Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 35
Chương 35
Cậu ta nghiện y rồi
Sở Diễn không hiểu sao lại bị trêu, tâm tình cực kỳ mờ mịt y chớp chớp đôi mắt nhìn thiếu niên đang ghé vào người mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện ra nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt phảng phất cất giấu hoa linh lan, nhu hòa mà thuần túy.
Trên mặt còn tàn lưu xúc cảm bị ngòi bút quét qua, trên người còn thừa nhận độ ấm cùng thể trọng của thiếu niên, Sở Diễn có chút cứng họng, không biết nên nói gì, chỉ thử đẩy cậu ta ra, muốn khiến cậu ra tách khỏi mình.
Nhưng thiếu niên lại tựa hồ hoàn toàn không tính rời đi, lại còn rất bất mãn đối với sự cự tuyệt của Sở Diễn, cậu ta cực kỳ dễ dàng đè cánh tay Sở Diễn lên đ ỉnh đầu, khiến người này mất đi năng lực phản kháng.
Nhìn Sở Diễn không thể động đậy, con ngươi màu xanh đen của thiếu niên không nhúc nhích nhìn chăm chú vào đôi mắt Sở Diễn.
Ánh mắt cậu ta chuyên chú như vậy, dường như muốn nhìn thật sâu vào nội tâm của y.
Sở Diễn chưa từng gặp qua người nào kỳ quái như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao.
Y không hiểu.
Liên Bang rốt cuộc cho mấy đứa trẻ ăn những thứ gì!
Thiếu niên thoạt nhìn yếu đuối mong manh trước mắt vậy mà lại dễ như trở bàn tay là có thể chế phục y, như vậy thật sự hợp lý sao!
Cho dù y bị thương cũng không đến mức như vậy a!
Thời điểm y đang tâm thần không yên, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động bao phủ lấy y.
Toàn thân Sở Diễn hiện tại chỉ có mình đầu là có thể cử động, chỉ có thể theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó chậm rì rì nhìn người trước mặt.
Sau đó y từ đang bình tĩnh lại biến thành một con mèo nhỏ chấn kinh.
Không hiểu thì phải hỏi, tên Quân Bất Thần giết người không chớp mắt này lại đây từ khi nào a!!!
Thiếu niên căn bản không đặt Quân Bất Thần vào mắt, không muốn rời xa mà nhìn Sở Diễn, còn giống như chú cừu mềm mại thật cẩn thận cọ cọ lên mặt y.
Mặt Quân Bất Thần âm trầm nhìn một màn này.
Đương nhiên không có khả năng chứa đựng tình cảm riêng tư gì bởi vì biểu cảm của hắn vẫn luôn tối tăm đến cực điểm, phảng phất như thượng đế chỉ cho hắn một biểu tình này.
Quân Bất Thần nhìn đứa em trai mắc bệnh tự kỷ của mình lần đầu tiên chủ động thân cận với người khác như thế, hơn nữa người này còn là một con tin xưa nay hắn không quen biết của Đế quốc, sự việc này khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Đứa em trai này của hắn cũng có một loại bệnh kỳ quái, đó chính là hoàn toàn không nhớ được mặt người, cho nên bác sĩ phán đoán dù mỗi ngày đều đối mặt với cùng một người cũng sẽ cảm thấy xa lạ.
Vậy là em trai QBT mắc bệnh mù mặt chỉ thấy được mình mặt SD thôi. Giải thích được vì sao cậu ta sờ mặt và hành động kì quái với SD rồi.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, em trai hắn mới tên Quân Vong.
Cha nào đặt tên cho em nó mà kì vậy🤨
Đã từng có không ít bác sĩ muốn thông qua trị liệu tâm lý để Quân Vong có thể chậm rãi dung nhập vòng kết giao bình thường, Nhưng cậu ta thậm chí ngay cả mặt những bác sĩ đó cũng không nhớ, mặc kệ bọn họ dùng hết bao nhiêu cẩn thận cùng kiên nhẫn, Quân Vong vĩnh viễn cũng không há miệng nói với bọn họ một lời, cũng sẽ không rộng mở nội tâm bản thân.
Quân Bất Thần nghĩ em trai hắn đại để cả đời này sẽ cứ như vậy.
Có lẽ là bởi vì quan hệ máu mủ, Quân Bất Thần nghe người khác nói nhiều một lời cũng thiếu kiên nhẫn nhưng lại nguyện ý tiêu phí thời gian và tiền tài để chữa bệnh cho em trai.
Chỉ tiếc, mọi thứ đều không có hiệu quả.
Nhưng hiện tại vậy mà có một người có thể đánh vỡ hàng rào này.
Quân Bất Thần chưa từng nghĩ đến em trai sẽ có hành động như vậy ——
Quân Vong đè con tin địch quốc này dưới thân không thể động đậy, hơn nữa trong mắt đều là niềm vui sướng khi được âu yếm thứ mình thích.
Chuyện này không thể nói là hiếm lạ mà là trước nay chưa từng có.
Quân Bất Thần từ trên cao nhìn xuống nhìn kỹ Sở Diễn, đồng tử đỏ đậm không biết đang nảy sinh cảm xúc gì.
Sở Diễn đến thở cũng không dám, cũng không dám cử động, sợ tên Quân Bất Thần này cho rằng y là lợn rừng ủn cải trắng.
Nhưng thật ra là cải trắng động tay trước a!!!
Để mau chóng giải thích rõ ràng tình huống hiện tại, Sở Diễn muốn nhanh chóng kéo ra khoảng cách với thiếu niên trên người, để tránh Quân Bất Thần tâm tư quỷ dị hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Vì thế Sở Diễn bắt đầu ra sức muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của đôi tay kia.
Nhưng y vẫn như cũ không thực hiện được.
Y rõ ràng là một người trưởng thành, nhưng sức lực của y đặt cạnh thiếu niên vậy mà có chút buồn cười.
Cuối cùng Quân Vong li3m li3m gương mặt Sở Diễn, lúc này mới hơi hơi cảm thấy thỏa mãn, chậm rãi đứng lên.
Sở Diễn nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Sau đó y đã cảm thấy không quá thích hợp.
Khoan đã…
Đứng lên!
Vậy cái xe lăn kia dùng để làm gì!!!
Sở Diễn có một loại cảm giác bị lừa dối, thậm chí cả số điện thoại báo lừa đảo cũng nghĩ đến rồi.
Sau đó y nhìn thấy Quân Vong lo ngồi lên xe lăn, Quân Bất Thần nhặt quyển kinh tế học rơi trên mặt đất lên đặt ở trên đùi Quân Vong, cũng cẩn thận kẹp bút máy ở giữa những trang sách.
Quân Vong cũng không xem quyển sách mình thích mà lại chuyên chú lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Diễn, cả hai chữ tràn đầy d*c vọng chiếm hữu kia.
Cậu ta lộ ra nụ cười hồn nhiên mà bệnh trạng.
Hồn nhiên và bệnh trạng, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng này vậy mà có thể được biểu hiện ra trên người của một thiếu niên như vậy.
Đầu quả tim Sở Diễn không khỏi run lên.
***
Đãi ngộ của Sở Diễn ở Liên Bang giống như phi tần bị biếm lãnh cung vậy.
Ở cùng y còn có các con tin đến từ các quốc gia khác.
Trong đó có người tuổi còn nhỏ, cũng có người đã bạc tóc trắng xoá.
Sở Diễn cực kỳ hoàn mỹ dung nhập vào nhóm người tóc trắng xóa kia, ngày thường đều uống nước ấm ngâm cẩu kỷ, hằng ngày đọc sách xem báo cộng thêm đi ngủ sớm một chút, nhàn rỗi không có việc gì làm thì chống quải trượng đi ra ngoài phơi nắng, đi vào cuộc sống lúc tuổi già, cảm giác cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, cả người thoải mái.
Nơi này mấy lão nhân tuổi hoa giáp* cũng cực kỳ thưởng thức người trẻ tuổi vừa mới gia nhập vào này, cảm thấy tuổi tác y còn nhỏ mà khí chất trầm ổn, không hề bởi vì trở thành con tin mà tự sa ngã, buồn bực mà chết, thật sự là tài không đợi tuổi.
*hơn 60 tuổi
Phải biết rằng, nơi này có rất nhiều con tin tuổi tác xấp xỉ Sở Diễn, thời điểm bọn họ vừa mới đến mỗi ngày đều gào khóc, hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật mình đã trở thành tù nhân.
Nhưng mà sau khi khóc mệt cũng phải nhận mệnh.
Sở Diễn không như vậy, y coi nơi này như viện dưỡng lão.
Mỗi buổi tối, y và mấy lão nhân sẽ mang theo băng ghế nhỏ ra bên ngoài xếp hàng ngồi, một bên xem nguyệt hắc trăng cao*, một bên nói chuyện nhà.
*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Đương nhiên nói nhiều nhất vẫn là việc về hai anh em Quân Bất Thần và Quân Vong.
Nghe nói lúc trước có một con tin muốn tiếp cận Quân Bất Thần quyền cao chức trọng.
Nhưng anh ta lại không quyền không thế, vì thế quyết định dùng thân thể đi dụ hoặc Tổng thống Liên Bang.
Sở Diễn yên lặng ăn dưa: “Sau đó đâu, sau đó đâu, sau đó anh ta thế nào?”
Lão nhân: “Sau đó cậu ta bị thiến.”
Sở Diễn: “?”
Tự nhiên cảm thấy… tê rần là sao!
Lão nhân tiếp tục kể cho y câu chuyện này:
Nói năm đó con tin niên thiếu vô tri kia muốn hấp dẫn sự chú ý của Quân Bất Thần, vì thế quyết định khai đao từ đứa em trai mắc bệnh tự kỷ của hắn, dù sao một người bệnh tự kỷ hẳn là không có nhiều lực sát thương.
Nhưng mà cậu ta sai rồi, sai mười phần.
Cậu ta trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng Quân Vong, nhưng lại không biết là Quân Vong căn bản không nhớ được mặt người, nói cách khác thời điểm mỗi lần cậu ta lấy lòng Quân Vong, ở trong mắt thiếu niên kia đều là một người xa lạ.
Lão nhân tỏ vẻ: “Từ việc nhỏ nhìn đến việc lớn, Quân Vong điện hạ có lẽ phải độc thân cả đời.”
Sở Diễn ngây thơ mờ mịt nghe ông lão tiếp tục nói.
“Bởi vì điện hạ căn bản không nhớ được mặt đối tượng a ha ha ha ha.”
“……”
Tuy rằng nói rất có đạo lý, nhưng những lời này từ trong miệng một lão nhân nói ra ít nhiều cũng có chút OOC*, thỉnh tôn trọng nhân thiết của mình một chút đi!
*OOC là viết tắt của cụm từ “Out of Character”, giống như kiểu phá hỏng nhân thiết ấy mn. VD: nv có tính cách hiền lành nhẫn nhịn thì tất nhiên sẽ không liếc xéo, cà khịa người khác được, ai hay đọc mấy thể loại này chắc cũng biết rồi
Sở Diễn không khỏi hồi tưởng lại lần đầu gặp Quân Vong, cậu ta biểu hiện ra nồng hậu hứng thú với gương mặt này của y.
Điều này là không nên a, tuy rằng y lớn lên cũng không xấu, nhưng luận về vẻ đẹp mà nói, y so ra kém hơn Quân Bất Thần và Quân Vong.
Có lẽ ngày đó chỉ là việc ngoài ý muốn, tựa như lời lão nhân nói, Quân Vong không nhận ra ai, lần tiếp theo gặp mặt chính là người xa lạ, tôi nhận ra anh, anh lại không nhận ra tôi, hoàn mỹ.
Nhưng Sở Diễn không nghĩ tới là, lần gặp mặt tiếp theo rất nhanh đã tới.
Hôm nay, Sở Diễn đứng trong văn phòng Quân Bất Thần.
Theo đạo lý mà nói thời gian này y hẳn là nên làm bạn với những người già kia cùng nhau uống trà xem báo, nhưng hiện tại y chỉ có thể lo lắng hãi hùng đứng ở chỗ này nhìn Quân Bất Thần mặt vô biểu tình xử lý văn kiện.
Tốc độ xử lý văn kiện của hắn rất nhanh, điểm này cùng em trai hắn rất giống nhau, cả hai đều có trí lực cao siêu cùng năng lực phản ứng nhạy bén, những văn kiện tối nghĩa khó hiểu đối với người thường khi đến tay hắn liền biến thành bài tập dành cho trẻ con.
Đối lập với Sở Thiên Khoát xử lý văn kiện cũng vò đầu bứt tai, hai mắt vô thần, nước miếng chảy xuống giống như thiểu năng trí tuệ, y đột nhiên sinh ra vô hạn thương xót đối với quốc gia của mình.
Quân Bất Thần xử lý văn kiện xong, tùy ý ném một xấp giấy sang bên cạnh, tiếng trầm đục khiến Sở Diễn trong lòng cả kinh.
Quân Bất Thần dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào y, tựa hồ muốn xuyên thấu qua huyết nhục của Sở Diễn để hiểu rõ suy nghĩ nội tâm của y.
Tên Quân Bất Thần này tâm tư cực kỳ nhạy bén, hắn có thể thông qua những biểu tình rất nhỏ hoặc là các chi tiết ít ai để ý để phán đoán ra người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Nhưng khi đối mặt với Sở Diễn, hắn phát hiện mình nhìn không thấu người này.
Nhưng mà mục đích hắn gọi người này lại đây cũng không phải để tìm tòi suy nghĩ của y, hắn không có cái kiên nhẫn kia.
Rất nhanh, Sở Diễn mơ màng hồ đồ bị đưa tới một căn phòng.
Tất cả đồ vật ở nơi này đều thuần một màu lam, mọi đồ vật đều dựa theo quy luật ngay ngắn trật tự sắp hàng, phảng phất chủ nhân căn phòng có chứng cưỡng bách* nghiêm trọng.
* là kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế đó
Ở phòng chính, có một thiếu niên sạch sẽ đang hết sức chuyên chú viết các công thức toán học.
Lúc này, quản sự đưa y tới đưa cho y một quyển trục*, nhẹ giọng nói rằng trên này viết toàn bộ những việc cần lưu ý khi ở cùng Quân Vong, nhất định phải nghiêm khắc tuân thủ, nếu không y sẽ phải lãnh phạt.
*Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”. Túm lại là quyển sách thôi mn
Sở Diễn: “???”
Loại cảm giác này là như thế nào, giống như một người già chưa từng đi đánh giặc, ngươi cho y một khẩu súng, bảo y ra trận giết địch, đánh không lại còn bị xử phạt.
Sở Diễn nhìn quyển trục, yên lặng nhận lấy.
Sau đó, y thấy được những việc cần chú ý nhiều không thể tả!!!
Những văn tự rậm rạp khiến Sở Diễn hoàn toàn không phân rõ đông tây nam bắc, y là ai, y đang ở đâu, y đang làm cái gì?
Nội dung bên trong quyển trục đại khái như này:
Không thể làm loạn trình tự quân bài domino của điện hạ.
Không thể tự tiện cầm lên hoặc ném lung tung thứ gì, nhất định phải đặt nó ở vị trí cố định.
Không thể tự tiện tạo ra vết nhơ, cũng không được tự tiện lau đi bất cứ vết nhơ nào.
……
Sở Diễn ôm lấy quyển trục thật dày kia, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trái tim kích động, tay run rẩy.
Y nhìn điều này so với với điều kia còn khó hiểu hơn, tức khắc cảm thấy áp lực như núi, không biết theo ai.
Y đánh bạo dò hỏi quản sự: “Nếu, tôi nói là nếu thôi, nếu tôi không cẩn thận phạm vào một điều cấm kỵ trong đó…. Thì sẽ có hậu quả gì?”
Quản sự cũng không nói dối, cực kỳ khách quan nói: “Bị đánh ít nhất ba ngày không bò dậy nổi.”
Sở Diễn không muốn bò dậy nổi, y run rẩy nói với quản sự: “Xin hỏi…. Khi nào tôi có thể về nơi dưỡng lão…. Không phải, chỗ tôi ở.”
Quản sự híp mắt mỉm cười: “Đương nhiên là khi nào Tổng thống cho cậu rời đi rồi.”
…….
Sau khi quản sự đi mất, một mình Sở Diễn lẻ loi nhìn thiếu niên mặt vô biểu tình đắm chìm trong thế giới của mình.
Đây là một thiếu niên có chứng mù mặt, mỗi ngày những người mà cậu ta nhìn thấy đều là người mới.
Nếu không có người giám thị, Sở Diễn cảm thấy mình có thể chó một chút, lẳng lặng ngồi trong góc phòng chờ thời gian trôi đi.
Ngay khi ý tưởng trốn trong góc phòng nào đó lười biếng ngo ngoe rục rịch, thiếu niên vẫn luôn cúi đầu đột nhiên giống như cảm giác được cái gì chậm rãi nâng mặt lên, sau đó nhạy bén phát hiện sự tồn tại của Sở Diễn trong căn phòng rộng lớn.
Sở- ý đồ trốn tránh- Diễn: “……”
Không sao, thiếu niên này căn bản không nhớ y là ai, bình tĩnh, bình tĩnh…..
Nhưng trong nháy mắt Quân Vong nhìn thấy Sở Diễn, đôi mắt liền sáng ngời.
Đây căn bản không phải là bộ dáng chưa thấy qua a a a!
Chứng bệnh mù mặt này vì sao đến chỗ y lại sụp đổ a! Việc này không khoa học!
Khi tâm tình Sở Diễn còn đang gập ghềnh bất bình, chưa thể bình tĩnh lại, Quân Vong đã đứng dậy, từng bước một đi tới trước mặt y.
Sở Diễn nhìn thấy cậu ta liền khẩn trương không rõ lý do.
Đến lúc này y đã phải phỉ nhổ chính mình, bởi vì y vậy mà lại sợ hãi một đứa trẻ thoạt nhìn phúc hậu và vô hại như vậy.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn chiều cao của bọn họ, hoàn toàn tưởng tượng nổi Sở Diễn mới là đối tượng bị áp chế, người không biết còn tưởng rằng Sở Diễn đang khi dễ cậu bạn nhỏ đấy.
Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy! Chính là đáng buồn như vậy!
Còn có, ánh mắt của một đứa trẻ sao lại có thể có tính xâm lược như vậy, phảng phất muốn mình chết chìm trong đôi mắt cậu ta.
Thấy thiếu niên càng ngày càng gần, sau lưng Sở Diễn khẩn trương đè lên cửa.
Trong lòng Sở Diễn kỳ thật từng có suy nghĩ chăm sóc trẻ con.
Lúc ấy y nghĩ, nếu tương lai có con, y coi như một người cha ôn nhu, mỗi ngày đều bồi con kể truyện cổ tích, chơi đủ loại trò chơi ấu trĩ nhưng tốt cho trí não, trên mặt đất nơi nơi đều là đồ chơi lung tung rối loạn, sau đó nhanh chóng thu thập sạch sẽ đồ chơi trước khi bị mắng.
Nhưng mà!
Sự tồn tại của Quân Vong hiển nhiên là làm điên đảo trí tưởng thượng của y về phương diện này.
Đầu tiên thứ cậu ta đọc không phải truyện cổ tích mà là kinh tế học gian nan khó hiểu.
Tiếp theo, trò chơi mà Quân Vong chơi có khả năng ngay cả quy tắc y cũng không hiểu được.
Thêm nữa, đứa trẻ mắc chứng tự kỷ như Quân Vong có lẽ không thể chịu đựng được đồ vật của mình bị làm loạn, cho nên căn phòng này của cậu ta mới gọn gàng ngăn nắp tới nỗi gần như khắc nghiệt.
Trong lòng Sở Diễn khóc không ra nước mắt, chỉ hy vọng một ngày này có thể nhanh kết thúc để y có thể sớm trở về làm việc nhà với nhóm người già.
Giây tiếp theo, Sở Diễn bỗng nhiên cảm giác được lòng bàn tay ấm áp.
Hóa ra là Quân Vong ở thời điểm y còn thất thần đã cầm lấy tay y.
Sở Diễn trố mắt nhìn bàn tay đang gắt gao bao vây lấy tay mình, cái tay kia tuy rằng tái nhợt, nhưng lại phá lệ hữu lực.
Sở Diễn đã bị cái tay kia lôi kéo tới nơi mà Quân Vong vừa ngồi.
Quân Vong đưa kết quả mình vừa tính toán ra cho Sở Diễn xem, Sở Diễn nhất thời không rõ ràng lắm cậu ta muốn khoe hay là muốn khen, y cũng chỉ có thể xoa xoa đầu thiếu niên, ôn thanh nói: “Giỏi quá.”
Ngay lúc này, sắc mặt Sở Diễn đột nhiên trắng bệch.
Y đột nhiên nhớ tới, trong quyển trục thật dày kia, hình như có nói rằng tuyệt đối không thể động tay động chân với Quân Vong điện hạ, nếu không sẽ khiến cậu ta phẫn nộ thét chói tai.
Động tác trên tay y tức khắc ngừng lại, run sợ nhìn nhìn bàn tay mình, sợ rằng Quân Vong sẽ hét lên.
Logic hiện tại là như thế này:
Quân Vong không vui = Quân Bất Thần không vui = y sẽ phải cúi chào thế giới này, cùng bầu trời thế giới nói tạm biệt.
Nhưng Quân Vong thuận theo cúi đầu xuống để y tùy ý vuốt v e, thậm chí khi Sở Diễn dừng lại cậu ta còn nâng mắt lên nhìn y một cái, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay y, để y tiếp tục sờ.
A?
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ dưới tình huống tất cả mọi người không biết, tật xấu không thích tiếc xúc với người khác của Quân Vong đã chậm rãi khắc phục.
Chẳng lẽ những thứ bên trong quyển trục kia kỳ thật đã hết thời, cần đổi mới lại một chút, ra phiên bản khác?
Mặc kệ là bởi vì cái gì, ít nhất y không thất thủ, vẫn đáng giá vui vẻ một phen.
Nhưng mà hiện thực nói cho y, làm người không thể vui mừng quá sớm.
Bởi vì sau khi thả lỏng, hướng tay chống ra phía sau, thật trùng hợp, vừa lúc chạm đổ những quân bài domino được xếp tỉ mỉ, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh một lá lại một lá đổ xuống, phảng phất như một con rồng dài uốn lượn nghênh đón sụp đổ.
Đương nhiên, đây chỉ là một phép so sánh.
Nhưng Sở Diễn có thể bị diệt sạch như vậy hay không khả năng không phải là một phép so sánh.
Sở Diễn nhớ rõ đến mỗi đêm lão nhân hay nói chuyện với y đã từng nói qua, từng có người không cẩn thận làm đổ quân bài của Quân Vong điện hạ, sau đó đã bị sung quân đến nơi không có một ngọn cỏ bị bắt phải trồng 101 cây!
Sở Diễn nhìn những quân bài hỗn độn đầy đất, trong lúc hoảng hốt đã thấy mình trở thành một người trồng cây vui vẻ, mỗi ngày hát vang: Chỉ cần mỗi người đều trồng một cái cây, thế giới sẽ biến thành nhân gian tốt đẹp.
Nhưng Quân Vong lại tựa hồ không để ý tới những quân bài bị đổ lắm, ngược lại còn rất có hứng thú thưởng thức gương mặt ngốc lăng của Sở Diễn.
Sở Diễn thấy Quân Vong không có ý muốn khóc nháo, lại càng cảm thấy mọi người lo lắng quá.
Xem ra mọi người đều xem thiếu niên này quá mức yếu ớt.
Thực tế cậu ta không như tưởng tượng của mọi người.
Đương nhiên, Sở Diễn hiển nhiên xem nhẹ khả năng mình là người đặc biệt của thiếu niên.
***
Khoảng bốn giờ chiều, quản sự bưng lên một mâm trái cây thập cẩm được cắt gọt tỉ mỉ, đi trên hành lang thật dài.
Đây là thời gian cố định đưa trái cây mỗi ngày.
Quân Vong tính tình quật cường, cũng rất bướng bỉnh.
Mỗi ngày đều cố định thời gian ăn cơm, ngủ, đọc sách, ngay cả ăn trái cây cũng là cố định.
Thật sự rất khó hầu hạ.
Ngay cả lão người hầu ở lâu nhất trong điện, kinh nghiệm phong phú nhất phỏng chừng cũng không thể nắm chắc được mỗi nhu cầu của Quân Vong.
Vậy mà Tổng thống đại nhân lại để một mình Sở Diễn lưu lại nơi đó.
Không cần nghĩ cũng biết, người trẻ tuổi không có kinh nghiệm kia nhất định sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm, làm không tốt có khi bây giờ điện hạ đã bắt đầu hét lên.
Có khi Tổng thống đại nhân đang trông vào Sở Diễn phạm sai lầm ở nơi này, sau đó lấy cớ trừng phạt y một chút cũng không chừng.
Rốt cuộc dựa theo lệ thường, Tổng thống đại nhân sẽ ra oai phủ đầu cho mỗi con tin vừa mới đến, khiến cho bọn họ biết thân biết phận.
Quản sự càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy.
Nhưng khi ông ta mở cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt làm ông khiếp sợ:
Quân bài domino đã sụp đổ toàn bộ.
Căn phòng nguyên bản bày biện ngay ngắn trật tự cũng thay đổi thành một bộ dáng khác, đều bị tùy ý đẩy sang một bên, mà hết thảy đều là vì….. Để con tin của Đế quốc có một chỗ ngủ.
***
Không biết là vì Sở Diễn quá mệt mỏi hay là cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, tóm lại trong quá trình làm bạn với Quân Vong đột nhiên nhẹ nhàng ngáp một cái.
Sau cái ngáp này, khóe mắt Sở Diễn rơi xuống một chút vệt nước, ánh mắt thoạt nhìn ướt đẫm mông lung, giống như động vật nhỏ bị mắc mưa trong rừng.
Quân Vong nhìn Sở Diễn như vậy, ánh mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, khi Sở Diễn còn chưa phản ứng lại, y bị Quân Vong ấn ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất trải thảm lông xù xù, rất mềm, Sở Diễn ngã trên mặt đất cũng không cảm thấy đau, chỉ là có chút ngốc.
Sau đó y liền thấy Quân Vong cũng nằm xuống, tự nhiên mà lăn vào lồ ng ngực mình.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể trong ngực, Sở Diễn không tự giác khẩn trương lên, cả người căng chặt.
Nhưng thoạt nhìn Quân Vong cũng không có cảm thấy không khoẻ gì, thậm chí còn nhắm lại hai mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà, điều này không bình thường.
Thứ nhất, Quân Vong không thích tiếp xúc thân thể với người khác, bởi vì cậu ta có thói ở sạch rất nặng.
Thứ hai, bây giờ không phải là thời gian ngủ của Quân Vong, thời gian nghỉ ngơi đều là cố định, hơn nữa lôi đả bất động*.
*sấm sét có đánh xuống cũng không thay đổi
Như vậy bây giờ thiếu niên nhắm chặt hai mắt nằm trong ngực mình phải giải thích như thế nào.
Sở Diễn nhìn gương mặt say ngủ của thiếu niên, nhìn bức màn bên ngoài không che được ánh mặt trời, nhìn quân bài nghiêng ngả, nhìn căn phòng, sau đó, sự mệt mỏi nhiều ngày qua chậm rãi ập tới, y từng chút một nhắm mắt lại, chậm rãi phát ra tiếng hít thở đều đều.
Y vừa mới chìm vào giấc ngủ, Quân Vong liền mở mắt, hoàn toàn thanh tỉnh không có một tia buồn ngủ nào.
………
Quân Vong nâng mắt lên nhìn Sở Diễn đang ngủ say, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên một cái cười nhợt nhạt.
Cậu ta dùng ngón tay tái nhợt mềm nhẹ vuốt v e môi Sở Diễn, sau đó lại cọ qua gương mặt, lông mi, cái trán của y.
Quân Vong rất ít khi nghiện thứ gì đó.
Nhưng một khi nghiện rồi thì sẽ chuyên chú trăm phần trăm.
Tỷ như các con số, tỷ như quy luật logic, tỷ như….
Thanh niên trước mắt này.
Okee, đã hiểu sao lại có cái tiêu đề như trong phần 1 rồi, đi sửa đã mn ạ