm chí còn có thể thành lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp, như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao, yyds*.
*là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.
Nhưng kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Thời An Hà nhìn rõ mọi việc cũng không dám nói ra bên ngoài, chỉ có thể đại tài tiểu dụng* cùng quản sự xem tin tức.
*có tài lớn nhưng chỉ được dùng vào việc nhỏ, ý chỉ xem thường người tài
…….
Sở Diễn cũng thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của cuộc đàm phán này.
Sau khi y biết Đế quốc đưa ra yêu cầu muốn gặp mình, nội tâm y sinh ra chấn động nho nhỏ.
Đây là đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ là cái video uy hiếp kia đã khiến cho bọn họ sinh ra hoài nghi với an nguy của y, cho nên mới vội vã nhìn xem người này còn ở đây không sao?
Suy cho cùng, nếu bên này nỗ lực tranh giành nhưng bên kia đã sớm gi ết chết con tin rồi, vậy thì cuộc đàm phán này từ đầu tới cuối chẳng khác nào một trò cười.
Trong lòng thoáng hiện lên một ít suy nghĩ trốn tránh, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại.
Y cảm thấy, gặp mặt một lần cũng không phải không được, dù sao Đế quốc bận rộn lâu như vậy, hao phí cả sức người và của thì y cũng không thể tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu, luôn nấp sau lưng người khác.
Huống chi, có một số việc vẫn nên nói rõ thì hơn.
Cho nên, khi Quân Bất Thần dò hỏi ý kiến y, y không chút do dự đã đồng ý.
Có thể là bởi vì y đáp ứng quá nhanh, trái tim Quân Bất Thần ngược lại đã phải chịu một chút k1ch thích.
Hắn nghĩ, hắn đã nỗ lực để Sở Diễn không có cơ hội trở lại Đế quốc, nhưng lại xem nhẹ thứ quan trọng nhất, đó chính là liệu y có mong mỏi một ngày kia còn có thể trở về hay không.
Xem ra việc cấp bách bây giờ ngoại trừ giải quyết những rắc rối của Đế quốc, hắn còn phải tích cực nói chuyện với Sở Diễn, đẩy nhanh tốc độ tẩy não để y biết rằng trở lại Đế quốc cũng không phải một lựa chọn tốt, ở lại bên cạnh hắn mới là tốt nhất.
Ý tưởng của Thời An Hà đẹp đấy nhưng mấy ông kia chắc chắn không cho rồi=))) Giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Tui về quê mấy ngày, k mang máy tính theo nên sẽ ra chương hơi lâu.
Những ngày tiếp theo, quản sự được an bài trách nhiệm truyền bá cho Sở Diễn những điều tốt đẹp đáng tự hào của Liên Bang, đầu tiên là đất đai rộng lớn trù phú, phong cảnh tú lệ, phố ẩm thực mọc lên như nấm, nơi chốn đều là một mảnh phồn hoa, Sở Diễn chống mặt nghe, càng nghe càng cảm thấy ông ta có tư chất đi bán hàng đa cấp.
Công tác tư tưởng bên này vẫn luôn tiến hành, bên kia Quân Bất Thần cũng quyết định dựa theo ý Sở Diễn, để y gặp người Đế quốc một lần.
Sau khi Liên Bang đồng ý yêu cầu gặp mặt của Đế quốc, cư dân mạng hai nước cũng mong chờ theo.
Dù sao bọn họ cũng muốn nhìn một chút, giữa hai vị Hoàng tử thật giả có thể có điều gì để nói.
Nghe nói Chương Tuyển là chú trên danh nghĩa của y, mà Đoạn Trạch Vân cũng cố chấp không chịu phá huỷ hôn ước với y.
Trong đó rốt cuộc có mấy phần thiệt tình, gặp mặt một lần là biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc gặp mặt này trở thành sự kiện được cư dân mạng quan tâm nhất, vô số cặp mắt đổ dồn vào cuộc gặp mặt 3 giờ chiều hôm sau, hơn nữa sôi nổi suy đoán nó sẽ diễn ra như thế nào.
***
Đêm trước cuộc gặp mặt, tâm tình Sở Diễn vẫn luôn cực kỳ thấp thỏm.
Dù sao y và đám Lăng Phong cũng đã nhiều ngày không gặp, đột nhiên gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì.
Vì phòng ngừa người Đế quốc làm chuyện xấu nên cuộc gặp mặt này không phải gặp mặt trực tiếp mà là thông qua màn hình thực tế ảo, tình huống giữa hai bên sẽ được phản hồi qua màn hình, giống như call video, có thể thấy được nhưng không thể chạm vào.
Để khiến vết thương trong video trở nên chân thật hơn, quản sự chỉ có thể một lần nữa vẽ những vết thương lên da Sở Diễn.
Sở Diễn hỏi qua Quân Bất Thần xem có cần dùng bản thảo gì đó hay không.
Quân Bất Thần nói y chỉ cần nói những lời mình muốn nói là được.
Tuy rằng Sở Diễn có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Thời gian trôi nhanh, người bên Đế quốc cũng cảm thấy xao động bất an.
Mãi đến khi màn hình thực tế ảo chậm rãi sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trong căn phòng rộng lớn.
Sau một hồi mơ hồ, Sở Diễn sắc mặt bình tĩnh dần dần rõ ràng trước mắt mỗi người.
Cho tới nay, người sống trong đủ luồng dư luận khác nhau bây giờ lại dùng phương thức này xuất hiện trước mặt dân chúng.
Dù sao người y cẩn thận vào vai cũng là một vạn người ghét, những gì truyền thông nói về y phần lớn đều là mặt trái và công kích, cho rằng y là Hoàng tử không xứng đáng nhất từ trước tới này của Đế quốc, nếu tương lai y thật sự kế vị thì chẳng khác nào Đế quốc đã bước một chân vào nấm mồ.
Nhưng trên thực tế, Sở Diễn một lòng chỉ muốn về hưu chưa từng có ý nghĩ muốn làm quân vương Đế quốc.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, trong video Sở Diễn không ăn mặc khoa trương như đã từng, y chỉ mặc quần áo ở nhà vô cùng đơn giản, từ khuôn mặt y cũng không nhìn ra chút ương ngạnh nào, thậm chí ngược lại còn có chút đạm nhiên, có chút ôn nhu, trừ cái này ra, còn có một dung mạo khiến người vừa gặp liền khó quên.
Sau đó, có một ít cư dân mạng mắt tinh phát hiện ra vết thương trên người y.
Những vết thương đó đã được xử lý nên có chút nhạt đi, đó cũng là đương nhiên, dù sao dựa theo điều kiện y tế hiện nay, chỉ cần chịu chi tiền chữa trị thì vết thương gì cũng đều có thể lập tức lành lại.
…….
Xa cách nhiều ngày, đám người Lăng Phong cuối cùng cũng có thể gặp lại người này.
Tích lũy tháng ngày, tưởng niệm thật sâu.
Lời muốn nói có quá nhiều.
Nhưng nhất thời lại không biết nên nói từ đâu.
Mọi người đều cho rằng cuộc đối thoại này sẽ do ba vị trụ cột của Đế quốc mở ra, nhưng không nghĩ tới người dẫn dắt câu chuyện lại là Sở Diễn.
Y mỉm cười nhìn chăm chú vào Lăng Phong, trong mắt không có chút địch ý nào, cũng không có ghen ghét xấu xí, càng không có cầu xin đau thương.
Lời thăm hỏi của y rất đơn giản: “Chúc mừng cậu nha, Lăng Phong.”
Lăng Phong ngẩn ngơ nhìn y, môi khẽ run, lời nói nghẹn trong cổ họng không thoát ra nổi.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: “Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi?
Cư dân mạng đều chấn kinh rồi.
Vì sao Hoàng tử thật lại phải xin lỗi Hoàng tử giả?
Điều này hợp lý sao?
Điều này bình thường sao?
Điều này thích hợp sao?
Sở Diễn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, khuôn mặt đạm nhiên rõ ràng ngơ ngẩn trong chớp mắt.
Những ngẫm lại cũng dễ hiểu, dù sao người chính trực như Lăng Phong nhất định sẽ cho rằng việc y bị bắt làm tù binh của Liên Bang là sai lầm của hắn.
Cũng nhất định sẽ cho rằng, hắn tiếp nhận vị trí Đại hoàng tử sẽ đẩy y đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Hắn xác thật là một người rất thiện lương.
Khó trách những vai chính này đều thích hắn.
Tuy nhiên, Sở Diễn cũng không định quay về.
Y cảm thấy gút mắc giữa mình và Lăng Phong nên dừng ở đây, mặc kệ sau này y trở về sẽ phải chịu sự đối xử như thế nào, cho dù là tốt hay xấu y đều sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Trước mắt, đại khái chỉ có một biện pháp có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ việc đưa mình về.
Sở Diễn trầm mặc nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh dường như cũng theo đó mà thay đổi.
Giây tiếp theo, ánh mắt y trở nên sắc bén và gai góc.
Y kéo khóe môi, khi mọi người còn đang ngây ngốc liền ác thanh trào phúng: “Được rồi Lăng Phong, đừng ở đây giả mù sa mưa nữa, đừng cho là tao không biết ý đồ chân chính của mày.”
Y lạnh lùng nói: “Bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa của mày xuống đi, ghê tởm.”
Quân Bất Thần: “?”
***
Không khí đột nhiên chuyển biến bất ngờ, đầu óc cư dân mạng trong lúc nhất thời đều ngơ ngẩn.
Không chỉ có Quân Bất Thần mà cả ba vị trụ cột của Đế quốc cũng sửng sốt.
Sở Diễn trước mắt cho người ta cảm giác giống như đời trước, người gặp người ghét, người gặp người phiền.
Nhưng lại vẫn có điểm không quá giống.
Bởi vì cho dù là Quân Bất Thần hay là ba vị kia của Đế quốc, trong lòng đều không hẹn mà cùng sinh ra ý tưởng giống nhau:
Y đang diễn.
Hoàn toàn không biết mình đã bị nhìn thấu, Sở Diễn bắt đầu từng bước từng bước một nã pháo đám người trước mặt.
Đầu tiên y đem hỏa lực nhắm ngay vào Lăng Phong: “Đừng giả vờ nữa, nếu mày cảm thấy thực sự có lỗi thì sẽ không tiếp nhận vị trí này, sẽ không đem chuyện tao là đồ giả công bố trước mặt mọi người, lần này mày đến đây chẳng qua là muốn chọc giận Tổng thống Liên Bang để hắn mượn cớ này trừng phạt tao phải không?”
Dứt lời, y kéo cổ áo xuống một chút, chỉ vào vết máu nói: “Như mày mong muốn, những vết thương này của tao đều là do mày ban tặng đấy, mày vừa lòng chưa?”
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lăng Phong, Sở Diễn cực kỳ hài lòng, còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng hiểu rõ mình chỉ là một tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, biết rõ một tên như thế căn bản không đáng để cứu.
Rất tốt, y đã bắt đầu chậm rãi đạt được mục đích của mình.
Tiếp theo, y đặt ánh mắt sắc bén lên người Chương Tuyển, tiếp tục phát huy tài ăn nói của bản thân.
Y chỉ vào Chương Tuyển nói: “Đừng nhìn, anh cũng không phải loại người tốt lành gì, anh chỉ biết quản thúc tôi, hạn chế tôi, bức bách tôi, không nghĩ đến đi, từ nhỏ tôi đã sợ hãi chán ghét anh, nhưng vì sao tôi vẫn muốn bên cạnh anh nhỉ?”
Y châm chọc nói: “Đó là bởi vì anh có quyền thế, có địa vị, có danh dự, mỗi ngày tôi đều giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh chẳng qua là vì muốn lợi dụng anh để đứng vững gót chân trong Hoàng thất thôi, anh đừng ngây thơ cho rằng tôi thật sự kính trọng anh. Nói thật, tôi thật sự rất hận anh!”
Một loạt lý do thoái thác trước đó của y không khiến gương mặt Chương Tuyển có chút thay đổi nào, nhưng sau khi nghe câu cuối “Tôi thật sự rất hận anh” vẻ mặt của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt.
Cũng may Sở Diễn đã kết thúc cuộc chỉ trích hắn, ngược lại đưa ánh mắt nhắm vào Trạch Vân, sau đó hít sâu một hơi, tiếp tục công kích:
“Đoạn Trạch Vân, tôi đã từng theo đuổi anh như thế nào nhưng anh lại luôn hờ hững với tôi, trước nay đều không đặt tôi vào mắt. Nhưng chính anh lại tốt chỗ nào, còn không phải vì tham luyến Hoàng quyền nên mới nguyện ý định ra hôn ước với tôi sao? Ngay cả chân tình cũng bán đứng thì còn cái gì mà anh không thể bán đứng nữa?”
Ngữ khí của y càng ngày càng nặng, thậm chí còn tới mức bi phẫn*: “Đoạn Trạch Vân, người tôi hận nhất chính là anh, anh ích kỷ, anh đem tình cảm của tôi ném xuống đất mà chà đạp. Nhưng hiện tại không như vậy nữa, tình yêu tôi dành cho anh đã sớm nguội lạnh, thậm chí tôi còn hận không thể lôi bản thân đã từng yêu thảm anh trong quá khứ ra đánh một trận, đánh tới khi đầu óc cậu ta tỉnh ra thì thôi, vĩnh viễn không bao giờ động lòng với loại người này nữa!”
*bi thương, phẫn nộ
Đôi mắt Đoạn Trạch Vân run lên, nhất thời không nói nên lời.
Đúng vậy, có lẽ đây chính là lý do y vẫn luôn cự tuyệt hắn.
Sở Diễn thở phào một hơi, cảm thấy mình mắng đến sướng cả người, tâm tình thoải mái, mọi việc đều được giải quyết, ba người kia sẽ không muốn cứu mình nữa.
Thật tốt.
Kỳ thật sau khi mắng xong, trong lòng y cũng có chút lo sợ, không dám nhìn sắc mặt của bọn hắn, ánh mắt vô thức trốn tránh.
Nhưng đây cũng không phải cách, dù sao y vẫn phải thật cẩn thận quan sát biểu tình của mỗi người, y cảm thấy mình nhất định sẽ nhìn thấy ba luồng sát khí dâng trào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến y chấn động.
Bởi vì trên mặt ba người kia không có một chút phẫn nộ nào, ngược lại còn có thể thấy được ba loại phản ứng khác nhau của bọn họ: đau lòng, thống khổ, hối hận.
Y choáng váng.
Không phải chứ, các anh phải kiên cường một chút, tỉnh lại đi, một đám các anh không phải đều là loại người trời có sập xuống cũng không biến sắc sao, sao bây giờ chỉ có chút nhục mạ như vậy đã không chịu nổi rồi?
Các anh có thể mắng tôi là bạch nhãn lang* mà!
*sói mắt trắng, chỉ người vong ân bội nghĩa
Đại đa số cư dân mạng cũng sửng sốt, cái người đã mất đi thân phận Hoàng tử này sao còn có thể kiêu ngạo như thế, vậy mà dám chửi ầm lên với ba vị đại lão Đế quốc, lại còn không kiêng nể gì nói hận thấu hắn, trước kia nghe lời hắn kỳ thật đều là giả vờ, y đã sớm chán ghét bọn họ đến cực điểm.
Này, này thì còn cứu cái gì? Trực tiếp liên hợp với Liên Bang đem y trời tru đất diệt* đi là vừa.
*Câu tục ngữ vốn xuất phát từ chương thứ 24 trong “Phật thuyết thập thiện nghiệp đạo kinh”, nguyên văn là: “Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh đích nghĩa; nhân bất vi kỷ, thiên tru đích diệt”. Nghĩa là: “Đời người cần phải sửa mình, đó là Đạo lý của Trời Đất. Người không sửa mình thì Trời không dung đất không tha”.
Thời điểm mọi người đều nghị luận sôi nổi, đôi mắt Lăng Phong ướt át nói: “Em nói không sai, là tôi suy nghĩ không chu toàn, để em chịu ủy khuất.”
Sở Diễn: “?”
Chương Tuyển cũng sầu thảm nói: “Chú sẽ ngẫm lại thật kỹ những điều này, nhưng em phải ngoan, ngoan ngoãn chờ đến ngày tôi mang em về nguyên vẹn không tổn hao gì, đến lúc đó em muốn trả thù tôi như thế nào cũng được.”
Sở Diễn: “?”
Đoạn Trạch Vân nhìn thẳng vào y, run giọng nói: “Đời này điều khiến tôi hối hận nhất chính là cô phụ tình cảm của em, là tôi tự mình đẩy em ra…. Nhưng những điều đó tôi đều sẽ sửa, tôi chỉ muốn có một cơ hội bù đắp hết thảy những lỗi lầm trước kia.”
“Trở về đi, được không? Tôi sẽ chậm rãi sửa chữa, tôi thề sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Ờm, cảm thấy có chút sến…
Sở Diễn: “?”
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lăng Phong cuối cùng cũng lên tiếng xé rách lớp ngụy trang của Sở Diễn: “Không cần cố ý chọc giận chúng tôi, mặc kệ em nói gì em đều là người quan trong nhất cuộc đời tôi.”
“Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang em trở về.”